Phế Tài Nghịch Thiên - Chi: Ma Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 3: Truyền thừa huyền thiên




Lưu Khám tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Thức dậy, điều đầu tiên hắn làm là đi đến bên thư án tìm tờ lụa trắng chứa bao tâm tình mà đêm qua hắn trút vào đó, mà nội dung bên trong, nếu như truyền bá ra ngoài, không những hắn chết không có chỗ chôn, còn liên quan đến mọi người xung quanh, có thể vì nó mà gặp nạn.

“Chu công thổ bộ,

Thiên hạ quy tâm!”

Chỉ tám chữ này, sợ bị ngũ xa phanh thây đều là dễ dàng. Trên án hết sức gọn gàng, quyển Lã Thị Xuân Thu cùng với tờ lụa trắng đêm qua đặt lên bàn giờ đã không thấy đâu nữa.

Lưu Khám giật mình run run, cả người đứng thẳng lên, lục tìm khắp cả căn phòng cũng không tìm được tờ lụa đó.

Đi đâu mất chứ? Cũng có thể là người nào đó đã cầm đi? Trên trán Lưu Khám chảy mồ hôi lạnh, cầm Xích kỳ chạy ra ngoài.

- Đại ca? Tín?

Dưới bậc thềm, hai người một lớn một nhỏ. Một người là Lưu Cự, một người là Vương Tín.

- Các ngươi ngồi ở chỗ này làm gì?

Lưu Khám vô cùng ngạc nhiên hỏi.

Lưu Cự quay đầu, nhếch môi cười cười:

- Mẹ nói rồi, khi đệ đệ con ngủ hoặc nói chuyện với người khác thì ta và Tín phải trông nom đệ.

- Đúng vậy, chủ nhân!

Vương Tín liên tục gật đầu:

- Lão phu nhân đúng là nói như vậy .

- Mẫu thân vào phòng ta?

Lưu Cự đáp:

- Đúng vậy, buổi trưa gọi đệ đi ăn cơm, nhưng đệ ngủ ngon quá, mẫu thân gọi mấy lần đệ cũng không tỉnh. Sau đó, mẫu thân còn thân còn cầm ra một tờ lụa trắng trên bàn, nói đệ lớn như vậy mà làm việc để lung tung. Nói đệ rất hoang đàng! Tờ lụa trắng như thế mà đệ còn viết lung tung lên, mẹ rất tức giận, mang đi đốt rồi, còn sai chúng ta canh giữ ở đây nữa.

Lưu Cự nói năng có chút lộn xộn, nhưng ý tứ lại biểu đạt rất rõ ràng.

Lưu Khám thoáng cái hiểu rõ. Tờ lụa trắng kia là bằng chứng phạm tội, lão phu nhân đã tiêu hủy rồi. Nhưng lại mượn Lưu Cự nhắc nhở Lưu Khám. Sau này làm việc gì nhất thiết phải thận trọng. Suy nghĩ cẩn trọng, lão phu nhân cũng có thể biết chữ. Mặc dù chỉ là hậu duệ quý tộc đã lụi bại, nhưng tư tưởng rất tiến bộ. Có thể nào không rõ được thi từ kia có ý nghĩa gì?

Thở pào một cái, Lưu Khám đi xuống bậc thang, vỗ vỗ vào vai Lưu Cự.

- Vậy huynh cứ ở đây chơi đùa đi, đệ đi ra ngoài có việc, khi nào mẫu thân về thì đệ sẽ nói chuyện với người.

Lưu Cự bằng lòng, sau đó quay qua cùng Vương Tín chơi trò trợn mắt. Xem ai chớp mắt trước … Hai người cùng chơi đùa rất vui vẻ, nghe tiếng cười đến từ phía sau, Lưu Khám không kìm được khe khẽ lắc đầu. Có đôi khi, Lưu Cự và Vương Tín như thế, đó thật sự là một hạnh phúc khó mà có được.

Những người hầu già đang chăm sóc hai con trâu ở góc hàng lang, trông thấy Lưu Khám đến, cũng không hé răng một tiếng, nhưng chỉ chỉ hướng vào phòng.

Ý muốn nói: Đường Lệ đang ở trong phòng.

Lưu Khám coi như là người thân, người hầu già hiển nhiên sẽ không đề phòng quá, vì vậy hắn lập tức bước lên bậc thềm, đẩy cửa đi vào trong phòng. Đương Lệ đang cầm một quyển mộc giản, gật gù đắc ý ngâm nga.

Lưu Khám ngồi xuống:

- Lão Đường, hãy nói cho ta biết, làm thế nào để đạt được một chỗ đứng vững chắc ở huyện Bái?

Bài thơ kia đương nhiên là không thể nói cho Đường Lệ biết, chí ít là hiện tại không thể. Hơn nữa với giao tình giữa Lưu Khám và Đường Lệ, có rất nhiều chuyện không cần nói rõ ràng cũng hiểu. Chỉ ra một chút việc nhỏ, đủ để người thông minh hiểu được. Đường Lệ là một người thông minh.

Chậm chạp bỏ cuốn mộc giản xuống, Đường Lệ cong khóe miệng lên thành một đường vòng cung, dọn thư án rộng rãi, sau đó từ dưới án lấy ra mấy khối gỗ kích thước không đồng đều.

- Đây là huyện Bái!

Đường lệ chỉ vào nơi trống trên án, trầm giọng nói:

- Huyện Bái này có một vạn hai nghìn hộ dân, mà quyền to nhất chính là Huyện Lệnh Lý Phóng có quyền sinh sát trong tay. Hắn tuy không phải là Lão Tần nhân, nhưng có thể nhận ra, triều đình vì để khuyến khích các sĩ tử làm việc các nơi, cho nên đối với các sĩ tử ở mọi nơi cũng bình đẳng như đối với Lão Tần nhân. Giống như Nhâm Hiêu, Lý Phóng còn kiêm nhiệm Huyện úy.

A Khám, ngươi cũng biết cứ như vậy, Lý Phóng sẽ nắm giữ được quyền lực chính trị lẫn kinh tế vào trong tay.

Đương nhiên, không thể so sánh hắn với Nhâm Hiêu, cho dù là triều đình cho hắn chức quyền tương đương, so sánh với Nhâm Hiêu là Thiết ưng duệ sĩ hành quân đánh trận, thành lập công huân thì hắn vẫn còn thua kém rất nhiều. Nhưng càng như thế, hắn lại càng mong muốn có thể một mình nắm lấy quyền lực.

Đường Lệ nói đến đây thì dừng lại nhìn Lưu Khám.

- Cho dù Lý Phóng với Nhâm Hiêu là hai người hoàn toàn khác nhau. Không phải nói Nhâm Hiêu không có tâm cơ, mà là Lý Phóng rất biết ẩn nhẫn. Chính vì nguyên nhân đó mà từ lúc đến nhận chức được nửa năm đến nay, hắn vẫn không hề hành động…À, cũng không thể nói là chưa hề, bởi hắn bổ nhiệm Tiêu Hà làm Trưởng lại, nhưng đồng thời lại thăng Tào Tham làm Thiếu Lại, Tá sử quan bái. Khà khà, tâm tư của hắn rất cẩn trọng.

Lưu Khám khẽ gật đầu, hình ảnh tiếng cười của Lý Phóng quả là đúng như lời Đường Lệ nói.

- Nhưng làm Đại huyện thừa, đồng nghĩa với việc gánh vác rất nhiều việc khó khăn. Mà Tào Tam cũng là người có bản lĩnh, thăng cấp cho gã, trong vô tình đã phân chia quyền lực của Tiêu Hà, còn có thể nuôi dưỡng được thân tín cho mình mới là điều quan trọng nhất, không gây sự bất mãn cho người của huyện Bái.

Cao siêu, thật sự là cao siêu!

Đường Lệ đặt xuống một khối gỗ:

- Người qua lại thân cận nhất với Lý Phóng, là Ung Xỉ hậu duệ Kinh Man. Không có hắn, đám người Ung Xỉ này muốn tiền có tiền, cũng rất có uy vọng tại bản địa. Cha Ung Xỉ từng là phụ lão của huyện Bái, nay mặc dù đã mất, nhưng vẫn tạo nên căn cơ cho Ung Xỉ. Hộ lớn hào cường huyện Bái, chính là nhất hệ Ung Xỉ. Lý Phóng và Ung Xỉ đi lại thân cận, điều này có nghĩa hắn và Ung Xỉ đã muốn liên minh lại với nhau. Thế nhưng việc kết thành đồng minh này, người ngoài không biết được. Lý Phóng làm rất sạch, Ung Xỉ cũng cư sử hết sức bình tĩnh, không rõ ràng lắm.

Lúc nói xong về Ung Xỉ, Đường Lệ vẽ một vòng tròn bên ngoài khối gỗ. Cũng đại diện cho năng lượng mà Lý Phóng và Ung Xỉ năm giữ.

Nói chuyện cả buổi, miệng lưỡi gã có phần khô lại, bèn đứng lên cầm một thương rượu trở lại. Dù sao, cuộc hội thảo tiếp theo, cũng không phải lo lắng là không có rượu.

Mà Lưu Khám thì lắc đầu không muốn uống, ra hiệu cho Đường Lệ nói tiếp.

- Được, chúng ta đã nói đến giai tầng cường hào của huyện Bái, thì không thể không nói đến hạng người phố phường. Hắc hắc, nếu nhắc tới hạng người lưu manh phố phường, thì không thể không nói tới Lưu Quý một chút. Lưu Quý sinh trưởng tại Phong Ấp, tuy không phải là người huyện Bái, nhưng người Bái đã coi hắn là người Bái rồi. Người này làm việc không câu nệ tiểu tiết, giỏi lôi kéo người hác, đặc biệt là những hạng người buôn bán nhỏ đều tôn hắn là thủ lĩnh. Lưu Quý giỏi nói mạnh miệng, tính cách rất trơ tráo, nhưng lại khiến đám lưu manh côn đồ nhất nhất nghe theo.

Trước kia hắn từng làm môn khách của danh sĩ Trương Nhĩ, kinh nghiệm phong phú, cũng có tính ẩn nhẫn, hỉ nộ không thể hiện ra ngoài, đó là khắc họa chân thực nhất về hắn. A Khám, ngươi đừng có khinh thường hắn, người này không phải là kẻ đầu đường xó chợ đâu. Như phượng hoàng không hót, nhưng một tiếng thôi cũng trở nên nổi bật. Hắn nắm trong tay trên 80% những hạng người chợ búa tại huyện Bái, tuy rằng chỉ là một đám không học vấn nghề nghiệp, nhưng tụ tập một chỗ, lại có thể tạo thành sức mạnh lớn, ngay cả Ung Xỉ cũng không dám động chạm tới hắn. Ha hả, sống ở huyện Bái bao lâu như thế, thì ngươi là người đầu tiên dám trước mặt mọi người châm chọc Lưu Quý hắn đấy.

Lưu Khám nhíu mày, khẽ nói:

- Ta làm gì nào?

Đương Lệ bật cười:

- A Khám, ngươi thì không có gì, chỉ là một thương nhân kiếm tiền ở huyện Bái thôi.

Sắc mặt Lưu Khám đột nhiên tối sầm lại.

Đường Lệ nói:

- Ngươi còn không phục. Trên thực tế tình huống đúng là như vậy… Ngươi không phải là người huyện Bái, nhưng lại làm giàu ở huyện Bái. Trên người ngươi lại có dấu vết Lão Tần nhân, đã định trước rất nhiều hậu duệ của sáu nước không thừa nhận ngươi.

Huyện Bái này cũng rất thú vị, nó có lực dung nạp rất lớn, nhưng lại có tính bài xích khó mà tưởng tượng nổi. Mỗi một người bên ngoài chạy tới huyện Bái tị nạn, đều phải qua một thời gian đau khổ dằn vặt. Cuối cùng hoặc là rời khỏi hoặc là hoàn toàn trở thành người huyện Bái. ngươi, một kẻ nhà quê, hơn là là Lão Tần nhân, tạo nên gia nghiệp lớn như vậy tại huyện Bái, khó tránh bị người ta đố kỵ. Lòng đố kỵ ở cùng một chỗ, ngươi làm gì cũng đều hỏng cả. A Khám, ngươi cần suy nghĩ kỹ, trước kia ta không có tài sản, nhiều hay ít thì vẫn có bằng hữu.

Thế nhưng hiện tại thì sao chứ? Ngươi đong đếm, tính toán xem, ngoại trừ chúng ta, ngươi có bao nhiêu người bằng hữu thực sự?

Lưu Khám nghe được, há miệng ngạc nhiên.

Đường Lệ đón lời:

- Tại điểm này, Lữ Văn Lão Nhi mạnh mẽ hơn hẳn ngươi. Lão vừa thấy tình hình không ổn, ngay lập tức kết thông gia với Lưu Quý. Kể từ đó, người huyện Bái tự nhiên mà tiếp nhận lão rồi, thế nên đám người Ung Xỉ sợ ném chuột vỡ bình đấy.

Lữ Văn chính là Lữ Ông.

Lưu Khám khẽ gật đầu, không thừa nhận cũng không được, Đường Lệ nói rất có lý.

- Nay Tần thống trị thiên hạ, Lý Phóng chiếm được thiên thời; Ung Xỉ sống ở Bái nhiều năm có căn cơ nên chiếm địa lợi, mà Lưu Quý khéo léo mua chuộc lòng người, là chiếm nhân hòa. A Khám, ngươi một là không có được thiên thời, hai là không có địa lợi, ba là không có nhân hòa, làm sao mà trụ vững được?

Lưu Khám đứng dậy, cung kính vái lạy:

- Lão Đường, xin thỉnh giáo ngươi.

- Nếu muốn trụ vững, nhất định phải biết rõ ràng Lý Phóng và Ung Xỉ có quan hệ như thế nào. Cắt đứt quan hệ của Lý Phóng và Ung Xỉ, tạm thời phụ thuộc vào danh nghĩa của LÝ Phóng. Ngươi là Lão Tần nhân, lại có được Tước, tiến cống rượu tế, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với Nhâm Hiêu. Cho dù lý Phóng muốn động đến ngươi cũng phải rất cân nhắc mới được. Mà quan hệ giữa hắn và Ung Xỉ tất nhiên là được tạo dựng bởi lợi ích. Nếu chỉ như thế thì loại bỏ quan hệ giữa bọn chúng là không khó. Đến lúc đó chỉ cần diệt trừ Ung Xỉ, sau đó ngươi phải dựa vào thế lực bản thân mình, thế là có được địa lợi dễ dàng... Như vậy, sẽ là bước đặt chân đầu tiên.

Lưu Khám nheo mắt:

- Còn bước thứ hai?

Đường Lệ gật đầu:

- Ta biết ngươi và Lữ nhị tiểu thư là thanh mai trúc mã, giờ đây ngươi đã đạt được thành quả, cho dù Lữ Văn Lão Nhi ngoan cố, cũng phải suy xét về mối quan hệ tốt này một phen. Nếu ngươi có thể cùng Lữ nhị tiểu thư thành thân, là có được cái lợi nhân hòa từ Lưu Quý. Đến lúc đó, dựa vào thiên thời địa lợi, lại thêm nhân hòa có được, diệt trừ Lưu Quý...Hắc, đến lúc đó Lý Phóng chẳng làm gì được ngươi cả.

Cùng Lữ Nhị tiểu thư thành thân sao?

Lưu Khám thấy trong lòng là lạ. Không thể phủ nhận, thật sự hắn có cảm tình với Lữ Tu, thế nhưng tình cảm mà lẫn lộn với lợi ích bên trong, thì dù tình cảm có thuần khiết thế nào đã trở nên biến chất rồi.

Đường Lệ nói:

- A Khám, nếu như ngươi thật sự muốn đứng vững gót chân ở huyện Bái, thì nhất định phải dung nhập trở thành người của huyện Bái. Lữ Văn Lão Nhi làm được điều đó, với lại lão là người duy nhất dễ dàng đột phá, hơn nữa, Lữ Nhị tiểu thư vốn thích ngươi, không phải sao?

Mặt Lưu Khám hơi hơi đỏ lên, trầm tư suy nghĩ.

Đường Lệ đứng dậy:

- A Khám, hãy nghĩ kỹ. Nếu như ngươi bằng lòng làm như vậy, tự có ta và A Kỳ giúp ngươi. Thậm chí chuyện Lý Phóng và Ung Xỉ, ngươi cũng không cần phải ra mặt. Chỉ cần mười dật hoàng kim, cộng thêm một Khoái Triệt là đủ. Còn ngươi thì trước mắt cứ nghiên cứu chế tạo rượu thuốc, ta và Vô Thương không quá để tâm tới tước vị. Việc cấp bách là ngươi phải nhanh chóng thăng được lên tứ tước. Bằng cách đó, lời của ngươi với Lý Phóng sẽ rất có ảnh hưởng.

Lưu Khám suy nghĩ một chút:

- Những chuyện kia, ta không có ý kiến, thế nhưng việc thành thân, ta nhất định phải hỏi qua mẫu thân trước .

- Đấy là hiển nhiên .

Đường Lệ đang nói chuyện cùng Lưu Khám, đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân.

- Chủ nhân, chủ nhân có ở trong không?

Khoái Triệt vội vội vàng vàng bước vào, thở hổn hển nói:

- Chủ nhân, ban nãy Chu Lan phái người đến đây đưa tin, nói là có chuyện quan trọng muốn cùng người trao đổi .

Chu Lan?

Lưu Khám không khỏi kinh ngạc đứng dậy:

- Hắn tìm ta có việc gì?

Khoái Triệt nói:

- Ban nãy ta bí mật đưa người thăm dò một chút, Hắn nói sáng nay Chu Lan từng đi một chuyến đến huyện nha, sau khi trở về thì sai người chuẩn bị thu dọn. Thấy như vậy, hình như là muốn lên đường… nhưng cụ thể tình hình như thế nào cũng không rõ lắm.

Chu Lan phải đi sao?

Không phải nói là phải chờ tới khi cống rượu sau đó mới đi sao? Khoảng cách tới ngày đó còn khá xa, làm sao mà bất thình lình hắn lại muốn đi như vậy chứ?

Hơn nữa, theo đạo lý Chu Lan là thuộc hạ Nhâm Hiêu, Lý Phóng tuy là Huyện úy, nhưng chỉ thuộc huyện Bái mà thôi. Quân đội chính quy của Chu Lan cũng không phải Lý Phóng có thể điều động được. Phương diện này, chắc hẳn có chỗ nào đó nhầm lẫn.

Lưu Khám thoáng nhìn qua Đường Lệ, thấy nét mặt Đường Lệ bình tĩnh.

- A Khám, sợ là Ung Xỉ muốn động thủ, ngươi đáp trả như thế nào?

Lưu Khám nhắm mắt lại, sau khi hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Khoái Triệt, ngươi theo ta đi đến doanh trại, trước tiên phải đi gặp Chu Lan rồi nói sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.