Phế Hậu Hiện Đại Thiên

Chương 22




Chỉ có điều, Tăng Nghị cảm thấy hơi khó hiểu. Tiểu tử Tôn Dực này trình độ sao tiến bộ như vậy? Thủ đoạn này khác hẳn với trước kia, cũng không trực tiếp hướng về chính mình mà đi một vòng lớn, trình báo lên Bộ Bảo vệ tài nguyên môi trường.

Đây là một thủ đoạn khá thông minh. Mượn quy tắc tới thu thập anh, hơn nữa còn khiến anh tìm không ra một lý do nào. Anh làm sao có thể nói chính là Tôn Dực người ta có ý xấu với anh. Rõ ràng đây chính là Bộ Bảo vệ tài nguyên môi trường dựa theo quy định chấp hành công vụ. Bộ Bảo vệ tài nguyên môi trường không phải với người nào cũng làm như thế.

Cái này có chút thú vị! Tăng Nghị mày giãn ra, cân nhắc sự biến hóa trong đó. Cố Hiến Khôn thấy thần sắc Tăng Nghị kỳ quái thì lại nói:

- Tôi tới tìm cậu chính là xem cậu có biện pháp nào hay không? Tôi bên kia nền đã san bằng rồi. Một đống tiền cũng đã đổ vô.

- Hơn nữa, toàn bộ công trình có đến mấy trăm cái thiết bị với hơn một ngàn công nhân. Nếu trì hoãn một ngày thì đều phải tốn tiền. Nếu cứ như vậy, đừng nói là một tỷ, cho dù có đến một trăm tỷ thì sân bay cũng không xây dựng được.

Tăng Nghị gật đầu nói:

- Tôi chính là đang suy nghĩ biện pháp đây.

- Tên Tôn Dực khốn kiếp!

Cố Hiến Khôn mắng một câu:

- Nếu đổi là tôi, tôi sẽ trực tiếp đánh cho anh ta một trận.

Tăng Nghị mỉm cười ha hả. Cố Hiến Khôn bình thường dáng vẻ tao nhã, hôm nay lại mắng thô bạo như vậy. Việc này thấy không nhiều lắm. Tuy nhiên, có tức giận cũng vô dụng. Nếu đổi là trước đây, đừng nói là ai, tôi đều đã sớm đánh hắn một trận. nhưng khi tiến vào thể chế, Tăng Nghị thật lâu rồi cũng không rút quyền đánh người.

- Cậu còn có tâm tư mà cười à, mau nghĩ biện pháp đi.

Cố Hiến Khôn nói.

Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của Tăng Nghị vang lên, Tăng Nghị bước qua tiếp điện thoại:

- Tôi là Tăng Nghị.

- Tiểu Tăng, là tôi, Yến Trị Đạo đây.

Yến Trị Đạo giọng nói vang lên trong điện thoại.

- Là Phó chủ tịch thành phố Yến?

Tăng Nghị nghĩ Cố Hiến Khôn đã đến đây thì Yến Trị Đạo cũng nên đến luôn, nhưng không nghĩ lại mau như vậy. Hắn nói:

- Lão lãnh đạo có chuyện muốn bàn về hạng mục sân bay?

Yến Trị Đạo cười khổ:

- Việc này cậu đã biết?

- Vừa mới biết. Cố tổng hiện tại đang ở chỗ tôi, bắt tôi suy nghĩ biện pháp.

Yến Trị Đạo lên tiếng:

- Xem ra tôi và Cố tổng ý tưởng nhất trí. Chuyện này còn cần cậu phải hỗ trợ. Sân bay đối với thành phố Long Sơn rất quan trọng. Tôi sẽ không nói nhiều. Gian khổ trong đó chắc cậu cũng biết. Hiện tại hạng mục này đã tranh thủ được, chúng tôi không muốn buông tha cho.

Tăng Nghị gật đầu:

- Vâng, sân bay ngụ lại thành phố Long Sơn, đối với Long Sơn có tác dụng rất tích cực.

- Biết được chuyện này, tôi trước tiên đã kết nối với Sở Bảo vệ tài nguyên môi trường tỉnh. Rất khó giải quyết.

Yến Trị Đạo nói qua tình huống một chút, rồi nêu ra biện pháp của mình.

Tăng Nghị hiểu hai người này ngày hôm nay vì sao đến tìm mình. Kết quả đấu thầu hạng mục sân bay, chính mình nhiều ít cũng có sự can thiệp trong đó. Hiện tại xảy ra chuyện, bọn họ đương nhiên phải tìm đến mình.

Ngẫm nghĩ một chút, Tăng Nghị nói:

- Phó chủ tịch thành phố Yến, ý kiến của Bộ bảo vệ tài nguyên môi trường rất quan trọng. Nếu không thì hạng mục này tạm thời dừng lại một chút. Cứ dựa theo quy định một lần nữa mời họ đến đánh giá hoàn cảnh. Tôi ở bên tỉnh sẽ nghĩ biện pháp.

- Lúc này cũng chỉ có thể như vậy. Tôi sẽ cùng với bên xây dựng kết nối, đưa ra một phương án thích đáng.

Yến Trị Đạo nói. Thông báo quyết định là của Bộ Bảo vệ Tài nguyên môi trường. Tăng Nghị nói ở bên tỉnh sẽ nghĩ biện pháp. Đây là Tăng Nghị đã hiểu được ngọn gió yêu mà này từ đâu mà tới.

Bộ Bảo vệ Tài nguyên môi trường không phải là bộ môn lớn. Cho dù có hạ thư thông báo trách nhiệm, về phía địa phương cũng chưa chắc chấp hành. Nhìn một số tình huống ở địa phương thì biết, vì theo đuổi hiệu quả và lợi ích kinh tế, một có một số không thông qua lãnh đạo phê duyệt về mức độ ô nhiễm, cuối cùng cũng phải thông qua Bộ Bảo vệ tài nguyên môi trường đánh giá. Nói cho cùng, nếu không phải vì phá vỡ chính sách GDP cũng như các liên kết quan trọng thì Bộ Bảo vệ tài nguyên môi trường vĩnh viễn sẽ giống như một bộ môn bài trí mà thôi.

Nhưng lần này thì không giống với, thành phố Long Sơn tuyệt đối không để xảy ra tình trạng xây dựng trước khi phê. Ngược lại, không phải là vạch áo cho người ta xem lưng sao? Như vậy, thu thập anh không phải là Bộ Bảo vệ Tài nguyên môi trường, mà chính là tỉnh. Ai biết chuyện này sau lưng có hay không sự ủng hộ của Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt.

Nếu Tăng Nghị nói phải dừng lại vài ngày, thì cứ dừng lại vài ngày. Chỉ cần hạng mục không bị đình chỉ luôn là được.

Yến Trị Đạo còn nói thêm vài câu, sau đó cúp điện thoại. Có Cố Hiến Khôn tự mình qua đó thúc giục Tăng Nghị, ông ta cũng không cần nói thêm những gì dư thừa nữa.

Thấy Tăng Nghị cúp điện thoại, Cố Hiến Khôn cũng không tiện thúc giục nữa. Chẳng lẽ cứ ngồi chỗ này bức mình phải nghĩ ra được biện pháp liền sao?

Y đứng dậy nói:

- Tôi đi trước, còn phải đến Long Sơn nữa, đem sự tình của công trường an bài một chút.

Tăng Nghị cũng không ở lại, đưa Cố Hiến Khôn xuống dưới lầu nói:

- Đúng rồi, cuối tuần này, hạng mục hồ Tinh Tinh cử hành giao dịch giá đất. Đến lúc đó nếu anh rảnh thì đến nhé.

Cố Hiến Khôn nhíu mày. Chính mình còn đang hận không đánh cho cái tên Tôn Dực này một trận, làm gì có tâm tư mà tới cổ động y chứ. Cũng không biết tại sao Tăng Nghị lại làm như vậy? Nhưng y cũng biết, Tăng Nghị cho tới bây giờ đều không nói những lời vô nghĩa, thì liền nói:

- Được, đến lúc đó xem an bài như thế nào. Có rảnh thì tôi sẽ tới.

Tiễn bước Cố Hiến Khôn, Tăng Nghị trở lại phòng làm việc, ngồi bên trong bàn làm việc trầm tư. Từ lúc Trần Long bắt người, Tăng Nghị chỉ biết mình không có đường lui. Trừ phi phân thắng bại với Tôn Dực. Nếu không thì tỉnh Nam Giang sau này sẽ không còn có hắn.

Trầm tư một lát, Tăng Nghị mở ngăn kéo bàn làm việc, từ bên trong lấy ra một quyển danh bạ điện thoại. Hắn lật hai trang, rồi dựa theo một dãy số gọi ra ngoài:

- Là Trưởng phòng Trương à? Tôi là Tăng Nghị.

- Có một chuyện tôi không hiểu rõ lắm, tôi muốn thỉnh giáo Trưởng phòng Trương một chút. Chính là lần trước anh tới Nam Giang….

- Được, được, tôi rõ rồi, cám ơn Trưởng phòng Trương. Thật sự là ngại quá, làm chậm trễ anh xử lý công vụ. Khi nào tới thủ đô, tôi nhất định sẽ mời anh uống một bữa.

Tăng Nghị cười cúp điện thoại, sau đó lấy di động, gọi cho Địch Hạo Huy:

- Hạo Huy, có chuyện này cần nhờ anh giúp.

Khi cúp điện thoại, Tăng Nghị khí định thần nhàn đem quyển danh bạ bỏ vào trong ngăn kéo, rồi cầm lấy văn kiện trên bàn xem qua, bình tĩnh giống như hôm nay chẳng phái sinh việc gì.

Bên ngoài công trường hồ Tinh Tinh, hôm nay cờ màu phấp phới. Tuy rằng không có người ta tấp nập, nhưng cũng đủ các loại kiểu dáng xe. Giống như là đang tổ chức một cuộc triển lãm xe vậy.

Tăng Nghị lần trước đến thị sát, nơi này còn chưa có nổi một con đường đi cho thật tốt. Nhưng bây giờ đã là một con đường nhựa rộng lớn, thẳng tắp, nối từ khu công nghệ cao đến thẳng hồ Tinh Tinh. Khi lái xe, chỉ cần vài phút là tới.

Lối vào vẫn như cũ, chỉ có điều bên cạnh dựng một biển báo chỉ dẫn giao thông. Bên trong đường đã làm một chút quy hoạch, khiến cho người đi cảm thấy được thoải mái.

Lý Vĩ Tài lúc này cùng với Tăng Nghị đứng ở lối vào, chờ Hồ Khai Văn đến. Thỉnh thoảng lại chào hỏi các xí nghiệp đến tham gia.

Sân bay Long Sơn bị đình chỉ xây dựng mấy ngày nay được truyền khắp tỉnh Nam Giang. Không ít tờ báo trong tỉnh đã đưa tin. Người không biết nội tình chỉ khả năng sẽ nghĩ đến đây chỉ là Bộ Bảo vệ Tài nguyên môi trường muốn thể hiện quyền lực thôi, nhưng trong lòng Lý Vĩ Tài thì biết rõ, đây là kết quả mà Phó chủ nhiệm Tăng khiêu khích công tử của Chủ tịch tỉnh.

Lúc trước anh không cho tôi tham gia đấu thầu công trình, hiện tại người ta trực tiếp dừng hạng mục của anh lại.

Lý Vĩ Tài vụng trộm liếc mắt nhìn Tăng Nghị đang đứng đằng trước không xa, phát hiện Tăng Nghị với bình thường cũng chẳng có gì khác nhau. Lưng vẫn đứng thẳng, một bộ dạng phong khinh vân nhạt, nhàn nhã chờ đợi Hồ Khai Văn đến.

Lý Vĩ Tài trong lòng cảm thấy khó hiểu. Đến lúc này, Phó chủ nhiệm Tăng làm sao mà có thể điềm tĩnh như thế. Không biết là đã có biện pháp hay là chắp tay nhận thua?

Khi vừa nhìn thấy chiếc xe của Hồ Khai Văn, Lý Vĩ Tài bước nhanh tới trước mặt Tăng Nghị nói:

- Phó chủ tịch thành phố Hồ đến rồi đấy.

Tăng Nghị nở nụ cười thản nhiên, rồi cùng với Lý Vĩ Tài bước qua đón tiếp.

Hồ Khai Văn bước xuống xe, sau đó bước đến trước mặt Tăng Nghị, nói:

- Đồng chí Tăng Nghị, bắt mọi người chờ lâu.

- Chúng tôi cũng chỉ là vừa mới đến.

Tăng Nghị cười.

Hồ Khai Văn hôm nay rất hăng hái, hai tay chắp trước bụng nói:

- Hoạt động ngày hôm nay, lãnh đạo thành phố rất coi trọng. Vừa mới bước ra cửa đã cố ý gọi tôi đến, đưa ra chỉ thị và an bài quan trọng.

Tăng Nghị cười:

- Không có lãnh đạo quan tâm và ủng hộ, hạng mục hồ Tinh Tinh cũng không có khả năng phát triển thuận lợi, nhanh chóng như vậy.

Hồ Khai Văn cẩn thận quan sát một chút, không có nhìn ra bất luận một tia không hài lòng nào trên mặt Tăng Nghị, lúc này mới có chút yên tâm. Chuyện của sân bay Long Sơn, y cũng có nghe nói. Vừa rồi nghe như là giải thích nguyên nhân đến chậm của mình, nhưng kỳ thật chính là cảnh cáo Tăng Nghị. Anh và công tử Chủ tịch tỉnh có mâu thuẫn, nhưng hôm nay tuyệt đối không được để lộ ra bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến đại sự của thành phố.

Lý Vĩ Tài lúc này xin chỉ thị nói:

- Phó chủ tịch thành phố Hồ, Phó chủ nhiệm Tăng, bên trong hội trường đã được an bài xong, có phải nên đi vào bây giờ?

Hồ Khai Văn cười ha hả:

- Đi thôi, chúng ta đi vào trong nói chuyện, cũng không thể khiến cho các thần tài phải đợi lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.