Phế Hậu Hiện Đại Thiên

Chương 20




Khoảng nửa giờ trôi qua rồi, trên cầu thang có tiếng bước chân, Tôn Dực vội vàng đứng lên, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện là Thư ký Ngô xuống.

- Thư kí Ngô, ông cụ bây giờ là….?

Tôn Dực chắp tay hỏi:

Thư ký Ngô bước nhanh tới bên Tôn Dực, lắc đầu, nói:

- Tâm trạng không tốt, tôi thấy Tôn thiếu vẫn nên chờ thêm một lát.

Tôn Dực nhíu mày lại, anh ta là thanh niên lêu lổng, cách nhìn đối với cục diện chính trị của Nam Giang, hiểu biết không được sâu cho lắm! Buổi sáng không hiểu sao bị Tôn Văn Kiệt mắng câu “ngu xuẩn”, đến bây giờ cũng chưa hiểu là ý gì! Không phải là không đem được người ra nên mới mắng nặng như vậy sao? Bây giờ người cũng đã thả rồi, còn giận đen mặt như vậy làm gì?

Thấy Tôn Dực không đáp lại, Thư ký Ngô liền hỏi:

- Tôn thiếu, nếu không có việc gì khác, vậy tôi đi về trước đây!

Tôn Dực túm áo thư ký Ngô, nói:

- Thư ký Ngô, chúng ta cùng đi ăn cơm được chứ?

- Vậy thì không hay đâu!

Ánh mắt thư ký Ngô hướng lên gian phòng trên gác hai.

- Bây giờ tâm trạng ông ấy không tốt, không nên đi gây nên ngột ngạt nữa!

Tôn Dực cười gượng một chút, dẫn thư ký Ngô ra ngoài, nói:

- Đúng lúc tôi có một số việc ở đây, còn muốn xin thư ký Ngô chỉ bảo nữa!

Thư ký Ngô liên tục xua tay, nói:

- Chỉ bảo thì không dám! Tôn thiếu nếu có việc gì, thì cứ trực tiếp chỉ bảo một tiếng, Tiểu Ngô dù có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng nhất định sẽ làm tốt cho cậu.

Tôn Dực cũng không có chuyện gì khác, anh ta chính là muốn hỏi, vì sao hôm nay ông cụ lại tức giận nổi trận lôi đình như vậy. Mặt khác cũng muốn Thư ký Ngô có thể nghĩ giúp mình một cách. Mình và Thường Tuấn Long đã gây sức ép từ lâu nhưng không làm gì được Tăng Nghị, ngược lại càng làm mất thể diện thêm.

- Cũng không có việc gì!

Tôn Dực cười:

- Bình thường đi theo làm tùy tùng bên ông cụ thật là vất vả, nên cùng anh ăn một bữa cơm mới phải. Đúng lúc Thường thiếu của công ty Quân Thắng cũng đang ở Vinh Thành, tôi gọi anh ấy đến giới thiệu cho anh biết.

Thư ký Ngô là một người rất cẩn thận, biết rất rõ vị trí của mình, cũng không muốn quan hệ quá sâu với những con ông cháu cha này, nhưng y là vì phục vụ Tôn Văn Kiệt, bây giờ con ông chủ mời, y không tiện từ chối, đành phải nói:

- Không có Chủ tịch Tôn coi trọng, thì không có Tiểu Ngô tôi hôm nay. Có thể làm việc bên chủ tịch Tôn, là may mắn của Tiểu Ngô tôi, một chút cũng không vất vả. Tôn thiếu khách khí quá rồi! Nếu không thì để tôi mời?

- Ai mời cũng giống nhau thôi!

Tôn Dực cười ha hả, làm cho thư ký Ngô lên xe của mình, sau đó rời khỏi đại viện Tỉnh ủy.

Sau khi đổi mới phương thuốc, bệnh của Lorene có chuyển biến tốt rõ ràng, sưng phù trên người cũng đã biến mất rồi, cũng không cảm thấy đau buốt như trước kia nữa.

Tăng Nghị đi đến bệnh viện Nhân dân tỉnh tái khám lần thứ hai, sau khi kiểm tra hết tình hình, nói:

- Bình phục rất tốt!

- Bác sĩ Tăng, cảm ơn anh!

Trên mặt Lorenen nở một nụ cười, làm cho tâm trạng của bà ấy cũng tốt theo. Bà nói:

- Tình hình chân tôi bây giờ thế nào rồi, cậu xem có cần phải đổi mới phương thuốc không?

Tăng Nghị tháo găng tay xuống, nói:

- Phương trâm trị liệu trước kia, trước tiên là trị phần ngọn sau đó là trị tận gốc, chính là cải thiện chức năng tuần hoàn của chân, thúc đẩy cơ năng khôi phục, trị tận gốc, hoàn toàn điều bổ khí huyết. Theo như tình hình trước mắt, giai đoạn trị liệu đầu tiên tốt lắm, chức năng tuần hoàn của chân cơ bản đã được khôi phục. Nếu hiệu quả tốt, tạm thời phương thuốc này sẽ không sửa, tiếp tục dùng thêm một thời gian nữa, củng cố một chút hiệu quả trị bệnh.

Lorene gật đầu, trước kia bà không tin vào Đông y, nghĩ Đông y và vu thuật là giống nhau. Nhưng lần này, sau khi tự mình thử nghiệm, bản thân bà cảm giác sự thần kì của thuốc Đông y. Ngoại trừ vu thuật, cũng chỉ có Đông y mới có khả năng thần kì này.

- Bác sĩ Tăng, vậy anh xem khi nào thì bắt đầu giai đoạn trị liệu thứ hai?

David bên cạnh hỏi, tình hình của Lorene có chuyển biến tốt, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

-Nếu căn cứ vào tiêu chuẩn chữa bệnh, với tình hình trước mắt là có thể tiến hành giải phẫu rồi! Trừ đi một bộ phận hoại tử, nhưng theo tôi thì tốt nhất nên củng cố đã!

Tăng Nghị nói:

- Dù sao thì chức năng cũng vừa mới phục hồi, sau khi phục hồi vẫn còn tồn tại một ít khả năng có thể xảy ra.

David nhìn thoáng qua Lorene, thấy Lorene không phản đối, nhân tiện nói:

- Vậy xin ý kiến xử lý của bác sĩ Tăng, trở về tôi đi tìm Viện trưởng Thiệu thương lượng!

Tăng Nghị gật đầu, cũng không muốn trì hoãn thêm nữa, chuẩn bị rời khỏi.

Lúc này Lorene nói:

- Bác sĩ Tăng, nghe nói bởi vì chuyện chữa bệnh cho tôi, mà thời gian trước gây ra phiền toái lớn cho cậu, thật sự là rất xin lỗi!

Tăng Nghị xua tay:

- Việc này đã giải quyết xong rồi, bà yên tâm dưỡng bệnh đi!

Lorene cười, trải qua một thời gian tiếp xúc, căn bản cũng hiểu rõ tính cách Tăng Nghị. Mặc dù thoạt nhìn Tăng Nghị có vẻ lạnh lùng, nhưng ở trên y đức chữa bệnh tuyệt đối không có gì. So với bác sĩ tốt nhất nước Mỹ cũng không kém chút nào. Hắn đối với mình lạnh lùng, có thể là vì chuyện mình giấu diếm bệnh tình lúc trước.

- Mặc kệ nói như thế nào, chuyện này là do tôi gây lên, nếu có thể nói, tôi có thể giải thích với cậu!

Lorene nói:

- Qua chuyện này, tôi thấy được tố chất chuyên nghiệp của bác sĩ Trung Quốc, cũng cho tôi biết được đích thực về Quỹ từ thiện. Tôi cảm ơn tất cả mọi người, cũng mong muốn làm một số chuyện cho các anh.

Tăng Nghị vẫn là khuôn mặt lạnh như băng đó, nói:

- Phu nhân Lorene có thể suy nghĩ nhiều như vậy, tôi và quỹ từ thiện Nam Vân cũng không để phu nhân đi làm bất cứ chuyện gì. Tôi cứu phu nhân, chỉ xuất phát từ nghĩa vụ nhân đạo của người thầy thuốc. Phu nhân cũng thấy rồi đấy, rất nhiều người đều không hy vọng tôi chữa cho phu nhân, tôi cũng có thể không cứu. Nhưng đây là nghề nghiệp của tôi, tôi có đạo đức nghề nghiệp. Phu nhân Lorene cũng là một luật sư, tôi cũng hy vọng dù trong bất cứ thời điểm nào, cũng có thể tôn trọng chính nghề nghiệp của mình, đừng để có thành kiến gì. Như vậy cũng không uổng công tôi cứu phu nhân lúc này!

Trên mặt Lorene lập tức cứng lại, cười rất mất tự nhiên.

David bên cạnh cũng có chút biến sắc, vội vàng chạy ra giảng hòa, nói:

- Tăng tiên sinh, tôi tiễn anh!

Tăng Nghị cũng không nói thêm nhiều, khoanh tay sau lưng sau đó đi theo David ra ngoài.

- Thật là vô lý, phu nhân xem hắn nói thế là có ý gì?

Trợ lý của Lorene tức giận nói:

- Không có tố chất, mất lịch sự…

Lorene xua tay, chặn ngang lời trợ lý, nói:

- Người không có tố chất, không phải hắn!

Người trợ lý ngạc nhiên nhìn Lorene, Không phải hắn, chẳng lẽ là tôi sao? Điều này sao có thể chứ?

- Hắn là người thẳng thắn mà chân thành, là người tôi kính trọng!

Lorene hạ giọng nói, bởi vì sao trong lòng bà rất rõ ràng. Lorene ở giới chính trị của nước Mỹ, đối với Trung Quốc thái độ cứng rắn nhiều người biết đến!

Trong tay Lorene đã từng có những vụ tranh cãi về buôn bán, đều không ngoại lệ, Trung phương đều thua kiện. Điều kì lạ nhất là một lần công ty Mỹ thiếu tiền hàng của mấy nhà công ty Trung Quốc, lại chập chạm không để cho bàn giao, đây là một hành vi bất chấp đạo lý. Nhưng đến tay Lorene thì việc này thắng kiện, công ty của nước Mỹ quỵt nợ là có lý, nguyên nhân là phía công ty bên Trung Quốc không hề ghi chép lại.

Dựa theo loogic này, nói cách khác anh có thể làm tên trộm, vậy thì tôi cũng có thể trộm đồ của anh, hơn nữa còn chịu sự ủng hộ và bảo vệ của pháp luật. Vụ kiện tụng vô lý như thế, không ngờ Lorene cũng thắng.

Đây chính là nguyên nhân Tăng Nghị mỉa mai Lorene!

Lorene nhắm mắt nằm ở trên giường, trong lòng rất khó trở lại yên tĩnh. Tăng Nghị mà mình tiếp xúc khác hẳn với các cán bộ Trung Quốc khác. Khi hắn ta đảm đương việc cứu người, tuyệt đối nghiêm túc, không trốn tránh. Nhưng cũng có khi có thói kiêu ngạo, nếu ở trong lòng hắn khinh thường anh, thì tức là khinh thường anh, mặc kệ anh có địa vị gì, quốc tịch nào.

Trước kia Lorene cũng không biết rằng những việc mình làm là sai, nhưng hôm nay đối mặt với Tăng Nghị oai vệ hơn người, bà mới bắt đầu nghĩ lại. Cảm thấy kỳ thật có nhiều việc đã qua rất hèn mọn và đáng xấu hổ.

- Bác sĩ Tăng, chuyện quỹ thực sự không cần giúp đỡ sao?

David tiễn xuống dưới lầu, lại hỏi một lần nữa:

-Phu nhân Lorene hoàn toàn là thật lòng.

-Đều giải quyết xong rồi!

Tăng Nghị xua tay:

- Anh không cần phải tiễn nữa, mau lên đi!

- Vậy bác sĩ Tăng đi thong thả, trên đường chú ý an toàn!

David cười ha ha, đóng cửa xe giúp Tăng Nghị, sau đó lui lại một bước, mắt nhìn theo Tăng Nghị rời đi.

Trên đường về Bạch Dương, Tăng Nghị nhận được một cú điện thoại, là Tần Nhất Thuyền gọi tới.

- Chủ nhiệm Tần, xin chào!

Tăng nghị cười nhận điện thoại nói:

- Là chuyện lão Kiều đến Nam Giang sao?

Từ sau khi Tăng Nghị chữa khỏi bệnh cho Kiều Văn Đức, Tần Nhất Thuyền thường xuyên liên lạc với Tăng Nghị, khơi thông một chút tình hình sức khỏe của lão Kiều.

Tần Nhất Thuyền trong điện thoại cười nói:

- Anh thật đúng là cùng chung ý tưởng, tôi tìm anh chính là muốn nói chuyện này, sự việc có chút thay đổi, khả năng là muộn rồi!

Tăng Nghị không ngờ, thầm nghĩ Kiều Văn Đức này sẽ không thay đổi chứ? Lần trước bởi vì chuyện Viên Văn Kiệt cưỡng chế phá vỡ, Kiều Văn Đức liền hủy bỏ lộ trình, làm cho tình Nam Giang hỗn loạn, lần này ngày tỉnh Nam Giang quyết định ngày khánh thành nhà văn hóa, còn phát tin tuyên truyền. Nếu nói là lịch sử tái diễn lại, vậy thì có thể nói là hai lần ngã chân xuống một cái hố!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.