Phế Đế Vi Phi

Chương 48




Edit: Dương

***

...

Nửa giờ sau, một bóng dáng gầy yếu xuất hiện ở cuối hành lang, người phụ nữ mặc quần dài áo dài mộc mạc, bước đi rất chậm. Chân mày của cô ấy nhàn nhạt, trên tai đeo khẩu trang dùng một lần màu xanh nhạt, mái tóc ngắn thẳng ngang vai, che đi hơn nửa khuôn mặt.

Tại Tư ngây người.

Cô kích động, ngạc nhiên, nhất thời nghẹn lời, nhìn cô ấy, hơn nửa ngày không nói nên lời.

Bạch Tĩnh đi không nhanh không chậm, cô ấy nhìn ba người trong phòng, lông mi khẽ động, sau đó, rất tự nhiên đi tới bên người Triệu Tuấn.

"Bạn của anh?"

Cô ấy níu lấy ống tay áo của Triệu Tuấn, nhẹ nhàng lắc lắc, lúc đang nói chuyện, dùng ánh mắt lặng lẽ đánh giá Tại Tư và Chu Giác Sơn.

Tại Tư mím môi, vội vàng chỉnh sửa lại mái tóc hơi rối, tiến lên một bước, "Bác sĩ Bạch..."

"A, làm sao cô biết tôi họ Bạch? Nhưng tôi không phải là bác sĩ, tôi chỉ là một nhân viên giặt là, mỗi ngày làm việc ở phòng giặt quần áo, đúng không?" Bạch Tĩnh nói một chút liền quay đầu nhìn về phía Triệu Tuấn. Giọng nói của cô ấy rất dịu dàng, trong mắt sáng lấp lánh.

Tại Tư sợ run vài giây.

Tâm tư trong đầu cô đang rất loạn, trong lúc nhất thời, thật sự không hiểu rõ đây hết thảy là chuyện gì xảy ra.

Triệu Tuấn vội vàng đẩy tay của Bạch Tĩnh ra, bước nhanh đi qua, kéo cổ tay của Tại Tư. Ông kéo cô ra ngoài ban công, "Não bộ của Bạch Tĩnh bị kích thích, rất nhiều chuyện đều không nhớ gì cả, hiện tại cô ấy hoàn toàn không biết mình trước kia là bác sĩ, ba nói phái cô ấy đến giúp con, con cứ xem cô ấy như một người lạ mà dùng, nghìn vạn lần đừng nói với cô ấy chuyện của hai đứa con."

Tại Tư cau mày, "Vậy ba nói cho con biết trước, rốt cuộc cô ấy là thế nào?"

"Chuyện này nói rất dài dòng."

... Hai tháng trước, ở thị trấn Kalaw, Triệu Tuấn tình cờ đi giao hàng giúp Sài Khôn, trên đường trở về, đi ngang qua bụi cỏ hoang hẻo lánh.

"Lúc đó ba thèm thuốc lá liền chuẩn bị xuống xe hút thuốc, không nghĩ tới động cơ ô tô vừa mới tắt, chợt nghe thấy bên ngoài cách đó vài chục mét, đại khái là phía sau một đống cỏ khô, truyền đến tiếng hét chói tai tê tâm phế liệt của phụ nữ..."

Loại địa phương đó ở Myanmar, nhất là khu giao chiến, không ai coi phụ nữ là người, những chuyện như thế đều không lấy làm lạ.

Triệu Tuấn ẩn núp ở Myanmar nhiều năm như vậy, trên người ông gánh vác quá nhiều, ông không thể ra mặt cứu người, nếu không sẽ đối nghịch với quân đội.

Ông lại khởi động xe, lái đi, vốn định xem như không có chuyện gì, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì. Thế nhưng chưa đến hai phút, ông cuối cùng vẫn không thể nhịn được, cắn răng một cái, từ dưới ghế ngồi lấy ra một khẩu súng, lái xe quay lại, đánh chết năm tên lính ở hiện trường.

"Có một tên lính chưa chết, vết sẹo này trên mặt ba, chính là tên gia hỏa kia trước khi chết dùng dao quân dụng vạch lên."

Những xác chết kia Triệu Tuấn đều chôn ở trên núi bên đó, vì lý do an toàn, không thể dùng xe chở, hơn nữa còn đeo một đôi găng tay, thay một đôi ủng không vừa chân, chạy lên chạy xuống ở trên ngọn núi đó, giằng co suốt một buổi chiều.

"Đợi đến khi ba thu thập xong thi thể cuối cùng, trở lại đống cỏ khô kia, cô ấy người đã không thấy. Ba cho rằng cô ấy tự chạy đi rồi, trở về mở cửa xe, không nghĩ tới cô ấy lại nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, đã sớm ngủ thiếp đi."

Có liên quan đến buổi chiều ngày đó, Bạch Tĩnh ở sau đống cỏ khô nơi đó cụ thể xảy ra những gì, Triệu Tuấn không hỏi qua. Ông chỉ biết là, lúc cô ấy nằm ngủ ở trên xe, trên người ngay cả áo lót cũng không có, trên ngực tràn đầy vết hôn và dấu răng, trên đùi đầy vết xanh tím.

Triệu Tuấn không có cách nào khác, liền cởi áo trên người mình cho cô ấy, lại khởi động xe, trước tiên đưa người về chỗ mình thường ở.

Trên người Bạch Tĩnh có hộ chiếu Trung Quốc, Triệu Tuấn cũng có thể từ chỗ cảnh sát tra được thân phận ban đầu của cô ấy là bác sĩ, "Ban đầu ba nghĩ, đợi đến khi cô ấy tỉnh dậy, ba sẽ phái người đưa cô ấy đến đại sứ quán, đưa cô ấy an toàn về nước."

Nhưng ai có thể nghĩ đến, Bạch Tĩnh hôn mê suốt hai ngày, sau khi tỉnh lại, tinh thần vẫn luôn hoảng hốt.

Triệu Tuấn không biết cô ấy là bị những binh lính kia dọa sợ, hay là bị ông nổ súng giết người dọa sợ, tóm lại, cô ấy hoàn toàn không nhớ rõ mình là ai. Cô ấy không biết mình là một người Trung Quốc, cũng không biết mình là bác sĩ, cô ấy còn rất buồn bực vì sao bản thân ở Myanmar lại không biết nói tiếng Myanmar, bởi vì cô ấy ở cùng một chỗ với ông, Triệu Tuấn hàng ngày đều chăm sóc cô ấy, cô ấy còn rất đương nhiên xem Triệu Tuấn là chồng của mình.

Tại Tư cắn môi, cô có chút xoắn xuýt nhìn Triệu Tuấn, "Vậy... ba cùng cô ấy..."

Triệu Tuấn thở dài một hơi, ông nhắm mắt, lắc đầu, "Không có. Nha đầu, con đừng nghĩ nhiều, ba và cô ấy không có gì cả."

Hàng năm có rất nhiều người được Triệu Tuấn cứu giúp. Nếu như ông thật sự ôm tư tâm, hoặc là có ý định tái giá, ông đã sớm kết hôn sinh con ở Myanmar rồi. Bạch Tĩnh mới bao lớn? Cô ấy bằng tuổi Chu Giác Sơn. Triệu Tuấn cũng ngoài bốn mươi rồi, dù thế nào cũng không tới phiên Bạch Tĩnh nơi này.

Tại Tư gật đầu, cơ bản hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Thật ra cô không có ý kiến gì với chuyện tình cảm riêng tư của Triệu Tuấn, cô có thể hiểu được, dù sao ba cô ẩn núp ở Myanmar nhiều năm như vậy, hơn nữa mẹ cô cũng tái giá, bây giờ người đã mất từ lâu, đoạn hôn nhân trước kia xem như là trọn vẹn kết thúc rồi.

Quan hệ của Bạch Tĩnh và Triệu Tuấn, cô kinh ngạc nhiều hơn mâu thuẫn, có lẽ đợi đến khi cô hiểu rõ và tiêu hóa toàn bộ sự kiện này thì tâm tư của cô đối với chuyện này cũng có thể trở nên ôn hòa hơn bình thản hơn.

Trong giây lát, màn đêm dần dần hạ xuống, sắc trời tối sâu hơn. Ánh sao rực rỡ điểm xuyết trên bầu trời màu xanh đậm, trăng non treo ở chân trời. Ngoài ban công lộ thiên có hai cái ghế, Tại Tư đi tới, lấy một cái ghế cho Triệu Tuấn, chính mình cũng ngồi xuống theo.

Cô cúi mặt xuống, mặc cho gió mát chạng vạng thổi lất phất sợi tóc mềm mại, "Ba, con không có ý tứ gì khác. Chỉ là ba vừa rồi nói với con không có cảm giác với cô ấy, vậy con liền nhắc nhở ba một chút. Con thấy ánh mắt của Bạch Tĩnh ban nãy nhìn ba không đúng lắm, giống như là không quá thích hợp."

Thái độ của một người phụ nữ đối xử với một người đàn ông thế nào...

Có yêu thích hay không, có chán ghét hay không. Từ trong ánh mắt, có thể vừa nhìn đã nhận ra.

Triệu Tuấn gật đầu, "Ba biết."

"Ba có từng giải thích với cô ấy chưa? Chuyện thật ra ba không phải là chồng của cô ấy."

Triệu Tuấn buồn bã thở dài, không có, "Ba không thể nói."

Tại Tư ngạc nhiên.

Triệu Tuấn nói tiếp, "Cô ấy mang thai. Chắc là của đám binh lính kia."

Bạch Tĩnh thật vất vả mới mất đi đoạn ký ức kia, Triệu Tuấn không đành lòng nói chân tướng mọi chuyện cho cô ấy. Nếu như ông không thừa nhận chuyện mình là chồng của cô ấy, vậy thì không có cách nào giải thích chuyện làm sao cô ấy lại mang thai.

Tại Tư hiểu rõ rồi, "Cho nên, ba ở trước mặt Bạch Tĩnh, cũng chỉ có thể tạm thời đóng giả chồng của cô ấy."

"Ừ."

"Đứa bé thì sao?"

"Bỏ rồi."

Triệu Tuấn rất may mắn, may mắn vì phản ứng có thai của Bạch Tĩnh tương đối rõ ràng, thời gian chưa tới một tháng còn nôn nghén không ngừng, Triệu Tuấn mang cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, dùng đủ loại viện cớ, mới khuyên được cô ấy bỏ đi đứa bé còn chưa thành hình ấy.

Tại Tư nhìn bóng đêm, trong lòng vô cùng cảm khái, cô nghĩ tới Khang tẩu, nghĩ tới Tiểu Tinh, đương nhiên, "Như thế cũng tốt..."

Cũng không thể thật sự để cô ấy sinh ra được, một khi cô ấy khôi phục lại ký ức, vậy đứa bé kia sẽ khiến cô ấy thống khổ đến nhường nào.

Hai người trầm mặc một hồi, ngoài ban công lâm vào một mảnh an tĩnh dài dòng. Từ góc độ này, còn có thể nhìn thấy bãi cỏ mênh mông bát ngát, đèn đường liên tiếp uốn khúc, nhân viên quản lý chuồng ngựa đang dắt Tạp Mại và con ngựa nhỏ màu trắng đi tản bộ.

Tạp Mại đúng là ngựa hoang, thiên tính bướng bỉnh, nhưng cũng không biết là bởi vì cái gì, một ngày đụng phải con ngựa trắng nhỏ có lốm đốm màu hạt dẻ kia, nó giống như thay đổi linh hồn, trở nên an tĩnh, chín chắn, giống như là cảm giác lệ thuộc.

Cho nên nói, chuyện tình cảm mà, ai cũng không nói chính xác được.

Tại Tư cau mày, bỗng nhiên giống như nhớ tới gì đó, cô quay đầu nhìn Triệu Tuấn, dịu dàng nở nụ cười, "Vậy Bạch Tĩnh mới phá thai hơn một tháng? Đi cùng bọn con, có thể quá nguy hiểm không..." Cô suy nghĩ một chút, lại cố ý nói ra, "Hay là ở lại bên cạnh ba, ba sẽ chăm sóc thêm một thời gian nữa?"

Triệu Tuấn liên tục xua tay, "Không được không được!"

"Vậy làm thế nào..."

"Dù sao vẫn không được."

Ngay trước mặt con gái của mình, ông cũng nghiêm chỉnh nói rõ, thật ra Triệu Tuấn để Bạch Tĩnh rời đi, cũng là ông có tư tâm. Mặt khác... mấy ngày gần đây người phụ nữ kia, lúc nào cũng vô tình hay cố ý ra ám hiệu với Triệu Tuấn, để Triệu Tuấn và cô ấy ngủ chung.

Triệu Tuấn tự nhận là một chính nhân quân tử, nhưng cũng vẫn không dám xưng là định hải thần châm [1].

[1] Định hải thần châm: là gậy như ý của Tôn Ngộ Không. Ý nói là không thể đứng yên mãi như gậy như ý =)))

Ông thật sự sợ có ngày nào đó mình đang ngủ say, Bạch Tĩnh liền lén lén lút lút trèo lên giường của mình... Ông cũng vài năm chưa "khai trai" rồi, loại giày vò này, ông không chịu nổi nữa.

Tại Tư cười trộm, cũng không nói thêm gì cả.

Trong phòng khách, từ khi hai người tách ra, cũng chỉ còn lại Chu Giác Sơn và Bạch Tĩnh hai người nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Không lâu lắm, ánh sáng trong phòng dần dần tối đi, chân mày Chu Giác Sơn khẽ động, đứng dậy đi tới cửa bật đèn.

Bạch Tĩnh nhìn trộm bóng lưng của anh ta, ánh mắt khẽ động. Mặc dù cô mất đi ký ức, nhưng cô cũng không ngốc, nhìn dáng dấp, tiểu tử này xấp xỉ tuổi cô, không đến ba mươi tuổi, hoặc khoảng ba mươi tuổi.

Cô cất giọng, gọi anh ta, "Này, cậu là bạn của Triệu Tuấn à?"

"Không phải."

"Cậu là đồng nghiệp của Triệu Tuấn à?"

"Không phải."

"Vậy cậu là thân thích của Triệu Tuấn à?"

"Không phải."

"Vậy cậu là con rể của Triệu Tuấn à?"

... Chu Giác Sơn còn tính nói tiếp "Không phải". Nhưng mí mắt anh vừa nhấc lên, trong lúc vô tình nhìn thấy Tại Tư ngoài cửa sổ.

Bạch Tĩnh cười hì hì, "Ồ, hóa ra cậu là con rể của Triệu Tuấn hả."

Chu Giác Sơn mặc kệ cô ta, phất tay một cái, cất bước đi về phòng ngủ.

Sau lưng, bỗng nhiên truyền tới thanh âm vang dội, "A, con trai, vậy con phải gọi mẹ là mẹ đấy!"

Chu Giác Sơn trợn mắt, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.

Khóe miệng một hồi co giật.

"Ngốc x [2]."

[2] Ngốc x (傻x): dùng để chỉ kẻ ngốc và suy nghĩ ngốc nghếch không giống người bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.