"Phẫu Thuật" Lý Trí

Chương 2




“Ông muốn gì?” Ryou có chút chết lặng, cậu không biết giờ khắc này bản thân còn thứ gì để Kuroryu cảm thấy hứng thú.

“Ha ha, tôi là không có chỗ nào tốt chỉ yêu tiền” thực tế Kuroryu đã sớm chắc chắc Ryou sẽ cùng gã thực hiện giao dịch này: “Đương nhiên tình huống của cậu tôi rất rõ ràng, cũng sẽ không quá mức làm khó cậu, chỉ là tin tức tôi cung cấp có thể cho cậu một cơ hội phát tài. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, nếu thật như vậy, ngoại trừ trả cả vốn lẫn lãi của khoản nợ ban đầu, tôi còn muốn lấy 50% như tiền thù lao.”

“Được, tôi đáp ứng ông!” Không phải chỉ là đòi tiền sao, Ryou không chút do dự đáp ứng Kuroryu.

“Được, rất thẳng thắn!” Kuroryu thật sự rất tán thưởng cá tính của Ryou, chỉ tiếc cậu nhất định không bằng lòng theo mình lăn lộn hắc đạo: “Tôi đây cũng sòng phẳng chút, cha cậu ngày hôm qua gọi cho tôi, nói ông ta có tiền rồi, có thể trả ngay hết nợ.”

Ryou nhíu mày, cha sẽ không nói dối, hơn nữa theo sự gan dạ của ông, nếu không phải thực sự có tiền trả, tuyệt đối sẽ không dám chủ động gọi điện thoại cho Kuroryu.

“Ông ấy còn nói gì nữa không? Cha tôi… Có hỏi thăm tôi không?” Ryou bất ngờ hỏi một câu gần như hoàn toàn không liên quan vụ án này.

“Cậu biết, tôi vì phòng ngừa có người quịt nợ, tất cả điện thoại đều có ghi âm, cha cậu cũng không ngoại lệ.” Kuroryu không trực tiếp trả lời Ryou, “Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn sẽ mở cho cậu nghe trước a!”

“Tôi là Kuroryu, xin hỏi ai thế?”

“Kuro… ryu, tôi là… Nishikawa Shingo.” Một giọng nói sợ sệt vang lên, khiến trái tim Ryou lỗi một nhịp, đúng là cha.

“Shingo? Gan mày cũng lớn nha, cư nhiên còn dám gọi cho tao!”

“Xin… lỗi, nhưng tôi bây giờ có tiền trả rồi, tôi có thể trả cho ông ngay lập tức.”

“Láo a, bản lĩnh của mày tao còn không biết sao, mày làm gì có nhiều tiền như vậy?”

“Thật sự, tôi thật sự có tiền, tôi thật có thể lập tức trả tiền cho ông, ông ngàn vạn lần đừng đi tìm Ryou gây phiền toái!”

“Hừ, trước trả tiền rồi nói sau!”

“Ông… ông đã làm gì với Ryou?” thanh âm vốn yếu ớt đột nhiên trở nên bắt đầu kích động.

“Yên tâm đi, ít nhất bây giờ nó không thiếu tay thiếu chân.”

“Là cha hại con… Ryou, con của cha… Đều do cha vô dụng ah…”

“Gào khóc cái gì ah, Shingo mày đang ở đâu? Lúc nào đem tiền tới?”

“… Tôi ở hoa…”

Thanh âm đột nhiên gián đoạn, sau đó truyền đến âm thanh đập nện liên hồi, còn có loáng thoáng tiếng người, cuối cùng thì chỉ còn âm thanh đô đô di động bị treo.

“Ryou, cậu còn ở đó không?” Giống như từ ác mộng trở lại hiện thực, thanh âm Kuroryu vang lên bên tai Ryou.

“Đưa cuốn băng cho tôi, thứ ông muốn tôi nhất định cho.” Ryou chưa bao giờ nôn nóng như vậy, giọng cậu thậm chí có một tia run rẩy.

“Được, tôi sẽ nhờ công ty chuyển phát nhanh gửi máy đến hộp thư nhà cậu.” Kuroryu dường như cũng hiểu được tâm tình Ryou, không nói nhảm, thu xếp xong thì ngắt điện thoại.

Ryou cất điện thoại, hai tay che mặt, cậu khóc, tuy cậu không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng bả vai rung động kịch liệt tiết lộ sự yếu ớt của cậu lúc này.

Cha, ông chưa từng vứt bỏ mình, ông vẫn luôn lo lắng cho mình; cha, con thà rằng không cần tiền, con thà rằng quay GV cả đời, chỉ cần cha có thể trở về; cha, cha trở về đi, con rất nhớ cha, con không muốn một mình…

Đội trưởng và Mokukoo bị sự bi thương bất ngờ của Ryou dọa sợ, muốn đến an ủi rồi lại không biết khuyên nhủ gì, chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên.

“Thực xin lỗi, đội trưởng, có người tìm!” Một người cảnh sát mở cửa, lại bị tình cảnh bên trong làm cho hoảng sợ.

“Lori!” Người phía sau hắn lại phản ứng nhanh hơn, Edgar đẩy vị cảnh sát chắn trước mặt ra, bước vào.

Dường như cho rằng cảnh sát ức hiếp Ryou, Edgar hung hăng trừng mắt liếc đội trưởng và Mokukoo, sau đó nửa quỳ trước mặt Ryou, dùng tay nắm chặt hai tay đang che khuất mặt của Ryou, mềm mỏng nói: “Lori, tôi tới rồi, đừng sợ!”

Nhưng Ryou cũng không ngẩng đầu nhìn Edgar, cậu vẫn duy trì tư thế vùi đầu thút thít.

Edgar không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, lấy tay vuốt nhẹ lưng Ryou, im lặng an ủi.

Qua hồi lâu, Ryou mới dần dần bình tĩnh trở lại, cậu bỏ tay xuống, nhanh chóng dùng tay áo lau lau mặt, Edgar vừa dùng tay thay cậu lau vệt nước mắt còn lưu lại, vừa ân cần hỏi han, như là khỏe chưa hoặc là còn chỗ nào khó chịu không.

Ryou bướng bỉnh lắc lắc đầu, nói mấy câu với Edgar, mặt Edgar tuy có ưu sắc, nhưng vẫn đứng dậy bước sang một bên.

“Cha tôi” hơi bình tĩnh cảm xúc một chút, Ryou mở miệng nói chuyện, nhưng khi nhắc đến cha thanh âm vẫn có chút nghẹn ngào: “Cha tôi trước đó mượn một khoản vay nặng lãi, chủ nợ nói ngày hôm qua nhận được điện thoại của ông, nói là đã chuẩn bị tiền, có thể trả nợ bất cứ lúc nào.”

Đội trưởng và Mokukoo nhìn thoáng nhau, trên thi thể Nishikawa Shingo, không có phát hiện bất luận tiền mặt hay sổ tiết kiệm, có lẽ đây chính là điểm đột phá của vụ án.

“Cha cậu còn nói gì không?” Giọng điệu đội trưởng rất mềm mỏng, lúc này hắn biết mình đã hiểu lầm Ryou, đứa bé này sống cũng không dễ dàng gì, những đứa trẻ cùng tuổi còn đang nũng nịu chơi đùa, mà cậu ta lại phải đeo trên lưng bao nhiêu thứ như vậy, hèn chi đối với bất cứ người nào cũng không tín nhiệm.

“Ông ta có ghi âm điện thoại đầy đủ, một hồi sẽ đưa đến nhà tôi, tôi dẫn mọi người đi lấy.” Ryou nghi ngờ đó chính là lời nhắn lại cuối cùng của cha, không chừng có manh mối của hung thủ, nếu không phải Kuroryu làm, vậy hiện tại cậu duy nhất có thể trông cậy chính là cảnh sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.