Đêm nay thật khó chịu, bầu trời mang một áp lực nặng nề, cả thành phố chìm trong không khí ngột ngạt.
- Đùng đoàng
Một tiếng sấm vang lên trong không trung, trời chuyển màu rất nhanh, mây đen kéo đến ùn ùn. Không khí ngột ngạt làm người ta không thể thở được.
Mỗi người giống như đang sống trong không khí bị vắt sạch nước vậy, muốn hít thở cũng rất khó khăn.
- Đùng đoàng
Một ánh chớp rạch ngang bầu trời phát ra tiếng nổ đùng đoàng.
Mưa gió làm thay đổi đất trời, thế là mùa mưa ở Giang Nam đến rồi. Không có một báohiệu gì cả mà cũng đổ mưa lớn. Tiếng mưa lộp bộp, rơi xuống đất bắn tung tóe như những chùm hoa vậy.
Trương Nhất Phàm ngồi trước bức tường cửa sổ bằng kínhlớn nằm sát đất, nhìn say mê trận mưa to thình lình đổ xuống này. Đây là trận mưa to đầu tiên mà hắn nhìn thấy từ khi chuyển đến thành phố Song Giang này.
Trận mưa này rất lớn, đến nhanh, mạnh làm người ta khó mà đề phòng được.
Đổng Tiểu Phàm bưng ly trà, tựa cửa một cách tao nhã, nhìn cặp lông mày chau lại, vẻ mặt lo âu của Trương Nhất Phàm, cô khẽ mỉm cười đi lại vuốt ve đầuhắn:
- Anh lại đang nghĩ gì thế?
- Trời mưa rồi, đi ngủ thôi.
Trương Nhất Phàm thở dài đứng dậy tiến về phòng ngủ.
Đêm mưa, ở đồn công an trung tâm thành phố, một cô gái loạng choạng chạy vào:
- Đồng chí cảnh sát, tôi cần báo án.
Cô gái này chạy trong mưa, người ướt sũng, tóc dính vào mặt, sắc mặt tái nhợt. Chạy được đến đồn công an thì làm ướt sũngmột vùng chỗ cô đang đứng.
- Đồng chí cảnh sát, tôi cần báo án.
Cô gái cắn răng, vẻ mặt đau khổ tột cùng. Thê thảm, bất lực, tuyệt vọng đều hiện rõ trên mặt cô.
Đồng chí cảnh sát trực ban vốn đang gác chân lên bàn, nhàn hạ ngồi hút thuốc, đang nghĩ xem nên trốn ra chỗ nào để ngủ một giấc thì bất ngờ một người ướt sũng như thế này chạy vào.
Hắn liền bỏ chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại:
- Cô nói đi, cô nói đi.
Tên cảnh sát đang quan sát cô gái trước mặt này, lớp trang điểm nhẹ trên mặt đã bị nước mưa trôi sạch, nhưng vẻ thanh tú có phần yếu đuối của cô thoạt nhìn làm người ta có phần thương cảm.
Cung cách làm việc của cảnh sát ở thành phố Song Giang đã tốt hơn xưa rất nhiều rồi. Dù là ban đêm như thế này cũng rất ít người dám khinh xuất, nhưng những cảnh sát giàu kinh nghiệm thì chỉ cần nhìn là biết người đến báo án không phải tầm thường.
Quả nhiên, qua lời nói ấp úng của cô gái hắn biết được đầu đuôi sự việc, người bị hại là Thang Tiểu Quyên, nhân viên quầy bacủa hộp đêm “Sự quyến rũ của đô thị”.
Nghe nói đối phương là nhân viên quầy banhưng tên cảnh sát không hề có ánh mắt kỳ thị bởi vì nghề này của họ thì cơ hội tiếp xúc với các cô gái đủ mọi loại là rất nhiều. Loại người nào họ chưa từng gặp qua?
Cô gái trước mặt đây, rõ ràng là không phải loại gái làm tiền, nếu thực sự là gái làm tiền thì cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện ở phòng trực ban đồn công an cả.
Tên cảnh sát một bên ghi chép biên bản một bên hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Tôi bị cưỡng bức.
Trong lời nói của Thang Tiểu Quyên mang vẻ hận thù, đến giờ nghĩ lại chuyện đó, cô vẫn chưa hoàn hồn.
Lại là một vụ cưỡng bức. Tên cảnh sát này cũng là dân dạn dày kinh nghiệm, làm việc mười mấy năm rồi, loại án như thế này không ít gặp. Đối với bọn họ mà nói, thì cưỡng bức không còn mới mẻ nữa. Trong xã hội coi trọng vật chất hiện nay thì gần như ngày nào cũng xảy ra.
Chỉ là có người dám báo án với cảnh sát, có người thì chôn chặt trong lòng.
Đối với những cảnh sát này mà nói thì cưỡng bức chính là vụ án lớn. Gã buông bút xuống:
- Cô đợi một chút.
- Anh Lôi, nhanh lên, có chuyện rồi.
Một cảnh sát khác đang trong phòng nghỉ trên lầu, nghe thấy giọng của gã liền vội vàng chạy xuống. Thường ngày khi hai người trực ban thì hay thay phiên nhau một người ngồi ở dưới lầu một người ở trên nghỉ ngơi. Như vậy một đêm trôi qua cũng không quá mệt mỏi.
Anh Lôi hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Chuyện lớn.
Người này nói:
- Án cưỡng bức.
Nghe nói đến án cưỡng bức, Anh Lôi cũng tỉnh táo tinh thần trở lại. Gã đánh giá Thang Tiểu Quyên đang ngồi ở đó, rất nghiêm trang nói:
- Nói đi. Là ai cưỡng bức cô? Ở đâu? Hiện trường có những ai?
- Là Đới Đồng, thằng súc sinh Đới Đồng.
Ngoài trời vẫn đang mưa, một cơn gió lạnh thổi qua, Thang Tiểu Quyên rùng mình nghiến răng nghiến lợi chửi.
- Đới Đồng?
Gã cảnh sát đang cầm bút đột nhiên thấy có chỗ không ổn, liền nghiêng đầu hỏi:
- Có thể nói cụ thể hơn không? Ví dụ như hắn là ai người ở đâu?
Thang Tiểu Quyên lắc đầu:
- Tôi không quen nó, nó là khách của “Sức quyến rũ đô thị”. Nhưng nghe chính mồm bọn chúng nói thì. Bố nó hình như là Trưởng ban Tổ chức cán bộ thì phải. Nó thuê một phòng và hai thằng bạn nó nữa cùng nhau …… hu hu …
- Tổ... Tổ... Tổ...
Anh Lôi cũng luống cuống, tổ một hồi mà không nói ra, Trưởng ban tổ chức cán bộ Đới Lập Công ư? Nguy rồi. Đây là nhân vật lớn của thành phố, đường đường là Ủy viên thường vụ Thành ủy. Hai người có chút hoảng loạn, hỏi đồng thanh:
- Cô chắc chắnchứ? Nói cho cô biết nếu như nói sai thì tức là tội vu cáo phải ngồi tù đấy.
Một cảnh sát khác nói:
- Từ từ, cô đừng sợ, cô hãy thuật lại chi tiết sự việc một lần nữa xem nào.
Tất cả cảnh sát trên đời này đều có một cái tật chung là rất thích nghe quá trình gây cấn đó. Đặc biệt là loại án kiểu này, thì càng phải hỏi kỹ hơn. Hỏi là người ta lột quần áo cô ra sao, lại còn hỏi khi bị cưỡng bức thì trong lòng có cảm nhận gì?
Nhiều trường hợp người bị hại không thể chịu đựng thêm một lần nữa sự đau đớn về mặt tinh thần này. Thuật lại một cách đau khổ quá trình không muốn nghĩ tới này. Quá trình đối với cảnh sát mà nói có thể rất quan trọng nhưng đối với một người bị hại thì nó lại là sự thống khổ bị lặp lại một lần nữa.
Ghi chép biên bản xong, hai người đi ra ngoài, thương lượng với nhau:
- Anh Lôi này, việc này có chútkhó khăn. Chúng ta không thể đắc tội được.
- Vậy cậu bảo phải làm sao?
- Tôi không biết.
Anh Lôi do dự nói:
- Trưởng ban Đới là một người thù dai. Nếu ông ta biết chúng ta là người thụ lý vụ án thì liệu có chuốc phiền toái gì không nhỉ?
- Nhưng không làm cũng không được. Nếu cô ta chạy đến Công an thành phố nói rằng chúng ta không thụ lý vụ án thì không biết phải ăn nói thế nào với Cục trưởng Diệp.
- Gọi điện cho Sở trưởng Chu đi.
Hai người thương lượng xong rồi quay lại văn phòng. Thang Tiểu Quyên đã lạnh run bần bật rồi. Mặc dù là mùa hè, nhưng trong buổi đêm khuya thế này, cả người được bao bọc bởi đám quần áo ướt sũng kia, dù cho là ai thì cũng không chịu nổi.
Hai tên cảnh sát này không có thời gian quan tâm đến cô, gọi điện cho Chu sở trưởng ở đồn cảnh sát trung tâm.
Sở trưởng Chu hôm nay rất vui, vận may khá tốt, tương đối thuận buồn xuôi gió trên bàn mạt chược. Nhận được điện thoại từ phòng trực ban gã liền cau mày, “a lô” một tiếng rất lớn.
- Sở trưởng Chu, nguy rồi, nguy rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.
- Cái gì mà phát hoảng? Trời sụp xuống rồi à?
Sở trưởng Chu lật quân bài lên, mặt vui vẻ:
- Ù rồi.
- Có người kiện con trai Trưởng ban Đới tội cưỡng hiếp.
- Á
Sở trưởng Chu kinh hãi, bỏ hết bài ra:
- Cậu nói lại xem nào.
Anh Lôi lặp lại:
- Có người kiện con trai Trưởng Ban Đới tội cưỡng hiếp.
- Không chơi nữa, không chơi nữa.
Sở trưởng Chu cầm lấy áo, vội vàng ra khỏi phòng:
- Cô ta đang ở đâu?
Gã vừa đi vừa gọiđiện thoại.
- Trong phòng trực ban, một cô gái tầm hai mươi tuổi.
Các cậu đợi đấy, tôi lập tức đến.
Sở trưởng Chu chạy về hướng chiếc xe cơ quan mà gã lái.
Diệp Á Bình đang nằm trên giường đột nhiên nhật được điện thoại từ Chu Cường Trưởng đồn công an trung tâm:
- Gì cơ? Con trai Trưởng ban Đới? Các cậu đã xem xét kỹ tình hình chưa đấy?
Diệp Á Bình khoác áo ra khỏi giường, nghe báo cáo kỹ lưỡng từ Chu Cường. Sự việc có vẻ lớn đây. Con trai Đới Lập Công lại dám làm việc lớn như vậy, phải làm sao đây? Có cần phải báo Bí thư Trương không?
Diệp Á Bình đương nhiên biết rõ gần đây quan hệ giữa Bí thư Trương và Đới Lập Công không được tốt lắm. Cô nghĩ cứ nên mặc quần áo vào và đi đến đồn công an xem sao. Những việc như thế này không nên sơ suất, vì dù sao nó liên quan đến gia quyến của cán bộ Ủy viên Thường vụ Thành ủy.
Vu Quan quay người hỏi:
- Sao thế? Khuya vậy rồi còn đi ra ngoài à?
Diệp Á Bình trả lời bất đắc dĩ:
- Đồn công an trung tâm có vụ án lớn, em phải trực tiếp đi xem xét. Anh ngủ trước đi.
Vu Quan bĩu môi bất mãn, thở dài ngao ngán:
- Suốt ngày chỉ biết đến công việc, cũng không biết là Trương Nhất Phàm cho em lợi lộc gì mà em chăm chỉ quá thế.
Cũng may Diệp Á Bình không nghe thấy những lời này của anh nếu không anh lại bị phê bình là tư tưởng không lành mạnh, khó thành đại sự.
Đến lúc Diệp Á Bình đến đồn công an thì Thang Tiểu Quyên đã bị lạnh cóng ho khù khụ rồi. Mà hai tên cảnh sát vì để bảo toàn chứng cớ cũng không đề nghị cho cô đi thay quần áo.
Diệp Á Bình thấy vậy liền gọi người mang quần áo cho Thang Tiểu Quyên thay.
Đối chiếu lại lời khai một lần nữa Chu Cường liền hỏi:
- Cục trưởng Diệp, giờ phải làm sao?
Diệp Á Bình vẻ mặt bình tĩnh trả lời quyết đoán:
- Cậu mang theo vài người trước tiên phải bắt được Đới Đồng mang về đây đã.
Đây là một quyết định khó khăn. Diệp Á Bình đã suy nghĩ kỹ lắm rồi mới đưa ra mệnh lệnh này. Nhưng trong lòng cô lại thiếu tự tin muốn gọi cho Bí thư Trương nhưng nhìn đồng hồ đã là hơn bốn giờ sáng rồi.
Đới Đồng đang ngủ ở khách sạn Hải Thiên, ba người bọn chúng thuê một phòng lớn, ban am hai nữ, đến nửa đêm thì thấy Thang Tiểu Quyên biến mất. Thằng bạn học người Chiết Giang của nó bảo:
- Con bé đó trốn rồi, Đới Đồng, chắc là không sao chứ hả?
Đới Đồng đang ngủ say, xua xua tay:
- Kệ nó, Bố tao là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nó có báo án cũng vô dụng, hơn nữa chúng ta trả tiền rồi.
Đang nói thì của phòng bật ra, Chu Cường đem theo vài người xôngvào.
- Không được cử động.
- Bắt chúng lại.
Chu Cường nhìn quanh phòng, năm người trần như nhộng, thật là khó coi. Có người đi còng Đới Đống, thằng này giãy dụa bảo:
- Các người làm gì đấy? có biết tôi là ai không? Bố tôi là Trưởng ban Đới.
Câu này của Đới Đồng mười năm sau trở thành lời dẫn của một thằng con nhà quan, đã từng dẫn tới vụ án Lý Giang gây chấn động cả nước. Vụ án này rất lớn, rầm rộ đến mức cả nước ai cũng đều biết.
Mặc dù là hai thời đại khác nhau nhưng có cùng một trạng thái tâm lý. Không thể không nói rằng đây là một sự đau buồn củaxã hội.
Bị cảnh sát mang tới đồn công an, Đới Đồng vừa đi vừa gào thét:
- Các người được lắm, đến cả tôi mà cũng dám động tới. Bố mày đây là con trai của Đới Lập Công.
Nếu không vì nể mặt Đới Lập Công thì Chu Cường thực sự muốn cho thằng này hai cái bạt tai. Thằng này học nhiều như vậy nhưng trong đầu đều là thứbã đậu. Đới Lập Công thì sao? Con trai Đới Lập Công thì không cần phải ngồi tù à?
Nếu Đới Lập Công mà biết chuyện này, e rằng cũng muốn nhảy lầu hoặc đâm đầu vào đống đậu phụ thôi, mình làm sao lại sinh ra một tên súc sinh như thế này không biết, nó cũng không xem xem giờ là thời đại nào rồi?
Vừa rồi Chủ tịch tỉnh Ân gọi điện thoại cho Đới Lập Công làm lão không ngủ được. Lão gọi liên tục cho Đới Đồng nhưng thằng trời đánh này tắt máy. Bởi vì lúc đó nó đang say mê điên cuồng. Trong phòng đang diễn cảnh mà người và thần đều căm phẫn.