Phất Y

Chương 76: Anh CƯ nhiên khổng đê ý tới cô




- Ngươi là ai? Dám động thủ đánh bố!
Chủ nhiệm Vương mặt lúc xanh lúc trắng, mình chẳng phải nói sai có một câu thôi sao, lại bị hắn đánh 1 bạt tai trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Chỉ có điều gã chưa kịp nhảy dựng lên, đã sớm bị một cảnh sát giơ một chân trực tiếp đá gã quỳ ở dưới đất, hai cảnh sát vặn cánh tay, khiến không thể động đậy được.

Chủ tịch xã Đàm ngây ra, ai dám to gan thế, dám đánh người của Ủy ban xã thị trấn? Ông ta nhìn quần chúng có chút khiếp sợ.

Trương Nhất Phàm chỉ gã:
- Anh xuống đây cho tôi!

Sau đó hắn đi vào văn phòng Ủy ban thôn, không nói lời nào ngồi ở đó.

- Các anh là ai?
Lần đầu nhìn thấy tư thế như thế. Chủ tịch xã Đàm đâu dám dương uy diễu võ. Trong lòng cố gắng suy nghĩ xem thân phận của vị khách không mời mà đến này.

Tần Xuyên móc ra thẻ công tác:
- Chúng tôi là người của Thành ủy, vào đi!

Thành…Thành ủy?

Chủ tịch xã Đàm suýt chút nữa hai chân mềm ra, run run như sắp đổ.

Người của Thành ủy sao lại chạy đến nơi sơn cùng thủy tận này? Nhưng nhìn thấy mấy người vừa nãy tư thế thân thủ nhanh nhẹn, hắn có chút sợ hãi. Rất nhiều người vây quanh xem, Tần Xuyên khoát tay:
- Mọi người im lặng một chút, không vây quanh xem! Chúng tôi là người của Thành ủy, đối với vấn đề bầu cử của thôn, đợi lát nữa sẽ có kết quả rõ ràng.

Một số cán bộ trong xã khác, cũng đã bị cảnh sát của Diệp Á Bình khống chế. Chủ tịch xã Đàm bất đắc dĩ đi vào văn phòng Ủy ban thôn.

Tần Xuyên nói:
- Vị này là Bí thư Thành ủy Trương, Đàm Sơ Sinh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm khắc, chúng tôi đã đi hỏi trong thôn rồi, anh hãy giải thích việc anh mua quan bán quan, khống chế bầu cử như thế nào, giải thích đi?

Chủ tịch xã Đàm nhìn mấy người trong phòng, Bí thư Trương vẻ mặt nghiêm khắc ngồi đó, hút thuốc bực tức không nói gì, Diệp Á Bình đứng bên cạnh hắn, Tần Xuyên ở cửa, còn Lý Vĩ cầm cuốn sổ, để chuẩn bị ghi chép tất cả hiện trường.

- Các anh nói cái gì, tôi nghe không hiểu, cái gì mua quan bán quan, chuyện căn bản không có, cứ cho các anh là người của huyện ủy, cũng không thể tùy tiện vu oan cho một cán bộ quốc gia.
Đàm Sơ Sinh chết đến nơi rồi cũng không nhận tội.

- Rầm!
Đột nhiên Bí thư Trương đập mạnh lên bàn đứng dậy:
- Anh mà cũng dám tự xưng là cán bộ quốc gia à? Có những cán bộ quốc gia như các anh, đã làm vấy bẩn trí tuệ của nhân dân, vấy bẩn sự tôn nghiêm của đảng, anh còn có một cơ hội, còn không nói nữa, tự ghánh lấy hậu quả.

- Tôi thật sự không mua quan bán quan, đó là người trong thôn họ tự kéo phiếu, có tài thì ở trên, bất tài thì ở dưới! Bí thư Trương ngài đừng bao giờ nghe lời của một bên. Lần này bầu cử tuyệt đối công bằng công chính, dân trong thôn đều tự nguyện bỏ phiếu.

- Chết mà không hối cải!
Trương Nhất Phàm mắng câu, hướng ra cửa nói:
- Tần Xuyên, đưa con trai Lưu Vĩnh vào!

Con trai Lưu Vĩnh đi vào, Trương Nhất Phàm nhìn cậu ta:
- Cậu đem những lời Đàm Sơ Sinh nói với bố cậu nói lại một lần.

Lưu Khang Ý chỉ vào Đàm Sơ Sinh nói:
- Chính ông ta nói với bố tôi là giao ba mươi nghìn đồng, thì chủ nhiệm Ủy ban thôn khóa này vẫn do ông ấy làm, bố tôi không làm, sau đó ông ấy đi cáo trạng, Đàm Sơ Sinh liền uy hiếp ông ấy, nếu ngươi không muốn chết thì cứ đi kiện.

- Thối tha! Tao nói những lời này khi nào? Mày không được ngậm máu phun người!
Đàm Sơ Sinh mắng Lưu Khang Ý.
- Anh thế là vấy bẩn cán bộ quốc gia.
Hắn quay đầu về phía Trương Nhất Phàm nói:
- Bí thư Trương, việc này chưa xong đâu, tôi muốn kiện lên tỉnh.

Chết tiệt, tên quạ đen này khẩu khí thật lớn, xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà.

Trương Nhất Phàm gọi mấy người dân đến, Tần Xuyên nói:
- Mọi người không phải sợ, chúng tôi là người của Thành ủy, hôm nay đến là để điều tra vụ kéo phiếu phi pháp này, để làm sáng tỏ mọi việc, Bí thư Trương hỏi cái gì, mọi người trả lời cái đó.

Những người trong thôn nghe nói người của Thành ủy đến, vì mọi người chủ trì công bằng, đồng thời vừa nãy họ tận mắt nhìn thấy chủ nhiệm Vương bị hai cái bạt tai, trong lòng vui mừng.

Mấy người này ngày thường đến thôn làm việc, cũng là việc bình thường, nói toạc ra, động cái là mua thuốc, uống rượu, ấn tượng của người trong thôn đối với họ không tốt.

Còn Chủ tịch xã Đàm Sơ Sinh, mặc dù không chào hỏi dân chúng, nhưng mỏ than trong thôn là do ông ta làm chủ, rất nhiều người đều biết, hàng năm ông ta đều cầm đi hơn trăm nghìn của thôn.

Sự việc này, nhiều người trong thôn đều biết, do đó khi Trương Nhất Phàm hỏi họ, họ đều nói thật.

Đàm Sơ Sinh mặt lúc xanh lúc trắng, mà dân chúng này biết đến đâu nói đến đó, có kiểu nhổ cỏ tận gốc, người trong thôn tố cáo việc gã lấy mỏ than làm cổ phần danh nghĩa. Trương Nhất Phàm vẫn vẻ mặt đanh thép nhìn hắn:
- Anh còn gì để nói không?

Đàm Sơ Sinh biết che dấu không được, nhưng gã lại không muốn nhận hết:
- Bí thư Trương..

Bí thư Trương khoát tay:
- Được rồi, lời của anh giữ lại để nói với viện kiểm soát nhé!

Đàm Sơ Sinh giống như bị người bắn tên vậy, toàn thân không còn sức lực ngồi thụp xuống đất, vừa nãy Bí thư Trương bảo gã khai, gã không muốn khai, giờ gã muốn khai, người ta lại không cần gã khai nữa.

Một câu gặp viện kiểm soát, Đàm Sơ Sinh biết ngày là mình đã bị phán tội tử hình.

Ngoan cố là bản tính của con người, nhưng gã dùng nhầm chỗ, Trương Nhất Phàm không có nhiều thời gian để theo gã, nếu không phải gã quá đáng, gây ra cho người ta cái chết, Trương Nhất Phàm cũng không muốn đích thân ra mặt.

Ngoài cửa đến sáu bảy cái xe, đều là những quan to của huyện Sơn Dương, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện, còn có cả Giám đốc Sở công an đem theo mấy người, vội vàng đến thôn Tân Quang.

Trên đường đi, hai vị đứng đầu trong lòng thấp thỏm không yên, vốn dĩ hai người ngồi hai xe, sau đó Chủ tịch huyện không làm chủ được, liền xuống xe ngồi bên cạnh Bí thư huyện ủy.

Hai người trên đường đi vẫn cứ suy nghĩ, thôn Tân Quang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà đã kinh động đến Bí thư Trương lặng lẽ đến thôn miền núi nhỏ bé này để chủ trì công bằng.

Cuộc bầu cử Ủy ban thôn nhỏ xíu, mà lại kinh động đến Bí thư Thành ủy, hai người trong lòng lo sợ, thư ký ngồi hàng ghế trên nói:
- Nghe nói Chủ nhiệm Ủy ban trước đây của thôn Tân Quang hôm qua bị người ta đâm chết. Liệu có phải Bí thư Trương vì việc này mà đến không?

Chủ tịch huyện Tưởng vỗ mạnh đùi :
- Hỏng rồi.

- Việc gì vậy
Bí thư Vu hỏi.

- Lưu Vĩnh đó tôi nhớ ra rồi, nửa tháng trước ông ta có đến Ủy ban nhân dân huyện, lúc đó tôi bận quá, ứng phó ông ta mấy câu, bảo ông ta đi tìm phòng Thông tin đối ngoại. Không ngờ hắn chạy đến Thành ủy tố cáo.

Chủ tịch huyện Tưởng đột nhiên nhớ ra, Bí thư tỉnh ủy Lý Vĩ gọi điện cho ông ta việc này, lúc đó bận rộn, không ngờ quên mất. Chủ tịch huyện Tưởng vội quá đến nỗi mồ hôi đầy đầu. Khi mấy chiếc xe đỗ ở quảng trường Ủy ban thôn Tân Quang, đã nhìn thấy rất nhiều người dân thôn vẫn còn tụ tập bàn luận.

- Bí thư Trương, Bí thư Trương!
Hai người vội vàng xuống xe, vội vàng chạy vào.

Sau khi vào phòng, hai người nhìn thấy Đàm Sơ Sinh dáng vẻ như con cá chết vậy, trên mặt tỏ vẻ lúng túng, xem ra Bí thư Trương đã bắt tên này.

- Các anh đến thật đúng lúc! Tần Xuyên, gọi Bí thư Chi bộ của thôn Tân Quang đến.

Bí thư Chi bộ là Bí thư Chi bộ trước đây, gần 60 tuổi, nghe nói Bí thư Trương muốn tìm ông ta, không ngờ ông ta còn chạy nhanh hơn cả thanh niên, sau khi Bí thư Chi bộ trước đây vào, Trương Bí thư dặn dò ông ta nói:
- Ông là Bí thư Chi bộ của thôn à?

- Vâng Bí thư Trương, tôi là Bí thư Chi bộ trước đây của thôn, tên là Lưu Quốc Khánh.

- Thế này nhé, ông đi tổ chức một chút, gọi các thôn dân có ở nhà đến, toàn bộ đến đây tập hợp.

Lưu Quốc Khánh gật gật đầu, lập tức đi làm ngay. Những người khác không hiểu, Trương Nhất Phàm đột nhiên muốn tập hợp dân trong thôn làm gì? Mọi người trong lòng thầm suy đoán, nhưng không đoán được dụng ý của hắn.

Trương Nhất Phàm nói với quần chúng:
- Mọi người nhớ nhé, hôm nay làm mẫu cho mọi người, sau này bầu cử thì dựa vào thế này để làm, nếu ai còn tái phạm, quyết không tha!

Không ủng hộ tức là thôi, lại còn không biết xấu hổ lại gọi, đúng là thế giới rộng lớn, không có việc gì kỳ lạ là không có! Khó chịu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.