Một hồi nước chảy, bên vách một người đi ra, Diệp Á Bình chắc chắn cô ta đã đi khỏi, lúc này mới nhìn ra. Trong WC không lưu lại dấu vết gì, đối phương là một tay lão luyện, cho dù là có gì cũng bị ném vào bồn cầu cho nước trôi đi rồi.
Biết được chuyện này, Diệp Á Bình cũng không muốn kinh động Bí thư Trương, mà ngầm gọi điện thoại cho Liễu Hải. Cũng không biết vì sao theo bản năng cô gọi cho Liễu Hải, mà không phải Hà Kiện.
Dặn dò vài câu, Diệp Á Bình trở về phòng bao như chưa có chuyện gì xảy ra.
Có người hít bạch phiến, cho thấy rằng thành phố Song Giang có nguồn phân phối bạch phiến, có lẽ trong cái phòng bao kia, thật sự có bán bạch phiến. Chả trách vừa rồi trong phòng riêng kia rất ầm ĩ, đều là những người trẻ tuổi lớn tiếng ồn ào bên trong.
Hơn mười phút sau, Liễu Hải mang theo hơn mười cảnh sát, mạnh mẽ xông vào phòng riêng bên cạnh.
- Không được nhúc nhích.
Nhiều cảnh sát như thế đột nhiên xông vào, sáu nảy người đang ngồi ăn cơm ở phòng riêng lập tức trợn tròn mắt. Ba nam, bốn nữ, toàn bộ bị đưa về cục, hiện trường lục soát quả là có hai bọc bạch phiến nhỏ.
Trương Nhất Phàm nghe tiếng động, quay đầu nhìn sang bên kia. Diệp Á Bình lập tức giải thích:
- Là người của Liễu Hải đang chấp hành nhiệm vụ.
Vì thế, cô bèn đem phát hiện vừa rồi báo cáo với lãnh đạo.
Trương Nhất Phàm gật đầu.
- Tìm hiểu nguồn gốc, tốt nhất là lùng ra trùm buôn bạch phiến sau lưng.
Bốn người ăn cơm xong, vừa cề tới nhà, Thu Phi Tuyết hai mắt đỏ ngầu, sưng như hai quả đào vậy. Lâm Uyên đã xuất viện, giờ cũng đang ở đây. Cô đang cố gắng an ủi Thu Phi Tuyết.
Thì ra Thu Phi Tuyết đã biết chuyện Thu Bài Văn bị sát hại trên báo, Đổng Tiểu Phàm bỏ túi xuống.
- Tiểu Thu, sao thế hả?
Thu Phi Tuyết lau nước mắt.
- Em không sao, chị Tiểu Phàm.
Bà mẹ từ trong phòng đi ra.
- Tiểu Phàm, các con đã về rồi.
Đổng Tiểu Phàm gật đầu.
- Mẹ, cháu ngủ chưa?
- Vừa mới ngủ, con không ở đây, nên đã cho nó uống sữa bò rồi.
Bà đi vào ngồi trên sô pha.
- Thằng ba à, tình hình thành phố Song Giang loạn lắm à, ba của Tiểu Thu…
Trương Nhất Phàm đưa mắt ra hiệu, khiến bà không dám nói tiếp được.
Trương Nhất Phàm chuyển qua nói:
- Tiểu Thu, em đừng khóc, hiện tại vẫn chưa chắc chắn về thân phận của người bị hại, cảnh sát sẽ điều tra làm rõ. Em khóc cũng vô dụng, đừng có nghĩ gì hết!
- Bí thư Trương, anh đừng an ủi em. Hôm nay em đã gặp mẹ em.
Thu Phi Tuyết lau nước mắt, cùng Lâm Uyên đi vào sô pha ngồi.
Nghe xong câu này, Trương Nhất Phàm lập tức nghĩ tới Yến Yến:
- Mẹ em nói gì vậy?
- Mẹ muốn em đi ngay lập tức, đến nhà dì, tạm thời không được ở lại thành phố Song Giang, em không đồng ý với mẹ.
- Muốn em đi ư? Cô ta không nói nguyên nhân là gì à?
Thu Phi Tuyết lắc đầu.
- Mẹ chỉ nói với em, ba em đã bị người ta giết hại rồi.
Yến Yến có vấn đề, Trương Nhất Phàm đi lên ban công, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Á Bình. Diệp Á Bình vừa về đến nhà, đang giáo huấn Vu Quan. Hôm nay trên mâm cơm làm trò cười cho thiên hạ. Nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, cô lập tức hạ lệnh, lập tức đến chỗ người phụ nữ Yến Yến.
Trong lúc này, Yến Yến vẫn xoay vòng tròn xung quanh Lư Khoái Phi và Phương Tấn Bằng. Mỗi khi Phương Tấn Bằng nhớ tới cô ta bèn gọi cô ta sang. Khi không cần cô ta, cô ta sẽ ở bên cạnh Lư Khoái Phi.
Tối nay cô ta ăn cơm bên ngoài, xe vừa mới đến cổng biệt thự, Hà Kiện dẫn theo mấy người xuất hiện. Cảnh sát lại xuất hiện, khiến cô ta giật mình kinh hãi.
Bởi vì cô ta cùng loại người như Phương Tấn Bằng lăn lộn cùng một chỗ, nghe được cái gì đó về bạch phiến. Cảnh sát lại tìm cô, Yến Yến lập tức có một loại dự cảm không rõ ràng.
Quả nhiên, trong phòng thẩm tra, Yến Yến cuối cùng đã lộ ra mình cũng loáng thoáng nghe được manh mối này. Mũi nhọn chĩa về hướng Cừu Cương và đám người Phương Tấn Bằng.
Cả một buổi tối, các đồng chí cảnh sát Cục Công an, luôn nâng cao cảnh giác, tức tốc điều tra tung tích của số bạch phiến.
Ở mỗi hộp đêm trong thành phố Song Giang, lão Áp và một người là Phú Ca đang ca hát, Cừu Cương đưa mấy người đi vào. Phú Ca liền phất tay, mấy cô tiểu thư lập tức buông micro rời khỏi phòng riêng. Các cô vừa đi ra, nhìn thấy trước cửa đã xuất hiện bốn năm tên trông điệu bộ khá hung hãn.
Trong phòng riêng, Cừu Cương cũng khách khí, giơ tay ra hiệu, phía sau mấy người lập tức đặt một cái va li lên bàn, rồi mở mật mã. Cừu Cương nói:
- Đây là số tiền năm trăm triệu còn lại, bọn mày lập tức chạy lấy người, tạm thời không được ở lại thành phố Song Giang.
Phú Ca mở chiếc va li nhìn, lập tức bị lu mờ mắt. Y hút một điếu thuốc, chậm rãi nói:
- Hình như hơi ít thì phải! Vì số bạch phiến đó, mà đã giết một người, bây giờ còn phải mang các anh em trốn chạy.
Cừu Cương khuôn mặt liền biến sắc.
- Đây là luật lệ từ xưa rồi. Chính vì bọn mày làm việc không tốt, nếu như không giết người thì sao phải đến mức trốn chạy? Làm việc không suy nghĩ gì cả.
Phú Ca nghe nói như thế, trong lòng liền không thoải mái.
- Tôi không muốn nghe câu này của anh, anh cho là chúng tôi thích giết người sao? Thằng cha đó không biết điều nên mới đành phải ra tay. Anh nói lại đi, thêm hai triệu nữa.
- Láo toét!
Cừu Cương hung hãn đứng dậy:
- Lão Phú, ngươi không được được voi đòi tiên.
Cừu Cương vừa nói xong, quay người bước đi:
- Nếu bọn mày không nghe lời, tự gánh lấy hậu quả.
Lão Áp giơ tay sờ súng bên hông, bị Phú Ca giơ tay cản lại. Nhìn thấy Cừu Cương đứng dậy, y mới chậm rãi nói:
- Đừng kích động, còn chưa tới lúc mày chết tao sống.
Phú Ca rít khói.
- Tên này gần đây bám theo hai cái cây lớn, đường phía sau còn dài! Mày gọi điện thoại cho Thố tử, mang các anh em lập tức rời đi.
Lão Áp có chút không bằng lòng:
- Không thể không đi sao?
- Đồ ngu, mày cho rằng cảnh sát thành phố Song Giang vẫn là đồ rác rưởi như trước kia ư? Không lằng nhằng nữa, nhanh lên.
Phú Ca khóa va li lại, Lão Áp gọi điện thoại cho Thố Tử.
- Phú Ca, điện thoại không gọi được, tắt máy rồi.
- Mẹ cái thằng chó chết, thằng này lại chạy đi đâu ăn mảnh rồi. Mặc kệ chúng nó, chúng ta đi thôi.
Phú Ca mắng một câu, nhấc cái va li bước đi.
Vốn hôm nay đã hẹn, mọi người không được tắt di động, lấy được tiền là đi ngay. Vì để an toàn, Phú Ca quyết định mang những tên quan trọng tham gia vào vụ này đều đi hết, tạm thời trốn tránh khỏi đợt sóng gió.
Hai người vừa mới lên xe, Lão Áp liền nhận được điện thoại:
- Lão Áp, bọn Thố tử vừa rồi ăn cơm ở Phú Qúy Viên bị cảnh sát dẫn đi rồi.
- Khốn khiếp!
Lão Áp mắng một câu, tắt điện thoại:
- Bọn chúng bị cảnh sát bắt rồi.
Phú Ca nghe thấy thế, trên mặt liền biến sắc:
- Mẹ kiếp, bọn cảnh sát này nhanh chân nhanh tay thật!
Y nghiến răng:
- Chúng ta đi!
- Không được nhúc nhích.
Đột nhiên, không biết từ đâu lao tới mười mấy cảnh sát, họng súng đen ngòm, quát hai tên trong xe. Lão Áp đưa tay sờ khẩu súng bên hông, bị một cảnh sát đập cửa kính thủy tinh xe, dùng súng gõ cho y một cái.
Mấy cảnh sát khác mở cửa xe, ba chân bốn tay kéo hai bọn chúng ra khỏi xe, đưa tay lên đầu áp giải lên xe cảnh sát.
Cừu Cương vừa mới từ trong cơn say bước ra, lập tức nhận được điện thoại.
- Anh Cương, Lão Phú và Lão Áp vừa bị cảnh sát bắt đi rồi.
Bộp___
Điện thoại di động của Cừu Cương rơi trên mặt đất, gã ta sững sờ một hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được.