Ngày hôm sau, Hồ Lôi gọi điện tới văn phòng Trương Nhất Phàm, báo là đã bị công an địa phương bắt.
Trương Nhất Phàm cười vỡ bụng, cái tên khốn khiếp này chắc hôm qua lại giở trò quái quỷ gì đây? Hắn gọi điện cho Liễu Hải, bảo cậu ta đi bảo lãnh Hồ Lôi.
Liễu Hải đến đồn công an Nam Thành, chửi mấy tên công an một trận, làm cái trò gì vậy? Dám bắt người tùy tiện, các người đúng là ăn gan hùm rồi?
Trước đó, Liễu Hải cũng đã có chút tiếng tăm ở thành phố Song Giang này. Những thành tích rất nổi bật của anh ta như nhiều lần lập công trong việc dẹp xã hội đen, truy quét ma túy, đến việc phá án chiếm đoạt tài sản, cướp giật, trộm cắp đều được nhiều người biết đến.
Người ở đồn công an nào dám không nể mặt gã? Hơn nữa kẻ thông minh một chút đều biết anh ta là người của Trương Nhất Phàm, bởi thế mà ngay đến đồn trưởng cũng chẳng dám ho he gì. Liễu Hải đưa người đi, lúc ngồi trên xe hỏi Hồ Lôi:
- Làm cái gì mà tối qua không gọi điện thoại, để phải ngồi ở đấy cả đêm?
- Đừng nói nữa, lũ chó Nhật ấy, lấy điện thoại của tôi, không cho tôi gọi điện. Nghĩ tôi ngu à!
Sau khi được bảo lãnh, Hồ Lôi nói:
- Không cần lo cho tôi, mẹ nó, thù này tôi quyết phải trả.
- Cậu định làm gì?
Liễu Hải có chút lo lắng, tuy rằng thành phố Song Giang phần lớn đã được chỉnh đốn, nhưng bọn xã hội đen ở đây vẫn còn rất nhiều.
Hồ Lôi khoát tay:
- Khỏi phải lo cho tôi, tôi đã ở thành phố Song Giang một thời gian rồi, anh cứ lo việc của anh đi!
Sau khi Liễu Hải đi, Hồ Lôi trở về khách sạn, gọi điện thoại cho Tống Vũ Hà. Tống Vũ Hà đang có cuộc họp, cô ta để chế độ im lặng, Hồ Lôi gọi liên tục nên cô ta tắt luôn máy.
Được! Dám không nhận điện thoại của tôi à. Hồ Lôi không cam tâm, lẽ nào cô ta rời khỏi thành phố Song Giang rồi? Bao nhiêu năm nay, Hồ Lôi không biết được thân thế cô ta, Tống Vũ Hà cũng thế. Lúc trước chẳng qua là qua đêm với nhau thôi! Ai ngờ sáu năm sau lại gặp lại?
Mấy cuộc điện thoại gọi tới trong cuộc họp làm Tống Vũ Hà thấy sốt ruột. Sau khi kết thúc cuộc họp, cô ta nghĩ mãi, cái tên Hồ Lôi khốn khiếp này chắc chắn là đã được thả ra rồi.
Tống Vũ Hà nghĩ đi nghĩ lại, cô ta đường đường là một quan chức chính quyền, không thể lúc nào cũng tắt điện thoại được. Do dự một hồi, cô ta quyết định gọi cho gã. Hồ Lôi đang nằm ở trong phòng, trong lòng đầy bực bội, nghe thấy tiếng điện thoại thì lập tức bắt máy.
Tống Vũ Hà nói:
- Tối qua tôi tới tìm anh nhưng anh không ở đó. Điện thoại cũng tắt, đừng có trách tôi.
Hừ! Cô toàn nói xạo thôi! Việc tối hôm qua không phải do cô làm thì còn ai vào đây nữa? Hồ Lôi để chân lên bàn uống nước, chẳng thèm vạch trần việc làm của cô ta nữa:
- Hừ, tối qua có việc gấp, vậy bây giờ cô qua đi!
- Bây giờ á!
Tống Vũ Hà có chút do dự, giải quyết thế nào với tên phiền nhiễu này bây giờ? Đến người sở cảnh sát còn không xử được hắn. Cô ta cứ nghĩ mãi, rốt cuộc cái tên Hồ Lôi này là ai?
- Đừng có do dự nữa, qua đây đi! Nếu không qua thì tôi sẽ đến chỗ cô đấy.
Hồ Lôi cũng chẳng phải kẻ khờ, gã biết thừa Tống Vũ Hà ở đâu.
Không ngờ Tống Vũ Hà lại nhanh chóng quyết định:
- Anh ở đâu, tôi sẽ đến!
- Chỗ cũ, khách sạn Thiên Luận.
Ở thành phố Song Giang, khách sạn Thiên Luận không phải là khách sạn tốt nhất, vẫn còn thua khách sạn Hải Thiên, vì thế nên Tống Vũ Hà mới đoán là Hồ Lôi không phải kẻ có thế lực gì. Nhưng cô ta không ngờ rằng, Hồ Lôi chỉ phải ở lại sở cảnh sát một đêm, 24 tiếng sau đã được thả.
Bởi vậy mà cô ta không thể không cân nhắc, Tống Vũ Hà cũng hiểu, đến chỗ Hồ Lôi chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp cả. Chuyện lên giường với nhau sáu năm trước, vốn dĩ sau đó ai đi đường nấy, không ngờ lại gặp Hồ Lôi ở đây.
Tống Vũ Hà nghĩ, còn lâu mới hết giờ làm việc nên vội vàng rời khỏi văn phòng.
Hồ Lôi thực ra chỉ muốn trêu đùa Tống Vũ Hà một chút, sau từng ấy năm tự nhiên gặp lại, chả trách gã thấy trong lòng thổn thức, bao nhiêu kỷ niệm chợt ùa về, chứ gã chẳng hề muốn làm phiền cô ta. Nhưng chẳng ngờ lại bị cô ta gọi công an tới bắt nên gã cũng thấy bực tức trong lòng.
Ngẫm lại, một Hồ Lôi đường đường chính chính như gã lại phải chịu uất ức như vậy sao? Ý nghĩ sẽ trả thù chợt nảy ra, tối qua bị giam một đêm ở sở cảnh sát, đến giờ vẫn chưa tắm rửa gì mà vẫn ngồi đây tức khí mãi.
Ôi mẹ ơi, bị đàn bà nó chơi cho một vố. Lúc này Hồ Lôi cứ nghĩ mãi, người đàn bà Tống Vũ Hà này, không thể là người thành phố Song Giang được? xem ra cô ta cũng có thế lực ở thành phố Song Giang này. Đến người ở sở cảnh sát còn phải nghe lời cô ta.
Chỉ có điều, những người đàn bà như vậy, càng khiến gã sinh lòng ham muốn.
Đang nghĩ lan man thì chuông cửa vang lên.
Hồ Lôi uể oải ra mở cửa, Tống Vũ Hà quả nhiên xuất hiện trước cửa.
Ồ! Có cần thiết không? Thực ra nếu tối qua Tống Vũ Hà nói chuyện tử tế với Hồ Lôi, thì Hồ Lôi cũng chẳng ép cô ta làm như vậy. Nhưng Tống Vũ Hà lại gọi cảnh sát tới, khiến ông đây tức giận à, thù này nhất định phải trả.
Tống Vũ Hà vừa bước vào, Hồ Lôi lập tức đóng cửa lại.:
- Chị Vũ Hà, chị định làm gì vậy? Đưa công an tới để đối phó với tôi? Thật không biết đúng sai gì?
Tống Vũ Hà ngồi ở sô pha:
- Hồ Lôi, đừng đùa quá đáng, đã là chuyện quá khứ rồi, còn bới móc lên làm gì nữa?
- Ai muốn nhắc chuyện đó với chị, chúng ta chẳng qua là vô tình gặp nhau, chẳng nhẽ chị vẫn còn lưu luyến sao?
Hồ Lôi ngắm nhìn khuôn mặt lạnh lùng chẳng khác gì lần gặp gỡ buổi tối sáu năm về trước của cô ta, gã ngồi xuống, châm thuốc, khoác vai Tống Vũ Hà.
- Chị Vũ Hà, chị kết hôn rồi, tôi thì cũng đã có gia đình, nhưng chẳng thành vấn đề. Chúng ta chẳng qua là tình cờ gặp gỡ, há chi phải đối xử với tôi như vậy? Một ngày ái ân bằng trăm năm vợ chồng! Chúng ta chẳng phải đã ngủ với nhau, chị nói một câu xem, Hồ Lôi tôi cũng chẳng muốn đôi co với chị, hà tất phải giở thủ đoạn như vậy.
Tống Vũ Hà gạt tay Hồ Lôi khỏi người, lấy chiếc thẻ ngân hàng từ trong ví ra:
- Ở đây có 200000 tệ, anh cầm lấy rồi đi đi! Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, anh cũng chưa từng gặp tôi, tôi cũng chưa từng gặp anh!
- Thôi đi ---
Hồ Lôi cười, nhìn chiếc thẻ:
- Chị có ý gì? Định dùng 200000 tệ để bịp miệng tôi? Chị nghĩ tôi là thằng vô công rồi nghề à? Thôi ngay! Tôi nói cho chị biết, tôi từ trước đến nay không màng đến chuyện tiền bạc, trước thế nào thì nay cũng vậy. Tiền đối với tôi chỉ là muỗi, vung tay là có!
Hồ Lôi lấy ví ra, trong ví kẹp đầy mười mấy cái thẻ, đủ loại ngân hàng.
- Vậy anh muốn thế nào?
Tống Vũ Hà phát hiện ra mình lại sai lầm rồi, đúng là sai lầm nối tiếp sai lầm. Cái tên Hồ Lôi này rốt cuộc là thế nào? Bản thân là phu nhân của Chủ tịch thành phố, không thể tùy tiện làm những việc không ra thể thống gì như trước đây, nhưng Hồ Lôi nếu mà đem chuyện trước đây truyền đi, thì mình chỉ còn cách đổi tình để bịp miệng gã? Tống Vũ Hà tuy vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thực chất bên trong lại đang xao động.
Hồ Lôi lại khoác vai cô ta:
- Tôi chỉ muốn chị bù đắp tổn thất tối qua cho tôi.
Hồ Lôi áp sát mặt rồi hôn lên vành tai cô ta một cái.
Tống Vũ Hà bật dậy:
- Không được! Tôi là người đã có gia đình. Mong anh hãy tôn trọng.
- Bây giờ nói thì cũng đã muộn rồi, nếu như tối qua chị nói lý với tôi thì còn được!
Thấy Tống Vũ Hà bước tới cửa, Hồ Lôi nói:
- Chị Vũ Hà, bước ra khỏi cánh cửa này, chị cũng chẳng có đường thoát thân đâu. Hãy suy nghĩ kỹ đi.
Tống Vũ Hà như bị đóng đinh, đứng bất động ở cửa.
Hồ Lôi tiến lại, từ phía sau ôm lấy thắt lưng cô ta:
- Là chị ép tôi, vốn dĩ tôi rất có nguyên tắc. Bây giờ thì không thể giúp chị được nữa rồi!
Hồ Lôi càng sát lại, cắn vành tai cô ta.
Tống Vũ Hà toàn thân run rẩy, chỉ nghe thấy tiếng Hồ Lôi thì thầm bên tai:
- Đừng như vậy, chỉ lần này thôi, bước ra khỏi cánh cửa này, chị vẫn là chị mà tôi vẫn là tôi, chúng ta chẳng liên quan gì đến nhau nữa.
- Tôi có thể tin anh sao?
Tống Vũ Hà giữ chặt đôi tay đang sờ soạng của Hồ Lôi, quay lại hỏi.
Hồ Lôi gật đầu:
- Chị không tin tôi thì tin ai? Chị Vũ Hà, chúng ta vẫn là bạn tốt mà.
Hồ Lôi vốn là tay cao thủ sát gái, gã rất hiểu tâm lý phụ nữ. Thấy Tống Vũ Hà cứ mãi do dự, gã biết là cô ta lo lắng mình sẽ công khai chuyện quá khứ. Nắm được điểm yếu của Tống Vũ Hà sẽ dễ dàng khống chế được cô ta.
Tống Vũ Hà thở dài:
- Hồ Lôi, mong anh giữ lời, chỉ một lần này thôi.
- Ừm! Chỉ lần này thôi. Sau này trừ phi chị tìm tôi, không thì tôi chắc chắn sẽ không làm phiền chị nữa.
Lời nói chắc như đinh đóng cột của Hồ Lôi khiến Tống Vũ Hà do dự, từ từ buông tay, Hồ Lôi được nước lấn tới, ôm trọn bầu vú căng tròn của cô ta.
Sau đó kéo mặt cô ta lại, hôn tới tấp.
Lúc bắt đầu Tống Vũ Hà rất bị động, đứng bất động một chỗ, mặc cho Hồ Lôi sờ soạng khắp cơ thể. Tuy nhiên tên Hồ Lôi này đúng là cao thủ tình trường, kỹ thuật quả cao siêu, chẳng lâu sau, Tống Vũ Hà đã bị gã làm cho hưng phấn, chủ động làm tình.
Trên sàn nhà, vứt la liệt quần áo cả nam lẫn nữ.
Hồ Lôi bế Tống Vũ Hà vào phòng tắm, hai người dường như sống lại cảm giác năm đó.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, một cuộc giao hoan đầy cuồng nhiệt đã diễn ra trên giường.
Hồ Lôi phát huy rất nhuần nhuyễn những tuyệt chiêu mà gã đã khổ luyện bao nhiêu năm nay, làm Tống Vũ Hà như lạc vào cõi mê! Trong căn phòng ánh sáng rực rỡ, thân thể Tống Vũ Hà hiện lên trắng ngần.
Bà mẹ một con đã ba hai ba ba tuổi Tống Vũ Hà vô cùng thành thục, lại rất phong tình. Đặc biệt là khi đã trút bỏ vẻ ngoài lạnh lùng, cô ta càng thêm cuồng nhiệt.
Đàn bà ba mươi tuổi đều có điểm chung đó là phong tình và đầy quyến rũ, đó chính là điểm đặc biệt ở tuổi này. Tống Vũ Hà trên giường với lúc bình thường quả là hai con người khác hoàn toàn.
Sau khi xong việc, hai người nằm bất động trên giường mồ hôi đầm đìa. Hồ Lôi xoa xoa cặp vú cô ta, cười đầy đắc ý:
- Chị Vũ Hà, một việc tốt đẹp như vậy, tại sao chị có thể quên được? Tôi dám khẳng định rằng, cả cuộc đời chị, chắc chắn không được mấy lần cuồng nhiệt thế này!
Tống Vũ Hà sau cuộc giao hoan cuồng nhiệt mặt đỏ bừng bừng, cơ thể cô ta vẫn hệt như thiếu nữ tuổi mười tám đôi mươi, chẳng qua chỉ thêm phần dịu dàng hơn trước. Cô ta không thể phủ nhận, lúc ở cùng cái tên khốn khiếp Hồ Lôi này, cảm giác thật kích thích, thật dễ chịu hơn so với bình thường, lời của Hồ Lôi quả đã đánh trúng tim đen của cô.
Tống Vũ Hà nằm ở đó, nói:
- Anh đã nói rồi đấy, sau này không tới tìm tôi nữa, trừ phi là tôi tìm tới anh.
Hồ Lôi lật người lại, cắn rồi liếm mút đầu ngực cô ta, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lên:
- Nói thật chứ, tôi rất hận chị, nhất là hôm qua lúc bị chị cho leo cây, nhưng giờ thì chẳng còn ghét nổi nữa rồi.
Tống Vũ Hà ngồi dậy, nhặt quần áo dưới đất mặc vào, vừa mặc áo lót vừa nói:
- Mong anh nói phải giữ lấy lời!
Mặc áo lót và quần lót xong, cô ta nhìn Hồ Lôi một cái.
- Đưa đây!
- Cái gì?
- Di động!
Hồ Lôi ném di động về phía cô ta, Tống Vũ Hà mở lịch sử điện thoại, xóa số điện thoại của mình.
Hồ Lôi thấy vậy, lẩm bẩm một câu:
- Không đến mức đấy chứ! Không có duyên vợ chồng thì cũng có thể làm bạn tốt mà!
Tống Vũ Hà khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng như trước, đi thẳng một mạch không ngoái đầu lại.
Hồ Lôi nhìn theo bóng dáng cô ta:
- Đàn bà đúng là dễ thay đổi, ôi!, cái thói đời này, quay đi quay lại đã như người dưng rồi!