Công tác tiếp đón của lãnh đạo thành phố đã kéo dài suốt một tuần, nhưng khi tiếp xúc, đoàn đại diện của tập đoàn Âu Phil mỗi khi đến thời điểm mấu chốt luôn luôn bị kẹt lại, mà Tổng giám đốc điều hành của bọn họ lại chậm trễ không chịu xuất hiện.
Phương Nghĩa Kiệt nghe nói tiểu thư Emi đột nhiên đến tập đoàn Hoa Long khảo sát, liền nghĩ thầm: con bé này đùa chắc? Bên này thì cứ lần lữa mãi, bên kia lại đi khảo sát tập đoàn Hoa Long.
Tập đoàn Hoa Long này rốt cục có năng lực như thế nào? Phương Nghĩa Kiệt cũng không biết thế lực của tập đoàn Hoa Long, nghe thư ký Chủ tịch thành phố nói lại, y mới biết một chút.
Điều khiến y càng tức giận chính là, sau đó y lại nghe nói, khi y vất vả phục vụ đoàn đại diện như ông nội thì tiểu thư Emi lại dùng tư cách cá nhân đi gặp Trương Nhất Phàm. Bọn họ đã nói những gì với nhau, chỉ có quỷ mới biết!
Tên Trương Nhất Phàm này có bản lĩnh thật lớn, chẳng lẽ tiểu thư Emi có quan hệ gì với hắn?
Phương Nghĩa Kiệt bảo người đánh liều gọi điện thoại đến tận Cổ Dương để tìm hiểu về những hoạt động gần đây nhất của tập đoàn Âu Phil ở Trung Quốc. Thư ký trả lời, hai năm trước khởi công, năm ngoái mới hoàn thành công trình trạm thủy điện ở thành phố Đông Lâm, đó là dự án đầu tư đầu tiên của tập đoàn Âu Phil ở Trung Quốc.
Ngoài công trình đó, bọn họ còn tài trợ cho thành phố Đông Lâm mấy trăm triệu, xây dựng một bệnh viện giá bình dân trong thành phố, chữa trị rất nhiều ca bệnh khó, không chữa được, giải quyết được một vấn đề trong xã hội.
Phương Nghĩa Kiệt bảo thư kí ra ngoài, ngồi một mình trong văn phòng, cảm thấy khó chịu.
Thì ra bản thân mình bận rộn mấy ngày nay, cuối cùng toàn bộ công lao đều thuộc về hắn. Xem ra đoàn đại diện kia cũng không có tác động gì lớn, mấu chốt còn phải đợi Trương Nhất Phàm và tiểu thư Emi đạt được thỏa thuận.
Làm bừa! Phương Nghĩa Kiệt mắng một câu, rồi bảo thư ký gọi điện thoại cho Quan Bảo Hoa: sau này việc tiếp đón đại diện của tập đoàn Âu Phil sẽ do anh ta chủ trì, mình chẳng muốn tiếp tục vất vả nữa.
Tuy nhiên, y lại nghĩ rằng, nếu Trương Nhất Phàm có thể kêu gọi người khác đến giúp đỡ, thì chẳng lẽ mình không thể gọi tập đoàn Hoa Sơn đứng ra giúp đỡ để giữ thể diện hay sao? Dù sao tập đoàn Hoa Sơn cũng là một trong năm trăm tập đoàn lớn của thế giới, tập đoàn đứng thứ nhất, thứ hai ở Trung Quốc.
Nếu có thể nói được với chú thì thành tích của mình ở thành phố Song Giang chắc chắn sẽ càng nhiều hơn. Nghĩ đến đây, Phương Nghĩa Kiệt cảm thấy có chút vui vẻ.
Dự án quy hoạch thành phố mới ở thành phố Song Giang và điều kiện đấu thầu cuối cùng cũng được công bố. Tiếp theo việc sử dụng đất và công tác đấu thầu như thế nào đều là do Ủy ban nhân dân thành phố đảm trách. Ngoài ra, trong bản kế hoạch còn có cả việc xây dựng hai khu định cư ở vùng ngoại thành. Tất cả những người dân nằm trong khu quy hoạch sau này sẽ chuyển đến hai khu định cư này.
Thị trấn Lâm Thủy chính thức được đưa vào phạm vi của thành phố Song Giang, đổi tên thành quận Lâm Thủy.
Trong kế hoạch xây dựng thành phố mới này, Phương Nghĩa Kiệt lại rất phối hợp với công tác của Thành ủy. Để xây dựng và phát triển thành phố mới, trong thời gian ngắn nhất, thu hút càng nhiều người đến khu quy hoạch mới càng tốt.
Trương Nhất Phàm đề nghị, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đi đầu, những đơn vị có năng lực bên dưới, có thể chọn một mảnh đất ở khu quy hoạch mới, xây dựng địa điểm mới của đơn vị và góp vốn cùng người thân.
Khu nhà ở mới của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sau này sẽ nằm ngay trong khu quy hoạch. Đề nghị này lập tức khiến rất nhiều người có vốn đang suy tính phải đưa ra một quyết định quyết đoán.
Một số đơn vị có khả năng đã hưởng ứng lời kêu gọi này của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, chứng minh rằng sau này xu hướng phát triển của thành phố phải dựa vào tổng thể. Chiêu này lần nào cũng có tác dụng ở những nơi khác, việc khai thác, phát triển và quy hoạch một thành phố mới khiến cho rất nhiều nhà đầu tư chờ đợi và tính toán.
Suy cho cùng thì việc xây dựng lên một thành phố phải hoàn toàn phải do chính những con người của thành phố đó hành động. Nếu không có ai ủng hộ, tất cả đều sẽ trở thành nói suông. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Song Giang nói rằng phải biến thành phố thành một thiên đường, có mạnh miệng đến đâu thì cũng chỉ có thể là lời nói, điều mấu chốt chính là ở sự quyết tâm và hành động thực tế.
Nhất là lần này những nhà đầu tư đang phát triển và khai thác trong lĩnh vực bất động sản, bọn họ không thể giữ đất lâu, nếu không sẽ khiến toàn bộ vốn trong công ty của họ bị chia nhỏ. Người làm bất động sản phần lớn đều hy vọng dự án trong tay mình sẽ thành công trong thời gian sớm nhất, sau đó họ sẽ bán ra toàn bộ, kiếm một khoản lời là họ lại có thể tiếp tục đầu tư vào dự án tiếp theo.
Phần lớn những công ty bất động sản trong nước đều không có thực lực. Mua vài mảnh đất, sau đó đợi ba đến tám năm để khai thác, phát triển, đối với bọn họ mà nói, đây là một sự mạo hiểm quá lớn.
Thông báo này vừa xuất hiện, việc thu hút đầu tư của thành phố Song Giang liền trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Trong bản quy hoạch thành phố mới, ngoài những vị trí trọng yếu và những mảnh đất do Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đặc biệt chỉ ra, những chỗ khác, đều có thể tự do mua bán. Nhưng những nhà đầu tư khéo léo đều đã chọn những khu đất mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chỉ ra hoặc là những mảnh đất bên cạnh đó, những khu đất đó rất dễ bán được giá tốt.
Nhà hàng bậc nhất thành phố Song Giang – Bắc Hải Ngư Thôn, trong thời gian này kinh doanh vô cùng thuận lợi, bởi vì việc khai thác và phát triển khu quy hoạch mới đã thu hút rất nhiều nhà đầu tư bên ngoài chạy đến thành phố Song Giang. Nhưng vị khách hôm nay không phải là người bình thường, bởi vì cô là phu nhân của Chủ tịch thành phố.
Cừu Cương, Đinh Hạo Thiên đang ngồi trong phòng riêng, nghe nói phu nhân của Chủ tịch thành phố muốn đến ăn tối, họ lập tức sắp xếp căn phòng VIP nhất Bắc Hải Ngư Thôn. Bảy giờ rưỡi, Tống Vũ Hà ngồi trên chiếc xe BMW hạng sang tới nhà hàng.
Đi cùng với cô còn có hai người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi. Cừu Cương sắp xếp xong liền vội vàng rời khỏi phòng.
Trong phòng, Lý Tông Hán và Phương Tấn Bằng liên tiếp nâng chén, Phương Tấn Bằng ngoác miệng cười nói:
- Lần này vô cùng cảm ơn chị dâu, vụ buôn bán đất vừa rồi đã kiếm thêm được chút tiền tiêu vặt.
Phương Tấn Bằng là em họ của Phương Nghĩa Kiệt, lần này gã ta và Lý Tông Hán đến thành phố Song Giang chủ yếu là muốn làm đầu cơ đất. Đúng lúc Tống Vũ Hà ở Ủy ban Xây dựng đang quản lý những mảnh đất này. Hơn nữa, chồng cô lại là Quyền Chủ tịch thành phố, ai dám không nể mặt cô?
Tống Vũ Hà xuất thân là một thương nhân, việc cô thích nhất chính là kiếm tiền. Với cô mà nói, làm quan chức không có sức hấp dẫn quá lớn. Bởi vậy, nghe nói thành phố Song Giang phải mạnh mẽ khai thác, phát triển, chuẩn bị lực lượng để xây dựng nên thành phố lớn thứ hai ở tỉnh Tương, cô liền nghi nhớ trong lòng.
Khi đó Phương Nghĩa Kiệt cảm thấy rất khó hiểu, không phải Tống Vũ Hà rất ghét người nhà họ Trương hay sao? Tại sao cô ta lại cố gắng giật dây mình ủng hộ đề nghị này của Trương Nhất Phàm? Sau đó y mới hiểu ra, vợ mình muốn chơi trò tay không bắt giặc.
Thương nhân vẫn là thương nhân, dù cho Tống Vũ Hà đã kết hôn, vẫn không thể thay đổi được bản tính hám lợi. Với những việc vợ làm, Phương Nghĩa Kiệt luôn mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Phương Tấn Bắng từ thủ đô chạy tới, trong tay gã ta còn có mấy công ty khai thác, phát triển bất động sản. Hơn nữa lại được Tống Vũ Hà giúp đỡ, lần này đã nhẹ nhàng lấy được vài miếng đất.
Bữa cơm tối nay là do hai người muốn cảm ơn chị dâu.
Phương Tấn Bằng thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Phương, là một gia tộc có tiếng là mưu mô, Tống Vũ Hà lại thường xuyên khen ngợi gã ta rất có đầu óc!
Tửu lượng của Tống Vũ Hà cũng không tệ lắm, sau khi uống mấy chén rượu cùng hai người, hai má cô mới hơi ửng đỏ, lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ của một thiếu phụ. Lý Tông Hán nhận một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.
Phương Tấn Bằng giơ cái chén lên:
- Chị dâu, em xin chúc chị một ly! Chúc chị luôn luôn trẻ trung xinh đẹp!
Tống Vũ Hà lườm Phương Tấn Bằng, nhíu mày:
- Cậu rất biết nói những lời khiến phụ nữ vui, nhưng đừng tâng bốc tôi như vậy. Tôi cũng không còn là một cô gái hơn hai mươi tuổi nữa.
Phương Tấn Bằng bỏ kính mắt xuống, đột nhiên nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Tống Vũ Hà:
- Chị dâu, những lời em nói là sự thật!
Tống Vũ Hà liền run lên, vội vàng rút tay về:
- Cẩn thận kẻo Tông Hán nhìn thấy!
- Không sao đâu! Tên đó, ngay cả bạn gái cũng có thể dùng chung, thấy thì có sao đâu?
Phương Tấn Bằng tỏ ra không việc gì. Tống Vũ Hà trừng mắt nhìn gã ta một cái:
- Được rồi, lợi nhuận lần này, tôi lấy ba phần, còn lại các cậu tự phân chia đi.
Lúc này Lý Tông Hán nói chuyện điện thoại xong quay lại, nghe Tống Vũ Hà nói như vậy, liền cười nói:
- Bốn phần đi! Còn lại em và Tấn Bằng mỗi người vừa vặn ba phần. Hơn nữa lần này nếu không có chị dâu giúp đỡ thì chưa chắc bọn em đã có thể lấy được mấy miếng đất đó.
Nghe Lý Tông Hán nói như vậy, Phương Tấn Bằng tự nhiên cảm thấy vui.
Tống Vũ Hà nói:
- Các cậu định làm như thế nào?
Phương Tấn Bằng liền cười ha ha đứng lên:
- Chị dâu lại nghi ngờ chỉ số thông minh của bọn em rồi.
Ánh mắt gã ta nhìn Tống Vũ Hà, luôn mang theo một sự thản nhiên chinh phục. Tống Vũ Hà tức giận trừng mắt nhìn gã ta, trước mặt người ngoài cũng tự nhiên như vậy, nếu chẳng may bị người khác phát hiện ra thì chỉ có chết.
Phương Tấn Bằng nhận được tín hiệu, cười nói:
- Về phía chính quyền, có chị dâu đối phó, em và Tông Hán mỗi người đầu tư một nửa. Đầu tiên mua một miếng đất xấu, sau đó để Tông Hán ra mặt, nhờ Giám đốc Ngân hàng Xây dựng Chu ra mặt, dùng miếng đất này để vay tiền, sau đó lại mua một miếng đất khác. Sau khi lấy được miếng đất thứ hai, tiếp tục vay tiền, tiếp tục mua đất, đất ở thành phố Song Giang có thể lấy bao nhiêu thì vay bấy nhiêu, không phải sợ! Chơi trò tay không bắt giặc chính là sở trường của bọn em mà, ha ha…Đợi đến lúc đất vừa đổi chủ, bọn em sẽ đi ngay.
Tống Vũ Hà gật gật đầu:
- Không nên dùng tên của một công ty duy nhất, nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Phương Tấn Bằng nói:
- Yên tâm đi, trong tay em có ba công ty bất động sản, Tông Hán cũng có mấy công ty. Để những công ty bất động sản đó ra mặt đấu thầu, đến lúc đó lại có sự giúp đỡ của chị dâu, việc này chẳng phải sẽ thành công hay sao?
Lý Tông Hán cũng đắc ý cười, với thủ đoạn này, bọn họ đã rất thuận buồm xuôi gió. Những công ty bất động sản thực sự muốn làm dự án không mua được đất, cuối cùng sẽ phải mua đất trong tay bọn họ. Cái Phương Tấn Bằng muốn chính là điều này, lợi dụng quan hệ trong gia đình của mình, kiếm khoản tiền chênh lệch khi làm trung gian.
Nhưng những miếng đất bình thường trong tay bọn họ, muốn nâng cao giá, cũng không tiện, vì thế những miếng đất mà bọn họ mua đều là những miếng đất tốt nhất. Tống Vũ Hà gật gật đầu, thấy hai thanh niên này làm việc rất biết suy nghĩ, trong lòng cô liền cảm thấy vui vẻ.
Lúc này, di động của Lý Tông Hán lại reo lên. Thấy gã mở chiếc áo khoác ra, bên trong có sáu chiếc điện thoại di động, Tống Vũ Hà liền đùa:
- Cậu định mở cửa cửa hàng bán điện thoại hay sao thế?
Lý Tông Hán cười cười đi ra ngoài:
- Hai người nói chuyện đi, Cừu Cương tìm em có chút việc. Tấn Bằng, để lát nữa tôi gọi điện thoại cho cậu.
Nói xong, gã liền đi ra ngoài.
Tống Vũ Hà đứng lên, cầm ví của mình:
- Tôi cũng phải về nhà, việc này các cậu cố gắng làm kín tiếng một chút.
Phương Tấn Bằng nhìn người chị dâu có dung nhan xinh đẹp mĩ miều, dáng người yêu kiều thu hút người khác này, trong lòng liền cảm thấy rung động.
- Để em tiễn chị!
Nói xong, gã ta đứng lên kéo tay Tống Vũ Hà, Tống Vũ Hà trừng mắt nhìn gã ta:
- Đừng làm bậy!
- Ở đây không có người khác, sợ gì chứ?
Phương Tấn Bằng kéo cô lại, ôm eo cô.
- Chị dâu, em không chịu nổi nữa rồi, chị giúp em đi!
- Mau buông ra, chết bây giờ!
Tống Vũ Hà vừa giãy dụa thì bàn tay của Phương Tấn Bằng đã chạm vào bộ ngực của cô, hung hăng nắm lấy.
Tống Vũ Hà biết Phương Tấn Bằng không thật lòng, nhưng cô không có cách nào từ chối tên đáng ghét này. Từ hai năm trước khi cô tắm bị gã ta cưỡng bức, hai người đã có loại quan hệ không trong sáng này.
Nhưng đây là một bí mật, Phương Nghĩa Kiệt vẫn không hề hay biết.
Thật ra, nhìn Tống Vũ Hà nghiêm túc, xinh đẹp lạnh lùng như quý tộc, không thể tiếp cận, nhưng bên trong cô cũng khá cởi mở. Chẳng qua sự cởi mở đó không dễ dàng biểu lộ ra ngoài mà thôi.
Ngay khi hai bàn tay Phương Tấn Bằng luồn vào trong quần áo của Tống Vũ Hà thì điện thoại di động của cô reo vang, là Phương Nghĩa Kiệt gọi điện thoại đến.
- Em đang ở đâu thế?
Phương Nghĩa Kiệt cũng vừa ăn tối ở ngoài về, thấy Tống Vũ Hà không có nhà, mới gọi điện thoại hỏi.
Tống Vũ Hà đang bị Phương Tấn Bằng ôm rất chặt, cô lấy lại bình tĩnh trả lời:
- Em ra ngoài ăn tối, sẽ về nhà ngay.
Phương Nghĩa Kiệt cũng không nói gì nữa, liền cúp máy.
Phương Tấn Bằng buông tay ra đầy tiếc nuối, nhưng vẫn hung hăng hôn lên môi Tống Vũ Hà, khiến lúc cô ra ngoài, gương mặt vẫn còn đỏ bừng.