Phất Y

Chương 25: Phát hiện ra ác ma




Những ngày Tết thấm thoát đã trôi qua trong những giây phút vui vẻ, tiếp đó lập tức đón chào thời điểm của công việc căng thẳng.

Trước khi đi, Trương Nhất Phàm đi thăm hỏi Thẩm Hoành Quốc vừa từ Bắc Kinh trở về. Từ chỗ ông ta đã nghe được một tin tức, nghe nói ban lãnh đạo của thành phố Song Giang sắp hành động. Cụ thể thì ông ta không nói gì. Những chuyện như vậy, khi nào đến mới thôi, còn về hành động như thế nào, e rằng không nhanh mà thực hiện được.

Quay về từ chỗ Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm suy nghĩ trong lòng, hẳn phải mượn lần điều chỉnh này, bố trí tốt một chút. Năm mới mọi thứ tốt lành đến, bước vào một thế kỷ mới, phải chăng nên có một mở đầu mới?

Công việc của Đổng Tiểu Phàm, cũng được điều đến thành phố Song Giang đảm nhiệm chức Phó cục trưởng Cục Tài chính. Từ sở xuống, gặp cán bộ lớn hơn một bậc, tuy tạm thời cô là Phó cục nhưng cũng không có quyền hạn gì, chỉ là phối hợp làm việc cùng với Trương Nhất Phàm, nhưng tin rằng không lâu nữa, chức vụ của Đổng Tiểu Phàm trong Cục Tài chính nhất định sẽ không thấp.

Cả nhà ba người tạm thời ở trong khách sạn, đứa bé do Thu Phi Tuyết chăm sóc.

Đổng Tiểu Phàm vì muốn phối hợp làm việc với ông xã, mới kéo các mối quan hệ công việc đến thành phố Song Giang. Cô còn một tháng nghỉ phép, đem theo con ở trong khách sạn, cũng xem như kiên định.

Tối mồng bảy, Quan Bảo Hoa vội vàng đến, ngồi nói chuyện trong nhà Bí thư Trương, anh ta lấy ra một bao lì xì đưa cho Tiểu Thiên Vũ. Trương Nhất Phàm sợ mình từ chối sẽ làm cho Quan Bảo Hoa xấu hổ, nên cũng không ngăn anh ta.

Quan Bảo Hoa đến đây để đưa tin, cũng đúng với suy nghĩ của Trương Nhất Phàm. Bản thân đến thành phố Song Giang cũng hơn hai tháng rồi, ban lãnh đạo ở đây nên điều chỉnh như thế nào? Tỉnh ủy lại có hoạt động lớn như thế nào?

Mồng tám đi làm, vẫn quy định cũ, điểm danh, tổ chức họp, phát lì xì.

Giống như Tần Xuyên một người cấp bậc khác nhưng kiêm luôn chức vụ tính toán, bình thường cũng nhận đến mấy cái lì xì, đây cũng là một khoản thu nhập kha khá. Còn những đơn vị tặng quà phía dưới nữa, ước chừng còn nhiều hơn lương nửa năm của Tần Xuyên.

Trong cơ cấu, có một hiện tượng lạ là, ngoài mặt thì nói mồng tám đi làm, nhưng thực tế có nhiều đơn vị, đến cả mười sáu mới chính thức đi làm. Bình thường mọi người đều có thái độ đối phó hoặc trong phòng có để lại một hai người trực ban, những người khác đến báo cáo có mặt là được rồi.

Một tuần sau đó, trong thời gian từ mồng tám đến ngày mười sáu, các bộ phận có lợi ích tốt hơn chút của đơn vị, lấy ra một khoản tiền không cho phép, tùy ý kéo mọi người tổ chức một bữa tiệc liên hoan.

Số tiền này, theo quy định là không được phép, nhưng tiền nhiều quá biết làm sao đây?

Ăn! Uống! Vui! Chơi!

Trong phòng giải trí, karaoke, khách sạn lớn, nhà hàng xa hoa, khắp nơi đều có bóng dáng của mấy người này.

Một vài cán bộ chức vụ nhỏ, như Trưởng phòng hơi có quyền lực, thì có thể nắm quyền tài chính của cả phòng ở trong tay, sau đó đặt một phòng trong khách sạn, bao dài hạn cũng không phải là con số nhỏ. Họ dùng tiền của đơn vị, tiền của nhà nước, tiền của nhân dân, tiêu xài hoang phí trong những chỗ như thế này, công lao cũng không nhỏ!

Trong ngày mười hai, Trương Nhất Phàm tổ chức một hội nghị. Trong hội nghị đề nghị tăng thêm hai chức thường vụ, điều này cũng có nghĩa, Ban lãnh đạo trước đây của thành phố Song Giang là chín ủy viên, bây giờ thành mười một ủy viên.

Đương nhiên hai người được chọn thì Trương Nhất Phàm đã sớm quyết định rồi.

Diệp Á Bình và Tần Xuyên.

Diệp Á Bình vốn là nữ Phó Chủ tịch thành phố duy nhất, bây giờ lại kiêm chức Cục trưởng cục Công an, tư cách được vào của cô là không có gì phải bàn cãi. Tần Xuyên hiện tại là Trưởng ban thư ký Thành ủy, Bí thư thành ủy muốn kéo anh ta vào, e rằng không ai có thể ngăn lại được.

Quả nhiên, cuộc họp Hội nghị thường vụ đầu tiên của năm 2000 này đã diễn ra thuận lợi đến bất ngờ.

Vừa mới lên tiếng là Trưởng ban Tổ chức Đới Lập Công, ông ta là người đầu tiên biểu quyết, ủng hộ đề nghị của Bí thư Trương.

Gần đây Đới Lập Công biểu hiện cũng không tồi, tích cực phối hợp tổ chức các bộ phận. Là một Trưởng ban Tổ chức, nếu như không thể được Bí thư thành ủy nắm trong tay, đó là một chuyện rất xấu hổ.

Vì vậy, sau khi rất nhiều cánh tay của các nhân vật đứng đầu giơ lên, đầu tiên phải giải quyết là vấn đề bổ nhiệm nhân sự và quyền hành tài chính, sau đó là hệ thống chính trị pháp luật.

Nắm chắc ba vấn đề này, những người khác có gây sức ép như thế nào cũng không sao. Bởi vậy vị trí Trưởng ban Tổ chức này đóng vai trò quan trọng.

Đới Lập Công đương nhiên ý thức được tính quan trọng của mình, hoặc là dựa vào, hoặc là rời khỏi, trong chốn quan trường, không có con đường thứ ba để đi. Cân nhắc lại, Đới Lập Công cảm thấy cơ hội để thể hiện đến rồi, thế là giơ tay đầu tiên, cho thấy lập trường của mình.

Ninh Thành Cương sửng sốt, Lão Đới quá sốt suột rồi! Cái tên này thật gian xảo.

Lúc này, ông ta mới hiểu ra được câu nói kia, trong chốn quan trường, không có kẻ địch mãi mãi, cũng không có bạn bè mãi mãi.

Trước kia khi lão Bí thư còn, Đới Lập Công và mình cũng xem như thân thiết, hôm nay tỏ thái độ như vậy, có nghĩa là muốn vạch rõ ranh giới với mình, ông ta thầm thở dài một cái.

Không ngờ người tỏ thái độ thứ hai là Bộ Kiên Cố. Trong ủy viên thường vụ Bộ Kiên Cố xếp thứ hai, biểu quyết của ông ta có tác dụng mang tính quyết định, khiến cho những người do dự không biết làm sao hoặc những người trong lòng khó chịu lập tức nhận ra được tình hình, trong chín ủy viên, có bảy phiếu ủng hộ, hai phiếu bỏ phiếu trắng.

Trương Nhất Phàm không bất ngờ trước thái độ của Bộ Kiên Cố, bởi vì đêm qua, Bộ Kiên Cố đích thân đến nhà Bí thư Trương, hai người đã thỏa thuận.

Bộ Kiên Cố ủng hộ vô điều kiện, đổi lại an ninh của đám người dưới ông ta. Vì Bộ Kiên Cố nhận được tin, ít ngày nữa ông ta sẽ rời khỏi thành phố Song Giang, đến thành phố Sùng Hóa đảm nhiệm chức Bí thư.

Còn về người thay thế ông ta là ai? Phía trên không lộ ra gì cả, nhưng tuyệt đối không phải người trong ban lãnh đạo thành phố Song Giang. Bộ Kiên Cố biết rằng, lần điều đi thăng chức này của mình, làm cho một người đắc ý. Sự ra đi của ông ta chẳng qua chỉ là nhượng bộ cho một người nào đó, cho nên, ông ta cũng xem như lợi được một chút.

Bộ Kiên Cố là người thông minh, ông ta biết rằng cho dù Trương Nhất Phàm khôn đồng ý, đợi sau khi ông ta đi khỏi, khi quyền lực của ông ta được nâng lên, một gậy đánh tan, đó cũng là chuyện không còn cách nào khác.

Lúc ấy Chủ tịch Đoạn chẳng phải đã nói, quyền lực của Bí thư thành ủy có thể làm cho một cán bộ vinh nhục thăng chức, cũng có thể làm cho cả nhân dân bần cùng giàu sang.

Cho nên ông ta rất chủ động đàm phàn giao dịch với Trương Nhất Phàm, cũng may Trương Nhất Phàm cũng không ôm lấy toan tính một gậy đánh chết hết, đuổi giết tận gốc. Đối với hắn mà nói, chỉ cần là một công nhân viên chức thật sự vì dân mà làm đều là cán bộ tốt.

Nhưng có một điểm, phải tôn kính, tán thành với lãnh đạo.

Dương Lập Thế vốn muốn phản đối, từ sau lần Chủ tịch Ân đến thị sát, anh ta cũng biết mình không động được đến Trương Nhất Phàm, cuối cùng áp dụng cách thỏa hiệp. Điều càng làm anh ta không ngờ tới, Bộ Kiên Cố lại tỏ thái độ rõ ràng dứt khoát như vậy, làm cho anh ta sớm thu lại ý nghĩ mong ngóng chờ đợi.

Ninh Thành Cương có chút không phục, ông ta đồng ý để Diệp Á Bình vào ủy viên thường vụ, nhưng lại nghi ngờ việc đề cử Tần Xuyên. Nhưng tình hình ngày hôm nay, khiến ông ta phát hiện mình đã làm một chuyện dại dột.

Nếu việc này đã chắc chắn như vậy, mình còn phản đối làm gì? Lúc này đây, ông ta thật sự muốn tát mình một cái.

Chuyện thêm hai ủy viên thường vụ cuối cùng cũng thuận lợi thông qua.

Diệp Á Bình có chút cảm giác vừa mừng vừa lo, buổi tối liền dẫn theo ông xã đến nhà cảm ơn.

Diệp Á Bình là nữ Cục trưởng Trường Nhất Phàm kính trọng, một vị quyền cao chức trọng ở thành phố Song Giang. Nếu chỉ với Vu Quan, e rằng ông ta không có tư cách này để đến gặp mặt Bí thư Trương, cái mũ của cục Xúc tiến đầu tư, đang đội trên đầu cũng lắc lư, nói không chừng một ngày nào sẽ bị kéo xuống.

Lúc đầu Trương Nhất Phàm chỉ vì âm mưu muốn phá hoại Ninh Thành Cương, đồng thời đả kích một chút Đàm Tân Duy. Rõ ràng khi đã nổi giận, sẽ để Vu Quan vào vị trí Cục Xúc tiến đầu tư.

Hôm nay Vu Quan cùng vợ đến nhà Bí thư Trương, khi nhìn thấy Bí thư phu nhân, hai người đều kinh ngạc.

Trương Nhất Phàm nghe thấy Diệp Á Bình và chồng đến, cố tình ở bên ngoài kéo dài thời gian, để hai người tự biết mà bỏ về. Diệp Á Bình thấy Trương Nhất Phàm mãi không về, trong lòng cũng hiểu được ý của lãnh đạo.

Thế là, hai người vội vàng cáo từ.

Trên đường đi, chồng cô Vu Quan không hài lòng oán trách. Bí thư Trương cũng quá đáng lắm, rõ ràng biết chúng ta đến thăm hỏi hắn, không ngờ lại trốn tránh không gặp.

- Anh chỉ cần làm tốt việc ở cục Xúc tiến đầu tư kia, tự khắc người ta sẽ gặp anh!

Diệp Á Bình nhìn anh ta thở dài.

Vu Quan mãi mãi không theo kịp suy nghĩ của lãnh đạo, quan niệm cùa anh ta còn dừng lại ở cấp của một vị cán bộ trong thị trấn.

Xem ra anh thật sự không hợp với làm trong Cục Xuc tiến đầu tư, e rằng sớm muộn cũng phải xuống thôi!

Cái Trương Nhất Phàm cần là thành tích chính trị, cần bà ta phát huy được hết năng lực với vị trí này. Trong mặt này sức Lão Vu lại không mạnh, Diệp Á Bình suy nghĩ trong lòng, có nên để Bí thư Trương cho anh ta một chân trong nha môn, như vậy cũng tránh khỏi đến lúc đó sẽ xấu hổ.

Đương nhiên, chuyện này không thể nói trước mặt Lão Vu, nếu không một tên sĩ diện như anh ta lại thấy không thoải mái.

Ba của Vu Quan và ba của Diệp Á Bình là mấy đời thân nhau, vì vậy mới dẫn đến hôn sự này.

Sau khi hai người chung sống với nhau, Diệp Á Bình vẫn rất mạnh mẽ, năng lực tốt hơn Vu Quan. Vu Quan thuộc tuýp người an nhàn, có thể bớt việc thì sẽ bớt việc.

Không nhìn thấy được chức vụ của bà xã càng ngày càng lớn, anh ta có áp lực, đây mới là đàn ông!

Khoảng thời gian sau này, Trương Nhất Phàm vừa hoàn thành xong việc bố trí trực tiếp, văn kiện của Tỉnh ủy quả nhiên gửi xuống rồi. Phó Chủ tịch thường trực thành phố Cổ Dương Phương Nghĩa Kiệt được điều đến đảm nhận chức Chủ Tịch thành phố Song Giang.

Phương Nghĩa Kiệt là con trai cả của Phương Cảnh Văn, anh trai của Phương Mỹ Lệ, khi nhận được văn kiện bổ nhiệm này, Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng hiểu, Bộ Kiên Cố thuyên chuyển công tác, quả nhiên là để nhường đường cho người nào đó.

Phương Cảnh Văn là có ý gì? Cử con trai của ông ta đến thành phố Song Giang, xem ra những công việc sau này, e rằng sẽ càng khó làm hơn khi Bộ Kiên Cố ở đây. Ít nhất Bộ Kiên Cố cũng không ngáng chân mình, giữ vững nguyên tắc nước giếng không phạm nước sông.

Phương Nghĩa Kiệt này thì khó nói rồi! Đối thủ không đội trời chung.

Nhìn văn kiện này, Trương Nhất Phàm cảm thấy có một đôi mắt quỷ, xuyên qua văn kiện này lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.

Phương Nghĩa Kiệt là do Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đích thân dẫn xuống đây, Trương Nhất Phàm cùng với bốn vị lãnh đạo trong Ban lãnh đạo đón tiếp ngay đầu đường, Phương Nghĩa Kiệt phát biểu một bài diễn thuyết liền đường hoàng nhậm chức, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở vị Chủ tịch thành phố ba mươi tám tuổi này, vẻ mặt không giống nhau.

Rất nhiều người có thái độ với việc Phương Nghĩa Kiệt đến giống như đối với Trương Nhất Phàm, Phương Nghĩa Kiệt tuy lớn hơn gần mười tuổi, nhưng tên này thoạt nhìn trông rất có tinh thần, lại rất trẻ tuổi.

Theo Phương Nghĩa Kiệt đến đây còn có vợ của anh ta Tống Vũ Hà. Trước đây Tống Vũ Hà là Chánh văn phòng Ủy ban Xây dựng ở thành phố Cổ Dương, lần này điều đến đây cũng là điều chuyển ngang, vẫn làm chức Ủy ban xây dựng của cô ta.

Tống Vũ Hà ba mươi ba tuổi, là một thiếu phụ nhan sắc không tồi, toàn thân toát ra một phong thái của một phu nhân, một vẻ lạnh lùng, cao ngạo, tư chất thanh cao.

Từ Yến nhìn thấy cô ta, có chút không kìm được tránh xa, dường như có vẻ không muốn tranh giành.

Mà điều Trương Nhất Phàm vẫn đang suy nghĩ, Phương Cảnh Văn có ý gì đây? Điều con trai và con dâu mình đến thành phố Song Giang, dụng ý của nước cờ này, Trương Nhất Phàm vẫn không tài nào hiểu nổi? Đối với sự ngang ngược của hai người này, Trương Nhất Phàm phát hiện mình lại phải bố trí cơ cấu lại lần nữa.

Thực ra, đây không phải là ý của Phương Cảnh Văn, hơn nữa Phương Nghĩa Kiệt nghe nói đến những thành tích của Trương Nhất Phàm ở thành phố Song Giang, anh ta có chút tức giận bất bình. Cảm thấy mình không có chỗ nào không bằng hắn, mới ba mươi tuổi đã trở thành Bí thư thành ủy, dựa vào cái gì mà mình ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi lại mới chỉ là Phó Chủ tịch thành phố chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.