Những nội dung trên diễn đàn đã bị xóa, nhưng tiêu đề vẫn còn tồn tại, và sau đó làm một loạt những comment mắng chửi thằng điên đó.
Chỉ vẻn vẹn trong vòng vài ngày mà số lượng comment đã lên đến vài nghìn rồi.
- Anh đột nhiên có dự cảm, nội dung của diễn dàn này rất có thể là thật. Người viết ra những lời đó nhất định là một kẻ điên cuồng có cuồng vọng.
Trương Nhất Phàm nhìn màn hình bình tĩnh phân tích.
Ôn Nhã trầm tư, mặt lạnh như tiền:
- Ý anh nói là hai bọn họ nhất định có liên quan? Vứt bỏ vẻ bên ngoài của thằng cha này mà xem thì đích thực rất giống như những gì anh phân tích. Nhưng cứ nhìn hình tượng của lão ta trên tivi, thì sao lại không hề giống cái loại bác sĩ cầm thú đó nhỉ.
- Anh nói xem, liệu có loại người như thế hay không? Hành động điên cuồng như vậy, nếu như những gì mà lão ta nói trong diễn đàn là sự thật thì e rằng sự việc không đơn giản như vậy. Chỉ có điều tại sao thằng điên này lại nói ra điều đó?
Ôn Nhã khó hiểu liền hỏi.
Trương Nhất Phàm đột nhiên thấy sự tình có vẻ nghiêm trọng, nếu tay chuyên gia và thằng điên trên mạng này là một người, chuyện này mà được công bố rộng rãi thì tuyệt đối sẽ là một chuyện gây chấn động mạnh. Nó mang đến ảnh hưởng tiêu cực, thật không thể tưởng tượng được. Hơn nữa những người bệnh nhân đã đến điều trị ở chỗ lão ta, bọn họ sẽ phải chịu sự áp lực vô cùng lớn. Gia đình của bọn họ, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Hơn 200 đứa trẻ, hơn 200 hộ gia đình, nếu chuyện này xử lý không ổn sẽ phát sinh nhiều vấn đề. Trương Nhất Phàm rơi vào trầm tư.
Trên Tivi lại xuất hiện quảng cáo chữa vô sinh của bệnh viện phụ sản, trên màn hình ti vi lại xuất hiện bộ mặt nho nhã, uyên bác của tay chuyên gia đó, Trương Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào ông ta trên màn hình rồi đột nhiên hằn học đấm mạnh lên bàn trà.
“Rầm”, âm thanh như tiếng nổ làm Ôn Nhã hoảng sợ.
- Ôn Nhã, em lập tức mang La Tiểu Hồng đến đồn công an báo án, anh ở bên này gọi điện thoại rồi qua sau.
- Vâng!
Ôn Nhã lập tức lấy túi, tài liệu. Lúc chuẩn bị lúc đi Trương Nhất Phàm dặn dò một câu:
- Chú ý đến sự ảnh hưởng, đừng để phóng viên họ tham dự vào.
Ôn Nhã đi rồi, Trương Nhất Phàm cầm điện thoại lên, nghĩ một lúc lại buông xuống. Hay là cứ chờ cho Diệp Á Bình gọi lại vậy!
Cục công an thành phố nhận được báo án, đội trưởng đội hình sự Hà Kiện đang chuẩn bị tan ca, nhưng một nhân viên cảnh sát trực ban vội vàng đi tới:
- Đội trưởng Hà! Đội trưởng Hà!
- Chuyện gì vậy?
- Có người báo án.
Hà Kiện lấy từ trong ngăn kéo ra hai bao thuốc, một cái chìa khóa xe. Xe mà Hà Kiện đi là xe công, trên nóc xe có treo còi của cảnh sát, trông rất uy phong. Hà Kiện là Đội trưởng đội hình sự, anh ta có đặc quyền này.
Nghe nói có người báo án, Hà Kiện nhíu mày:
- Đều tan ca rồi, trước tiên hãy ghi chép vào sổ đã.
- Là vụ án cưỡng bức.
Viên cảnh sát nhân dân nhấn mạnh một câu.
- Ồ! Đúng là một thằng hảo hán, nào, đi xem xem sao.
Nghe nói là một vụ án cưỡng bức nên Hà Kiện cảm thấy có hứng thú. Đi theo viên cảnh sát nhân dân vào phòng trực ban, phát hiện người phụ nữ báo án này là phụ nữ có thai, bụng của cô ta đã khá to, nhưng nhìn điệu đi, sắc mặt hẳn trước khi mang thai phải là một mỹ nữ.
Hà Kiện liếc mắt đánh giá La Tiểu Hồng một cái:
- Cô báo án?
Cô là một người bụng to như thế, liệu còn thằng cha nào đi cưỡng bức cô chứ? Hà Kiện lầm bầm trong lòng. Thông thường thì những vụ án thuộc dạng cưỡng bức là những vụ án lớn. Theo chế độ, điều lệ mới của Thành phố Song Giang nếu phá được án, bọn họ sẽ xét theo mức án nặng nhẹ mà lấy tiền thưởng.
Chế độ này cũng là do Diệp Á Bình quy định, chính là để nâng cao sự tích cực và tiến độ phá án. Chỉ có điều là nhìn thấy phụ nữ có thai đó anh ta không thèm để ý.
Nhưng anh ta vẫn ngồi xuống:
- Nói đi! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
La Tiểu Hồng nói ra chuyện của mình, còn mang theo một vài chứng cứ có liên quan. Bên cạnh có một cảnh sát thư kí vừa nghe vừa ngồi ghi chép lại. Đợi cho La Tiểu Hồng nói xong, Hà Kiện nhăn mày cầm lấy những chứng cứ mà La Tiểu Hồng cung cấp.
- Chứng cớ này sao tính được? Đây là hợp đồng của các người, có chứng cứ trực tiếp không?
La Tiểu Hồng lắc đầu.
Hà Kiện nhớ ra tối nay còn có người mời đi ăn cơm, nhìn đồng hồ thời gian đã đến. Liền đứng lên giao trách nhiệm cho hai cảnh sát nhân dân khác nói:
- Các cậu ghi trước vào bản ghi chép đi, ngày mai hãy báo cáo cho tôi và cục trưởng Diệp.
Hà Kiện đi rồi, hai cảnh sát hỏi thêm một số vấn đề rồi cầm khẩu cung của La Tiểu Hồng:
- Cô xem xem còn có vấn đề gì không, nếu không còn vấn đề gì nữa thì hãy kí rồi đóng dấu vân tay.
La Tiểu Hồng kí và ấn dấu vân tay. Viên cảnh sát liền nói:
- Cô cứ về trước đi, việc này chúng tôi sẽ xử lý. Cô phải mở điện thoại 24/24 bất cứ lúc nào chúng tôi cũng sẽ gọi điện cho cô.
La Tiểu Hồng mở cửa ra, hai cảnh sát bắt đầu bàn tán:
- Cậu nói xem chuyện này có thật không? Nếu thẩm tra thì đây là đại án sẽ gây chấn động toàn thành phố.
- Mẹ kiếp, kiếp sau tôi cũng sẽ làm bác sĩ phụ khoa, không ngờ lại có chuyện tốt như vậy.
- Khỏi phải nói, người phụ nữ đó cũng ngon nghẻ đấy chứ, thằng khốn kiếp kia đúng là lợi lộc quá rồi con gì.
Đột nhiên gã cảnh sát này nghĩ ra điều gì đó liền không nói nữa. Mẹ ôi, cách đây không lâu vợ gã cũng đến phòng khám đó khám bệnh. Nghĩ đến đó gã cảnh sắc mặt gã cảnh sát đột nhiên trắng bệch.
Từ Cục công an đi ra, La Tiểu Hồng quay lại xe của Ôn Nhã:
- Thế nào rồi ?
Ôn Nhã hỏi.
La Tiểu Hồng lắc đầu:
- Tôi cảm thấy bọn họ chỉ qua loa cho xong chuyện.
Giọng nói của cô ta có vẻ bất đắc dĩ.
- Để tôi gọi điện thoại.
Ôn Nhã lấy điện thoại ra báo cáo sự việc cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nghĩ chuyện này không biết phải làm thế nào bây giờ? Nếu chẳng may bị giới truyền thông phơi bày thì thật là chuyện khủng khiếp. Nghe Ôn Nhã báo cáo xong trong lòng càng cảm thấy lo lắng.
Những người này cũng thật lười nhác, một vụ án lớn như vậy mà lại coi như không có gì. Nếu cứ để cho bọn họ vứt án đó vứt sang một bên như vậy, không hiểu bọn họ sẽ kéo dài đến tận lúc nào. Mà Tết sắp đến rồi, Trương Nhất Phàm không muốn kéo dài thêm nữa nếu không sẽ còn nhiều người nữa bị hại.
Vừa hay lúc này Liễu Hải vẫn chưa tan ca, lúc đi qua phòng trực ban, nghe được hai người đang nói chuyện, liền qua hỏi:
- Hai người đang tán gẫu gì vậy? Sao có vẻ hăng say thế?
Liễu Hải giờ đã thân phận khác, anh ta lấy ra một bao thuốc nổi tiếng, ném hai điếu qua cho bọn họ. Hai người liền đem chuyện này nói với anh ta. Trong Cục công an thành phố, địa vị của Liễu Hải trong mắt của bọn họ hơn hẳn Đội trưởng Đội trinh thám Hà Kiện.
Bởi vậy, bọn họ không hề dấu diếm một chút gì.
- Mọi người đã báo cáo với Đội trưởng chưa?
Nghe thấy đó là vụ án lớn nên Liễu Hải liền rất quan tâm.
- Đội trưởng Hà vừa đi, bảo chúng tôi nghi chép để ngày mai nói sau.
Liễu Hải mắng thầm “hồ đồ”! Ở cùng Trương Nhất Phàm một thời gian quá dài Liễu Hải cũng trưởng thành nhanh chóng, quen quyết đoán chưa bao giờ dài dòng, dây dưa.
Nhưng đây không thuộc chức trách của mình, nó thuộc chuyện của Đại đội hình sự, mình cũng không thể nhúng tay vào được. Hơn nữa, vụ án này liên quan đến nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội nên cũng không thể công khai quá mức.
Liễu Hải muốn gọi điện thoại xin chỉ thị của Cục trưởng Diệp, quả thực Liễu Hải cũng rất khó xử, có nên tham gia vào không nhỉ? Chỉ e người khác lại nói mình nhiều chuyện, chỗ nào cũng muốn thò tay vào. Thôi, kệ đi cứ để xem thế nào.
Đúng lúc đó Trương Nhất Phàm gọi điện cho Diệp Á Bình, Diệp Á Bình liền cảm thấy tình thế có chút nghiêm trọng, nếu thẩm tra vụ này, sẽ ảnh hưởng xấu đến xã hội.
Bà ta đang ăn cơm nên cũng không quản được nhiều, chỉ lập tức chỉ thị cho Hà Kiện lập tức bí mật bắt nghi phạm. Nếu đã có người báo án dù có chứng cứ hay không Cục công an cũng có trách nhiệm và quyền đưa đối tượng tình nghi về Cục điều tra. Thời gian tạm giam không được quá 24h.
Hà Kiện đang cùng bạn uống rượu, bên cạnh còn có mấy cô gái phục vụ, mọi người uống rất sảng khoái. Nhận được điện thoại của cục trưởng anh ta bất đắc dĩ phải đi ra khỏi phòng.
Bị mất nhã hứng, Hà Kiện khó chịu trở về Cục, lúc y đến đó thì nghe thấy hai viên cảnh sát trực ban nói:
- Lúc nãy Đội trưởng Liễu tới.
Vì thế mà Hà Kiện trong lòng lại càng không thoải mái.
Cái thằng chết bầm Liễu Hải, ỷ vào có Bí thư Thành ủy làm chỗ dựa mà vươn tay cũng xa gớm! Trong lòng Hà Kiện rất bất bình.
Mấy xe cảnh sát lao tới đoạn đường phồn hoa nhất của thành phố Song Giang vào một phòng khám tư nhân. Lúc Hà Kiện dẫn theo mấy viên cảnh sát ập vào, các nhân viên y tá trong phòng khám sợ tới mức mặt trắng bệch.
Diện tích phòng khám này không đến 150m2 , bác sĩ khám chữa bệnh chính ở đây là thầy thuốc Chư Cát Dụ đang kiểm tra cho bệnh nhân. Trông thấy mấy viên cảnh sát xông vào lão ta lập tức trợn tròn mắt.
Vì lúc đó lão ta đang chữa cho người bệnh.
Trong phòng, một người phụ nữ nằm trên cái giuờng bệnh chiều rộng không đầy hai thước, trên mặt bịt miếng vải đen. Chư Cát Dụ đang gây tê để chữa trị cho người này.
- Chư Cát Dụ, có người tố cáo ông là kẻ khả nghi có dính líu đến vụ trọng án cưỡng bức người khác, mời ông lập tức về đồn phối hợp điều tra.
Hà Kiện lấy lệnh tạm bắt ra, người phụ nữ nằm trong phòng kiểm tra kêu lên sợ hãi, vội vàng xé miếng vải đen trên mặt xuống.
- Đừng nhúc nhích!
Không ngờ Chư Cát Dụ tuyệt đối không kinh hoảng, lão ta còn cười nhạt, đỡ kính mắt xuống:
- Mời các vị đi ra ngoài cho, tôi đang chữa cho bệnh nhân của tôi, hoàn thành một sứ mệnh vĩ đại. Nếu các người muốn bắt tôi về điều tra cũng phải đợi tôi làm xong việc này đã, nếu không tôi lại không làm tròn tránh nhiệm với người bệnh.
Người phụ nữ nằm trên cái giường thương thét lên chói tai. Nhất là khi nghe được cảnh sát nói, tay bác sĩ này là kẻ khả nghi trong một vụ án cưỡng bức. Cô ta nghĩ tới vài lần kiểm tra trước của mình, tuy rằng cô ta không cảm nhận được nhiều, nhưng cô ta có cảm giác có thứ gì đó cứ rút ra rút vào ở phía dưới. Hôm qua cô ta còn phát hiện trên quần lót của mình có một số thứ dính dính và có mùi tanh tanh.
Vì vậy, phản ứng của cô rất kích động. Bản thân mình cũng đã bị cưỡng bức rồi! Lại còn ngốc nghếch để cho lão ta làm hết lần này đến lần khác nữa chứ. Nghĩ đến đây người phụ nữ lại kêu lên một tràng chói tai.
Hà Kiện vừa mới nguôi ngoai một lúc, cơn giận trong người lại bùng bùng như bị bốc hỏa, không nói không rằng, liền để mấy tên thủ hạ đến trói gập tay lão ta lại, chụp túi đen vào, sau đó tiến hành lục soát trong phòng.
Một viên cảnh sát gọi y tá vào giúp nữ bệnh nhân mặc quần. Vì tác dụng của thuốc gây tê nên người phụ nữ này không thể đi lại được, hai chân cứng đờ mất đi cảm giác.
Hai gã cảnh sát đưa cô ta lên xe để hỗ trợ cho việc điều tra.
Tại phòng khám, bọn họ kiểm tra phát hiện ra trong phòng có trang bị một vài phần mềm bí mật đặt ở nhều góc độ có thể quan sát được hết các hoạt động trong phòng này.
Hà Kiện gọi cô y tá vào, hỏi chuyện này là sao? Cô y tá mù mờ không biết, cô ta chỉ phụ trách phần tiếp đón, đăng kí và sắp xếp lịch cho bệnh nhân, còn về phần căn phòng chuyên để kiểm tra của tay chuyên gia thì từ xưa đến giờ chưa bao giờ để người ngoài vào.
Y tá nói với Hà Kiện, cô làm việc ở đây đã được hơn nửa năm, vẫn chưa được vào hai gian phòng này. Nhất là lúc chuyên gia kiểm tra cho bệnh nhân, trong lúc kiểm tra là khóa trái cửa. Vừa rồi nếu không bị bọn họ phá hỏng thì y tá cũng không biết được trong này rốt cuộc là có cái gì.
Tại một phòng bên cạnh phòng kiểm tra cũng đang khóa trái cửa, phát hiện thấy hai máy tính, còn có một cái giường. Hai máy tính này được nối với thiết bị máy quay kia.
Phòng khám này quả nhiên là có vấn đề! Hà Kiện này hít sâu, thiếu chút nữa thì bỏ qua một vụ án lớn.