Phất Y

Chương 139: Đại kết cục




Hà Kiện đi rồi, tâm trạng của Ninh Thành Cương tốt lên một cách thần kì.

Dùng kìm để mở cái khóa nhỏ trên quyển nhật ký, Ninh Thành Cương nhìn xong mồ hôi thấm cả sau lưng. Tên Ngô Dũng này, quả nhiên vẫn còn giữ thủ đoạn này, nếu mình không sắp đặt Hà Kiện ở bên cạnh Diệp Á Bình, chỉ sợ lại có kết cục như Phương Nghĩa Kiệt.

Trong nhật kí Ngô Dũng ghi chép lại mọi việc mà Ninh Thành Cương đã từng làm. Trong đó có cả vụ án nhà giáo Ngũ Tiểu rơi xuống lầu lần trước, bị ông ta âm thầm bóp méo thành nhảy lầu. Còn có một số chuyện trước đây ông ta đã từng dặn dò, đều là những chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng.

Cho nên mới nói tính quan trọng của một thư ký, luôn quyết định sự thành bại của một vị lãnh đạo. Rất nhiều người đã nói, thư ký và tài xế, mới chính là tâm phúc quan trọng nhất bên cạnh lãnh đạo. Nếu hai người này muốn bán đứng anh, rất có thể sẽ nằm trong tay hai người này.

Ninh Thành Cương rất may mắn, sau khi xem xong quyển nhật kí này, ông ta một lần nữa khẳng định Hà Kiện chưa từng mở ra, bèn cầm lấy bật lửa, biến quyển nhật kí này thành tro bụi.

Manh mối cuối cùng cũng đã bị mình hủy rồi, Ninh Thành Cương nằm trên ghế, khoan thai nhắm mắt. Tưởng tượng ra cuộc sống hạnh phúc sau này của mình.

Một người hơn năm mươi tuổi, đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố của nhiệm kì này, ông ta có thể vinh quang về hưu. Nhưng mấy năm này, bản thân nhất định phải nắm bắt thật tốt, tuyệt đối không thể ngã vào chính sơ suất của mình.

Cho nên trong thời gian này, Ninh Thành Cương cố gắng thỏa hiệp với Trương Nhất Phàm, phối hợp với chỉ thị của Thành ủy. Có thể làm được điều này, Ninh Thành Cương tự thấy cũng đã quá khó rồi.

Vì thế, ông ta viết một biểu ngữ trong thư phòng: Nhịn nỗi tức giận nhất thời để có trăm ngày tốt lành.

Mục đích bây giờ của ông ta chính là nhịn , nhịn, nhịn. Tốt xấu gì cũng lặn lộn đến chức Giám đốc sở, tôi nhịn đến lúc nghỉ hưu, anh có thể làm gì tôi?

Hiện nay trong phe bộ máy lãnh đạo của thành phố Song Giang, là phe của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lý là khá tốt, nhưng ông ta vẫn cố chấp cho rằng, nếu như tuổi tác của Bí thư Thành ủy lớn hơn một chút, đổi lại vị trí của Trương Nhất Phàm và Ninh Thành Cương, thế thì quá hợp.

Bởi vì Bí thư Thành ủy phải vững vàng, Chủ tịch thành phố trẻ tuổi có nhiều bốc đồng, đây mới chính điều ông ta cho rằng hợp quy tắc nhất, mới là sự hợp tác đặc sắc nhất. Điều đáng tiếc là, hai vị trí này có chút sai sót. Tuy nhiên khi so sánh mà nói, với vị trí trước kia của Phương Nghĩa Kiệt, xem ra thoải mái hơn nhiều.

Ninh Thành Cương đốt xong quyển nhật kí, tự tay hủy xong chứng cứ cuối cùng, ông ta nằm trên ghế bắt đầu hút thuốc. Trong đầu tự dưng xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ. Thân hình này rất bốc lửa, là một thiếu phụ xinh đẹp trẻ tuổi, luôn quanh quẩn rất lâu trong đầu Ninh Thành Cương, đã gặp trong mơ mấy lần, Ninh Thành Cương luôn nhìn thấy sự tồn tại của bóng dáng này.

Nếu như có cơ hội, bản thân nhất định sẽ tìm ra cô. Ninh Thành Cương mở mắt, điếu thuốc đang cháy đưa tay bóp tắt điếu thuốc trên bàn , thái độ kiên quyết như vậy đó.

Không còn sự uy hiếp của chứng cứ mà Ngô Dũng để lại, Ninh Thành Cương cảm thấy cuộc sống của mình tuyệt vời hơn nhiều rồi, chỉ đáng tiếc một điều, chính là không có một người phụ nữ hợp ý cùng làm bạn. Lần trước ở Nhất Tiểu gặp được người thiếu phụ xinh đẹp kia, cho đến nay đã trở thành đối tượng trong đầu của ông ta.

Đáng tiếc, đến tên của người ta cũng không biết, Ninh Thành Cương cầm điện thoại lên, lật đi lật lại trong tay suy nghĩ.

Người phụ nữ này có thân phận như thế nào? Bản thân đã cho cô một tấm danh thiếp, đã đợi mấy tháng rồi, cũng không thấy cô gọi điện đến, Ninh Thành Cương rất thất vọng. Nhưng nhìn thấy sự kiêu ngạo của thiếu phụ này, trong lòng Ninh Thành Cương lại rạo rực.

Người phụ nữ như vậy mới càng thú vị.

Nếu không phải thời gian này, Ninh Thành Cương sớm đã tìm ra thiếu phụ ấy rồi.

Quyền lực và người đẹp đều là khát vọng đã lâu của người đàn ông, đều là hai thứ mà muốn có được nhất. Hiện là người nắm quyền số một ở Ủy ban nhân dân thành phố như Ninh Thành Cương, bắt đầu có ý định gặp gỡ người vô tình gặp được ở Nhất Tiểu.

Với năng lực hiện nay của Ninh Thành Cương, muốn điều tra thân phận của một người phụ nữ, thực ra quá đơn giản. Chỉ có điều từ bài học trước đây, không để người khác đi điều tra, mà là tự mình nghe ngóng xung quanh.

Rốt cuộc cũng biết được thân phận của thiếu phụ thùy mị này, người phụ nữ này tên là Liễu Hồng, hai mươi tám tuổi, là người ở thị trấn Liễu Thủy, thành phố Đông Lâm huyện Thông Thành. Hiện giờ là giám đốc ban Quan hệ xã hội của tập đoàn Hoa Long. Một người trẻ tuổi xinh đẹp như Liễu Hồng lập tức đi vào trái tim của ông ta.

Ninh Thành Cương mãi mãi không quên cảnh trên xe ngày hôm đó, ông ta hỏi chồng Liễu Hồng làm gì, Liễu Hồng vô tình để lộ ra tình cảm chân thành, khiến cho Ninh Thành Cương mừng rỡ như điên, không ngờ là một thiếu phụ chưa chồng.

Nghe ngóng được những tin tức này, Ninh Thành Cương cho rằng như vậy đã đủ rồi. Mấy ngày kế tiếp, ông ta trở nên càng chú trọng vẻ bề ngoài của mình hơn trước kia, cũng càng ngày càng thích đích thân đến trường đón cháu ngoại khi tan học, làm cho bảo mẫu trong nhà nghĩ rằng mình có chỗ nào làm sai, không ngờ Ninh Thành Cương cướp luôn quyền đưa đón cháu gái của bà ta.

Là một Chủ tịch thành phố, muốn tiếp cận Liễu Hồng quá dễ dàng, hơn nữa trong thời gian này, Liễu Hồng rất ít khi đến nhà Trương Nhất Phàm, Ninh Thành Cương lại không ở trong tòa nhà Thành ủy, vì vậy biết rất ít về thiếu phụ gợi cảm thần bí này.

Ninh Thành Cương sắp xếp xong tất cả, để thư kí gọi điện cho tập đoàn Hoa Long, hôm nay sẽ đi thị sát ở nhà máy của ông ta. Lần thị sát này không dẫn theo phóng viên, chỉ là xuất phát từ sự quan tâm của Ủy ban nhân dân thành phố đối với công ty, Ninh Thành Cương là một quan chức của Ủy ban nhân dân thành phố, đến thăm cũng là lẽ đương nhiên.

Nghe nói Chủ tịch thành phố Ninh đến, Vương Phú Nhân liền thông báo cho mọi người, bảo công tylàm tốt công tác đón tiếp. Đồng thời cũng thông báo cho Liễu Hồng:
- Có vị lãnh đạo quan trọng đến kiểm tra, cô sắp xếp một chút, buổi tối phải cùng bọn họ đi khiêu vũ.

Hiện nay cán bộ trong một số cơ quan, đặc biệt là những người bốn năm chục tuổi, sở thích lớn nhất là ôm một người thua mình một đời, lắc qua lắc lại trong sàn nhảy. Những loại như vậy rất nhiều, chỉ cần lãnh đạo có quyền lực một chút đều biết khiêu vũ.

Cũng không biết ai là người nghĩ ra hoạt động giao lưu giải trí này, quả thực là dành cho rất nhiều người. Kết quả là, mọi người quang minh chính đại ôm người thua tuổi nhảy qua nhảy lại trong sàn nhảy. Lần này lần khác giống như cuộc giao dịch không thành.

Liễu Hồng là giám đốc ban Quan hệ xã hội, kiểu công tác tiếp đãi như thế này, Liễu Hồng làm rất thuận buồm xuôi gió. Bởi vậy, cô liền chọn vài cô gái xinh đẹp một chút, thông báo cho họ tối nay tăng ca.

Ninh Thành Cương chọn buổi chiều là có ý đồ riêng, dẫn theo vài người, ra vẻ thị sát một vòng tập đoàn Hoa Long. Ba giờ hơn bọn họ mới đến, đi một lượt trong nhà máy lớn như vậy của tập đoàn Hoa Long, xem đây đó, hai ba tiếng rất nhanh liền trôi qua.

Vương Phú Nhân của tập đoàn Hoa Long đề xuất đến khách sạn Bắc Hải ăn cơm, Ninh Thành Cương khoát tay:
- Thôi dùng cơm ở nhà ăn của công ty các anh đi! Như vậy vừa không xa hoa quá, cũng chân thực hơn. Bây giờ chủ trương của chúng tôi chính là chân thực, không muốn phô trương.

Trước đây Vương Phú Nhân cũng đã từng quen biết với Ninh Thành Cương, hôm nay Ninh Thành Cương khiến cho ông ta có cảm giác gì đó hoàn toàn khác lạ. Chẳng lẽ sau khi là Chủ tịch thành phố đã thay đổi nhân phẩm hay sao?

Tuy nhiên người như Ninh Thành Cương, ngoại trừ ham muốn quyền lực quá nặng, trong kinh tế cũng nắm bắt rất tốt, ông ta không tham tiền tài. Vương Phú Nhân biết ông ta thích khiêu vũ, đặc biệt là nhảy cùng các cô gái trẻ tuổi, nhảy cả buổi tối cũng không thấy mệt.

Khi quen với Ninh Thành Cương, Ninh Thành Cương mới bốn mươi tuổi, quen biết mười năm nay, hai người cũng có thể nói là hiểu rõ nhau. Mà Liễu Hồng có nằm mơ cũng không ngờ đến, lại có thể gặp vị cán bộ lão thành đã từng gặp mặt này ở đây.

Nếu Ninh Thành Cương không gọi cô một tiếng, Liễu Hồng cũng không nhớ ra người này là ai?

Chỉ là một lần không hẹn mà gặp thôi mà, hơn nữa ngoài Trương Nhất Phàm ra, Liễu Hồng không còn để ý đến người đàn ông khác, sao có thể nhớ một người vừa già vừa bụng phệ như Ninh Thành Cương chứ?

Không ngờ lần này lại không hẹn mà gặp, mình được ông chú trung niên bụng phệ này nhớ, nếu Liễu Hồng biết được toàn bộ chân tướng của sự việc, cô sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.

Đáng tiếc, đến Vương Phú Nhân cũng không biết, hôm nay Ninh Thành Cương đến đây thị sát chỉ vì một người phụ nữ.

Liễu Hồng vốn đang muốn đi về, bởi vì sau khi tan học phải đi đón con, nhưng Ninh Thành Cương muốn đích danh cô ở lại, Liễu Hồng vì nể mặt công ty, miễn cưỡng nhận lời.

May mà thời gian này Liễu Hồng mời đến một bào mẫu, sau khi gọi điện nói cho bảo mẫu, Liễu Hồng ở lại với tâm trạngcó chút không an tâm. Ăn cơm xong, Vương Phú Nhân liền đề xuất buổi tối đi hát.

Ông ta và Ninh Thành Cương là bạn quen biết đã lâu, nếu Ninh Thành Cương đã đến rồi, ông ta có nghĩa vụ phải tiếp đãi lãnh đạo cho tốt. Liễu Hồng lại một lần nữa được họ yêu cầu, cùng Ninh Thành Cương đến đô thị hấp dẫn ca hát.

Nhìn mấy cô gái trẻ tuổi mà tập đoàn Hoa Long dẫn đến, ánh mắt Ninh Thành Cương dừng lại ở cặp mông gợi cảm kia của Liễu Hồng, trong lòng liền dậy sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.