Trương Nhất Phàm và Emi xuất hiện, nhanh chóng biến thành tiêu điểm của tiêu điểm.
Trong lòng Ninh Thành Cương rất khó chịu, giống như ăn phải một con ruồi vậy, nuốt không nổi mà nhổ ra cũng không xong.
Cũng may Trương Nhất Phàm không để ý, hắn chỉ vẫy vẫy tay về phía các phóng viên:
- Mỗi người đều có một cương vị và vị trí riêng! Tôi chỉ là cùng cô Emi đến xem thử. Nếu Chủ tịch thành phố Ninh đang thị sát công việc, vậy chúng tôi đi trước đây.
Hắn phất phất tay về phía Ninh Thành Cương, Ninh Thành Cương cố gắng gượng cười, bắt tay với Trương Nhất Phàm, cười rất là miễn cưỡng.
Trên đường đi, Trương Nhất Phàm hỏi Triệu Vĩ:
- Hôm nay chuyện Chủ tịch thành phố Ninh đi thị sát, anh biết không?
Triệu Vĩ hoảng hốt, may mà có Tần Xuyên ở bên cạnh nói:
- Hình như ông ta định là thứ sáu đến, không hiểu sao lại đổi ngày. E rằng Bí thư Triệu cũng không biết chuyện này.
Trương Nhất Phàm cũng không hỏi nữa, đi thẳng về Thành ủy.
Diệp Á Bình đợi ở đấy, nhìn thấy Trương Nhất Phàm lên lầu, liền chạy lên đón:
- Bí thư Trương, tôi đợi anh lâu lắm rồi.
- Tại sao không trực tiếp gọi điện cho tôi?
- Di động của tôi hết pin rồi.
Diệp Á Bình vẻ mặt xấu hổ.
Trương Nhất Phàm bước nhanh vào phòng làm việc, Triệu Vĩ lập tức đi vào pha trà rồi đi ra ngoài. Diệp Á Bình vẫn chưa ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một tập tài liệu:
- Đây là manh mối mà bạn gái của Ngô Dũng, là thư ký của Chủ tịch thành phố tiền nhiệm cung cấp, anh xem đi.
Diệp Á Bình vẫn đang theo dõi vụ án này, đáng tiếc không có nhiều chứng cứ trực tiếp. Hôm qua cuối cùng cũng tìm được bạn gái của Ngô Dũng khi còn sống, khó khăn lắm mới hỏi được một vài vấn đề, bởi vậy cô cố ý chạy đến đây để xin chỉ thị của Bí thư Trương.
Bạn gái của Ngô Dũng nói, cô ta nhớ là trước đây không lâu Ngô Dũng đã cho cô một cuốn sổ, nhưng sau này cuốn sổ này đã không cánh mà bay, như bốc hơi vậy. Nội dung ghi chép trong cuốn sổ đã vĩnh viễn trở thành một bí mật.
Theo trí nhớ của bạn gái y, thời gian mà cuốn sổ biến mất, chính là trong vài ngày này. Vì Ngô Dũng đã từng nói, nếu bản thân gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, muốn cô phải giữ gìn vật này cẩn thận.
Trương Nhất Phàm nghe được điều này, liền hỏi Diệp Á Bình:
- Bây giờ người phụ trách vụ án này là ai?
- Vẫn là đội trưởng đội hình sự Hà Kiện.
Trương Nhất Phàm không nói gì nữa, giao lại tài liệu cho Diệp Á Bình:
- Cứ vậy đã. Tôi còn có việc khác.
Diệp Á Bình đi ra khỏi phòng làm việc của Bí thư Thành ủy, trên đường đi vẫn suy nghĩ về biểu hiện ban nãy của Trương Nhất Phàm, tại sao khi nói đến Hà Kiện, hắn lập tức im lặng chứ? Xem ra tên Hà Kiện này không được mọi người yêu thích cho lắm.
Từ sau khi Liễu Hải đi học, rõ ràng tính tích cực trong công việc của Hà Kiện đã chậm lại, Diệp Á Bình đoán rằng anh ta không có đối thủ, trong lòng lại trở về cái loại cà lơ phất phơ, có kiểu sống qua ngày nhẹ nhàng vậy.
Thực ra, Diệp Á Bình cũng đã hạ quyết tâm, chỉ cần Liễu Hồng đi học trở về, cô sẽ điều Hà Kiện đi, để Liễu Hải đảm nhiệm chức đội trưởng đội hình sự này.
Sắp đến buổi chiều, Trương Nhất Phàm gọi điện cho bà xã:
- Tiểu Phàm, buổi tối có rảnh không, chúng ta cùng đi ăn cơm.
- Lại ra ngoài ăn sao?
Đổng Tiểu Phàm có chút nghi ngờ động cơ của hắn, Trương Nhất Phàm đành phải nói rõ sự việc:
- Hôm nay ở công trường, gặp được cô Emi, người ta mở lời, anh ngại từ chối.
- Chuyện này anh gọi em làm gì, tự mình làm đi.
Đổng Tiểu Phàm không thích tiệc thân mật cho lắm, gác máy liền đi vào trong nhà.
Trương Nhất Phàm không còn cách nào, đành phải một mình ứng phó.
Liên lạc với Ôn Nhã, tài xế đưa hắn đến khách sạn Hải Thiên, Trương Nhất Phàm đến bàn mà Emi đã đặt, Ôn Nhã cũng đã đợi ở đó.
Xem giờ, mới sáu giờ rưỡi, hắn liền bưng ly trà lên uống một ngụm, hỏi Ôn Nhã:
- Em đồng ý hợp tác với Emi rồi sao?
Ôn Nhã gật đầu, ngồi bên cạnh Trương Nhất Phàm, hai người giống như hai người bạn bình thường vậy, rất có chừng mực.
- Emi có một người bạn đến từ Mỹ, muốn đến đại lục đầu tư. Nghe nói người này rất có hậu thuẫn, ở Mỹ cũng là công ty lớn số một số hai. Emi làm như vậy, chắc hẳn anh cũng biết nguyên nhân rồi.
Ôn Nhã nhìn hắn, chậm rãi nói.
- Nguyên nhân gì?
Trương Nhất Phàm phát hiện Ôn Nhã vẫn cứ giữ một vẻ thản nhiên bình tĩnh, khiến cho người khác không nhìn thấu được thế giới nội tâm của cô. Nếu không ở nơi đông người như vậy, Trương Nhất Phàm nhất định sẽ kéo tay của cô, chỉ có điều ở đây nhiều người, không tiện lắm.
- Vậy làm vậy đi, đơn giản là muốn giúp anh lập một chút thành tích chính trị. Nhưng theo em biết, hôm nay người bạn Mỹ muốn đến đây, đã theo đuổi Emi rất lâu rồi, anh tự mình giữ đúng mực.
- Em nói cái gì? Chẳng lẽ giữa anh và anh ta sẽ có mâu thuẫn gì ư?
Trương Nhất Phàm lắc đầu không hiểu.
- Cái này khó mà nói được.
Ôn Nhã cười thần bí, lúc này từ cửa thang máy đã nhìn thấy Emi và theo sau là một thanh niên người Mỹ từ từ xuất hiện.
Đây là một người da trắng đúng mực, da dẻ rất trắng, mũi cao, mắt xanh. Trương Nhất Phàm đã từng hỏi Ôn Nhã, du học ở nước ngoài lâu như vậy, tại sao lại không tìm một người bạn trai ngoại quốc?
Lúc ấy Ôn Nhã vẻ đùa giỡn trả lời, người phương Tây ghê tởm chết luôn, hơn nữa cô cũng rất ghét đàn ông da dẻ trắng quá. Nhất là cái mũi của bọn họ, khi chào hỏi, tay còn chưa chạm đến, mũi của anh ta đã đụng vào mặt của bạn.
Trương Nhất Phàm cười không ngớt, có phô trương quá không đó!
Trên thực tế, mũi của người phương Tây, cao đến thái quá, hơn nữa còn nhọn hoắt nhọn hoắt, xem ra có chút gì đó không tự nhiên. Trương Nhất Phàm cũng không thích con gái mũi to. Rất nhiều người ngoại quốc, trên mặt ngoài cái mũi to cực đại, rất khó nhìn thấy những giác quan khác.
Hai người đi về phía này:
- Hello ——
Emi bước đến chào hỏi, Trương Nhất Phàm cũng vẫy vẫy tay với hai người, sau đó nhìn Emi và người thanh niên Mỹ kia cùng đi đến.
Người thanh niên cũng xem như có chút đẹp trai, rất có phong độ của người có học, ánh mắt sâu thẳm, đang nhìn Trương Nhất Phàm, dường như rất giống như ban nãy Ôn Nhã vừa nói. Nhưng rất nhanh Trương Nhất Phàm đã phát hiện, trong ánh mắt của đối phương lộ ra một tia kiêu ngạo và khinh thường.
Ánh mắt này, khi mình ở Mỹ nhìn thấy nhiều rồi. Đó chính là một kiểu kỳ thị đối với người khác.
Emi giới thiệu:
- Đây là anh Michael, người nối dõi tương lai của tập đoàn toàn cầu, công ty dầu khí Anh Phi, là công ty kinh doanh dầu mỏ lớn nhất nước Mỹ.
Emi nói tiếng Anh, ngài Michael này cũng nhíu mày, dường như không thể tin được, những người nhà quê như hắn lại hiểu được tiếng Anh?
Người anh ta chỉ chính là Trương Nhất Phàm, vì rất nhiều quan chức của đại lục, lấy được tấm bằng thạc sĩ, trên thực tế là dốt đặc tiếng Anh.
Không ngờ Trương Nhất Phàm cũng có một vốn tiếng Anh rất lưu loát, khi nói chuyện với Emi, cũng nhiệt tình đưa tay ra. Ai mà biết được Micheal chỉ cười lạnh lùng một hồi, cả tay cũng không muốn đưa ra.
Ôn Nhã rất tức giận, lập tức dùng tiếng Hoa hỏi:
- Cái tên ngốc kiêu ngạo này rốt cuộc muốn làm gì? Không ngờ bất lịch sự như vậy.
Cô biết rằng Emi hiểu tiếng Hoa, cố ý nói như vậy, cũng là cho Emi thấy Ôn Nhã không hài lòng khi nhìn thấy anh ta kiêu ngạo như vậy trước mặt Trương Nhất Phàm.
Emi nhún nhún vai, dùng tiếng Hoa trả lời:
- Tôi cũng không biết, cái tên vừa ngốc vừa kiêu ngạo này muốn làm gì?
Micheal không hiểu tiếng Hoa, anh ta hỏi Emi, vừa rồi hai người đã nói gì?
Emi nói cho anh ra, Ôn Nhã nói anh ta rất đẹp trai, rất có học thức.
Lúc này Micheal mới nhướng mày lên với Ôn Nhã, có chút đắc ý.
Bốn người đi vào nhà hàng phương Tây, Trương Nhất Phàm nhìn thấy đối phương kiêu ngạo như vậy, trong lòng rất không thoải mái. Nếu không phải xem trọng thân phận của Emi, hắm sớm đã phẩy tay mà đi rồi. Chỉ có điều nghĩ đến sự cố gắng của Emi, Trương Nhất Phàm cố gắng kiềm chế ngồi xuống
Công ty xăng dầu Anh Phi nổi tiếng trên toàn thế giới, là một công ty lớn mạnh với khoản lợi nhuận kếch xù. Đã nhiều lần Trương Nhất Phàm nghe nói đến danh tiếng của công ty này. Nghe nói số lượng công nhân viên chức và các công ty thành viên trên toàn thế giới đã đạt đến con số bốn trăm nghìn.
Hơn nữa con số này không bao gồm những lao động phổ thông. Chỉ là công nhân chính thức ở Mỹ và quốc gia khác đã nhiều như vậy. Ngành nghề sản xuất của công ty Phi Anh cũng rất rộng, bọn họ cũng giống như các công ty lớn khác có dã tâm rất lớn, dường như muốn bắt hết một mẻ tất cả các ngành nghề kiếm được nhiều tiền nhất. Nhưng ngành kinh doanh chính vẫn là dầu mỏ.
Xem ra người này chỉ có ý với Emi, lời của anh ta luôn xoay quanh Emi. Khi Emi nói đến hạng mục đầu tư, Micheal liền tỏ ra vẻ mặt khinh thường:
- Trong thị trường Trung Quốc, tôi vốn không xem trọng Đại lục, Đài Loan và Hongkong còn có thể suy nghĩ, chúng tôi đã từng cử người đến đấy khảo sát rồi. Cơ chế và bầu không khí buôn bán của đại lục không đáng để tôi quan tâm đến. Tôi thật không hiểu, với tài lực và nhân lực của Âu Phil, tại sao Emi lại lựa chọn một thành phố nhỏ bé trong đất liền, mà lại không phải phát triển ở một thành phố lớn ở ven biển?
Sau đó anh ta nói với Trương Nhất Phàm:
- Ông Trương, thật là ngại quá, nếu ông cảm thấy lời tôi nói có chỗ nào không đúng, ông có thể phản bác.
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười:
- Ngài Micheal hình như rất có tài ăn nói, hơn nữa kiến thức của ngài cũng dài như tóc của ngài vậy, ngài cứ nói, tôi sẽ không phản bác lại lời nói của ngài đâu.
Không phản bác, cũng có ý là ông đây không xem anh là cái thá gì hết!