Phất Y

Chương 1: Cô gái đêm đầu




Ôm chặt lấy eo của Ôn Nhã, tiếp tục hôn, sau đó tay dừng lại ở bộ ngực cao ngất, Trương Nhất Phàm đã luyện tập động tác này rất thuần thục. Khoảnh khắc môi của hai người chạm nhau, Ôn Nhã đột nhiên có chút kích động, rất chủ động hôn lại.

Trong phương diện này Trương Nhất Phàm cũng là cao thủ, bàn tay kia đương nhiên nên sờ chỗ nào thì sẽ sờ chỗ đó, khi hôn Ôn Nhã, phát hiện ra không ngờ môi cô lại ngọt như vậy. Chẳng lẽ là nụ hôn đầu?

Lần đầu tiên ôm cô, mới phát hiện ra mông của cô thật sự rất có tính đàn hồi, eo rất mềm mại, ngực cũng rất khá, chỉ có điều sờ qua lớp quần áo, thật là không thoải mái, vừa lúc rút tay ra, luồn tay vào áo của cô, một hồi tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên từ bên ngoài:
- Bí thư Trương, Bí thư Trương!

Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã liền đẩy mạnh đối phương ra, sau đó hai người cười bất đắc dĩ.

Ôn Nhã kéo lại một chút quần áo bị rối bời, còn có cái áo ngực bị Trương Nhất Phàm vân vê đến biến dạng, trở lại vẻ mặt bình tĩnh. Trương Nhất Phàm có chút phát điên, nếu như là trước kia, hắn nhất định sẽ hừ một tiếng, chậm một tí thì sẽ chết à!

Chỉ có điều giọng nói của Thu Phi Tuyết rất gấp gáp, hắn lật tức có phản ứng:
- Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Mở cửa, Thu Phi Tuyết vội vàng chạy vào trong, vừa thở hổn hển vừa vỗ ngực:
- Ba tôi, ba tôi… quay về rồi.

Thu Văn Chương quay về rồi? Trương Nhất Phàm buồn bã trong lòng, tất cả tâm tư đều đặt vào con đường chân chính. Vụ án lần trước, vì không có nhân chứng, vẫn còn kéo dài chưa có kết quả, cũng không biết ông Thu Văn Chương này chạy đi đâu mất rồi?

Bây giờ những người làm trong thế giới ngầm cũng rất gian xảo, không hề có một cứ điểm cố định nào, họ có thể thay đổi địa điểm bất cứ lúc nào. Có thể ở khu dân cư, cũng có thể ở khách sạn, thuê phòng ở khách sạn, nói không chừng còn có thể về nông thôn cũng nên.

Nếu như anh muốn tham gia đánh bạc, chỉ cần một cú điện thoại, họ sẽ phái xe đến đưa rước, trực tiếp đưa anh đến địa điểm đánh bạc. Những người đến sòng bạc, không cần mang một phân tiền nào trên người cả, chỉ cần anh đi, nói đi! Cần bao nhiêu! Tự khắc sẽ có người đem tiền của anh đến.

Chẳng qua là số tiền này lấy ra thì dễ, trả lại thì rất khó. Sang tay thì thuế là một hai hào, Thu Văn Chương cũng vì vậy mà bị người ta giết.

Giống như họ những người trong chốn sòng bạc, đều có một con đường của mình, kéo khách, tiếp khách, làm cái, gác cửa đều có, phân công rất rõ ràng, thù lao cũng rất hậu hĩnh. Bây giờ thế giới ngầm hoạt động như thế này nhiều không đếm xuể.

Khiến cho cảnh sát bắt bọn cờ bạc gặp rất nhiều khó khăn, Trương Nhất Phàm muốn tìm ra Thu Văn Chương, không ngờ ông này lại bán cả bà xã, bán con gái, bỏ rơi bố mẹ, một mình bỏ trốn không thấy tung tích gì.

Tin này của Thu Phi Tuyết quả thực là mưa rất đúng lúc. Trương Nhất Phàm đang gọi điện thoại, báo cho cục Công an tin tức mà Thu Phi Tuyết đem đến, sau đó lợi dụng Thu Văn Chương để làm chút báo cáo.

Thu Phi Tuyết nói tiếp:
- Bí thư Trương, ba tôi còn dắt về mấy người nữa, những người này không có vẻ gì là người tốt cả, ngay cả tôi đi vệ sinh, họ cũng không yên tâm, giống như đang đề phòng vậy.

- Cái gì? Cô ngồi xuống đi, nói tỉ mỉ xem nào.

Thu Phi Tuyết liền kể chuyện bản thân về nhà, Thu Văn Chương mất tích một thời gian, hôm nay đột nhiên quay về, còn dắt thêm mấy người có vẻ khả nghi về, bọn họ có thể là mấy kẻ buôn ma túy mà cục Công an đang đuổi bắt không?

Trương Nhất Phàm nghe thấy tin này, xác nhận lại một lần nữa:
- Cô chắc chắn họ có năm người chứ? Hơn nữa còn nói giọng của nơi khác, còn có ba người da ngăm đen, xương trán rất cao?

- Ừm!
Thu Phi Tuyết gật đầu:
- Mấy người này trong rất hung dữ, còn có một tên rất háo sắc, nhìn qua là biết không tốt đẹp gì.

Tin này rất quan trọng, Trương Nhất Phàm lập tức gọi điện thoại:
- Cục trưởng Diệp, phát hiện manh mối quan trọng.

Diệp Á Bình vừa về đến nhà, Vu Quan đang xem ti vi, hôm nay tâm trạng ông ta rất tốt, bởi vì được thăng chức rồi, đang đợi vợ về để chúc mừng. Thấy Diệp Á Bình về, liền chạy đến đỡ lấy túi xách, tay còn lại ôm eo của cô, ra ám thị của hai vợ chồng.

Diệp Á Bình nhận điện thoại, đẩy Vu Quan ra:
- Biết rồi, tôi lập tức đến ngay.

Gác điện thoại, Diệp Á Bình trừng mắt nhìn Vu Quan một cái, đầy vẻ trách cứ:
- Chú ý hình tượng một chút, khi gọi điện không được lộn xộn.

Sắc mặt Vu Quan lập tức trầm xuống, hôm nay không tốt tí nào, chỉ muốn cùng cô ấy chúc mừng thôi mà, vác bộ mặt xám xịt trước mặt Diệp Á Bình, Vu Quan mãi mãi có cảm giác không ngẩng đầu lên được.

Bà xã quá mạnh mẽ, bên ngoài tỏa sáng vô cùng, hào quang của đàn ông hoàn toàn bị vùi dập trước vẻ sáng chói của cô. Hơn nữa Diệp Á Bình cũng khá xinh đẹp, trong lòng Vu Quan lại càng có chút không nỡ.

Tuy rằng con trai đã mười sáu tuổi, nhưng chuyện người phụ nữ bốn mươi tuổi ngoại tình là chuyện không hiếm thấy.

- Có nhiệm vụ khẩn cấp, anh ngủ trước đi! Không cần đợi em.
Diệp Á Bình vội vàng đi ra cửa, Vu Quan ngồi đấy, nhìn bộ quân phục của vợ, vẫn giữ được dáng người như xưa, trong lòng liền nổi lên một cảm giác ghen tuông không thể hiểu nổi.

Bảy chiếc xe cảnh sát, hơn bốn mươi cảnh sát đang đứng chờ lệnh, Diệp Á Bình vội vàng đi đến, lúc chuẩn bị xuất phát, một chiếc xe Audi màu trắng chạy đến, Trương Nhất Phàm gọi lớn về phía bà ta:
- Lên xe!

Diệp Á Bình không nói lời nào, đi vào xe của Trương Nhất Phàm, xe cảnh sát đi theo phía sau, trùng trùng điệp điệp, đi đến thôn Cao Bằng cách ba cây số.

Bí bo bí bo —— tiếng còi xe cảnh sát trong đêm tối khiến cho người khác có một cảm giác bất an. Sau khi đi qua khu ngoại ô, bầu trời đen hết một mảng, dưới sự nhận diện của Thu Phi Tuyết, đoàn xe càng đến gần hơn thôn Cao Bằng.

Trong khu chợ đêm đông đúc, đột nhiên xuất hiện nhiều xe cảnh sát như vậy, rất nhiều người và tài xế không ngừng ngờ vực, lại xảy ra vụ án lớn ở đâu vậy?

Trong thôn Cao Bằng, mấy kẻ buôn ma túy đang ngồi đánh bạc. Một tên trẻ tuổi có biệt hiệu là Sơn Kê dắt theo A Long, hai người từ trong thôn đi ra. Vừa đi đến đầu đường, A Long đến một cửa hàng mua một bao thuốc, mua thêm hai gói cau.

Sơn Kê ở bên ngoài bắt một chiếc taxi quay về thành phố, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng xe cảnh sát, từng ánh đèn lập lòe của cảnh sát, Sơn Kê phản ứng theo bản năng, vội vàng gọi A Long, hai người trốn trong góc tối.

Xe cảnh sát tiến tới, phát ra tiếng còi làm mọi người khiếp sợ.

Rất nhanh quẹo một cái, tiến vào thôn Cao Bằng. Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc… Sơn Kê kéo A Long trốn trong góc, trong lòng đang ngầm đếm từng chiếc, tổng cộng có tám chiếc xe cảnh sát.

Trong xe thấp thoáng cảnh sát đang cầm trên tay khẩu súng, A Long đột nhiên dùng tiếng Quảng Đông kêu lên:
- Không được! Mau thông báo với đại ca.

- Đại ca, cảnh sát đến rồi!
Một tên gọi điện thoại đến đó, mấy người đang đánh bài lập tức vứt bài, một tên da ngăm đen ở trong đó rút ra một khẩu súng, mắng Thu Văn Chương một câu:
- Khốn kiếp!

Pằng ——

Một phát súng vào đùi Thu Văn Chương, Thu Văn Chương lập tức ngã xuống đất, đau như quỷ ám mà kêu lên thảm thiết.

Bà lão từ trong nhà đi ra:
- Văn Chương, Văn Chương, mấy tên trời đánh các người ——

- Chết đi!
Một tên da ngăm đen với đôi mắt sắc nhọn, đá một cái, bà lão lập tức bay ra ngoài, đập mạnh vào quầy trà, nghiêng đầu một cái, một vệt máu chảy ra từ sau gáy.

Ba của Thu Văn Chương nghe thấy tiếng súng, hoảng sợ chạy ra ngoài, chưa kịp nói gì, tên quỷ đen giơ súng lên, nhằm vào ngực ông ta. Viên đạn xuyên qua ngực, ông lão chưa kêu lên đã ngã ngay xuống đất.

Trong ngôi nhà cũ kĩ, mấy đóa hoa thẫm đầy mùi máu phủ khắp nơi!

Gã mặt đen rống lên:
- Tên khốn, đi mau!

Ba người cầm túi từ trong nhà đi ra, trên tay mỗi người đều có súng, vội vàng chạy ra khỏi nhà.

Bí bo —— bí bo —— tiếng còi xe cảnh sát chạy đến, dừng lại cách nhà thu Phi Tuyết hai trăm mét, đội trưởng đội hình sự và Liễu Hải lập tức nhảy xuống xe, Diệp Á Bình rút súng ra:
- Vài người ở lại bảo vệ Bí thư Trương, Liễu Hải, Hà Kiện, chúng ta đi.

Rất nhiều nguời ở đây đều là lần đầu tiên trải qua cuộc đọ súng, nhất là sau khi nghe thấy tiếng súng, trong lòng mọi người đều rất căng thẳng.

Ôn Nhã bên cạnh Trương Nhất Phàm:
- Vừa rồi nghe thấy tiếng súng, có phải là bọn chúng phát hiện rồi không.
Ôn Nhã nắm chặt tay Trương Nhất Phàm, Thu Phi Tuyết cũng xuống xe, ba người đi theo sau cảnh sát.

Trong nhà vẫn sáng đèn, mấy cảnh sát bao vây khắp căn nhà, đội trưởng đội hình sự Hà Kiện bắt đầu hô lớn:
- Người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây rồi, bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi!

Vừa rồi rõ ràng còn nghe thấy tiếng súng, vì vậy mọi người không dám lại gần, nếu chẳng may mấy tên đó giống như chó điên, chó cùng rứt giậu, sự việc không giải quyết được thì rắc rối lớn.

Người dân gần xa nghe thấy tiếng súng, lại nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát chạy đến, sau đó cảnh sát lại hô to, một số người gan dạ một chút từ từ đứng ở phía xa quan sát, nhát gan thì trốn ở trong nhà.

Diệp Á Bình giành lấy loa:
- Người ở trong nghe đây, chúng tôi là cục Công an của thành phố Song Giang, các người đã bị bao vây, lập tức ra ngoài tự thú, sẽ được khoan dung.

- Người ở trong nghe đây, chúng tôi là cục Công an của thành phố Song Giang, các người đã bị bao vây, lập tức ra ngoài tự thú, sẽ được khoan dung.

Liễu Hải thấy tình hình không ổn, bên trong quá im lặng, có gì đó không bình thường, anh ta dẫn theo vài người. Từ từ đi vào trong, Hà Kiện có chút căng thẳng, tay cầm súng toát hết cả mồ hôi, nhìn thấy Liễu Hải đi vào, anh ta cũng muốn biểu hiện một chút, chỉ tiếc là mới đi được một bước thì đột nhiên không còn dũng khí nữa.

Diệp Á Bình tiếp tục gọi lớn, lấy điều này để mê hoặc đối phương, Liễu Hải đã vào được đến cửa sổ, nhìn qua cửa kính một cái, một dòng máu nóng dồn lên đầu, dưới ánh đèn là ba người đang nằm dưới vũng máu.

Mùi máu tanh khủng khiếp, đang tràn ngập khắp căn nhà.

- Không được động đậy!
Liễu Hải nhảy lên, một chân đá bay cánh cửa.

- Không được động đậy!

- Không được động đậy!
Hai người thân tín của Liễu Hải cũng xông vào cùng anh ta:
- Đội trưởng Liễu, bên trong không có ai!

Những người phía sau từ từ tiến vào, nghe thấy Liễu Hải kêu lên:
- Nhanh! Phía sau tiến lên.
Những người này từng người một xông lên phía trước.

Liễu Hải là người đầu tiên đi vào phòng khách, dưới ánh đèn, một không khí ngột ngạt, dưới sàn đầy tàn thuốc, toàn cặn bột cau, nào vỏ hạt dưa. Hai người già và Thu Văn Chương đang nằm trong vũng máu, Liễu Hải xông lên dò soát một chút, ngoại trừ Thu Văn Chương, hai người còn lại đều đã tắt thở.

- Khốn kiếp!
Liễu Hải tức giận mắng một câu.

Hà Kiện xông vào, hét lên nói:
- Lập tức phong tỏa hiện trường, đưa người bị thương vào viện.

Hai người đã chết, bị thương một người, Diệp Á Bình sầm mặt xuống, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, bà ta lập tức ra lệnh:
- Một nhóm nhỏ ở lại, các nhóm còn lại đi dò soát khắp nơi, xem thử còn có chỗ ẩn náu gần đây không.

Liễu Hải nói với Diệp Á Bình:
- Cục trưởng Diệp, hạ lệnh đi, tôi cùng vài người sẽ đuổi theo!

Diệp Á Bình nhìn anh ta, cắn răng:
- Cẩn thận đấy! Chú ý an toàn!
Liễu Hải bình tĩnh gật đầu:
- Biết rồi ạ!
Sau đó xoay người dẫn theo một nhóm người đuổi theo sau.

- Ba, ông nội, bà nội ——
Thu Phi Tuyết đi vào trong, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tuyệt vọng kêu lớn, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, Trương Nhất Phàm cũng đi vào, nhìn thấy vài người cảnh sát đang làm công tác ghi chép hiện trường, Diệp Á Bình đi đến, ảm đạm nói:
- Hai người chết, một người bị thương.

Trương Nhất Phàm phẫn nộ, rầm —— Xiết chặt nắm đấm, đấm mạnh vào tường.
- Lũ súc sinh này!

- Cục trưởng Diệp!
Trương Nhất Phàm kêu lên.

- Có ——
Diệp Á Bình ưỡn ngực nói.

- Lập tức triệu tập toàn bộ lực lượng cảnh sát, truy bắt khắp thành phố! Nhất định phải bắt được lũ súc sinh này, tử hình tại chỗ!
Trong căn nhà vang lên giọng nói phẫn nộ của Bí thư Thành ủy.

- Rõ ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.