Phát Trực Tiếp Nuôi Rồng Ở Tinh Tế

Chương 24




Bên trong phòng họp tầng cao nhất của tập đoàn Hạo Hãn, ngoài có cổ đông của công ty còn có rất nhiều nhân viên cùng tham dự. Hội nghị lần này chủ yếu để đánh gia sản phẩm mới vào thị trường cùng phản ứng của khách hàng, nếu không phải nó rất quan trọng, Hàn Diệp Tu tuyệt đối không tham dự lần thứ hai.

Hàn Diệp Tu ngồi ở vị trí đầu tiên, hai tay khoanh vào nhau lẳng lặng nghe bộ phận tiêu thụ báo cáo, không hiểu sao đáy lòng dâng lên tia bất an mãnh liệt, thế nhưng rất nhanh đã bị hắn dấu đi. Phòng họp lớn như vậy nhưng ngoại trừ giọng đọc của quản lí bộ phận tiêu thụ ra thì không còn ai lên tiếng nữa, cho dù người nào có ý kiến gì cũng chỉ có thể nhịn xuống, có thể nhìn thấy được Hàn Diệp Tu rất nghiêm khắc đối với các quản lí cao cấp cùng nhân viên.

Hắn dự hội nghị được hơn một giờ rồi tuyên bố tan họp, mọi người nhất thời có cảm giác thở phảo nhẹ nhõm hẳn đi. Tuy rằng sản phẩm mới ra thị trường có lượng tiêu thụ rất tốt, nhưng bọn họ vẫn lo lắng không đạt yêu cầu của Hàn Diệp Tu.

Đợi mọi người ra khỏi phòng họp, Hàn Diệp Tu còn họp lại với mấy cổ đông thêm lần nữa mới chính thức kết thúc. Vị cổ đông lúc trước phản đối Hàn Diệp Tu thu mua Vũ Thiên bây giờ nếm được ngon ngọt cho nên cũng dùng vẻ mặt ôn hòa đối xử với hắn, không có ai nỡ từ chối tiền vào túi mình hết. Nhưng mà tên kia cũng không biết rằng chờ một ngày công ty ổn định thì hắn sẽ là mục tiêu Hàn Diệp Tu thủ tiêu đầu tiên.

Sau khi Hàn Diệp Tu trở lại phòng làm việc, hắn gọi trợ lí lại hỏi xem Vân Hề đã đến nơi chưa, thì biết được cậu vẫn chưa đến. Sau đó hắn lấy di động ra gọi cho cậu nhưng lại không gọi được. Hàn Diệp Tu nhíu mày gọi điện thoại bàn ở nha riêng, chỉ có thanh âm tụt tụt dài vẫn không có người nhấc máy. Chuyện này khiến hắn đứng ngồi không yên, khẩn cấp ấn nút chờ thang máy chuyên dụng để xuống tầng trệt, trái tim hắn đập mạnh, không hiểu sao trong lòng thấy bất an cùng hoảng loạn.

Trợ lý riêng thấy Hàn Diệp Tu vội vã rời đi vội vàng đứng dậy hỏi: “Tổng giám đốc Hàn…”

Hàn Diệp Tu vừa mặc áo khoác vừa bước nhanh chân: “Nếu như Vân Hề đến đây lập tức gọi điện báo cho tôi biết, sau đó dẫn em ấy đến phòng làm việc của tôi. Tôi đi ra ngoài một chút.”

“Vâng, tổng giám…” Trợ lý thấy Han Diệp Tu biến mất sau thang máy, liền gãi gãi đầu xoay về phòng làm việc của mình.

Hàn Diệp Tu lái xe nhanh như bay vậy, khi hắn về đến phòng ở cũng không thấy Vân Hề ngủ quên ngoài sô pha như mình tưởng tượng, trái lại trong căn phòng hoàn toàn vắng bóng cậu.

Hắn nhíu mày nhìn lại căn phòng, đến trước tủ để giày đã thấy đôi dép trong nhà của Vân Hề để đấy, vậy chứng tỏ cậu đã ra ngoài rồi. Thấy vậy Hàn Diệp Tu liền chạy ra ngoài, khẩn cấp gọi điện lại lần nữa cho Vân Hề.

Mấy lần hắn gọi điện thoại đều không kết nối được khiến đáy lòng Hàn Diệp Tu thêm lạnh lẽo, hắn cố gắng hít sâu vài hơi khiến cho mình tỉnh táo lại, sau đó lập tức gọi điện phân phó cho người của hắn đi tìm Vân Hề, xong xuôi mới tiến đến phòng bảo vệ của khu nhà hỏi thăm.

Tổ trưởng tổ bảo vệ thấy Hàn Diệp Tu tiến đến, lập tức dùng vẻ mặt tươi cười tiếp đón: “Tổng giám đốc Hàn, xin hỏi anh có chuyện gì cần giúp đỡ à?”

Hàn Diệp Tu lập tức gật đầu, đi thẳng vào phòng bảo vệ, ngồi xuống một cái ghế trống rồi phân phó: “Anh hãy đem băng ghi hình toàn bộ khu nhà sáng nay mở ra đi, tôi muốn nhìn một chút.”

“Vậy được, ngài chờ một chút tôi sẽ đi lấy. Tiểu Vương, nhanh đi pha cho tổng giám đốc Hàn một ấm trà thật ngon đi.” Tổ trưởng tổ bảo vệ vừa rời khỏi phòng làm việc, người tên Tiểu Vương cũng lập tức dời đến phòng giải trí pha trà.

Không bao lâu sau tổ trưởng tổ bảo vệ đã trở lại, trong tay còn cầm theo băng ghi hình: “Tổng giám đốc Hàn đây là băng ghi hình đến mười hai giờ sáng nay của khu nhà.”

“Cảm ơn.” Hàn Diệp Tu nhận được băng ghi hình liền lập tức đứng dậy: “Cái này tôi muốn mang về nhà xem, tôi nay trả có được không?”

“Cái này…” Vẻ mặt của chủ nhiệm toàn nhà phân vân, bởi vì băng ghi hình này trừ khi cảnh sát cần dùng đến thì người ngoài không được mang đi, vốn ông định cho Hàn Diệp Tu ngồi ở phòng mình xem qua, không ngờ đến là hắn định mang đi.Tuy rằng như vậy rất không hợp luật lệ đặt ra, nhưng Hàn Diệp Tu là người ông không nên đắc tội.

Lúc này Hàn Diệp Tu cũng không có tâm tình cùng chủ nhiệm nói chuyện dây dưa cho nên nhanh chóng cầm lấy băng ghi hình đi ra ngoài: “Tôi sẽ gọi qua cho quản lí của mấy người.”

“Không cần, không cần đâu.” Tổ trưởng tổ bảo vệ chậm chạp đuổi theo Hàn Diệp Tu: “Ngài cứ cầm lấy đi, có chuyện gì có thể trực tiếp tìm đến tôi là được rồi.”

Hàn Diệp Tu “Ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa rời đi. Khi hắn đi đến bãi đậu xe đã thấy một tên cao to da ngăm đen đứng bên cạnh xe mình, hai tay tên kia chéo ra sau lưng, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, giống như một cái cọc đứng giữa trời vậy.

Người đàn ông kia nghe được tiếng bước chân của người khác liền nghiêng đầu nhìn sang, khi thấy Hàn Diệp Tu thì cung kính cúi chào: “Ông chủ.”

Hàn Diệp Tu gật đầu đem chìa khóa xe ném cho hắn: “Đến khu tây.”

Hàn Diệp Tu có một căn hộ nhỏ ở khu phía tây nhưng chỉ khi phát sinh tình huống khấn cấp mới sang bên ấy.

Người đàn ông nhận lấy chìa khóa hắn ném qua, đi vòng ra trước mũi xe rồi ngồi vào ghế lái, chiếc xe Benthey nhanh chóng chạy khỏi bãi đậu xe.

“Ông chủ, tôi đã dựa theo dặn dò của ngài mà phân phó toàn bộ anh em ra ngoài tìm kiếm, các nhà ga hay sân bay đều có người xem rồi.”

Hàn Diệp Tu nhắm mắt lại không muốn lên tiếng nữa.

Xe Benthey rất nhanh chở hai người đến căn hộ nhỏ bên khu phía Tây thành phố, lúc này đã có hai người đứng canh trước cửa, thấy hắn đến liền cung kính cúi chào: “Ông chủ.”

Hàn Diệp Tu khoát tay, vừa đi vừa hỏi: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Đã ở phòng khách, lập tức có thể dùng.”

Hàn Diệp Tu đem băng ghi hình vừa nãy cho người đàn ông: “Đây là băng ghi hình từ tám giờ năm mươi sáng nay, nhìn xem có hình dáng Vân Hề thì lập tức báo cho tôi.”

“Vâng!” Người đàn ông cung kính chấp lệnh, mặc dù hắn rất nghi ngờ bây giờ còn nhìn băng ghi hình thì có lợi ích gì,nhưng chuyện Hàn Diệp Tu đã phân phó hắn cũng không dám nói nhiều lời.

Ngôi nhà này có phòng khách khá lớn, trong phòng không trang trí dư thừa chi tiết nào, chỉ có một chiếc bàn đá cẩm thạch cùng ghế nệm bằng da dài, trên bàn đặt một chiếc máy chuyên dụng xem băng ghi hình, đối diện với sô pha là một màn hình LCD phẳng cực lớn, ngoài ra không còn cái gì nữa.

Hàn Diệp Tu đi ngang qua phòng khách đến một căn phòng khác nhỏ hơn, cũng là căn phòng còn lại duy nhất của căn hộ này. Căn phòng này trang trí nội thất sa hoa hơn nhiều so với phòng khách, nhưng so với phòng ngủ của hắn và Vân Hề ở bên kia thì không thể sánh được.

Hắn ngồi xuống một bên giường, vốn định rút một điếu thuốc ra châm lửa nhưng cố gắng vài lần vẫn thất bại. Hàn Diệp cố gắng ổn định cánh tay phải đang run lên, rốt cuộc cũng châm được một điếu thuốc, hắn hít thật sâu vài hơi sau đó cầm điện thoại lên gọi vào số điện thoại cá nhân của trợ lý.

Điện thoại đổ chuông một lần đã được nhận, Hàn Diệp Tu cảm thấy dường như trong mắt mình có chút hy vọng sáng lòe lên: “Vân Hề có đến công ty không?”

Hàn Diệp Tu nghe được đối phương bên kia đáp lại thì ánh sáng dưới đáy mắt đã dần dần lui mất, trầm mặc cúp điện thoại, hắn tiếp tục gọi đến một dãy số mà mình đã thuộc làu làu.

Đầu dây bên kia vẫn truyền đến giọng nói của nhân viên tổng đài “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”, hắn cụt hứng rũ tay xuống, điện thoại mang theo giọng nói của nhân viên tổng đài nặng nề rơi xuống sàn nhà. Hiện tại hắn rất hối hận tại sao lại không để Vân Hề ở nhà chờ hắn về đón, nếu không cũng không đến nỗi mất luôn cả tung tích của cậu như bây giờ, lúc này hắn chỉ có thể đến nơi này chờ đợi thông tin của cấp dưới mang đến, còn lại cái gì cũng không biết đến.

Hàn Diệp Tu chưa khi nào cảm thấy mình vô dụng đến như vậy, hắn không chỉ không tìm ra Vân Hề, càng không biết đến tột cùng cậu đã xảy ra chuyện gì, hiện tại chỉ còn hy vọng cậu được bình an vô sự mà thôi.

Nừa giờ tiếp theo Hàn Diệp Tu hoàn toàn bị dày vò trong những suy nghĩ của chính mình, mà trong thời gian này hắn cũng tiếp nhận được bất cứ thông tin nào của Vân Hề, trong lòng hắn từ bất an đã trở thành sợ hãi dày đặc. Hắn chỉ có thể vừa đi qua đi lại, vừa hút thuốc để giảm bớt lực chú ý của chính mình, dần dần dưới chân hắn cùng toàn là tàn thuốc màu xám. Lúc này đây hắn tình nguyện để Vân Hề rơì xa mình cũng không muốn cậu xảy ra bất cứ chuyện gì, thế nhưng hắn lại không nghĩ ra lý do vì sao cậu lại phải rời đi.

Đột nhiên cửa phòng ngủ bị gõ vang, một tên vệ sĩ đẩy cửa bước vào, mùi thuốc lá gay mũi trong phòng lập tức sộc vào mũi khiến hắn khan vài tiếng rôi lập tức nói: “Ông chủ, anh Dũng thấy được hình ảnh Vân tiên sinh trong đoạn băng ghi hình.”

Hàn Diệp Tu nghe vậy liền nhanh chóng đứng dậy đẩy anh vệ sĩ chạy ra khỏi phòng: “A Dũng, tình hình thế nào rồi?”

Người tên là A Dũng thấy Hàn Diệp Tu chạy đến lập tức đứng dậy nhường ghế cho hắn: “Theo băng ghi hình của bảo vệ thì Vân tiên sinh ra ngoài lúc mười giờ hai mươi sáu phút mới ra khỏi nhà, sau đó…” A Dũng nói đến đây liền dứng lại, anh không biết nên nói chuyện tiếp theo cho Hàn Diệp Tu thế nào đây.

“Sau đó thì sao?”

A Dũng hơi mím môi, sau đó tua đến đoạn quan trọng: “Ông chủ, anh xem đi.”

Băng ghi hình bắt đầu từ mười giờ hai mươi sáu phút trở đi, trong đó có thấy Vân Hề chậm rãi đi ra khỏi khu chung cư, vừa đứng đấy chuẩn bị bắt taxi, liền bị một gã đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, đội mũ lưỡi trai không biết đứng ngay phía sau cậu từ khi nào, hắn còn chuẩn bị cả kình điện đặt bên hông Vân Hề. Mà Vân Hề rất nhanh vẫn phải đi theo gã đàn ông kia, theo băng ghi hình có thể thấy được cậu đang lo lắng gắt gao nắm chặt lấy gấu áo, Hàn Diệp Tu vốn tưởng sẽ nhìn ra vẻ người của tên này nhưng khi thấy hắn đeo khẩu trang kín mít thì triệt để mất hết hy vọng.

Bởi vì phạm vi quay hình hạn chế cho nên chẳng bao lâu hai người đa biến mất khỏi màn hình, Hàn Diệp Tu nhíu mày đang muốn nói gì đấy thì đột nhiên thấy được hình dáng Vân Hề lần thứ hai, nhưng cậu chạy không được bao xa liền lảo đảo ngã xuống đất, chân trái chảy rất nhiều máu, nhìn có vẻ bị giật mình.

Hàn Diệp Tu gắt gao nắm chặt lấy hai đùi mình, hai mắt tràn đầy tư máu, ngực kịch liệt phập phồng, hắn bất lực nhìn Vân Hề bị người khác đánh cho ngất xỉu rồi vác đi, cuối cùng hoàn toàn mất bóng khỏi băng ghi hình. Nếu như có thể xoogn vào màn hình, chắc chắn Hàn Diệp Tu sẽ đánh cho tên nam nhân kia đến mức không thể nhận dạng được nữa.

“Phanh!!!!!”

Màn hình tinh thể lỏng đang hoàn hảo bị hắn ném thẳng gạt tàn thuốc vào vào, rất nhanh hiện lên vết rạn như mạng nhện trên ấy, thậm chí có vài mảnh còn rơi ngay xuống sàn nhà vang lên tiếng “Keng! Keng!” lớn, khiến cho ba người còn lại trong phòng đồng loạt giật mình.

Sắc mặt Hàn Diệp Tu rất u ám, hắn quắc mắt đứng dậy: “Điều mọi người đi tìm kẻ trong băng hình, đồng thời đưa cái này đến cho Lý cục, nói cho hắn biết nếu ngày mai còn chưa tìm ra được nguyên nhân thì đừng trách tôi đem hắn băm nhỏ ra!”

*************

Lê Tích đem bịch muối chảy xuống vết thương Vân Hề, y đi tới ngòi xổm gần cậu, tủm tỉm cười nói: “Tuy rằng tao không biết cảm giác này thế nào nhưng mày có thể nói cho tao nha, thế nào, nói cho tao biết đi?”

Đau đớn cực cùng khiến sắc mặt Vân Hê trở nên trắng bệch, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, mấy đầu ngón tay bấu chặt bắp đùi đến mức nổi cả khớp xương trắng, có lẽ cậu cho rằng làm như vậy có thể giảm bớt đau đớn từ vết thương sâu đến xương. Vân Hề thở hổn hển, khẽ cười lên một tiếng: “Chính mày thử chẳng phải càng thêm biết rõ sao?”

“A!” một tiếng tát giòn tan vang lên, trên khuôn mặt tái nhợt của Vân Hề nhanh chóng nổi lên vết ngón tay đỏ ửng, mà Lê Tích rút lại bàn tay tinh tế của y, chậm rãi vuốt ve: “Tuy rằng tao đã nhìn quen khuôn mặt của mày, nhưng mà cảm xúc cũng không tệ nha!”

Vân Hề khẽ cắn môi cũng không tiếp tục mở miệng nữa.

“Ơ, sao lại yên tĩnh thế?” Lê Tích đứng dậy hung hăng đá thẳng vào eo Vân Hề một cái, sau đó nhấc chân giẫm mạnh lên ***g ngực cậu, y ra tay rất tàn độc: “Ngày đó mày mắng chửi tao rất mạnh miệng cơ mà, sao bây giờ lại câm như hến thế?”

Lần này Vân Hề nhắm hẳn mắt, không thèm liếc Lê Tích một cái.

Phản ứng này của cậu thực sự chọc Lê Tích nổi xung lên, y quơ lấy cây gậy dài một bên, cứ như vậy nã lên người Vân Hề không biết bao nhiêu cái. Y cầm hai cọc gỗ dài cứ thế phất qua phất lại như mưa gió, thậm chí có cây còn đập hẳn vào miệng vết thương ở chân của Vân Hề.

Vân Hề cắn chặt răng, cứng rắn hết mức để không rên rỉ lên một tiếng, điều này khiến Lê Tích ra tay ngày càng ngoan độc. Trận chiến đơn phương này diễn ra cũng không được lâu vì chẳng bao lâu sau Lê Tích đã hết sức lực để đánh Vân Hề, từ nhỏ y đã được nuông chiều cho nên hiếm khi phải vận động mạnh, nếu đổi lại là một người đàn ông bình thường chắc chắn Vân Hề đã bị đánh chết rồi.

Lê Tích ném cộc gõ xuống sàn nhà, hổn hển thở dốc rồi cười nói: “tao chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như bây giờ, cảm ơn mày nhiều!”

Cậu chỉ gắt gao nhíu chặt mày, bờ môi dưới bị căn chặt đến mức bong cả da ra, máu đỏ tràn ra ngoài, đau nhức khiến cậu choáng váng vô cùng, thậm chí còn cảm nhận được sự đau đớn chưa bao giờ nghĩ đến.

Lê Tích giật mạnh mái tóc Vân Hề: “Muốn biết vì sao mày lại bị bắt đến đây không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.