Phát Súng Tình Yêu

Chương 41




Tôn Tú tức giận dị thường, hắn xuất thân cao quý, mặc dù thực lực không mạnh nhưng luôn được hết mực cưng chiều, cho tới bây giờ muốn gió có gió muốn mưa có mưa. Cũng vì vậy dưỡng thành tính tình kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất.

Không nghĩ tới hôm nay liên tiếp bị người khác làm phật ý hai lần, Diêm Đạc cũng còn thôi, tốt xấu gì cũng là nhân cảnh cao thủ muốn liều mạng trốn thoát cũng không có gì đáng nói đằng này cái tên Lưu Ngọc tính cái gì? Chính là một tên phàm cảnh trung kỳ, so với thực lực yếu nhất trong bọn là mình tính ra còn kém mà cư nhiên lại cũng có thể chạy thoát, sau này bị người ta biết được tuyệt đối là chuyện đáng mất mặt nhất.

Vì vậy hắn hạ lệnh thanh y đệ tử Hạo Nhiên Tông còn lại đuổi giết Lưu Ngọc, hơn nữa nếu không giết được thề không làm người!

Dĩ nhiên đây là Tôn Tú tính toán, đám Hạo Nhiên Tông thanh y đệ tử còn lại cũng không phải kẻ ngốc, Lưu Ngọc quả thật thực lực không mạnh nhưng trong tay hắn lại có đạo bùa giấy kia lại khiến bọn họ kiêng kỵ dị thường. Vũ lôi khi còn ở trong môn phái cũng không tính là yếu, lại hợp lực cùng bốn người khác mà cũng bị giết chết. Đạo kiếm khí quả thật kinh khủng, sợ rằng đã đạt đến thực lực nhân cảnh đỉnh!

Bắt không được Lưu Ngọc tất nhiên sẽ bị chửi mắng, cũng không phải bị tội chết nhiều nhất cũng chỉ là đắc tội với Tôn Tú, vì dù sao Tôn Tú cũng không muốn mang trên lưng tội danh sát hại đồng môn. Những đệ tử này đều không có lòng tin ngăn nổi đạo kiếm khí quái dị kia, cho nên mặc dù đúng là đuổi giết Lưu Ngọc, trong tâm mọi người lại âm thầm tính toán, xuất công không xuất lực chỉ bám theo sau, đợi người khác xuất thủ trước sau đó mới chiếm tiện nghi.

Trong tay Lưu Ngọc mặc dù có lá bùa lợi hại nhưng thực lực bản thân lại rất kém, cho dù dốc hết toàn lực cũng không thể cắt đuôi những người này, hiện tại tâm tình hắn dị thường buồn bực, không nghĩ tới ra ngoài bán ít đồ lại thiếu chút nữa mất mạng, hơn nữa phiền toái còn chưa dừng lại ở đó, phải nghĩ biện pháp thoát khỏi mấy tên như giòi bám xương này, nếu không chờ đến khi thể lực của mình tiêu hao sạch sẽ thì tuyệt không thể thoát khỏi.

Mà Tôn Tú lúc này cũng hận không thể tự tay làm thịt Lưu Ngọc, buồn bã đi theo đám thanh y đệ tử, cắn răng nghiến lợi thầm nghĩ: “Thằng ôn! Vốn là hôm nay mang đám đệ tử đi theo thị uy, không nghĩ tới lại chết thảm sáu người, những tên này đều là đệ tử có tiền đồ, trước mắt ta cũng chỉ có thể đem ngươi bắt lại mới dễ bề ăn nói trước mặt sư huynh.”

…….

Du Thụ trấn không lớn, Lưu Ngọc cùng đám đệ tử người chạy người đuổi rất nhanh đã được một vòng quanh trấn, đợi đến lúc những người này quen thuộc địa hình Lưu Ngọc càng khó thoát khỏi, như vậy không được, vốn là Lưu Ngọc định nhờ cậy thủ vệ của trấn ra tay can thiệp, nhưng xem ra thủ vệ cũng không muốn xen vào chuyện nhỏ này mà đắc tội với bọn chúng. Nếu như chạy ra khỏi thành càng không phải nói bọn chúng sẽ chẳng kiêng kỵ gì, hơn nữa bên ngoài thành lại trống trải sợ rằng càng thêm nguy hiểm.

Thật sự Lưu Ngọc sớm đã bị bao vây, cho nên muốn ẩn núp cũng sẽ mau chóng bị phát hiện rồi giết chết. Bất đắc dĩ, chân mày vừa động, trong lòng thầm nói: “Xem ra chỉ có đem chuyện này làm ầm ĩ lên mới có thể bức thủ vệ can thiệp!”

Trong trấn lúc này đã có rất nhiều người phát hiện một màn rượt đuổi này, Lưu Ngọc thấy vậy ngược lại không tỏ ra sợ hãi, trực tiếp xông lên đường cái chạy tới trước phủ trấn chủ, ánh mắt nguội lạnh chờ đợi đám người đuổi giết mình xuất hiện.

Không đầy chốc lát, Tôn Tú đã mang theo một đám Hạo Nhiên Tông đệ tử đuổi theo tới đây, song phương trong tư thế giương cung bạt kiếm, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào nhau chém giết.

Cho đến lúc này, thủ vệ trước phủ trấn chủ rốt cuộc không dám lại khoanh tay đứng nhìn, nổi giận gầm lên một tiếng: “To gan!”

Lưu Ngọc nghe tiếng hô đầy thống giận này lại như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứa mạng, nhất thời thở dài một cái, lập tức hướng về phía thủ vệ chắp tay thi lễ nói: “Quan gia, những người này vô cớ tại Thông Bảo Đương công khai giết hơn mười mấy người lại đả thương chưởng quỹ, chỉ có tiểu nhân may mắn trốn thoát, xin quan gia làm chủ, bắt những người này về quy án!”

Đám thủ vệ vừa nghe, cũng nhướng mày nhìn về phía đám người Tôn Tú mặt lộ ra vẻ bất thiện, mặc dù những giang hồ hiệp khách lai lịch không nhỏ, nhưng trên đời này quyền lực lớn nhất vẫn là triều đình. Tại trấn ngang nhiên giết người chính là coi thường vương pháp. Nếu như Lưu Ngọc không nói ra thì thôi bây giờ hắn gào rát cả cổ họng, rất nhanh người trong trấn đều sẽ biết nên bọn họ không cách nào khoanh tay đứng nhìn được nữa.

Người vây xem dần dần càng nhiều, Tôn Tú khuôn mặt tái nhợt cũng dần đổi thành xanh, năm ngón tay nắm lại thành quyền thầm mắng: “hỗn trướng!” Đám thủ vệ này không đáng sợ, điều hắn e ngại là quan phủ cùng vương pháp phía sau bọn chúng kia, coi như Hạo Nhiên Tông thực lực có mạnh hơn nữa cũng không thể chống lại triều đình, xem ra hôm nay thật không giết được tên tiểu tử này.

“Hừ!” Thở dài một hơi, sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch, Tôn Tú trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, cũng đi tới thủ vệ chắp tay nói: “Vị bằng hữu này, chuyện hôm nay nếu có thể hành thiện mà bỏ qua, ngày sau nhất định sẽ có hậu báo!”

Thủ vệ nghe vậy, trên mặt lại toát ra vẻ trào phúng, lắc lắc đầu nói: “Việc này ta không làm chủ được, bên trong trấn nghiêm cấm giết người, ngươi phải đi hỏi trấn phủ đại nhân!”

Trước mắt quả thật không có cách nào ở trong trấn mà động thủ được, Tôn Tú chỉ có thể tạm thời buông tha cho Lưu Ngọc. Hắn xoay người lại, nhìn về phía Lưu Ngọc cười lạnh nói: “Tiểu tử, coi như mạng ngươi lớn, bất quá đắc tội với Hạo Nhiên Tông ta ngươi trốn được mùng một, cũng không thể tránh ngày mười lăm. Cái mạng nhỏ này của ngươi, bản thiếu gia ta nhất định sẽ thu!”

Dứt lời, nhịn không được lửa giận, hắn quay sang đám đệ tử Hạo Nhiên Tông quát: “Chúng ta đi!”

Đợi đến khi đám người Hạo Nhiên Tông rút đi hết, mọi người cũng dần tản đi, lúc này Lưu Ngọc mới phát giác toàn thân mình đã sớm ướt đẫm mồ hôi, mấy phen suýt chết đến lúc được mấy vị thủ vệ chịu ra tay tương trợ hắn cũng hết sức cảm kích, vì vậy Lưu Ngọc thành khẩn chắp tay nói: “Đa tạ chư vị quan gia cứu giúp, đại ân đại đức, tiểu nhân suốt đời không quên.”

Thủ vệ cười nói: “Không cần như thế, cũng là chính ngươi cơ trí, đám người Hạo Nhiên Tông này cũng không dễ chọc vào, nếu không phải là ngươi  chạy đến trước cửa phủ thì chúng ta cũng sẽ không đi quản, sau này cẩn thận hơn tránh gặp phiền toái đi.”

Lưu Ngọc nghe vậy gật đầu một cái, chính là trong lòng cũng càng thêm nặng nề, tuy hôm nay thoát khỏi cái tên Tôn Tú ngu ngốc, nhưng vị Lâm sư huynh hắn nhìn thấy trên đường cái lúc giao đấu kia lại mới thật sự là kinh khủng, coi như mình còn hai đạo kiếm khí của tổ tiên, sợ rằng cũng không phải là đối thủ của người này, bất quá việc đã đến nước này cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Trong tâm Lưu Ngọc thầm oán hận, chó đến đường cùng còn có thể cắn người, đến lúc đó cũng phải mang tên khốn bệnh hoạn Tôn Tú chôn cùng!

Nghĩ xong liền ra khỏi thành đi, Lưu Ngọc có thể cảm nhận được khí tức của đám người Tôn Tú sau khi đi đều đã biến mất, cái loại áp lực chèn ép hắn không thở nổi rốt cục tản đi, hắn vẫn chưa hết hoang mang chỉ có thể nhắm mắt chạy về nhà. Một đường đều vô cùng cẩn thận, bởi vì Lưu Ngọc không biết đám người Tôn Tú có phải hay không lập tức lại xông tới giết hắn, thật may một đường cư nhiên hết sức bình an, Lưu Ngọc cũng thuận lợi trở về nhà.

“Ca ca trở lại!” Thấy Lưu Ngọc, Lưu kỳ tung tăng chạy đến, dáng vẻ hết sức cao hứng, Lưu Ngọc cũng cố nặn ra vẻ tươi cười, có thể lại càng thêm lo âu  nếu chính mình chết đi ai sẽ chăm sóc cho đệ đệ mình đây, nhưng bọn người Tôn Tú đó lòng dạ độc ác đến lúc đó nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc. Nghĩ tới làm liên lụy tiểu đệ, Lưu Ngọc liền trở nên im lặng, âm thầm cầu khẩn: “Tổ tiên phù hộ, chỉ cần có một tia hy vọng bảo tồn huyết mạch của Lưu gia, ta cũng sẽ không bỏ cuộc!”

Lưu kỳ mặc dù không biết Lưu Ngọc đang lo lắng chuyện gì, nhưng cũng có thể nhận thấy tâm tình ca ca sau khi về nhà hết sức ủ rũ, Lưu kỳ chưa từng thấy lần nào Lưu Ngọc lo âu như lần này, cho nên hắn chỉ có thể tận lực tươi cười hoạt bát để cho ca ca bớt lo nghĩ. Hai huynh đệ sau khi ăn tối xong, Lưu Ngọc liền dẫn Lưu kỳ đi tới hồ nước bên ngoài nhà mình, hướng dẫn đệ đệ luyện công.

Lưu kỳ hết sức chăm chỉ, mỗi ngày nếu không luyện đến chân tay tê buốt, tuyệt đối không đi nghỉ ngơi, Lưu Ngọc thấy vậy cũng âm thầm gật đầu. Đang muốn bảo hôm nay chỉ luyện tới đây thôi, chợt trong lòng khẽ động, hắn quay đầu nhìn về chỗ rừng cây bên hồ, vừa vặn thấy một cái bóng trắng trên cành cây khẽ lay động, đảo mắt một cái lại không thấy đâu nữa.

Là người của Hạo Nhiên Tông! Lưu Ngọc thấy vậy trong lòng cả kinh, lại lại không dám xác định, bởi vì xem bóng trắng này rất giống nữ tử mà ban ngày đoàn người Hạo Nhiên Tông kia cũng không nữ nhân. Đối với người không rõ lai lịch này, Lưu Ngọc cũng không dám khinh thường, có khả năng đứng trên đầu cành nhỏ lại vô thanh vô thức quan sát bọn họ lúc rời đi mới tạo chút tiếng động, võ công so với chính mình tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều. Vì vậy Lưu Ngọc dặn dò Lưu kỳ mấy câu, khiến nó về nhà trước, một thân một mình men theo phương hướng của bóng trắng vừa mới biến mất kia, hắn thật muốn xem  người này theo dõi bọn họ là có ý gì.

Nhà của Lưu Ngọc nằm tại một thôn trang, người dân lại cư ngụ ở đây đã rất lâu tự nhiên trong rừng cây bên cạnh cũng sẽ không mãnh thú gì, men theo vào rừng một đoạn khá sâu, Lưu Ngọc rất nhanh đã nhìn thấy chính bóng trắng lúc nãy lại đang đứng trên đầu cành cây nhỏ, an tĩnh đợi chờ mình.

Hơi thở của bóng trắng kia cực kỳ nhẹ, nếu như không phải Lưu Ngọc vừa lúc nhìn thấy, cơ hồ không thể phát hiện nơi này có người. Nhất thời trong lòng ý kinh ngạc càng đậm, một vị cao thủ như vậy ban đêm đến tìm mình vì chuyện gì?

Lưu Ngọc vì vậy rất khách khí chắp tay cười nói: “Bằng hữu ban đêm tới chơi, lại không kịp tiếp đãi, thật là xin lỗi.”

Bóng trắng nghe vậy, rốt cuộc cũng nói chuyện, lại quả nhiên là thanh âm của nữ tử, nàng cười nói: “Vị tiểu ca này, lúc ban ngày chúng ta còn gặp qua một lần đây, thế nào nhanh như vậy liền quên mất?”

Cười khan một tiếng, thanh âm nữ tử nhu mì động lòng người làm cho tâm Lưu Ngọc cũng có chút nóng rang, âm thầm khinh bỉ định lực của mình, cười nói: “Nguyên lai là Giản cô nương của Nhu Thủy Các, quả nhiên bản lĩnh bất phàm, cũng không biết Giản cô nương tới đây là có chuyện gì?”

Giản Lam nghe vậy, lại cười lắc lắc đầu nói: “Lưu công tử cần gì khiêm tốn, có khả năng từ trong tay của hơn mười đệ tử Hạo Nhiên Tông thoát ra mà vẫn lành lặn, Giản Lam tự nhận cũng không có bản lĩnh như thế, lúc này tới chính là muốn mời công tử giúp một tay!”

Lưu Ngọc nghe vậy liền sửng sốt, ban ngày trừ đám đệ tử Hạo Nhiên Tông thì trong đám người bị bắt chỉ còn mình hắn sống, Diêm Đạc không tính là bởi vì ông ta đá sớm chạy mất. Mà Tôn Tú đối với chuyện này vẫn lấy làm nhục nhã cùng hổ thẹn tự nhiên không muốn nói nhiều, cho nên Giản Lam này mới cho rằng mình chính là cao nhân thâm tàng bất lộ.

Bất quá chuyện như vậy rất dễ dàng bị vạch trần, cho nên Lưu Ngọc cũng không tính giấu giếm, cười khổ một tiếng nói: “Đó cũng không phải bản lãnh của ta, chẳng qua là bằng vào đạo phù này thôi!”

“Nha? Đạo phù sao?” Giản Lam nghe vậy mỹ mâu liền chớp chớp, cũng đã hiểu rõ, cười nói: “Nói vậy tổ thượng của Lưu công tử xem ra cũng có chút lai lịch.”

Lưu Ngọc gật đầu một cái, rất dứt khoát thừa nhận, hắn cũng không sợ nữ tử này tới cướp hộ phù, bởi vì những gia tộc hộ phù dùng để bảo vệ tính mạng này đều cần huyết mạch chi lực mới có thể khởi động, người khác có cướp được cũng không thể sử dụng.

Vốn là Lưu Ngọc cho rằng nói đến đây nữ tử này sẽ cáo từ, không nghĩ tới nàng lại tiếp tục lưu lại, cười nói: “Mặc dù chuyện này so với tưởng tượng của Giản Lam hơi chênh lệch một chút, nhưng mà công tử có thể dẫn động kiếm khí thực lực nhân cảnh hậu kỳ không phải giả. Cho nên Giản Lam như cũ kính xin tương trợ! Chuyện thành nhất định sẽ có trọng tạ.”

Nếu là trước kia Lưu Ngọc nhất định sẽ không đáp ứng, nhưng bây giờ đại nan lâm đầu nếu như có một con đường sống, Lưu Ngọc tất nhiên sẽ không bỏ lỡ, cho nên hắn nghe vậy, đầu tiên là trầm mặc sau đó nói: “Tổ thượng còn để lại kiếm khí hết sức khó được… ”

Giản Lam nghe vậy liền hiểu ý, gật gật đầu nói: “Quả thật như thế, bất quá ta chỉ cần mượn công tử một đạo kiếm khí là đủ rồi!”

Lưu Ngọc cười khổ, chính mình tổng cộng chỉ có ba đạo kiếm khí, dùng hết một đạo, còn dư lại chỉ có hai đạo, Giản Lam ngược lại dùng công phu sư tử ngoạm, bất quá Lưu Ngọc quả thật có tâm giao dịch, liền gật gật đầu nói: “Giản cô nương không nên trách ta nói nhiều, không biết cô nương rốt cuộc là vì muốn đối phó ai?”

Nghe vậy, Giản Lam không khỏi trầm mặc hồi lâu, hít một hơi thật sâu nói: “Là dùng để đối phó tên họ Lâm của Hạo Nhiên Tông! Người này công lực thực chất cũng chỉ ngang ngửa ta, nhưng một chân hắn đã đặt vào ngưỡng cửa nhân cảnh hậu kỳ, nên mới tới đây hỏi mượn công tử kiếm khí thực lực nhân cảnh hậu kỳ! Ta không có hộ thân chi bảo, sợ rằng mạnh mẻ đối đầu sẽ bị thua thiệt, cho nên công tử nếu như có thể tương trợ, ân đức viện thủ tất không dám quên!”

Lại là đối phó Hạo Nhiên Tông! Lưu Ngọc có chút hiểu vì sao ban ngày khi chính mình rời khỏi trấn, đám Tôn Tú lại không có tới tiếp tục gây phiền toái cho mình, nghĩ lại xem ra chính mình có thể bình an trở về chắc cũng là do Giản Lam âm thầm động thủ. Vì vậy vẻ mặt cũng thay đổi ôn hòa không ít, gật gật đầu nói: “Lưu Ngọc vô năng, đa tạ cô nương đã coi trọng, chuyện này quả thật ta có thể làm được bất quá ta cũng chỉ có một yêu cầu nếu cô nương đáp ứng, chớ nói một đạo kiếm khí, nhiều hơn Lưu Ngọc cũng có thể bỏ ra!” Dừng một chút, thấy Giản Lam vẻ mặt vẫn bình tĩnh không biểu lộ chút gợn sóng, hắn mới lại cười nói: “Nếu như không đáp ứng yêu cầu này, những điều kiện khác liền cũng được, kiếm khí này hết sức trân quý, ta sẽ không loạn dùng hết.”

Giản Lam nghe vậy, trong con ngươi xinh đẹp dị quang cũng là chợt lóe, nói: “Điều kiện gì? công tử không ngại nói nghe một chút, sau khi nghe xong tiểu nữ sẽ tự có quyết định.”

“Có thể.” Lưu Ngọc gật đầu một cái, âm trầm nói: “Kiếm khí là do tổ tiên lưu lại để phòng thân, bất quá ta cũng rõ ràng, thứ này cũng khó mà bảo vệ hai huynh đệ ta, nhiều nhất cùng Hạo Nhiên Tông kia cá chết lưới rách!” Thấy Giản Lam gật đầu, hắn lại nói: “Cho nên ta muốn nhờ Nhu Thủy Các các ngươi nhất mực che chở đệ đệ ta, để cho nó không đến nỗi phải rơi vào độc thủ của Hạo Nhiên Tông!”

“Này… ” Giản Lam nghe vậy, vẻ mặt vốn đang rất tự nhiên không khỏi lộ ra một chút vẻ phức tạp, cười khổ nói: “Nếu nói là che chở một hai, lẽ ra nên vậy nhưng chính là… ” Giản Lam suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: “Không phải là không được, chỉ có gia vào nội môn, mới có thể có sự che chở tốt nhất, chỉ là bên trong Nhu Thủy Các chúng ta toàn bộ đều là nữ nhân.”

Giản Lam lại thở dài nói: “Đệ đệ ngươi là nam tử, theo lý coi như có vào môn phái chúng ta cũng chỉ có thể ở lại ngoại môn, ngoại môn nam tử đều là thân nô bộc. Lấy năng lực ta cho dù che chở cũng là có hạn, mà ta lại sợ sư tôn bọn họ sẽ không thật dụng tâm đi che chở một cá ngoại môn đệ tử, cho nên… ”

Lưu Ngọc nghe vậy cũng là buồn bã nói: “Nói như thế, cái yêu cầu này ngươi không thể đồng ý sao?”

Giản Lam thấy dáng vẻ Lưu Ngọc thất vọng không khỏi có chút ngạc nhiên, không có trực tiếp trả lời mà lại hỏi: “Vậy còn ngươi? Không có lo lắng cho bản thân về chuyện này sao?”

Lưu Ngọc cũng như Giản Lam không có trực tiếp trả lời, chỉ thẩn thờ nói: “Nếu như một trong hai huynh đệ chúng ta chỉ một người được sống, ta hy vọng đệ đệ ta sống tốt!” Ngay sau đó ánh mắt lại như có tinh quang hữa thần nhìn thẳng Giản Lam: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết có thể hay không thể che chở cho tiểu đệ của ta, nếu có thể! Ta có chết cũng nhắm mắt.”

“Ngươi!” Giản Lam chưa bao giờ bị nam tử nào bức ép đến như thế, mặt ngọc không khỏi toát ra chút biểu tình giận dữ, bất quá lại uyển chuyển cười nói: “Chỉ cần ngươi tin ta, ta nhất định sẽ cố hết sức!” (Lưu Ngọc cao một thước Giản Lam cao một trượng, thật ăn ý a~ 囧)

Lưu Ngọc thấy vậy, cũng gật đầu một cái nói: “Hy vọng ngươi nói được làm được, ta đáp ứng ngươi, bất quá nếu là ngươi sau đó không làm hết sức như ngươi nói, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Một đạo kiếm khí nhỏ nhoi có khả năng đưa ra yêu cầu với một cao thủ tới mức như thế, Lưu Ngọc biết mình cũng đến cực hạn, thậm chí còn có chút vận khí may mắn nữa, vì vậy hai người tại dưới ánh trăng thề độc. Phó thác an nguy đệ đệ xong, Lưu Ngọc thở phào nhẹ nhỏm như vừa trút được một tảng đá lớn ở trong lòng. Giản Lam lại cảm thấy kỳ quái, trên thân người này có một loại khí chất thần bí mà nàng chưa từng thấy qua, thật là phải nói loại khí chất này đến tột cùng là dạng gì nàng lại không hình dung ra được, điều này không khỏi làm nàng đối với Lưu Ngọc sinh ra nồng hậu hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.