Phát Súng Tình Yêu

Chương 37




Sau khi về nhà chuyện thứ nhất mà Lưu Ngọc làm chính là vội vàng chạy ra đồng thu lại hạt giống đang phơi, mặc dù trong lòng đã có dự cảm xấu, không nghĩ cho đến khi tận mắt nhìn thấy, hai mắt Lưu ngọc như muốn tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Phải cực khổ hơn nửa năm mới thu hoạch, bây giờ tất cả đều giống như thi thể người chết ngổn ngang trôi lơ lửng ở trên mặt nước, hơn nữa bởi vì nơi này địa thế khá dốc còn chẳng có thứ gì cản bớt dòng nước, cho nên coi như tay chân hắn có lanh lợi đến mấy lúc này cũng không thể làm được gì, huống chi thân thủ của hắn cũng chẳng có gì đặc biệt, bây giờ hơn phân nửa hạt giống đã bị nước cuốn đi xem ra đã không còn cách nào thu hồi lại.

Hắn dứt khoát đặt mông ngồi ở trong vũng bùn đất, thế nào cũng nghĩ không thông tiết trời đang đẹp như vậy tại sao ngay sau đó lại chợt đổ cơn mưa to đến thế, đã có những màn cỏ lợp che chắn xung quanh nơi đập lúa nhưng dưới cơn giông bão lớn như thế này, căn bản không được một chút xíu tác dụng. Trong trấn Du Thụ* có một vị Đào tiên sinh dự đoán thời tiết hay thiên tai bốn mùa luôn luôn cực chuẩn, những hộ nông phu quanh vùng cũng vì vậy mà chưa từng thiếu quà đáp lễ ông ta. Lần này Đào tiên sinh bấm mấy đốt ngón tay rõ ràng nói năm sáu ngày tới sẽ không có mưa, bất quá Lưu Ngọc cũng nhất nhất tin tưởng mà lần này tự chuốc lấy xui xẻo.

“Ôi! Thật đúng là người có họa phúc khó lường, trời có gió mưa khó đoán.” Chuyện cũng đã xảy ra rồi lúc này có đau buồn cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ có thể đợi sau khi trời tạnh mưa tận lực vãn hồi một ít tổn thất, hy vọng số thóc dự trữ còn đủ để nộp thuế ruộng, nghĩ tới đây Lưu Ngọc không khỏi mày ngài có chút chau lại.

…….

Thoáng chốc đã qua gần nữa canh giờ, nước mưa lạnh như băng thấm đẫm cả người Lưu Ngọc, cái cảm giác buốt giá ôn nhu này cũng dần làm cho phiền não không chịu nổi của hắn từ từ dịu xuống. Lưu Ngọc còn đang trầm tư thì sau lưng vang lên một giọng nói vẫn còn chút thanh khí trẻ con: “Ca ca, ngươi làm sao vậy? Không phải muốn hù dọa kỳ nhi a, bên ngoài mưa lớn, mau nhanh về nhà đi!”

Nghe thanh âm của đệ đệ, Lưu Ngọc mới chợt rùng mình tỉnh lại, mới vừa rồi hắn ngây ngốc nhìn trời, mặc dù màn mưa nặng nề hắn vẫn nhìn ra tựa hồ có chút không đúng, cơn giông này không chỉ tới đột ngột hơn nữa tiếng sấm bên tai không dứt, Lưu Ngọc đã sống mười bảy năm, trước kia cũng xem như đọc nhiều sách vở mà vẫn chưa từng thấy qua cơn giông bão nào quái dị như vậy, huống gì trên bầu trời những tia chớp không ngừng biến ảo, hắn có thể mơ hồ nhận ra chúng tựa hồ không phải chỉ đơn giản là tia chớp.

Lưu Ngọc không phải là nông dân chân chính, mặc dù những năm nay hết sức kinh hoảng, chuyện đi học lại chưa bao giờ trì trệ, hắn nhớ có một quyển 《 Núi sông chí 》 trong cổ văn đã từng nhắc đến cảnh tượng tương tự, đáng tiếc chỉ có ghi lại vài câu ngắn ngủi, tựa hồ có liên quan đến một cái tên là Vũ Thần vị này được miêu tả giống như thần linh vậy. Chính là ngay sau đó Lưu Ngọc liền cười khổ một tiếng lắc lắc đầu nói: “Cái gì mà yêu ma thần thánh? Lưu Ngọc ơi Lưu Ngọc, ngươi cư nhiên sẽ tin tưởng những chuyện này?”

Trên đời này, dù là kỳ nhân có võ công tuyệt đỉnh thì người thống trị duy nhất vẫn là hoàng đế! Việc mà người đọc sách trong thiên hạ theo đuổi, dĩ nhiên là trở thành nhân tài phò tá minh quân, Lưu Ngọc cũng không ngoại lệ, hắn mặc dù được gia gia thúc ép học võ nhưng tự biết tư chất mình không tốt, vẫn một mực chuyên tâm đèn sách, chẳng qua là trong nhà gặp đại biến sau đều phải đổi sách mới mong có cơm no bụng, lúc này mới bỏ con đường công danh, một lòng một dạ muốn đem đệ đệ bồi dưỡng thành tài, cũng là chuẩn bị một tương lại khôi phục lại Lưu gia.

Đệ đệ đội mưa ra tới tận đây kiếm mình khiến Lưu Ngọc trong lòng thầm cảm động, Lưu kỳ mặc dù chỉ mới có tám tuổi, lại so với mình khi còn bé đã biết nhiều chuyện hơn càng khiến Lưu Ngọc yêu mến người đệ đệ này của mình, hắn cười nói: “Kỳ nhi, ca ca không có sao, để ca dẫn ngươi về nhà.” Dù sao hạt giống cũng đã ướt như vậy, năm nay thu hoạch coi như là xong rồi, có muốn để dành lại năm sau cũng không được, Lưu ngọc ngược lại không tức giận, mang theo Đệ Đệ về nhà tắm rửa một phen, lại làm bữa ăn, sau khi hai người ăn xong mưa cuối cùng cũng ngừng lại, Lưu Ngọc dặn dò đệ đệ mấy câu, liền một thân một mình lại đi ra cánh đồng xem xem còn có thể thu hồi bao nhiêu lương thực.

…….

Sau khi vòng vo mấy vòng quanh bồ đập lúa, Lưu Ngọc sắc mặt nhất thời đen lại, không nghĩ tới không chỉ có phần lớn hạt giống tốt bị nước mưa cuốn đi, còn dư lại một ít trong bồ đập lúa cũng bị sét đánh cháy khét, tất cả đã hư hết.

“Đáng chết, chuyện này là sao chứ?” Lưu Ngọc lúc này hận không thể chỉ thiên tức miệng mắng to: “Tặc lão Thiên, trả ta lương thực!”

Lưu ngọc trong lòng không khỏi bi phẫn, ngồi chồm hổm xuống, hận hận đấm một cái xuống đất, muốn phát tiết hết lửa giận nhưng vào lúc này hắn chợt thét lên một tiếng, Lưu Ngọc định thần nhìn lại mới phát hiện tay của mình cư nhiên đánh chúng góc nhọn của hòn đá, bị rách một miệng lớn.

Lưu Ngọc hít sâu một hơi, lúc này mới phát hiện hôm nay mình quả nhiên là xui xẻo tới cực điểm, hắn nhất thời không mắng chửi nữa tránh cho chút lại có cái gì chuyện gì không tốt phát sinh.

Cú đấm vừa rồi quả nhiên dùng sức quá mạnh, vết thương đến giờ vẫn còn không ngừng chảy máu, vết máu của hắn lưu lại thành một vệt tròn chói mắt phía trên hòn đá, Lưu Ngọc càng nhìn càng khó chịu, quyết định đem tảng đá kia từ trong đất moi ra, vì vậy lại mất một phen khí lực mới từ trong đống đất sét móc ra một khối đá cuội không lớn cũng không nhỏ, lại có một cá sừng nhọn nhọn. Lưu Ngọc sau khi cầm lên tay thì phát hiện tảng đá kia lại có chút đặc điểm: trên tay truyền đến cảm giác buốt lạnh, tựa như cầm khối băng ở lòng bàn tay vậy, kỳ lạ hơn nữa là vết thương trên tay lập tức liền ngừng chảy máu, ngay sau đó miệng vết thương hoàn toàn khép lại và bắt đầu đóng vảy, rồi vảy xác rơi xuống lộ ra vùng da mới không chút tì vết hệt như chưa từng có vết thương nào trước đó vậy.

Lưu Ngọc tựa như gặp quỷ, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng kỳ lạ mấy lần không nhịn được nghĩ muốn đem tảng đá kia vứt bỏ, chính là lý trí lại nói cho hắn biết: “Đây có lẽ là một cái cơ hội! Đúng, chính là một cái cơ hội!”

Lòng hiếu kỳ cuối cùng đã chiến thắng nỗi sợ hãi, bây giờ hắn ngoài bản thân và đệ đệ ra chỉ có hai bàn tay trắng, vật này coi như rất cổ quái, bất quá nó cũng chỉ là một tảng đá mà thôi. Chỉ cần mình cẩn thận giấu đi không để cho ai khác phát hiện, có lẽ khi cuộc sống của mình quẫn bách không chịu nổi, nó có khả năng mang đến cho mình một cơ hội đổi đời?

Nghĩ tới đây, Lưu Ngọc trong lòng vốn đang rộn ràng vui vẻ lại bình tĩnh lại, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội! Hắn tự nhiên sẽ không quên Lưu gia của hắn trước đó gặp đại họa vì lưu giữ bảo vật, bất quá hắn đảo mắt nhìn lại một chút khối đá thần kỳ trong tay này lại trông bình thường như vậy, nếu như tùy ý quăng lên đường thì cơ hồ không khác gì các hòn đá khác, chỉ cần không cầm lên ai cũng sẽ không nhìn ra được sự khác biệt. Ngẫm nghĩ một chút, Lưu Ngọc tự nhủ: “Chỉ cần cẩn thận một chút, cũng sẽ không bị người ta phát hiện.”

Sau khi thu được hòn đá kia, Lưu Ngọc liền như không có chuyện gì xảy ra đi về nhà, hắn suy nghĩ một chút vẫn là không có nói cho đệ đệ, không phải là vì muốn giấu giếm mà là sợ tiểu đệ tuổi còn nhỏ không chú ý nói ra ngoài, vậy rất có thể đưa tới nhiều chuyện phiền toái.

…….

Cơn giông bão này mang đến nhiều tổn thất cho toàn bộ Du Thụ trấn, nhưng rồi thời gian qua đi trong trí nhớ của mọi người cũng phai nhạt dần, tổn thất lớn lần đó cũng không chỉ có một nhà Lưu Ngọc, mọi người trừ đúng Đào tiên sinh thần toán năng lực bày tỏ ra một chút xíu hoài nghi thì cũng không có phát sinh biến hóa gì nữa. Vũ Hành Đường lần này tổng cộng từ Du Thụ trấn chiêu mộ được năm đệ tử, Triệu An Dân cùng Vương Linh ai ai cũng nhắc đến mà Lưu Ngọc tự nhiên không có người vấn tân, hắn cũng vui vẻ đến an tĩnh, dù sao chỉ cần hai huynh đệ vẫn còn sống là đã tốt rồi, huống hồ vẫn ở Lôi Quang Thành một ngày cũng đừng nghĩ có thể ngóc đầu lên nổi, Lưu Ngọc rất rõ ràng đạo lý này, hắn không tin thành chủ tả mạc lại hảo tâm lưu lại hai huynh đệ mà không có mục đích gì, mà chính mình nếu như có cơ hội cũng tuyệt đối sẽ không quên huyết cừu của gia tộc. Về phần Tả Mạc năm đó rốt cuộc là có liên quan gì với tổ chức kia với năng lực của mình bây giờ còn căn bản không có khả năng tra ra, bất quá luôn có một ngày như vậy, Lưu Ngọc cũng sẽ nhất nhất nợ máu phải trả bằng máu…

…….

Mười ngày sau, tại Lôi Quang Thành.

Trong mật thất phủ thành chủ

Một vị quan lớn ăn mặc chỉnh tề, nhìn qua rất có phong thái đại nho, nhưng trên thực tế trong tay người này không biết đã giết chết bao nhiêu người rồi.

Hắn chính là thành chủ Tả Mạc

Chỉ thấy hắn hôm nay mặc một thân áo đạo bào màu xanh, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn ở trên vị trí chủ tọa bên trong căn phòng tối, một nhóm người đang quỳ ở bên dưới, những người này đội mũ trùm kín đầu còn đeo thêm mặt nạ, toàn thân mặc hắc y, ánh mắt vạn phần cung kính, đem những tin tức đã điều tra trong những ngày qua nhất nhất đều báo lại cho Tả Mạc.

“Thành chủ đại nhân, mười lăm ngày gần đây phát hiện trong thành quả nhiên có rất nhiều nhân sĩ giang hồ. Chia ra có hà bắc danh kiếm Phương Hứng Đông; sơn nam Lệ Quỷ Âm Ân; Thiên Trì Tứ Kiệt; Hương Phi Điền Lộ nhi, cùng với hơn mười lăm người nữa không tra rõ được lai lịch, những người này tới thành của chúng ta với mục đích đúng như thành chủ đại nhân đã đoán, bọn họ tới cũng vì cơn bão kỳ dị kia, còn như đang tìm kiếm một vật gì rất quan trọng vậy.”

Tả Mạc nghe vậy khẽ vuốt cằm hỏi: “Vậy ngươi tra ra được là vật gì phải không?”

Hắc y nhân nghe vậy thân thể run lên, có chút sợ hãi nói: “Thuộc hạ vô năng! Chưa tra được những người này tìm là vật gì!”

Tả Mạc ánh mắt đột nhiên thay đổi có mấy phần bén nhọn, thanh âm lạnh lùng nói: “Hừ! Các ngươi tiếp tục đi điều tra, ta cho các ngươi ba ngày, tra không ra thì mang đầu về gặp ta!”

Hắc y nhân không dám không vâng lời, vội vàng đáp: “Vâng!” mặc dù thành chủ yêu cầu có chút hà khắc, có thể là bọn hắn từ nhỏ đã do thành chủ bồi dưỡng, sự uy nghiêm của Tả Mạc khắc dần vào tâm trí theo năm tháng, đủ để khiến lòng hắn không sinh nổi chút phản kháng nào, thành chủ đã có mệnh lệnh coi như bọn họ dùng đến cả tính mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, hắc y nhân sau khi nhận lệnh, lập tức thật nhanh thối lui ra mật thất, từ từ đi an bài nhiệm vụ.

Mà hắn mới vừa thối lui ra không lâu thì có người mặc hắc y khác tiến vào, cước bộ giống như u linh căn bản không gây bất kỳ tiếng động nào, lặng lẽ đi đến trước mặt thành chủ.

…….

Một làn gió thơm thoảng đến, Tả Mạc ánh mắt vốn đang lạnh lẽo vô tình cũng không nhịn được từ từ nhu hòa xuống.

“Lan nhi, sao ngươi lại tới đây?” Tả Mạc trong mắt bằng hữu quen biết hắn là người không gần nữ sắc, thế mà người này vừa xuất hiện, cũng không lộ ra khuôn mặt nữ tử, hắn lại đối xử ôn nhu giống như là tình nhân của mình vậy.

Nữ tử nghe vậy biểu hiện thật giống như không muốn để ý đến hắn, chẳng qua là nhẹ nhàng đứng thẳng người, khẽ hé đôi môi đỏ mọng hừ lạnh một tiếng: “Chủ nhân, xin gọi ta là nhất! Ta không phải là cái gì Lan nhi.”

Tả Mạc nghe vậy chỉ có thể cười khổ sờ sờ cái mũi thở dài nói: “Được rồi, nhất thì nhất, ta không biết phải làm sao để Lan nhi mới bằng lòng tha thứ cho ta, ta thậm chí không biết lai lịch của ngươi, mà ngươi cùng đám thuộc hạ lúc nãy không giống nhau, xin đừng gọi ta là chủ nhân… ”

“Ngươi nói nhảm nhiều thật.” Nữ tử giọng nói âm lãnh buông một câu.

Tả Mạc như hóa đá chỉ biết ngồi đờ đẫn tại chỗ, nữ tử không đợi được liền nói tiếp: “Ngươi làm rất tốt, suốt năm năm canh trừng hai đứa trẻ Lưa gia không chút lơ là, chỉ còn có một năm nữa thôi.”

Tả Mạc nghe vậy trong lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng hắn sớm đã thấy được dung nhan khuynh tâm động phách của nàng, trái tim đã đem tặng người ta nên Tả Mạc chỉ có thể thở dài nói: “Nhất, ngươi biết ta đã hứa thì nhất định làm được, ta đối với người khác có hạ lưu vô sỉ nhưng với ngươi là thật lòng! Nếu ngươi nói còn có một năm, vậy ta cứ tiếp tục chờ một năm, bất quá… ” Tả Mạc giọng nói hơi chậm lại, cũng có chút phần thê lương: “Một năm sau, ngươi nhất định phải nói cho ta biết thân phận chân thật của ngươi!”

“Có thể.” Nữ tử nghe vậy cười lạnh một tiếng, chân ngọc khẽ bước, đảo mắt lại không thấy đâu, Tả Mạc ánh mắt tựa như hồ nước mùa thu, không tài nào biết trong lòng hắn rốt cuộc đang suy tính điều gì.

…….

Lưu Ngọc gần đây cảm nhận được từ không khí xung quanh toát ra một tia khẩn trương, khoảng thời gian này toàn bộ Lôi Quang Thành thật giống như bị bao phủ bởi một bầu không khí lo âu mà bằng mắt thường cũng có thể nhận ra.

Đã có ba nhóm người đến Du Thụ trấn giống như đang tìm kiếm thứ gì, trong đó thậm chí có nhóm người một mực ngụ lại ở trấn trên, điều này làm cho Lưu Ngọc không khỏi có cảm giác khẩn trương, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, căn cứ theo lời những người này miêu tả về cơn bão và vật đang tìm, Lưu ngọc cơ hồ có thể đoán ra bọn họ nhất định là đang tìm hòn đá ấy, trong lòng Lưu ngọc thầm hối hận…

Lưu Ngọc tuy không quen biết bọn họ nhưng vẫn có thể đoán ra bọn họ có lai lịch bất phàm, đều là những người không dễ trêu chọc, dù sao trước kia hắn cũng là đệ tử của đại gia tộc, những người này có che giấu tài tình thế nào đi nữa cũng không thể giấu đi khí chất của bản thân.

Căn nhà này là tổ trạch của Lưu gia, Lưu Ngọc liền đem hòn đá kỳ quái kia giấu bên dưới một cái hốc bí mật bên dưới nhà, chỉ đến khi trời sắp sửa tối mới lấy ra cầm xem một lúc, loại đá này khi cầm trong người có cảm giác mát lạnh hết sức thư thích, tâm trí cũng trở nên an tĩnh mà tựa hồ thể chất lẫn tinh thần rõ ràng so với trước kia tốt lên rất nhiều. Lưu ngọc nghĩ chờ khi những người đó rời đi thì cũng nên cho đệ đệ sử dụng, bây giờ Lưu ngọc đã có thể khẳng định hòn đá này nhất định là một bảo vật khó tìm, giá trị cũng sẽ không kém hơn viên tử sông trấn linh đan năm đó.

Một buổi sáng nữa lại đến, Lưu Ngọc thức dậy thật sớm.

Trong mấy năm vì cuộc sống mưu sinh mà bôn ba, những đắng cay khổ cực đã rèn luyện khiến hắn không còn là vị đại thiếu gia mặt trắng năm nào nữa, vốn hắn có chút dáng vẻ tiểu bạch kiểm, cũng chầm chậm được thay bởi vẻ rắn rỏi.

Rón rén rời giường Lưu Ngọc không muốn đánh thức đệ đệ quá sớm, hắn rửa mặt thật nhanh sau đó đi ra bờ sông gánh nước, hắn xem như cũng biết chút võ công, thân thể không đến nổi yếu nhược như nữ tử, vì vậy Lưu Ngọc múc nước không tốn sức chút nào, nhưng khi hắn múc đầy nước trong thùng, vô tình nhìn thấy bóng mình trên mặt nước lại như gặp phải quỷ, “Ùm” một tiếng, thùng nước liên bị đổ ra hắn cũng không có quan tâm.

Lưu Ngọc nhìn thấy cái gì mà lại kinh ngạc như thế? Chính là bởi hắn nhìn thấy không phải khuôn mặt quen thuộc của mình, mà là một khuôn mặt hết sức xinh đẹp giống như tiên nữ. Mặc dù khuôn mặt trước kia cũng rất thanh tú, nhưng ít nhất người khác nhìn cũng sẽ không bị nhận nhầm là nữ tử.

Nhưng bây giờ thì sao? Lưu Ngọc rất hoài nghi coi như hắn có nói rát cổ họng giải thích mình là một nam nhân, người khác cũng sẽ không tin. Gương mặt này ngũ quan hết sức tinh sảo xinh như búp bê, không nhìn ra bất kỳ dấu vết năm tháng cùng khổ nạn ăn mòn, mắt to long lanh nước, cái mũi nhỏ thanh tú cao ngất, môi anh đào màu hồng mềm mại, dù nhìn ở góc độ nào cũng là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Trong chốc lát Lưu Ngọc thậm chí cho là mình bị quỷ nhập, vội vàng xách theo thùng nước chạy như điên về nhà, đệ đệ còn chưa thức, Lưu Ngọc thấy vậy có chút yên tâm liền cầm gương lên xem lại khuôn mặt mình, vẫn là khuôn mặt nữ tử làm Lưu Ngọc lúc này chỉ muốn khóc, sờ sờ hạ thân hắn mới thở phào nhẹ nhỏm, cũng còn may cái kia không có mất. Bất quá Lưu Ngọc đang trong tình trạng hốt hoảng căn bản không chú ý tới trước ngực mình đã không còn bằng phẳng như trước, mà lại hơi chút phát triển mặc dù lúc này còn nhỏ cơ hồ không thấy có gì khác biệt, nhưng mà tựa hồ nó còn đang tiếp tục phát triển có khuynh hướng lớn hơn nữa.

Lưu Ngọc nghĩ nghĩ cái gì liền chạy một mạch đến phòng bếp, cầm mấy thanh củi ra khều lấy ít tro bôi lên mặt, chính là lấy bộ dáng lấm lem ra ngoài, lại đem tóc dài rủ xuống mặt, như vậy có thể che đi dung mạo tuyệt trần kia nhưng lại làm mình xấu như quỷ, người trong thôn lại rất mê tín khẳng định nói hắn bị quỷ chết thiêu nhập người, như vậy cũng đã hơn là làm yêu nữ.

Bình tĩnh lại Lưu Ngọc mới nhớ tới hòn đá kỳ quái kia không khỏi nghĩ tai họa lại do chính mình gây ra, nhất thời có chút hối hận. Vì sao ngày đó bị hòn đá này làm mê hoặc mà mang về chứ, trên đời quả nhiên thứ gì cho không thì chẳng phải chuyện tốt, mà bây giờ hắn lại không dám mang hòn đá kia vứt bỏ, lỡ mà sau này có cách dùng hòn đá lấy lại khuôn mặt thì lúc đó đi đâu mà tìm? Không phải sẽ mang bộ mặt nữ nhân này suốt cả đời sao? Tưởng tượng một thân nam nhân lại mang dáng vẻ nữ nhi, đi ngoài đường liền bị mọi người chỉ chỉ chõ chõ, Lưu Ngọc chợt hận không tìm được cái lỗ nào mà nhảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.