Phát Sóng Trực Tiếp Trường Quay Phim Thần Quái

Chương 3: 3: Chương3




Trong hai ngày Kim Trăn đi rồi, trường quay hết sức yên tĩnh, tuy mỗi ngày cảnh sát vẫn về đây phong tỏa hiện trường, điều tra manh mối, nhưng đối với diễn viên và ekip làm phim, mấy ngày nay quả là kỳ nghỉ hiếm hoi.

Tinh thần Tạ Thanh Thần vẫn có chút suy sụp, Hoa Dung bắt được cơ hội, ngày ngày lượn lờ xung quanh cô, dốc lòng chăm sóc, tận sức làm tròn trách nhiệm của bạn trai Trung Quốc gương mẫu.

Ngoại trừ Tạ Thanh Thần, những người khác trong đoàn phim không quen biết gì Lâm Đan Đan, nên trải qua giai đoạn hoảng sợ và đồng cảm ban đầu, ai nấy đều khôi phục thái độ bình thường.

Nhất là Đào Di và Tịnh Tịnh, hai cô nàng ngày đêm ngâm mình trong quán bar tại trung tâm thành phố, high quên trời trăng.

Vi Vi và Tô Tô không điên cuồng như hai cô kia, song cũng nhân cơ hội này đến Đông Thành chơi cho biết.

So ra, Mạc Vũ Sinh là yên lặng nhất, cả ngày ở trong khách sạn, không hề bước chân ra ngoài, người đại diện đã cầm kịch bản phần sau lại đây, cộng thêm vài công việc liên quan đến quảng cáo và làm người phát ngôn, Mạc Vũ Sinh căn bản không rảnh.

Lục Tường là người nóng ruột nhất, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ đành ngồi trong khách sạn lo lắng suông. Nhìn hắn mỗi ngày đi tới đi lui trong phòng như khủng long bạo chúa, nữ biên kịch đề nghị hắn đến một miếu thờ ở ngoại ô Đông Thành cúng bái vì đoàn phim, cũng vì hắn luôn. Lục Tường nghe xong, vậy mà làm theo thiệt, hôm sau dẫn Đầu Trọc và nữ biên kịch đi thẳng tới ngôi miếu nọ.

Buổi sáng ngày thứ ba, nguyên một tầng của khách sạn chìm vào tĩnh lặng, Kiều Mạt ngồi trong phòng Kim Trăn, Ô Mãn bên cạnh thì toát mồ hôi ướt thái dương.

“Điện hạ, Đào Di với Tịnh Tịnh đi từ sáng qua, đến giờ vẫn chưa về phòng. Hai cô kia thì đi chơi từ sáng nay, tối qua nhóm đạo diễn Lục không về, Hoa Dung đang ở ngoài đường, hình như đi mua cơm trưa cho Tạ Thanh Thần, mấy staff khác trong đoàn phim thì rủ nhau đi nướng thịt. Hiện tại cả tầng này chỉ còn ba phòng có người, kỷ lục thấp nhất trong lịch sử.”

Nói xong, Ô Mãn lau mồ hôi, nhìn Kiều Mạt đang ngồi gặm donut trên ghế salon, trong lòng cứ thấy kỳ kỳ. Từ sáng hôm Kim Trăn rời đi, Kiều Mạt liền giao cho hắn một nhiệm vụ, quan sát chặt chẽ hướng đi của người trong đoàn phim, tranh thủ tìm thời điểm khách sạn vắng người nhất.

Hai bữa nay Kiều Mạt hoàn toàn không ló mặt ra khỏi phòng, ban ngày ở lì trong phòng tu luyện, bảy giờ tối đúng hẹn gọi cho Kim Trăn, miệng bô lô ba la liên tù tì hai tiếng, sau đó tắm rửa, tu luyện tiếp, cười ngu một chốc rồi đi ngủ.

Ô Mãn chả biết Kiều Mạt muốn làm gì, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được tu vi của Kiều Mạt hai ngày nay đang đề cao. Quả nhiên, sau khi ngồi trên ghế salon diệt xong ba cái donut, hoàng tử nhỏ mở miệng:

“Ô Mãn, tối qua ta đột phá bình cảnh, tiến vào kỳ Nguyên Anh.”

Ô Mãn nghe vậy, lập tức cười nói: “Chúc mừng điện hạ.”

Nguyên Anh là thời kỳ quan trọng nhất trong cả quá trình tu luyện, từ Linh Tịch lên Nguyên Anh, rất nhiều người phải trải qua giai đoạn vô cùng dài lâu, đa số người nhân gian đến tận cuối đời cũng chưa thể đột phá.

Hoàng tử nhỏ có sự hỗ trợ của tư chất long tộc nên dễ dàng hơn, lần đột phá này với cậu cũng rất quan trọng, bởi bước vào kỳ Nguyên Anh là có thể di chuyển bằng pháp khí ngự không. Từ khi đến nhân gian, linh lực trong cơ thể cậu bị áp chế rất nhiều, lúc trước ngay cả năng lực gọi pháp khí cũng không có.

Hồi mới gặp Kiều Mạt, Ô Mãn cũng đã nhận thấy tu vi của cậu chỉ cách Nguyên Anh một bước. Nhưng cậu luôn vững bước tu luyện không nhanh không chậm, cũng chẳng dành quá nhiều tinh lực cho việc này. Thời gian tu luyện mỗi ngày còn lâu mới bằng thời gian xem TV.

Rốt cuộc là chuyện gì thôi thúc mà hoàng tử nhỏ thoắt cái đã bật mode “trùm” luyện rồi? Ô Mãn ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn không hỏi.

Kiều Mạt nhảy khỏi ghế salon, duỗi eo, nói:

“Đi thôi, chúng ta sang phòng mấy người khác ngao du.”

Ô Mãn theo Kiều Mạt ra khỏi phòng, đi thẳng về hướng phòng Mạc Vũ Sinh, căn cứ vào phán đoán của hắn, Kiều Mạt chẳng đời nào qua phòng Tạ Thanh Thần, nên chỉ có thể là phòng Mạc Vũ Sinh thôi.

Đi được hai bước, lại phát hiện Kiều Mạt đi về hướng ngược lại. Ô Mãn ngơ ra, tức tốc quay đầu đi theo.

Hai người đến trước cửa căn phòng cuối hành lang rồi dừng chân, Kiều Mạt quay lại dòm Ô Mãn, bảo:

“Mở cửa đi.”

“Hở?” Ô Mãn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, là phòng của Vi Vi và Tô Tô mà.

“Điện hạ, giờ mấy cổ không có trong phòng.” Ô Mãn nói.

“Đúng vậy, thế nên mới biểu ngươi mở cửa, hệ thổ là tiện nhất, lỗ chìa khóa đây nè.” Kiều Mạt đáp.

Giờ phút này, Ô Mãn rốt cuộc hiểu đến phòng người khác ngao du là ý gì, hắn chần chứ nói:

“Điện hạ, ý ngài là vô mấy phòng không người dạo chơi hả?”

Kiều Mạt gật đầu: “Có người thì phóng linh thức kiểu gì.” Sau đó vứt cho Ô Mãn một ánh mắt ghét bỏ “sao ngươi chậm tiêu thế”…

Ô Mãn đành chìa tay, chỉ thấy lòng bàn tay hắn xuất hiện một trụ cát màu vàng đất, chậm rãi chui vào lỗ chìa khóa, sau khi rót đầy thì cát nháy mắt đông cứng. Ô Mãn giật giật cổ tay, vặn một cái, tiếng cách vang lên, cửa phòng mở ra ngay sau đó.

Kiều Mạt đi vào rồi đứng giữa phòng, chợt thấy một luồng sóng lam nhạt tràn ra từ tay cậu, lấp kín cả căn phòng. Cậu nhắm mắt tra xét một hồi, mở mắt, vươn tay rót một tia linh lực vào đèn treo trên trần phòng, đoạn mang Ô Mãn ra ngoài.

Trong nửa tiếng sau đó, hai người dò xét tất tật phòng của tầng này một lần.

Sau khi mở khóa phòng của nguyên tầng lầu, Ô Mãn đã biến thành tay mở khóa lão luyện, nhận thấy mình get được kỹ năng mới toe, cảm giác có tật giật mình nho nhỏ ban đầu cũng biến mất tăm mất tích. Té ra pháp thuật hệ thổ còn có thể xài như vậy, sau này nếu không được nhận thầu hồ cá thì chuyển sang làm thợ khóa, ý tưởng coi mòi cũng hay phết chứ nhể.

Cuối cùng quay về phòng cũ, Ô Mãn rốt cuộc nhịn không được phải hỏi:

“Điện hạ, ngài đang tìm gì vậy?”

Kiều Mạt trợn mắt nhìn hắn: “Đương nhiên là tìm hung thủ giết người rồi.”

Ô Mãn hơi kinh ngạc: “Điện hạ, bao ngày nay ngài khắc khổ tu luyện, chẳng lẽ vì muốn khu ma trừ hại cho nhân gian?”

Kiều Mạt gật gù: “Đúng thế, trước khi Kim Kim về, ta nhất định phải tóm được hung thủ.”

Ô Mãn không hiểu lắm: “Giác ngộ của điện hạ tăng vọt từ lúc nào mà lẹ vậy, chả lẽ ngài quen biết cái cô mới chết kia?”

Kiều Mạt cất giọng rất chi nghiêm túc: “Ô Mãn, đừng bịa đặt, Kim Kim nghe được sẽ ghen, trinh tiết của ta thuộc về ảnh.”

Ô Mãn: …

Móa, miệng lại tiện nữa.

Kiều Mạt tiếp lời: “Hôm qua Kim Kim tâm sự trong điện thoại với ta rằng kéo dài thêm ngày nào là đoàn phim tổn thất chi phí ngày ấy, ta muốn chịu trách nhiệm với tiền của Kim Kim, nên phải tìm ra hung thủ mau mau chút.”

Ô Mãn gật đầu.

Đây là dạng điển hình của bị ăn tươi còn giúp người ta tiết kiệm tiền nè.

Kiều Mạt: “Bắt đầu từ mai, ngươi đi theo dõi Đào Di, cổ đi đâu ngươi theo đó, mọi tình huống phải kịp thời báo cáo cho ta biết.”

Ô Mãn mờ mịt, vừa ngẩng đầu toan lên tiếng, Kiều Mạt đã bổ sung:

“Ta không quen biết gì cổ hết, đừng hiểu lầm.”

Ô Mãn: …

Rùa cũng có tôn nghiêm, còn khuya mới phạm hai sai lầm tương tự nhau trong một phút nha.

“Ta chỉ cảm thấy người kế tiếp gặp vấn đề có lẽ là Đào Di, ta cảm nhận được khí tức na ná khí tức tại phòng cô nàng mới chết trong phòng cổ, hai người đều là hành cách hệ hỏa, có khả năng hung thủ chuyên chọn hệ hỏa để xuống tay.” Kiều Mạt nghiêm túc nói.

“Yên tâm đi điện hạ, tôi nhất định bảo vệ cổ thật tốt.” Ô Mãn tỏ lòng trung thành.

Kiều Mạt trợn mắt liếc hắn: “Ai kêu ngươi bảo vệ? Ta chỉ sai ngươi theo dõi cổ thôi.”

Ô Mãn hắc tuyến: …

Kiều Mạt cau mày nghĩ nghĩ, đoạn mở miệng: “Ờm, nếu Đào Di gặp chuyện thiệt, mấy cảnh của cổ sẽ phải quay lại hết, vậy càng lãng phí tiền. Được rồi, Ô Mãn, vậy ngươi bảo vệ cổ đi. Nhưng dựa theo tu vi hiện tại của ngươi, nếu gặp nguy hiểm thì ngươi vẫn nên mau chóng cho ta biết, tu vi của hung thủ chắc cao hơn ngươi đó.”

Tâm tình Ô Mãn đang phập phồng, nghe xong câu cuối của Kiều Mạt, đáy lòng hắn vẫn có chút cảm động:

Điện hạ vẫn nhớ thương an nguy của mình. Bạn đang �

Loại cảm động này nóng hổi được một giây, giọng hoàng tử nhỏ lại truyền tới:

“Ô Mãn, ngươi đừng gặp chuyện nhen, nếu không ai đi mua donut cho ta.”

Ô Mãn: …

Hắn gởi gắm hi vọng vào tên này làm qué gì chứ, tìm ngược hở!

Nói thì nói thế, Ô Mãn vẫn thấy được sự quan tâm chân thành trong mắt hoàng tử nhỏ, dù thoạt trông lòng quan tâm có vẻ dành một phần cho donut rồi.

Ô Mãn quyết định chấm dứt đề tài khiến người ta đắng lòng này, hỏi:

“Điện hạ, giờ ngài có đầu mối gì chưa?”

Kiều Mạt lắc đầu: “Khó nói lắm, luồng linh áp hệ thổ lần trước cứ như đã lặn mất triệt để, ban nãy ta chẳng cảm nhận được tí gì. Mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, nếu mục tiêu của đối phương là hệ hỏa, vậy bản thân hắn nên là hệ mộc hoặc thổ.”

Ô Mãn nghe vậy thì nhíu mày: “Điện hạ, Trúc Ảnh kia là hệ mộc, hơn nữa hắn mới đến không lâu đã xảy ra chuyện, chiếu theo lẽ thường, hắn đáng nghi nhất.”

Kiều Mạt lắc đầu: “Mới đầu ta cũng hoài nghi hắn, nhưng ngẫm lại chắc hắn chẳng ngu vậy đâu. Mấy bữa nay hắn vắng mặt, nếu lại xảy ra chuyện thì xem như không liên quan gì tới hắn.”

Bất tri bất giác, hai người ngồi tán gẫu trong phòng đến bảy giờ tối, giờ sinh học của hoàng tử nhỏ cực chuẩn, cậu hoan hỉ chạy thẳng tới chỗ di động đầu giường, vừa cầm lấy di động, tiếng chuông đã vang lên.

Kiều Mạt cầm di động quơ quơ với Ô Mãn, đắc ý nói:

“Cái này gọi là tâm hữu linh tê nè.”

Ô Mãn im lặng quay lưng đi, chuẩn bị rời phòng, không muốn nghe đối thoại ê răng của hai người. Phía sau, Kiều Mạt bắt máy, cất giọng ngọt lịm:

“Nhớ anh, moah moah!”

Ô Mãn thoáng run rẩy, da gà da vịt nổi đầy người, toan cất bước thì nghe âm thanh chói tai vang lên sau lưng:

“Anh hai? Sao lại là anh!”

“A a a! Moah lộn người rồi, quê chết mất, trước khi gọi điện sao không ới em một tiếng hả, thiệt tình.” Hoàng tử nhỏ cất giọng vừa thẹn vừa bực.

Nghe thế, Ô Mãn không nhịn được cười mà dừng bước lại, tập trung vểnh tai, duỗi dài đầu rùa, nghe lén hai người nói chuyện.

“Ui má ơi, Tiểu Cửu, mới mấy bữa không gặp mà cưng đã đạt tới trình độ lai láng vô hạn thế cơ á, anh hai sắp chịu không thấu rồi.” Giọng Nhị hoàng tử tràn ngập trêu ghẹo.

“Anh hai, đừng chọc em nha, cắn anh à!”

“Rồi rồi rồi, không chọc em nữa, nghe nói đoàn phim bọn em gặp chuyện ở phim trường hả? Em có bị gì không?” Ngao Tứ thu bớt ý cười.

“Em không sao, một nữ trợ lý bị đoạt xá, cảnh sát đang điều tra, em cũng đang điều tra.” Kiều Mạt thành thật trả lời.

“Hả, vậy những người khác có bị sao không?” Ngao Tứ tiếp tục hỏi.

“Hiện giờ thì không, nhưng chắc sẽ còn người bị hại, em đoán có lẽ mục đích của đối phương là hành cách hệ hỏa. Anh hai yên tâm đi, em ổn lắm.” Kiều Mạt đáp.

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Ngữ khí của Ngao Tứ tựa hồ cũng nhẹ nhõm đôi chút, nói tiếp:

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh nhận quảng cáo ngoại cảnh, ngày mốt đến Đông Thành, tới bữa ấy sẽ đi tìm em.”

Kiều Mạt nghe xong, lập tức mừng hết xiết: “Anh hai, anh đi nước ngoài về rồi hả?”

“Ừ, tình huống chỗ chú tư không ổn, đợi anh về nói cụ thể với em sau, hai ngày này nhớ chú ý bảo vệ mình thật tốt.” Ngao Tứ dặn.

“Dạ, biết rồi.”

“Đúng rồi, đỉnh kia của em sao rồi? Tiến triển thế nào? Lần này cho anh hai xem được chưa?” Ngao Tứ cười hỏi.

Hoàng tử nhỏ nhăn nhó bảo: “Bọn em… Đã gì kia rồi, nhưng hình như công lực vẫn chưa có gì tiến triển, mấy ngày nay ảnh lại không ở đây, chả biết ảnh có kịp về trước khi anh hai đi không nữa.”

“Ngố quá, chờ anh hai về dạy cưng mấy chiêu.” Ngao Tứ cất giọng khí phách.

“Dạ, cám ơn anh hai.” Hoàng tử nhỏ vui vẻ chuyện trò với Ngao Tứ vài câu, đoạn cúp máy.

Ô Mãn bên cạnh nghe tin Ngao Tứ sắp tới Đông Thành, dường như tảng đá lớn trong lòng cũng hạ xuống, có Nhị hoàng tử, mình tạm thời không cần lo cho tính mạng.

Lúc này, hắn thấy Kiều Mạt đang ngồi trên giường tròn mắt ngạc nhiên, dòm dòm cánh tay, tiếp theo cầm điện thoại lưỡng lự chốc lát, cuối cùng thả điện thoại xuống, ngồi tại đầu giường bật mode cười ngu.

Ô Mãn thấy quái quái, mấy bữa nay tối nào Kiều Mạt cũng vậy, có điều tối nay cười hơi sớm, lẽ nào đây là biến chứng khi tu luyện tới kỳ Nguyên Anh?

Hắn quan sát một lúc lâu, rốt cuộc nhịn hết nổi phải hỏi: “Điện hạ, ngài cười gì thế?”

Kiều Mạt nâng cánh tay lên, chỉ vào vết thương lớn cỡ móng tay rồi bảo: “Đây là nơi nhổ vảy, trước khi Kim Kim đi, ta có rót thêm linh lực vào vảy, rồi dặn ảnh rằng nếu nhớ ta thì cứ hôn miếng vảy, chỉ cần ảnh hôn là vết thương của ta cảm nhận được liền.”

Ô Mãn vỡ lẽ, cười hỏi: “Hôm nay Kim tổng hôn mấy lần?”

Kiều Mạt lắc đầu: “Một lần cũng không.”

Ô Mãn: …

Ngó bản mặt đần thối của Ô Mãn, Kiều Mạt cười càng toe toét hơn: “Nhưng ta cảm giác được tối nào ảnh cũng ngậm vảy đi ngủ.”

Kiều Mạt dịu dàng nhìn chăm chú vết thương trên cánh tay mình, nói: “Mấy ngày nay ảnh bận lắm, ban nãy ta lại cảm giác được ảnh ngậm vảy, dự là ngủ rồi, nên hôm nay không gọi cho ảnh nữa.”

Ô Mãn: …

Cái xì-tai dịu dàng săn sóc này có đúng không vậy?

Kiều Mạt nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt của Kim Trăn lúc gần đi, không khỏi đỏ mặt, mở miệng nói:

“Sớm biết thế đáng lẽ nên nhổ vảy ở chỗ khác, vậy có thể…”

Giời đất chứng giám, hoàng tử nhỏ thuần khiết chỉ đang hồi tưởng cảm xúc nóng bỏng của nụ hôn kia thôi.

Mà Ô Mãn nghe xong lại thoáng sợ ngu người, hắn trợn mắt há mỏ dòm khuôn mặt đỏ lựng, ánh mắt mê ly của Kiều Mạt.

Tiếp theo như có điều suy nghĩ mà chậm chạp dời mắt xuống đũng quần của Kiều Mạt…

Ối cha mạ ơi, điện hạ, mới dăm bữa không gặp mà ngài đã đạt tới trình độ tràn trề lai láng như vầy rồi á, tui cũng chịu không thấu đâu…

—–

Tác giả có lời muốn nói:

[Tiểu cúc trường]

Kiều Mạt: “Kim Kim, thế quái nào đôi mình phải chịu nỗi khổ chia ly đêm thất tịch, em đếch làm Chức Nam đâu (╯‵□′)╯︵┻━┻”

Kim Trăn: “Truyền thuyết nhân gian không thích hợp với hai đứa mình, tham khảo ver nhân thú HE đi.”

Kiều Mạt: “Nhân thú, (⊙v⊙) ớ? Anh rốt cuộc cũng tin em là rồng con rồi hở anh? o(*////▽////*)q”

Kim Trăn: “… Nghe nói Ngưu Lang ở chung với con bò của mình.” (*ngưu: bò)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.