Phát Rồ

Chương 3




Hoàng cung Đông Lăng quốc, từ đại thần nhất phẩm đến cung tỳ đều nôm nốt lo sợ, hai ngày nay Lăng Tiêu Đế cực kì đáng sợ, người như phủ một lớp băng làm mọi người không rét mà run.

" Đại học sĩ, lễ bộ thị lang, Tả hữu đại thần hai triều một vấn đề nhỏ như vậy không một ai có thể giải quyết? Trẫm nuôi các ngươi lợi ít gì?" Bách Lý Mạch vỗ Long ỷ quát lớn.

"Chúng thần có tội "Chúng đại thần lập tức quỳ xuống run rẫy, mấy ngày nay bệ hạ thật kinh khủng, hở một chút đã đem chém đầu người đã có ít nhất 3 vị đại thần bị xử tử.

"Có tội? Đã biết bản thân có tội còn mặt mũi đứng ở đây? Các ngươi đều là một lũ vô dụng, bất tài chỉ một chuyện nhỏ mà còn không đưa ra được ý kiến, còn nói là phù trợ phân ưu cho Trẫm? Trẫm thấy các ngươi chính là một lũ vô dụng!" Bách Lý Mạch tức giận quát

"Xin bệ hạ bớt giận, giữ gìn long thể, theo thần thấy hay là giao chuyện này cho lễ bộ thị lang và Đại học sĩ giải quyết nếu trong 3 ngày vẫn chưa được thì trị tội cũng không muộn" Tể tướng đương triều Lê Đức ra tiếng cầu tình. Hắn là người rất được lòng của Lăng Tiêu Đế

"3 ngày sau vẫn không xong thì xách đầu đến gặp Trẫm " nói đoạn phẩy tay áo tức giận bước đi.

"Thần lĩnh chỉ, tạ bệ hạ ân điển "

"Bãi triều " giọng Thái giám tổng quản vang lên chúng đại thần như được đặc xá thở phào một hơi đứng lên.

Bách Lý Mạch về đến thư phòng càng bực bội hơn, hai ngày trước hắn nhận được tin Nhược Nhi có thai, nàng đang mang thai nghiệt chủng.

Nàng là của hắn sao có thể? Hắn có thể không để ý nàng không toàn bích vì đó là hắn đã bỏ lỡ nàng, nhưng tình yêu hắn dành cho nàng chưa hề thay đổi nhưng bây giờ nàng thế nhưng mang thai, là nghiệt chủng kia thì không thể được, không thể được!

"Ta sẽ không để nàng sanh đứa nghiệt chủng đó ra!

Nàng chỉ có thể là của ta! mang thai hài tử của ta"

Bách Lý Mạch điên cuồng thì thầm đôi mắt đầy tia máu, không hề còn vẻ nho nhã ôn hòa như bình thường mà là thị huyết tàn nhẫn, lại có phần cuồng loạn đáng sợ.

Thời gian chớp mắt một cái đã thêm một tháng, trong khoảng thời gian này Nhược Ly thập phần thoải mái nhàn nhã trừ lần vào cung ám đấu đến giờ cũng có rất nhiều chuyện vặt vãnh xảy ra,

Tỷ như thuốc có thêm một vị, trà cũng là bị động tay, màn bình phong đều có chút hương liệu mới, nhưng nàng là ai? Với những thủ đoạn nhỏ đó nàng còn chưa để vào mắt, có nhiều người không muốn bảo bối ra đời nhưng nàng sẽ không để bất kì ai làm tổn thương cục cưng, những người đó đều sẽ trả giá rất đắc .

Nhưng chưa phải bây giờ hiện tại nàng phải hảo hảo dưỡng cục cưng để đến lúc sinh ra trắng trẻo mập mạp. Đưa tay xoa bụng híp mắt hưởng thụ cảm giác mát mẻ dễ chịu. Bỗng rơi vào một vòng tay ấm áp

"Chàng về rồi sao? Hôm nay về trễ hơn mọi khi có phải vì chuyện Phượng Chiếu quốc? " Nhược Ly dựa vào lòng Lãnh Thế Tuyệt nhẹ giọng hỏi

"Phụ Hoàng muốn ta xuất chinh " nửa tháng trước Phượng Chiếu quốc đã khởi binh gây chiến tình hình không mấy tốt xem ra họ muốn dốc sức một lần rồi.

"Bọn họ sẽ nhanh chóng không trụ được, kinh tế quan trọng trong nước đều do Ám Lục nắm giữ, có lẽ chỉ bắt đầu thì hung mãnh nhưng chàng đừng quên dã tâm của Thái tử và Tứ Hoàng tử, đây cũng là cơ hội của bọn họ, chúng ta vẫn còn con bài chưa lật. Chuyện diệt Phượng Chiếu chỉ là thời gian " Nhược Ly sắc sảo nói

"Cũng là Ly Nhi đi trước một nước cờ ván này Phượng Chiếu thua không oan nhưng mà ta cũng phải ra trận để ổn định lòng

quân. Có điều ta không an tâm để nàng một mình " "Ngốc! Sao lại một mình, ta sẽ chăm sóc mình thật tốt chàng đừng quên ta là thần y đó ai có thể qua mắt được ta chứ? "

"Ly Nhi cực khổ nàng rồi, nàng đang mang thai ta lại không thể ở bên nàng "

"Không khổ cực, nhưng mà ta muốn lúc con ra đời chàng phải ở bên ta"

"Được, ta hứa với nàng sẽ về trước khi con chào đời "

"Ukm, nhớ phải cẩn thận không để mình bị thương nếu không ta sẽ không quan tâm chàng"

"Ta hứa với nàng "

Nói đi là đi, hai ngày sau Lãnh Thế Tuyệt đã xuất chinh ra chiến trường, Nhược Ly tuy nói để hắn đi nhưng nàng vẫn lo lắng nhưng không có nói ra. Nàng âm thầm phái hai ám vệ lặng lẽ bảo hộ an toàn cho Lãnh Thế Tuyệt còn đưa một số thuốc trị thương cầm máu v..v..

Nàng nghĩ khi gặp lại sẽ mang đến bất ngờ cho hắn, đứa trẻ trong bụng rất nghịch ngợm, ngay cả Thái y trong cung cũng chỉ chuẩn ra một đứa nhưng kỳ thật là hai đứa, là song bào thai, nàng muốn cho hắn một kinh hỷ nên mới không nói.

Nhưng mà tình thế trong cung cũng không ổn là mấy, Lãnh Thế Tuyệt đi rồi người duy nhất kiềm hãm Thế lực Vân Vương đã đi, hắn không thể ngồi chờ chết,

Từ lúc Phượng Chiếu quốc khởi binh thì hắn đã vô duyên với Hoàng vị giờ hắn chỉ có thể lợi dụng thời điểm này liều một phen cá chết lưới rách kéo Thái tử xuống để Thượng vị.

Nếu hắn có thể trước khi Lãnh Thế Tuyệt trở về dành lấy đại cuộc thì tốt còn không đợi đến lúc Chiến tranh kết thúc hắn chỉ còn nước bị lưu đài đến đất phong mãi mãi không thể về kinh.

Nhưng Vân Vương vẫn là xem thường Thiên Long Đế, ông ta nắm gọn thế cuộc trong tay, vẫn biết dã tâm của Vân Vương mà không ra tay đã là niệm tình cha con, có thể lần này là một khảo nghiệm dành cho Thái tử. lần này Vân Vương là tự tìm đường chết.

Nàng cũng là an ổn ở nhà dưỡng thai thuận tiện quan sát tình thế là được, nếu Thái tử không giải quyết được thì giúp đỡ một tay thôi.

Quả nhiên Vân Vương điên cuồng thâu tóm thế lực lượng, Thái tử cũng là đáp trả mãnh liệt, minh tranh ám đấu rất là kịch liệt.

Thiên Long Đế làm như không thấy không hề có một chút động tĩnh gì, chỉ để Thái tử một mình giải quyết.

Bụng nàng cũng dần lớn ra đến tháng thứ tám ngay cả đầu ngón chân nàng cũng không nhìn thấy nữa, bây giờ trên dưới Chiến Vương Phủ đều căng như dây đàn một hạt sỏi một miếng lá cây đều được quét dọn kỹ càng,, vật sắt nhọn đều thay thế rồi phủ thảm lông thật dầy lên trên.

Nàng cảm thấy gần đây tinh thần không tốt lắm, cứ bức rứt khó chịu còn mất ngủ hỏi mấy ma ma mà Hoàng Thượng phái đến đều nói thai phụ ai cũng vậy lúc gần sinh đều có áp lực nên mới trở nên như vậy.

Lúc đầu nàng cũng nghĩ là bình thường nên cho qua nhưng nàng không có sợ sao lại có áp lực, nhưng tinh thần càng lúc càng kém, bụng lại ẩn ẩn đau, kiểm tra kỹ lại mới thấy nàng bị trúng dược, cơ thể nàng bách độc bất xăm nếu là độc dược hẳn có phản ứng vậy chỉ có thể là Dược vật khiến nàng sảy thai còn là loại mãn tính nhưng cực kỳ nguy hiểm nếu không cơ thể nàng đã bài xích hết.

Rất may cơ thể nàng tự loại bỏ nếu không chắc đã không giữ được đứa bé. Càng nghĩ càng lạnh người, nàng đã cẩn thận từng chút nhưng vẫn tránh không thoát độc thủ, nhưng vì sao bây giờ lại phát hiện?,

Hẳn là đợi không được nên gia tăng liều lượng cơ thể không thể bài xích hết mới có phản ứng. Nhưng hạ bằng cách nào nàng đã tra xét từng ngóc ngách Thiếu điều lật tung 3 tấc đất...?

Đất! Nàng lập tức đổ chậu hoa trên bàn ra. Đất có vấn đề! Rõ ràng đã bị người ta ngâm qua nước thuốc.

Là ai? Ai có thể ra tay ngay trước mắt nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.