Phát Rồ

Chương 22




Cô bé nghe hỏi thì quay đầu, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Tô Nhan, thoạt nhìn có vẻ là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi, mặc một cái váy liền thân rất đáng yêu.

"Chị ơi, em rất đau lòng."

Tô Nhan nhìn cô bé, trong lòng mềm lại, bản năng làm mẹ trong mỗi cô gái là vô địch!

"Sao lại đau lòng?"

Cô bé nhìn Tô Nhan, bĩu môi nghẹn ngào nói: "Em thích một người, nhưng ba mẹ em lại không thích cậu ấy, bởi vì em, ba mẹ đuổi việc ba mẹ cậu ấy, còn ép cậu ấy phải nghỉ học, cho nên em rất đau lòng, tại sao em lại hèn yếu đến vậy, nhỏ bé đến vậỵ, ngay cả người mình thích nhất cũng không bảo vệ được, em muốn trở nên thật mạnh mẽ, em muốn trở nên dũng cảm, mặc dù không thể lợi hại được như ba mẹ, nhưng ít nhất cũng phải tốt hơn hiện giờ, bây giờ trừ khóc thút thít ra, em vẫn chỉ biết khóc, cho nên, em muốn trở nên mạnh mẽ, em phải bảo vệ được người em thích nhất."

Cô bé nói với giọng chân thành tha thiết, khiến cho Tô Nhan thất thần, lời của cô bé đã ăn sâu vào đâu cô, không ngừng vờn quanh.

Đúng vậy, nếu không trở nên mạnh mẽ, sao có thể bảo vệ được người quan trọng của mình?

Đột nhiên nhớ tới câu nói tối qua của Trình Tự Cẩm với cô, chẳng lẽ anh ta định làm gì đó với em trai cô?

Nếu quả thật là thế, vậy cô phải làm sao đây? Đoán chừng là phải bó tay chịu trói đúng không? Vậy nếu cô không còn là cô bây giờ thì sao? Vậy sẽ như thế nào đây?

Ít nhất sẽ không bị động đến vậy, vô lực đến vậy...

Nghĩ một lát, ánh mắt của Tô Nhan lại rơi xuống xấp kịch bản trên tay mình, tròng mắt khẽ lóe, như vừa đưa ra một quyết định gì đó.

Cô bé nhìn Tô Nhan, lau nước mắt, đứng lên đưa cho cô một cây kẹo, nghẹn ngào nói: "Chị ơi, em phải về nhà rồi, đây là kẹo can đảm, chỉ cần ăn nó là chị sẽ có được can đảm."

Tô Nhan nhìn cây kẹo trong tay, vừa ngẩng đầu, cô bé đã bước lên xe buýt, vẫy tay tạm biệt với cô.

Xe buýt đi khỏi, Tô Nhan ngồi trên ghế nhìn hai món đồ vật trong tay, cuối cùng mở cây kẹo ra nhét vào miệng, khóe miệng khẽ cong lên, kẹo can đảm!

Vậy mà cô không biết....

Ở đằng xa, trong một chiếc xe, người đàn ông đã thu hết cảnh tượng vừa rồi vào mắt.

"Làm tốt lắm."

"Này này này, anh trai, lần này em giúp anh, anh phải nói cho em biết, chị gái vừa nãy rốt cuộc có quan hệ thế nào với anh?" Ở đầu kia điện thoại là giọng nói trong trẻo của một cô bé.

Trình Tự Cẩm nhìn cô gái đang ngồi đằng xa, khóe miệng hơi cong lên, trầm giọng nói: "Tú Cẩm, tạm thời đừng nói chuyện này cho ai biết, còn chuyện cô ấy là ai, sau này tự em sẽ biết."

"Được rồi, anh cũng đã nói vậy, lần này em giúp anh, anh à, hắc hắc..."

Trình Tự Cẩm nghe tiếng cười của em gái ở đầu kia điện thoại, giữa hai đầu lông mày hiếm khi giãn ra đầy dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Đưa em sang Pháp du lịch?"

"Oa, anh à, em yêu anh quá đi thôi, lần sau có chuyện gì cần em giúp, em nhất định sẽ theo hầu đến cùng, vậy thôi em cúp máy trước nhé..."

Trình Tự Cẩm tắt điện thoại, thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói: "Lái xe."

"Tổng giám đốc Trình, Bạch tiểu thư..."

"Ừ, tôi biết rồi."

Vừa dứt lời, điện thoại trên tay Trình Tự Cẩm đã run lên, tầm mắt hờ hững nhìn lướt qua rồi bắt máy.

"Có chuyện gì không?"

"Cẩm, bây giờ anh có rãnh không?" Đầu kia là giọng nói ủy khuất nghẹn ngào của Bạch Khuynh.

Trình Tự Cẩm nhíu mi, thấp giọng nói: "Nếu em thật sự không muốn quay bộ phim này nữa thì cũng không cần quay." Nói xong, Trình Tự Cẩm cúp điện thoại.

Còn Hàn Lỗi thì liếc mắt nhìn Trình Tự Cẩm, thở dài một tiếng, cảm thấy phu nhân thật đáng thương, tựa như một con dê nhỏ, đang từng bước nhảy vào cái hố mà tổng giám đốc của bọn họ đã đào sẵn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.