Phát Rồ

Chương 13




Dọc theo con đường đá rộng rãi mà bằng phẳng, Khanh Trần bước nhanh hướng Noãn các mà đi. Qua tiền điện hậu cung là quảng trường liên tiếp, Tử Cấm thành có vẻ cực kỳ trống trải, tựa hồ chỉ có một người là nàng đi qua nơi này, vĩnh viễn cũng đi không đến đầu.

Khanh Trần muốn thừa dịp còn chưa quá mệt mỏi đem việc nên làm làm xong, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, nếu không nàng sợ mình rất nhanh mất đi tìm tòi ý tưởng cùng dũng khí nghiên cứu, phủi đi mặc sự việc tự sinh tự diệt phát triển.

Ngày xưa đến nơi thảo luận chính sự, tấu chương của vài vị nội các đại thần đều từ tay khác nữ quan khác đến làm, nhìn thấy Khanh Trần tự mình đến đây, tiểu thái giám hầu hạ bên ngoài có chút ngoài ý muốn. Khanh Trần không có tiến vào nơi thảo luận chính sự, nói với trong đó hai người: “Các ngươi đi đem sổ con của vài vị đại nhân lấy đến, sau đó thỉnh tả tướng đại nhân đi ra đây một chút.”

Hai người đáp ứng rồi đi, trong chốc lát mang ra một hộp gỗ bọc gấm thêu bằng tơ vàng, mặt trên có khóa, giao cho Khanh Trần. Phượng Diễn đi ra nhìn thấy Khanh Trần, Khanh Trần lên tiếng:“Phụ thân.”

Phượng Diễn từ khi Khanh Trần tạm chức tu nghi chỉ lén gặp qua một lần, giao cho vài câu hướng sự gia tộc, thấy Khanh Trần thản nhiên liền cũng không nói gì thêm, lúc này từ cười nói:“Nguyên lai là Khanh Trần.”

Khanh Trần nói:“Phụ thân thỉnh dời bước nói chuyện.”

Phượng Diễn theo nàng rời đi đình viện, hỏi: “Hoàng đế có cái ý chỉ gì?”

“Không phải.” Khanh Trần hỏi:“Mẫu thân gần nhất thân mình ra sao?”

Phượng Diễn gật đầu:“Vẫn phục thuốc con kê, hiệu quả không sai.” Khí độ Thừa tướng tuy là đã sớm dưỡng thành từ lâu, lúc này xem ra, nếu không mang theo kiêu hoành quyền thần lại có thêm vài phần thân thiết.

Khanh Trần nói:“Chuyện của Loan Phi, phụ thân cùng các ca ca vẫn gạt nàng đi?”

Phượng Diễn giận dữ nói:“Nếu nàng biết sợ là thân mình chịu không nổi, chỉ là sợ cũng lừa không được bao lâu.”

“Vâng.” Khanh Trần gật đầu:“Loan Phi đã tỉnh.”

Phượng Diễn cước bộ dừng lại một chút, trên mặt vẫn còn bình tĩnh, thấp giọng hỏi: “Thật sao?”

Khanh Trần nhìn hắn một cái:“Ta còn chưa có bẩm tấu cho hoàng đế biết, phụ thân muốn đi trước cùng cửu hoàng tử nói chuyện một chút hay không, xem hắn muốn như thế nào?”

Phượng Diễn ánh mắt sâu xa khẽ nâng, chậm rãi nói:“Con đều biết hết?”

Khanh Trần bất động thanh sắc nói: “Loan Phi nói cho ta.” Nghe được Phượng Diễn nói những lời này, xem ra Phượng gia ở mặt ngoài bốn phương khéo đưa đẩy, trên thực tế cùng cửu hoàng tử mới là nhất mật liên minh, âm thầm kinh doanh không biết đã bày ra bao nhiêu sự tình, lúc này mưu hãm thái tử, bất quá chỉ là một cái bắt đầu thôi.

Thiên không chậm rãi nổi lên mây đen, càng nặng nề, trầm thấp, xem ra rất nhanh sẽ có một hồi tuyết buông xuống đại địa. Bốn phía lại không giống như trước rét lạnh, chính là như trước không thể thiếu trầm ám khí, ngưng trệ ở phía trên Tử Cấm thành thật lâu không tiêu tan.

Phượng Diễn nhíu mày:“Loan Phi như thế nào lúc này tỉnh lại, chẳng lẽ là cửu hoàng tử đưa sai thuốc?”

Khanh Trần hỏi ngược lại:“Thật là khi nào tỉnh, một tháng?”

Phượng Diễn sắc mặt nặng nề, nói:“Có thể kéo dài một tháng, vi phụ sẽ nghĩ cách đem nàng xuất cung, lúc này cũng không dễ vọng động.”

Nếu không phải Khanh Trần phát hiện ‘ly tâm nề hà thảo’, kế hoạch của bọn họ cũng coi như chu đáo, lúc này Loan Phi hẳn là sớm bị mang đi, hóa thành một người khác. Người định không bằng trời định, Khanh Trần khóe môi khinh dương, cả người tựa hồ mang theo một chút trầm tĩnh ý tứ hàm xúc:“Phụ thân khi đó sợ là mang một cỗ thi thể đi ra ngoài đi.”

“Là sao?” Phượng Diễn quay đầu nhìn nàng.

Khanh Trần cười cười:“Nữ nhi mặc dù y thuật không cao minh, nhưng lại biết độc tính ly tâm nề hà thảo này, bảy ngày mà chưa giải, Loan Phi hôm nay còn bất tỉnh, sợ là sẽ không bao giờ tỉnh. Điểm này, Cửu hoàng tử chẳng lẽ không nói cho phụ thân?”

Phượng Diễn đáy mắt mạnh mẽ hiện lên một đạo tinh quang, bị Khanh Trần đặt ở trong mắt. Sau đó, Phượng Diễn lại trầm giọng nói:“Loan Phi tỉnh lại lại có tác dụng gì.”

Mắt phượng thản nhiên nhẹ nhàng mị mị một chút, ý tại ngôn ngoại, Loan Phi đã thật suýt chết, tỉnh lại chẳng những đối với sự tình không có trợ giúp, ngược lại khả năng liên lụy Phượng gia. Phượng Diễn ý tứ thật sự là rõ ràng.

“Loan Phi là người của Phượng gia.” Khanh Trần thản nhiên nói:“Há có thể bị người lừa dối lợi dụng? Cửu hoàng tử đây là khi dễ Phượng gia không người sao?”

Phượng Diễn nói:“Cửu hoàng tử cùng Phượng gia có quan hệ sâu xa đã lâu.”

Khanh Trần nói: “Phụ thân nói vậy coi như hiểu biết người này, thỏ khôn tử, chó săn phanh, phi điểu tẫn, lương cung tàng, Khanh Trần lại không biết Cửu hoàng tử có phải người như thế hay không?” Vấn đề này coi như không cần trả lời, chuyện tình Loan Phi đã rõ ràng đáp án. Phượng Diễn làm người như thế, sợ là so với nàng càng có thể phỏng đoán cách làm việc của Cửu hoàng tử.

Không biết chân ai giẫm phải cành cây khô, “Răng rắc” một tiếng, trong bầu không khí yên tĩnh rét lạnh phá lệ chói tai. Phượng Diễn đột nhiên cười nói:“Xem ra Khanh Trần là đến làm thuyết khách cho thất hoàng tử đây.”

Không nghĩ lại đều là một cái luận điệu, chính nàng cùng Dạ Thiên Trạm quan hệ thật có điểm tẩy cũng tẩy không rõ. Loan Phi là con cờ Phượng Diễn áp ở trên người cửu hoàng tử, còn nàng là một con cờ hắn cân nhắc đặt bên Dạ Thiên Trạm đi, chính là người đánh cờ, ai ngờ ai là ai? Khanh Trần cũng không chấp nhận, ngược lại trên mặt đạm cười chân thành không thay đổi càng thêm vài phần phong tư làm người ta hoa mắt: “Theo ta thấy, vẫn là không nên nhúng tay vào chuyện này nhiều. Hiện tại thò tay khuấy nước còn sớm, lúc này thiên hạ, dù sao còn ở trong tay hoàng đế, ai cũng chiếm không được. Nếu thực là vì Phượng gia mà suy nghĩ, không bằng giống phụ thân ở mặt ngoài vậy, hoà hợp êm thấm, lấy tịnh chế động, mới là kế sách tốt nhất.”

Phượng Diễn ý vị thâm trường nhìn Khanh Trần, Khanh Trần nhướng mày, thong dong tĩnh tuệ, buổi nói chuyện này khiến cho Phượng Diễn đối với nữ nhi này nhìn bằng cặp mắt khác xưa, đối với ý kiến của nàng cũng cảm thấy hứng thú:“Vi phụ lại muốn nghe xem, con cảm thấy Phượng gia hiện tại nên làm thế nào cho phải?”

Khanh Trần liễm mi thản nhiên:“Nảy sinh mới sinh, mũi nhọn phương lộ, lúc này mang tất cả tiền vốn áp lên một người, một khi tính sai, khác nào tất cả trứng trong giỏ đều bị đập vỡ. Không bằng chậm rãi chờ đợi hắc mã trổ hết tài năng, lại nghĩ cách khống chế, chẳng phải nhiều phần thắng hơn sao? So với lúc này tự mình nhập cục, tốt hơn nhiều.”

Phượng Diễn vừa lòng cười nói:“Không hổ là huyết mạch Phượng gia, lão phu không có nhận sai nữ nhi.” Phượng Diễn mặc dù từ chối cho ý kiến, nhưng trong lời nói đã có động tâm, Phượng thị nếu có thể đứng trung lập giữa các thế lực, ít nhất chặt đi của Dạ Thiên Minh một cánh tay, hết thảy vẫn như cũ bị vây trong một loại cân bằng.

Khanh Trần biết rõ đạo lý chỉ vì tham nhiều trước mắt mà hỏng việc, cũng cũng không kỳ vọng Phượng gia hiện tại có thể tương trợ to lớn với Dạ Thiên Lăng, đây gọi là gia tộc, vốn cũng không phải là thứ đáng giá để nàng tin cậy.

Có lẽ nhiều năm chính nữ nhi cảu hắn, liền thành việc hối hận nhất của Phượng Diễn cũng nói không chừng, Khanh Trần ánh mắt quang hoa lóe sáng như ngọc, nhìn chân trời xa xa. Ván cờ biến ảo, thiện ác đúng sai tự tại lòng người, nói cũng không thể nói nhiều.

Những bông tuyết nhốn nháo rốt cục lặng yên rơi xuống, nhiều điểm phi vũ, bao phủ tường cao trong sáng màu son, mang đến nhân gian một phong cảnh khác, không biết xuân sang năm sẽ là dạng gì. Khanh Trần phất tóc gạt tuyết, nói với Phượng Diễn: “Hết thảy còn muốn phụ thân tự hành quyết đoán, Khanh Trần phải về Trí Xa điện, hoàng đế còn chờ .”

Phượng Diễn gật đầu nói:“Nay ngươi ở bên người hoàng đế, cũng tiện rất nhiều, làm việc nhớ chú tâm.”

Khanh Trần cười:“Đây chẳng phải là điều phụ thân muốn sao?” Dứt lời xoay người, áo lông cừu nguyệt sắc ở dưới tuyết xoay người vẽ nên một đường hình cung, như lan chỉ khinh dật, lại như đào mộc ổn tú, dưới ánh mắt nghi hoặc của Phượng Diễn, trong nháy mắt đã biến mất ở trong tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.