Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 30




Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên ngồi trên sô pha, phòng khách trong nhà không lớn lắm, ngọn đèn toát ra ánh sáng mờ nhạt, không khí im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.



Hạ Thược lại bận rộn trong phòng bếp, cô đi đun ấm nước nóng, pha trà an thần. Bữa cơm hôm nay, cha mẹ cũng chưa ăn được bao nhiêu, tinh thần lại dao động nhiều lần, cần an thần.



Đây là việc con gái như cô nên làm, nhưng Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên thấy bóng dáng bình tĩnh của cô, trong lòng lại là ngũ vị tạp trần. Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ đều nhìn ở trong mắt, bình thường chỉ thấy con gái nhu mì hiếu thuận, hôm nay mới phát hiện, con gái mình còn có nhiều vẻ mặt khác mà bọn họ không hề biết. Khác không nói, cô biết rõ cha mẹ có chuyện muốn hỏi, nhưng khi về đến nhà vẫn bình tĩnh pha trà an thần đầu tiên, tính tình trấn định như vậy, không phải những đứa trẻ bình thường có thể có được?



Những năm gần đây, vợ chồng bọn họ lại chưa hề phát hiện, con mình còn có một mặt như thế. Loại cảm giác này cũng không hơn gì, tổng cảm thấy chính mình thiếu trách nhiệm của người làm cha mẹ, cảm giác trong lòng khó diễn tả.



“Ba, mẹ, uống chút trà an thần đi đã”. Hạ Thược tươi cười điềm tĩnh, mang trà đến cho cha mẹ, đặt ở trên bàn, lúc này mới ngồi xuống một bên.



Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên nhìn nước trà, nhưng sao còn tâm tư mà uống? Vợ chồng hai người có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhất thời lại không biết hỏi từ chỗ nào.



Trầm mặc hồi lâu, Hạ Chí Nguyên thân là cha thở dài, mở miệng đầu tiên, nhưng lại chỉ nói được hai chữ.



“Nói đi”.



Hạ Thược cười cười, lời này của cha quả thực là có trình độ. Nghe thì như là không biết hỏi từ đâu, nhưng kỳ thật là cái gì cũng hỏi hết.



Cô vốn tính qua cuộc thi, sẽ đem mọi chuyện của mình thẳng thắn nói với cha mẹ, chỉ là không ngờ đêm nay lại xảy ra nhiều chuyện như thế. Nhưng nếu ban đầu đã tính sẽ nói, Hạ Thược cũng không hề có áp lực tư tưởng gì đó, vì thế liền sắp xếp một chút ngôn ngữ trong đầu, bắt đầu nói từ đầu.



Cô bắt đều kể từ khi mình đến trạch viện sau núi, được sư phụ Đường Tôn Bá thu làm đệ tử, học tập huyền học dịch lý, chỉ là che dấu chuyện về Huyền Môn. Chuyện Huyền Môn, không được sư phụ đồng ý thì không thể tùy tiện nói ra, hơn nữa, ân oán đấu pháp trong môn phái, dù cha mẹ có nghe cô nói cũng sẽ cảm thấy mơ hồ, có nói thì bọn họ cũng sẽ không thể hiểu được, chỉ càng khiến bọn họ thêm lo lắng.



Tiếp theo, cô đem chuyện mình học tập quốc họa thư pháp tại chỗ Chu giáo sư, ngẫu nhiên gián tiếp biết đến đồ cổ, sau đó liền sinh ra hứng thú, sau lại thường đến chợ đồ cổ kiểm lậu, từng chuyện từng chuyện nói ra. Trong những chuyện đó, chuyện cô dùng thiên nhãn để xem xét đồ cổ là không thể nói ra, cô chỉ nói mình tại phương diện xem xét đồ cổ là theo Chu giáo sư học hỏi, sau này đến chợ đồ cổ, bởi vì nhỏ tuổi, mấy vị chủ quán ở đó cũng không hề có lòng đề phòng, bởi vậy cô học hỏi được không ít.



Sau đó, cô nói đến mình bằng vận khí trong khoảng thời gian vài năm, kiểm không ít đồ cổ, gửi ở chỗ sư phụ. Năm trước, cô lại cơ duyên xảo hợp, kiểm lậu kiếm được một chiếc đĩa lớn Nguyên Thanh Hoa, cũng bởi vậy mới được vị chủ tịch tập đoàn lớn Gia Huy Hong Kong – Lý Bá Nguyên, cùng với Trần Mãn Quán buôn bán đồ cổ thất bại.



Hạ Thược đem chuyện mình đã nhờ Lý Bá Nguyên đem ba món đồ cổ đi đấu giá, rồi lại thu phục Trần Mãn Quán như thế nào, hai người mở cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường kể rõ ràng tỉ mỉ. Nhưng trong đó đương nhiên đã biến mất chuyện hai năm sau cô phải đến Hong Kong giúp cháu trai Lý Bá Nguyên giải tai kiếp. Dù sao đó là người có đại hung chi sổ phải chết, cha mẹ thế tất sẽ lo lắng. Hạ Thược tính đợi đến khi phải đi Hong Kong, sẽ có cách khác nói với cha mẹ.



Sau, chuyện cha bị đánh, cô đánh đến Triệu Thiên, đòi lại công đạo với giới hắc đạo Đông thị, Hạ Thược cũng không có nói. Liền đem chuyện thành lập công ty bán đấu giá Hoa Hạ, thu mua đồ cổ của Ngô Ngọc Hòa thành công nói giản lược, chuyện xung đột với đám người Đỗ Hưng ở khách sạn cũng giấu đi. Nhưng lại đem chuyện mình ở cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường nhận bói cát hung xem tướng cho người ta nói ra, giải thích cho cha mẹ vì sao mình lại quen biết nhiều ông tổng các xí nghiệp như vậy.



Nghi hoặc đã được giải thích, nhưng Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên đã sớm trợn trừng mắt, nghe đến cuối cùng, tâm tình của hai người đã không thể dùng từ ‘khiếp sợ’ để hình dung, mà là khiếp sợ đến phát mộng .



Khi con gái bái ông lão trên núi kia làm sư phụ, mới mấy tuổi? Mười tuổi đi?



Mười tuổi cô đã nhận người ta làm sư phụ, cũng không thương lượng gì với người trong nhà. Mười tuổi cô đã một mình đeo cặp chạy tới chợ đồ cổ? Khi đó cô còn dám mua thứ nhìn trúng mang về, cũng không sợ mua giả, mất tiền uổng phí? Cái này cho dù là người trưởng thành cũng phải suy nghĩ thật kỹ?



Còn có, cô mới mười lăm tuổi đã dám mở cửa hàng đồ cổ? Cô không sợ cái ông Trần gì kia là kẻ lừa đảo hay sao? Tuy rằng con gái đã nói rõ mình thu phục người đàn ông họ Trần kia thế nào, nhưng trong quan niệm của Hạ Chí Nguyên, vẫn cảm thấy huyền học phong thủy gì kia không đáng tin cho lắm.



Hạ Chí Nguyên mãi một lúc lâu vẫn không nói chuyện, anh cảm thấy chuyện này trong khoảng thời gian ngắn khó mà chấp nhận được. Anh cần phải sắp xếp lại cho thật rõ ràng.



Chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa mà báo chí cùng tivi đưa tin ồn ào thời gian vừa rồi, là do con gái bọn họ kiểm lậu nhặt được.



Cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường nổi bật nhất Đông thị, con gái bọn họ mới là chủ.



Công ty bán đấu giá Hoa Hạ sẽ đảm nhiệm việc tổ chức đấu giá ở tháng sau, chủ cũng là con gái bọn họ.



Con gái bọn họ còn lấy thân phận của phong thủy sư, kết giao với nhiều ông tổng xí nghiệp tài đại khí thô, nhân mạch rất rộng…



Hạ Chí Nguyên càng nghĩ càng rối, càng nhìn con gái, lại càng không biết nói cái gì cho phải — đây vẫn là con gái bọn họ sao? Tất cả mọi chuyện đều xông vào trong đầu, so với việc một ngày nào đó từ trên trời rơi xuống một tấm vé xổ số trúng thưởng lớn, càng khiến cho người ta phát mộng!



Tối hôm nay thấy những ông tổng kia, vị Trần tổng của Phúc Thụy Tường, nghe nói trị giá con người lên đến mấy triệu. Mà vị tổng giám đốc Lưu công ty bán đấu giá Hoa Hạ kia nữa, nghe nói vì thu mua được đồ cổ của Ngô thị, giá trị con người ít nhất cũng hơn mười triệu.



Mà hai người kia, đều là công nhân viên của con gái họ…



Gia đình mình, đây là đột nhiên phát đạt sao?



Hạ Chí Nguyên lắc đầu. Không, không phải đột nhiên mà phát đạt. Theo như lời con nói, anh có thể cảm nhận được, cô đã có kế hoạch thật lâu. Thông thường đứa nhỏ mới mười tuổi, đừng nói không dám tùy tiện bỏ tiền mua mấy món đồ cổ này, cho dù có mua, cũng sẽ không thể giữ được lâu như thế. Nhất là khi biết được đó là món đồ thật, ngay cả người lớn còn hưng phấn nhịn không được mà nói với người khác, một đứa nhỏ, sao cô lại có thể nhẫn nại được đến như vậy? Những đứa nhỏ bình thường, đã sớm lấy ra đem đến trước mặt cha mẹ để được khen thưởng? Mà con gái họ lại có thể nhịn được nhiều năm như thế, đây là tâm tính thế nào a!



Đối với điểm ấy, Hạ Thược đương nhiên có cách giải thích. Cô nói đó là vì mình học tập huyền học dịch lý, trong phương diện tu thân dưỡng tính cũng tốt hơn so với người thường.



Nghe cô giải thích vậy, vẻ mặt Hạ Chí Nguyên có chút kỳ lạ, anh không sao có thể đem cô con gái nhu thuận vâng lời nhà mình, liên hệ với những thầy tướng số lừa người ở ven đường kia, anh vẫn luôn cảm thấy những người này chính là thần côn, chuyên môn nói trong nhà người ta có huyết quang tai ương, lừa gạt tiền của người khác .



“Về phương diện truyền thừa gì đó cha không hiểu, cha chỉ hỏi con một số việc, việc này, thật sự không phải là lừa dối người chứ?” Có thể nhìn ra, Hạ Chí Nguyên thực rối rắm, vô cùng rối rắm.



Hạ Thược cũng chỉ cười nói, “Về phương diện huyền học dịch lý, rất nhiều điều có thể dùng quy luật khoa học để giải thích. Ví dụ như trong phong thủy thuật có liên quan tới từ trường địa cầu, bói toán xem tướng là một loại toán xác suất phức tạp. Nhưng cũng có một số điều trong đó mà khoa học không thể giải thích được, điều mà khoa học không thể giải thích không có nghĩa là nó không tồn tại. Trên thế giới này, con người vẫn luôn tìm kiếm những sự việc sự vật không tồn tại, còn có rất nhiều không thể giải thích được. Không thể giải thích được liền kết luận nó không tồn tại, như vậy rất độc đoán”.



Hạ Chí Nguyên cau mày không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn con gái



Hạ Thược tiếp tục nói: “Ba, nhà máy của ba, năm nay sẽ đóng cửa. Hơn nữa, ba còn muốn đi buôn bán, nhưng cũng không phải là làm ở Đông thị, mà là đi phía nam. Đúng không?”



Lời này vừa thốt ra, Lý Quyên liền kinh ngạc mà lo lắng nhìn về phía Hạ Chí Nguyên, có thể thấy được, chuyện này, Hạ Chí Nguyên vẫn chưa nói cho vợ mình biết.



Bởi vậy, Hạ Chí Nguyên kinh ngạc , “Đây là… Con nhìn ra được sao ?”



Hạ Thược cười cao thâm, sao cần phải xem chứ, đây không phải là chuyện của kiếp trước sao! Vào kiếp này, bởi vì cố gắng của cô, chẳng khác nào hóa giải một kiếp chia lìa của cha mẹ



“Ba, ba không thể đến phía nam. Nếu ba đi, ba với mẹ chia lìa ít nhất mười năm”. Hạ Thược nói chắc chắn. Đây dù sao cũng là những điều mà kiếp trước cô đã trải qua, cô cũng bởi chuyện này mới hăng hái kinh doanh, vì cha mẹ hóa giải kiếp chia lìa mười năm này. Hơn nữa, kiếp trước cô vẫn không thể hiểu, vì sao dượng Lưu Xuân Huy cùng chú út Hạ Chí Đào làm kinh doanh, có thể kiếm được tiền, mà cha bôn ba bên ngoài mười năm, lại không tích cóp được chút nào, chỉ đủ sống tạm . Hiện tại, cô cũng đã hiểu được  — phía nam thuộc hỏa, tương khắc với mệnh cách của cha, cha đến đó bôn ba mệt nhọc, kiếm chẳng qua chỉ là tiền cực nhọc mà thôi.



Cho dù Hạ Thược không nói những điều này, nhưng chỉ một câu chia lìa mười năm, cũng đã đủ sức nặng gõ vang cảnh báo trong lòng cha mẹ.



Tình cảm vợ chồng của Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên vô cùng tốt, đã hơn mười năm nhưng vẫn mặn nồng như ngày đầu, muốn đôi vợ chồng mặn nồng ân ái ấy phải tách xa, bọn họ sao nguyện ý chứ?



Lý Quyên vội túm lấy cánh tay chồng, ánh mắt lo lắng, đã bắt đầu đỏ hoe: “Anh à, anh không thể đi được. Nếu anh vứt bỏ hai mẹ con em, cho dù có kiếm được nhiều tiền, ba người nhà chúng ta phải chia xa, thế thì còn ý nghĩa gì nữa đây?”



Hạ Chí Nguyên thở dài, cũng là cười khổ nói: “Mặc dù lúc trước anh có quyết định này, hiện tại cũng không cần phải đi rồi. Anh nghĩ ra ngoài lăn lộn một lần, để cho em với con có một cuộc sống tốt hơn. Hiện tại, dù anh có xông pha, cũng không có khả năng làm ra thành tựu lớn như con được. Cuộc sống của chúng ta không cần phải lo nữa, thế thì còn ra ngoài làm gì?”



Hạ Chí Nguyên vừa nói vừa vỗ vỗ vợ, trấn an cô. Nhưng anh trong lòng cũng là cảm khái, vẫn nghĩ muốn làm tròn trách nhiệm của người đàn ông, chăm sóc cho vợ con, ai ngờ sớm như vậy đã để con gái chăm sóc, hưởng phúc của con gái. Có lẽ, mệnh của hai vợ chồng bọn họ tốt, kiếp trước đã tích đức gì đi.



Tối nay lần đầu nghe nói việc này, vợ chồng hai người đương nhiên vẫn cần thêm chút thời gian để tiêu hóa. Hạ Thược đem nước trà đã lạnh đổi, đưa cha mẹ về phòng, liền chúc bọn họ ngủ ngon, để cho bọn họ có chút không gian riêng tư tiêu hóa những chuyện này.



____



Ngày hôm sau, Hạ Thược dậy từ sáng sớm quay về Thập Lý thôn, báo cho sư phụ biết chuyện mình trúng tuyển trường Nhất Trung trên Thanh thị, thầy trò hai người bữa trưa làm cơm chúc mừng một phen. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải tới Thanh thị học, Hạ Thược khó tránh khỏi nghĩ tới thời gian gặp sư phụ sẽ ít đi. Lúc trước còn có thể một tuần quay về gặp sư phụ một lần, về sau đi Thanh thị, trừ bỏ ngày lễ được nghỉ, một tháng mới có thể trở về một lần.



Thấy vẻ mặt này của Hạ Thược, Đường Tôn Bá đương nhiên hiểu cô đang suy nghĩ điều gì, không khỏi tức giận cười nói: “Nha đầu này, sư phụ ta tuy già đi đứng không tiện là thật, nhưng ta cũng không phải là tàn phế! Ta có thể làm cơm, có thể giặt quần áo, thân thể cường tráng, vẫn còn có thể sống được nhiều năm nữa đấy! Con cũng đừng có làm cái vẻ mặt giống như sinh ly tử biệt thế kia”.



Mặc dù nói như vậy, đáy mắt Đường Tôn Bá cũng tràn đầy vẻ vui mừng. Ông cả đời không con cái, thu hai đệ tử, đều rất có hiếu tâm. Thằng bé Thiên Dận kia tính tình có chút cô lãnh, nói không nhiều lắm. Tiểu Thược tử lại nhiều chủ ý quỷ quái, mấy năm nay mang lại cho ông không ít vui vẻ. Trong mắt ông đã sớm đem cô trở thành cháu gái mà yêu thương, trong lòng đã sớm thấy đủ .



___



Tuy giờ mới là cuối thàng bảy, tháng chín mới khai giảng, nhưng Hạ Thược cũng không hề nhàn chút nào. Tháng sau chính là đấu giá hội , chuyện trong công ty cô đều nghe báo cáo của Tôn Trường Đức, nhìn xem có chỗ nào không ổn, để hoàn mỹ. Còn nữa, cô còn phải mua một căn nhà mới cho bố mẹ.



Căn nhà cũ này đã ở nhiều năm nay, cũng nên thay đổi .



Vào những năm 1998, giá nhà đất ở Đông thị cũng không cao lắm, nhưng giá nhà đất trong cả nước tăng cao cũng là bắt đầu từ năm nay. Một năm này, quốc gia tiến hành cải cách hóa thị trường nền kinh tế, điều đầu tiên trong chính sách nói : Xây dựng 80 căn nhà ở, 10 phòng an ninh, 10 trung tâm thương mại. Bắt đầu từ năm nay, bất động sản nhanh chóng phát triển.



Nhưng, sau khi chính phủ quyết định nâng giá bất động sản, lại chưa lan tới Đông thị. Bởi vậy, Hạ Thược mua nhà vào lúc này, có thể nói là bắt chuyến tàu cuối cùng trước khi tăng giá.



Chính quyền Đông thị muốn phát triển nghiệp gốm sứ, tu sửa lò nung, phát triển nghiệp đồ cổ, ngành du lịch, chung quanh khu lò nung của Triệu thị đã được xây dựng những gian hàng dân tộc, khu vực này kéo dài cho tới tận trung tâm phố đồ cổ. Có thể nói giống như một bảo tàng, cửa hàng đồ cổ mọc lên khắp nơi, một số lượng lớn các căn nhà cổ được khôi phục lại kiến trúc ngói đỏ thời xưa, giống như một ốc đảo trong khu rừng hiện đại với những tòa nhà cao ốc, phong cảnh này hấp dẫn không ít du khách tới hưởng thụ cảnh tượng náo nhiệt này.



Hạ Thược muốn mua nhà cho cha mẹ, cũng chính là trong khu này.



Thế Ngoại Đào Nguyên — tên nghe như sấm, nhưng cũng là một khu vực được Đông thị khai phá và phục cổ, nơi này đối với Đông thị mà nói, địa vị tương đương với Dương Minh Sơn ở Đài Bắc, vịnh nước cạn Hong Kong, xem như khu vực phú hào cao nhất.



Hạ Thược muốn mua nhà ở trong này, cũng không phải là để khoe khoang thân phận địa vị hay gì đó, mà là theo góc độ phong thủy học suy nghĩ



Thế Ngoại Đào Nguyên, nhà cửa mang phong cách cổ xưa, trong tiểu khu có núi giả, đình, ao nhỏ, khóm trúc, giống như một khu rừng nhỏ. Đây đúng là điểm mà Hạ Thược vừa lòng nhất.



Dựa theo truyền thống phong thủy mà nói, kiến trúc cổ xưa so với kiến trúc hiện đại càng tiếp nhận được nhiều nhân khí hơn.



“Khí” này có thể lý giải là lực từ trường, là một loại lực nhìn không được sờ không thấy, nhưng lại có rất nhiều ảnh hưởng tới con người.



Cho nên, “Khí khẩu” là một bộ vị quan trọng trong phong thủy học. Nó chỉ cửa, cửa sổ, ban công cùng những nơi tiếp xúc với bên ngoài của căn nhà, có thể đổi không khí, thông gió, nhận ánh mặt trời, tụ tập dương khí, tiến hành trao đổi với thế giới bên ngoài.



Khí khẩu đó là nơi khí phát ra. Mà sinh khí, cũng giống như không khí trong lành mà người ta hay nói tới, nhưng nó lại không hoàn toàn là không khí, nó là một loại khí được hấp thu vào cửa, cũng chính là hấp thu khí tràng khắp nơi vào cửa.



Theo kiến trúc cổ xưa, cửa lớn chính là nơi hấp thu nhiều khí nhất, cũng chính là khí khẩu lớn nhất. Trước cửa có vận động này, vận động này được gọi là Minh Đường, Minh Đường tụ tập toàn bộ khí sau đó đưa vào phòng chính, do đó kéo theo sự hoạt động của sao, tụ tập thành xu thế phong thủy



Những thành phố hiện đại tấc đất tấc vàng, vì tiết kiệm cùng chiếm dụng diện tích lớn, càng ngày càng nhiều nhà cao tầng, chiều cao mỗi phòng cũng thấp hơn, chứ đừng nói mỗi tòa nhà đều có Minh Đường. Những kiến trúc không có Minh Đường, vốn không có khả năng hấp thu khí khẩu, bởi vậy mà tại những thành phố hiện đại thường có kiến trúc dựa vào ngã tư đường, có thương nhân khai phá đất đai không biết gì về phong thủy, tùy tiện xây nhà, cầu thang, thang máy, không hề chú ý tới kiến trúc nhà ở, liền tạo thành rất nhiều “Tòa nhà quỷ”, trạch khí không vượng, thậm chí cực hung.



Cho nên, Hạ Thược vừa nhìn liền ưng ý với phong cảnh vườn cổ xưa của Thế Ngoại Đào Nguyên. Văn phòng giới thiệu nhà ở đều là những cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, thấy Hạ Thược đến một mình, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía sau lưng cô. Bởi vì dựa theo kinh nghiệm, một cô gái trẻ tuổi như vậy tới đây, phía sau nếu không phải có cha mẹ đi cùng, vậy nhất định là có người giàu có đi theo.



Nhưng ngoài ý muốn là, nhìn một lúc lâu, lại không hề thấy ai bước vào nữa.



Vào, chỉ có một mình Hạ Thược.



Mấy cô gái giới thiệu nhà đều kinh ngạc nhìn về phía Hạ Thược, cô đến một mình? Cô gái này, nhìn dáng vẻ thì chắc hẳn chỉ là mười sáu mười bảy tuổi?



“Xin chào, tôi muốn xem nhà ở nơi này một chút, có thể giới thiệu cho tôi biết một chút không?”



Mấy cô gái bán nhà sửng sốt, nhưng thấy cô gái kia thản nhiên đứng trong đại sảnh, cười hơi hơi gật đầu, khí chất tĩnh mịch thanh nhã, mà thái độ lại ôn hòa, rất là lễ phép, khác hoàn toàn những cô gái ăn mặc sang trọng ra vẻ ngạo mạn khi tới đây xem nhà.



Điều này không khỏi chiếm được thiện cảm của những cô gái bán nhà. Tuy rằng các cô không cho rằng một cô gái chỉ mặc một thân quần áo màu trắng đơn giản này có năng lực mua được căn nhà giá cao, nhưng bởi vì giá cả nhà trong tiểu khu này khiến người ta líu lưỡi, thông thường người tới tìm cố vấn cũng ít. Dù sao các cô nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, không ngại giới thiệu cho cô một vòng, coi như giết thời gian cũng tốt.



Một cô gái bán hàng mỉm cười dẫn Hạ Thược đến căn nhà thủy tạ trong đại sảnh ngồi xuống, trước mặt là một mô hình như của tiểu khu, cô gái chỉ vào một phần trên đó bắt đầu giới thiệu cho Hạ Thược.



“Mời cô xem, Thế Ngoại Đào Nguyên của chúng tôi khác hẳn với những tiểu khu mới mọc lên hiện nay, lâm viên của chúng tôi được xây dựng theo kiến trúc đàn, đình viện, hành lanh cùng hồ nước, bố cục thoải mái, đây là đặc biệt mời chuyên gia về phương diện thiết kế lâm viên tới. Trong công viên của chúng tôi còn có quán trà, lầu ngắm cảnh, kỳ phường, khu vực dưỡng sinh nghỉ ngơi, chúng tôi còn có ‘Hồ quang yên ba’, ‘Khúc kiều hoa trì’, ‘Hồng Liên hương trúc’ ‘Xa thúy thanh phong’ và mười hai nơi khác trong lâm viên dùng để thưởng thức và nghỉ ngơi, vì muốn tạo cho mọi người ở trong lâm viên có được hưởng thục độc đáo, nên viên khu chỉ có ba mươi hộ, và được phân bố ở những nơi có cảnh quan khác nhau hoàn toàn, đều có tên mang theo ý nghĩa khác biệt, có thể nói độc nhất vô nhị”.



Hạ Thược vừa nghe vừa gật đầu, viên khu này quả thật là có cảnh sắc thanh nhã, mỗi một căn nhà đều nằm ở vị trí có cảnh sắc khác nhau, tự thành một cục, thật sự là người lành nghề!



Hạ Thược không khỏi có chút cảm khái, kiếp trước khi mình còn vì thi đậu trung học mà thở phào một hơi, còn cha thì vì bị cắt giảm biên chế mà sầu lo, và mẹ thì vì sắp phải rời xa cha mà đau lòng, Đông thị lại đã có người có thể hưởng thụ một cuộc sống như vậy.



Mà kiếp này, cô chung quy không muốn sống uổng phí, có thể để cha mẹ không còn phải làm lụng vất vả, sau này có thể ở tại nơi như thế này an tâm sinh sống, người một nhà đoàn viên hoà thuận vui vẻ.



Hạ Thược cười cười, vừa cẩn thận quan sát cảnh quan bố trí trên mô hình, lúc này mới gật đầu. Không hổ là chuyên gia lâm viên thiết kế, ít nhất thì kiến trúc cũng chú ý tới truyền thống phong thủy hơn những kiến trúc hiện đại khác, tối thiểu đã có tuần hoàn cơ bản nhất của phong thủy, mặc dù không phải đại cát đại lợi, nhưng cũng không có sai lầm. Hơn nữa, vị trí của viên khu này nằm trên khu vực rất tốt, phía trước là ngã tư đường thông suốt khí, khiến nơi này có kết quả phú quý lâu dài.



Đợi khi vào ở, cô sẽ tự bố trí một số phong thủy cục trong nhà, cha mẹ ở cũng sẽ tốt hơn. Hơn nữa nơi này phong cảnh không tồi, quán trà, kỳ phường đều có, cách siêu thị cũng không xa, thật sự là một lựa chọn tốt.



“Những căn nhà này đã bán bao nhiêu rồi? Tôi muốn biết tôi còn có thể chọn những chỗ nào”. Hạ Thược hỏi.



Cô gái bán hàng tươi cười ngọt ngào, “Đã bán mười căn nhà, cô có thể lựa chọn trong hai mươi căn còn lại ..”. Nói còn chưa dứt lời, cô gái bán hàng mới bất tri bất giác trừng mắt, suýt nữa che miệng lại.



Cô nói cái gì? Cô đây là… Muốn mua?



Hạ Thược cũng không để ý đến đối phương thất lễ, chỉ là gật đầu cười, hỏi: “Có tư liệu kỹ càng tỉ mỉ hơn cho tôi xem không? Tôi muốn biết hai mươi căn kia thế nào”.



“Cô, cô chờ một lát!” Cô gái bán hàng kia cũng phản ứng lại, vội xoay người trở lại bàn tiếp tân, khi quay trở lại trong lòng ôm một chồng bản vẽ.



Không thể không nói, những bản vẽ này đặc biệt tinh tế, không chỉ biểu lộ rõ vị trí kiểu dáng mỗi tòa nhà, còn biểu lộ ra cảnh quan xung quanh. Hơn nữa còn kèm theo ảnh chụp mỗi căn nhà, trong đó cũng có ảnh chụp của mỗi gian phòng, diện tích bao nhiêu đều đã có con số.



“Lâm viên của chúng tôi không hề giống với những tiểu khu kiểu mới, cho nên cũng không dựa theo diện tích mà thu phí, mà là tính theo cả tòa nhà. Trong viên khu có hai loại kiểu nhà là ba gian và năm gian, cô có thể căn cứ vào đó để lựa chọn”.



Hạ Thược gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nếu ở đây mà tính giá theo thước vuông, thì người xây dựng cũng phá sản mà chết! Không từ mà biệt, cảnh quan lâm viên của khu này quá mức xa xỉ, tiền đổ vào phương diện này, đương nhiên là phải thu hồi về.



Hạ Thược nhìn trúng một căn nhà ba gian, liền yêu cầu người bán hàng dẫn mình tới đó. Nhà cửa truyền thống chú ý độ sâu, cái này được tính toán theo chiều sâu của phòng. Ba gian là chỉ , từ cửa chính, chính sảnh, phòng khách, phòng riêng tạo thành, hai bên sảnh có sương phòng. Tiến nhà cửa chỉ chính là một phòng cùng hai gian sương phòng. Tam tiến chính là ba cái như vậy cùng sương phòng, ngũ tiến cũng vậy.



Hạ Thược nhìn trúng căn nhà ba gian, chủ yếu là bởi vì người trong nhà cũng không nhiều, sau này cô đến Thanh thị học, cũng chỉ còn cha mẹ ở nơi này, theo cách nói của phong thủy, phòng nhiều người ít, cũng không tốt. Cho nên, nhà ở ba gian là được.



Hơn nữa, Hạ Thược còn phát hiện, trong nhà trừ bỏ hành lang cùng chái nhà, còn có sân nhỏ hai bên, tiểu viện này nếu ở thời xưa được gọi là “Thiên viện”, là gia đình công chức ở. Đương nhiên, hiện tại cũng chẳng cần phải chú ý, muốn dùng như thế nào, thì xem cha mẹ an bài.



Gia cụ trong nhà đều đầy đủ, cây cối hoa cỏ trong nhà đều tốt tươi, thuộc loại hình chỉ cần thanh toán tiền thì có thể đến ở ngay.



Hạ Thược cẩn thận xem qua hành lang cùng phòng trong nhà, lại đến xem ba căn nhà ba tầng khác cùng khu với căn nhà này. Cô gái bán hàng đi theo nghĩ rằng cô chỉ là muốn xem thêm mấy ngôi nhà khác, so sánh một chút rồi mới quyết định chọn nhà nào, không ngờ là sau khi xem qua xong, cô xoay người cười nói: “Hai căn nhà ba gian này, tôi sẽ mua, hôm nay thanh toán tiền luôn”.



“Cô… Muốn hai bộ?” Cô gái bán nhà trừng lớn mắt nhìn Hạ Thược, trong kinh ngạc mang theo vài phần vui mừng. Tháng này lập công lớn rồi!



Hạ Thược cười gật đầu, hai căn nhà này, một là cho cha mẹ, một căn khác, cô tính khuyên sư phụ xuống núi đến đó ở. Cô rốt cuộc vẫn lo lắng sư phụ một mình ở trên núi, nếu ông ở nơi này, thì cách cha mẹ cô cũng gần, khi cô đi học, có thể nhờ cha mẹ mỗi ngày tới chăm nom sư phụ một chút, cho dù chỉ là ngồi một lát, cùng ông nói chuyện phiếm, ít nhất không để ông cảm thấy cô đơn.



Kỳ thật, cô còn muốn đón bà nội về đó ở, nhưng với tính tình của ông nội Hạ Quốc Hỉ, nếu mẹ ở gần với ông, khó tránh khỏi bị khinh bỉ. Cho nên, việc này cô quyết định tạm thời bỏ qua, đợi hỏi qua ý của mẹ rồi nói sau.



Hạ Thược được cô gái kia cung kính mời về đại sảnh bán nhà, khi mấy cô gái tiếp thị khác biết chuyện cô thật sự muốn mua nhà, hơn nữa còn mua đến hai căn, sau khi khiếp sợ thì lại là tò mò. Các cô ngó đầu ra tò mò nhìn về phía nhà thủy tạ ở trong đại sảnh, thấy Hạ Thược cầm bút, còn thật sự nhìn hợp đồng, xoát xoát ký tên xuống.



Căn nhà ba gian này không hề rẻ, ít nhất cũng phải sáu trăm vạn, hai căn chính là một ngàn hai trăm vạn. Với giá nhà vào năm 1998 như vậy tuyệt đối được cho là cao..



Hạ Thược ký tên lưu loát, cô gái bán nhà nhìn mà đến run rẩy. Nào đâu biết, tâm tình Hạ Thược cũng có chút trào dâng . Hai kiếp làm người, đây cũng là lần đầu cô tiêu tiền như nước như vậy.



Có điều, cô cũng không hề đau lòng.



Lúc này, Hạ Thược quẹt thẻ thanh toán tiền, hôm đó liền lấy hai chiếc chìa khóa cùng với bảng gỗ, bên trên viết — Khúc Lan Đinh Chiếu, Thính Hương Thủy Tạ.



Khi về nhà, Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên biết được con gái ra ngoài một ngày, lại mua nhà mới, vợ chồng hai người nhìn liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt cũng chỉ biết cười khổ.



Bọn họ đêm qua một đêm không ngủ, cả ngày hôm nay vẫn còn cảm thấy ngây dại, vài lần có cảm giác như đêm qua là một giấc mơ. Kết quả buổi chiều con gái quay về, liền trực tiếp đem chìa khóa nhà mới mua đưa cho bọn họ.



Vợ chồng hai người nhìn nhau — được rồi, hiện tại bọn họ đã biết, không phải là mơ .



Hạ Thược thấy dáng vẻ này của cha mẹ, không khỏi cảm thấy buồn cười, vì muốn cho cha mẹ có thời gian thích nghi dần, ba ngày sau cô mới dẫn cha mẹ tới Đào Nguyên khu



Trong nhà vẫn chưa mua xe tư nhân, cô liền lái xe của công ty đưa cha mẹ đi xem nhà mới, kiếp trước Hạ Thược đương nhiên là biết lái xe, kiếp này cũng không cần phải học, chỉ cần đi thi lấy bằng là được. Nhưng khi vợ chồng Hạ Chí Nguyên thấy con gái biết lái xe, không khỏi kinh ngạc một hồi, Hạ Thược chỉ cười nói là Trần Mãn Quán tìm người tới dạy cho cô.



Vợ chồng hai người cũng không kinh ngạc được bao lâu, liền bị phong cảnh trước mắt hấp dẫn sự chú ý.



Nơi này cũng quá đẹp rồi?



Nơi đây quả thực giống như phong cảnh trang viên Giang Nam trong một thành phố toàn bê tông cốt thép.



Hạ Thược cười, cố ý lái xe chậm lại, để cha mẹ có thể thưởng thức hết.



Đến khi xe dừng lại trước cửa nhà, Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên bước từ trên xe xuống, khi hai người thấy được căn nhà phục cổ này, Lý Quyên không khỏi bưng kín miệng.



Hạ Thược dẫn cha mẹ đi vào trong, để bọn họ có thể thăm thú xung quanh nhà, vì thế, thỉnh thoảng trong viện lại vang lên tiếng kinh hô của Lý Quyên.



“Anh à, anh mau tới đây xem! Ở đây có cái giường … Em trước đây thực thích loại giường tiểu thư khuê các cổ này, thành giường được khắc hoa thực xinh đẹp. Còn có chiếc cửa sổ nhỏ kia, bàn trang điểm kia, em nằm mơ cũng muốn ngủ trong căn phòng này một lần”.



“A! Chiếc bàn trang điểm này! Chiếc gương này! Đều là những kiểu dáng mà em thích nhất ..”.



“Anh nói xem, về sau chúng ta thật sự sẽ ở nơi này mỗi ngày sao?”



“Anh xem hoa cỏ trong sân thực là đẹp? Em có thể chăm sóc chúng sao? Mấy cây này mà nuôi không tốt để nó héo úa thì thật là đáng tiếc”.



Lý Quyên nói liên miên không ngớt, Hạ Thược đứng ở trong sân, dựa người vào tường cười. Cô cảm thấy, mẹ giống như quay về thời còn trẻ. Có lẽ, mỗi người con gái đều có một giấc mộng cổ đại, không nhất định phải sinh ra trong niên đại kia, nhưng đều có cảm giác hâm mộ những căn phòng mang hơi thở cổ kính ấy, trâm ngọc cài tóc, quần áo cẩm tú. Tuy rằng hiện đại đã rất ít gặp chu sai hay la quần, nhưng phòng thì vẫn có.



Hạ Thược cười, không ngờ lại hoàn thành giấc mộng khi còn trẻ của mẹ, căn nhà này đáng giá để mua!



Đang cười, liền nghe thấy Lý Quyên “Di” một tiếng, đứng ở trong phòng, ngửa đầu cười nói: “Đèn này là đèn điện, chẳng qua phía trên được khắc một lớp hoa văn”. Tiếp theo, chị lại nhìn toilet, cười nói, “Toilet cũng là hiện đại”.



Nghe vợ nói vậy Hạ Chí Nguyên ở một bên dở khóc dở cười, “Em nói nhảm cái gì vậy? Chẳng lẽ em còn muốn buổi tối phải đốt nến, đi toilet cũng cần phải anh đốt đèn lồng soi đường cho em?”



Hạ Thược thiếu chút nữa thì cười phun ra, Lý Quyên cũng giận dữ trừng chồng một cái, vỗ vỗ ngực cười nói: “Có mấy thứ đồ hiện đại này em cũng an tâm, miễn cho sau này đến đây ở lâu dài, em sẽ có cảm giác không cùng một thế giới với xã hội hiện đại này”.



“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi. Đèn điện, điện thoại, đồ điện gia dụng trong nhà đều là hiện đại cả, chẳng qua vì muốn thống nhất với cách trang hoàng, nên hình thức thoạt nhìn có chút hơi cổ mà thôi. Ngày mai con sẽ chuyển một chiếc xe tốt của công ty tới, sau này ba mẹ ở nơi này, dùng nó làm phương tiện ra vào. Đào Nguyên khu này cái gì cũng có, quán trà, kỳ phường, còn có cả siêu thị loại nhỏ, cảnh sắc tuyệt đẹp, bảo an cũng không tồi. Sau này con có đi Thanh thị học, ba mẹ ở nơi này con cũng yên tâm hơn”.



Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên nghe con gái nói ra những lời này, khó tránh khỏi vẻ mặt có chút bùi ngùi.



Lý Quyên nói: “Cần xe gì chứ? Kiếm ra tiền cũng phải tiết kiệm mới tốt. Hơn nữa, ngày thường mẹ cũng phải đến nhà máy làm, cũng không cần xe gì cả”.



“Em còn muốn làm cái gì nữa?” Hạ Chí Nguyên nhìn mắt vợ, “Xin nghỉ việc đi thôi, mấy năm nay em vừa đi làm vừa làm việc nhà, cũng đã vất vả. Hiện tại con gái có tiền đồ như thế, người làm mẹ như em nên ở nhà mà hưởng phúc, làm tiểu thư khuê các của em đi. Có điều… Anh lại muốn đi làm thêm vài năm nữa. Mới bốn mươi tuổi, liền về hưu sớm như thế, thực sự là không được quen lắm”.



Điểm này, Hạ Thược lại hiểu được cho cha. Chính mình đoạt mất nghĩa vụ chăm sóc vợ con của cha, có lẽ trong lòng cha cảm thấy không hề dễ chịu? Nếu không để cho cha làm việc gì, có lẽ cha sẽ cảm thấy bản thân mình rất vô dụng .



Lúc này, Hạ Thược cũng không tỏ ý kiến gì, Hạ Chí Nguyên thấy thế mới nhẹ thở phào, anh chỉ sợ con gái sẽ không đồng ý.



Hạ Thược tạm thời không đem chuyện muốn cha quản lý quỹ từ thiện nói ra, mấy ngày nay chuyện cha đột nhiên biết thực nhiều, cô cảm thấy cần phải để cha có một khoảng thời gian để thích ứng đã. Mà bây giờ quỹ còn chưa được thành lập, hiện tại Đông thị cũng vẫn chưa có loại tổ chức từ thiện này, nếu muốn xây dựng, chắc hẳn cần phải có một vị quan chức đứng ra tạo nên chiến tích này..



Chuyện như vậy, đương nhiên cần phải lôi kéo quan hệ. Nếu có thể, Hạ Thược thật ra lại muốn đem chiến tích này giao cho phó thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền, nhưng điều kiện tiên quyết là, hắn phải qua được quan tai lần này.



Ba ngày trước gặp hắn tại khách sạn, Hạ Thược đã đưa số điện thoại cá nhân của mình cho Lưu Cảnh Tuyền, nhưng lại chưa nhận được điện thoại của hắn. Mãi cho đến hai ngày sau, hắn mới gọi.



Bởi vì Hạ Thược nói, muốn đến văn phòng của Lưu Cảnh Tuyền nhìn xem, nhưng hiện tại là lúc đang bầu nhiệm kỳ mới cực kỳ mẫn cảm, văn phòng của hắn có không ít cơ sở ngầm nhìn chằm chằm, sao có thể nói vào là vào?



Thật vất vả hôm nay mới có cơ hội, Lưu Cảnh Tuyền liền gọi điện thoại cho Hạ Thược.



Hai người tới văn phòng của Lưu Cảnh Tuyền, trong văn phòng không có người, Lưu Cảnh Tuyền lại có vẻ rất cẩn thận, chỉ sợ bị đối thủ nhìn thấy. Hắn cẩn thận như vậy, Hạ Thược lại thảnh thơi tản mạn, thực tùy ý nhìn ngắm khắp văn phòng, một lúc sau quay đầu bước đi, “Không thành vấn đề”.



Lưu Cảnh Tuyền bị điệu bộ đến đi vội vàng của cô khiến cho ngây ngẩn cả người, nhưng khó mà nói cái gì, đành phải mang theo cô rời đi, đi ô tô đến nhà mình.



Nhà Lưu Cảnh Tuyền nằm trong tiểu khu của chính phủ, vợ anh ta là một người dịu dàng, giáo dưỡng vô cùng tốt, cũng biết nhìn người mà làm việc, thấy Hạ Thược đến, liền cười cười chào hỏi cô, pha trà cho hai người, liền vào phòng tránh mặt.



Hạ Thược mặc một bộ quần áo trắng tinh, tựa như một linh hồn nhỏ bé lướt qua lại trong nhà Lưu Cảnh Tuyền, xem kỹ từng căn phòng trong nhà, sau đó liền quay về phòng khách. Cô ngồi xuống chiếc sô pha trong phòng, nâng trà cười cười, “Không thành vấn đề”.



Lưu Cảnh Tuyền nghe vậy thực sửng sốt, sau khi sững sờ qua không khỏi giận tái mặt.



Cô xem phong thủy cho người ta như thế sao? !



Lưu Cảnh Tuyền mặc dù không tin vào những điều này lắm, xin Hạ Thược giúp đỡ cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra được, cô làm thực sự là qua loa. Tục ngữ nói, chưa ăn qua thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy. Phong thuỷ sư xem phong thủy cho người khác như thế nào, Lưu Cảnh Tuyền cũng là biết chút ít — tối thiểu phải có cái la bàn, cẩn thận xem từng ngóc ngách trong phòng.



Mà Hạ Thược từ văn phòng rồi lại về nhà hắn, mỗi nơi nhiều nhất cũng chỉ là liếc mắt một cái, có thể nói con mắt ngay cả một chút dao động cũng không hề có, sau đó lại nói với hắn là không có vấn đề gì?



Đây là vị phong thủy sư thanh danh vang dội trong giới thượng lưu hay sao?



Lưu Cảnh Tuyền là vừa giận vừa tức, bản thân mình theo chính giới nhiều năm, từ trước tới nay chưa từng bị người ta đối xử qua loa như thế! Nhưng sau khi tức giận, đó là thất vọng, thất lạc, thậm chí uể oải.



Nếu không thật sự bị buộc tới đường cùng, hắn sẽ không bao giờ làm ra chuyện là thỉnh cầu phong thủy sư thế này. Hiện tại bầu nhiệm kỳ mới trong ban lãnh đạo thành phố, cục diện đối phương thắng đã định, mỗi người đều có thể nhìn ra hắn không có khả năng giữ nguyên chức vị nữa. Hắn mấy năm nay tạo ra không ít chiến tích, Đông thị phát triển sản nghiệp gốm sứ cùng đồ cổ, đưa tập đoàn Hong Kong vào đầu tư, tất cả những việc này đều là do hắn thúc đẩy. Mắt thấy hiệu quả sắp tới, Đông thị tình thế tốt, vào đúng khi sắp có được thành quả, hắn đương nhiên là không cam lòng đem toàn bộ những thứ này chắp tay dâng cho người khác. Đây không phải là mình vì người ta xây cầu, để cho người khác trèo lên núi sao? Tất cả những cố gắng của bản thân, chẳng phải là vì người khác mà làm?



Hắn không cam lòng, nhưng không còn sức mà lật ngược, chỉ có thể chờ bị tuyên án thất bại. Hắn đem hi vọng cuối cùng ký gửi trên người Hạ Thược, có thể nói cô là một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng mà hắn có thể nắm vào. Nào biết cô lại cũng là loại thái độ này…



Lưu Cảnh Tuyền cau mày, sắc mặt từ tức giận đến thất vọng rồi tuyệt vọng, Hạ Thược nhìn sắc mặt biến hóa không ngừng của hắn, chỉ lạnh nhạt mỉm cười, không nói một lời.



Mà Lưu Cảnh Tuyền giờ phút này cũng đâu thèm để ý vì sao cô như thế? Tâm tình của hắn đã loạn, sau khi tuyệt vọng, sau nhiều ngày lo lắng bất an, khiến hắn trong nháy mắt trở nên tâm lực tiều tụy. Hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đáy mắt như một hồ nước chết, khoát tay áo, “Thôi, là do chính tôi đã gửi gắm nhiều hy vọng, nay bất luận có kết quả hay không, cũng không phải là lỗi của cô. Để tôi bảo vợ tôi đưa cô về”.



Dứt lời, hắn mệt mỏi đứng dậy, muốn đi gọi vợ.



Nào biết vào lúc hắn xoay người, Hạ Thược nhìn bóng dáng hắn, lại mỉm cười gật đầu — cô kỳ thật đã sớm biết vấn đề của Lưu Cảnh Tuyền không phải là ở phong thủy, ngày đó đã nhìn ra hắn phạm vào tiểu nhân, sở dĩ bảo hắn dẫn cô tới văn phòng cùng đến nhà hắn xem phong thủy, chẳng qua là vì muốn thử hắn.



Lần quan tai này đối với Lưu Cảnh Tuyền mà nói là đại kiếp nạn, kiếp trước khi Lưu Cảnh Tuyền xuống đài, sau này cũng không thể theo chính nữa. Nếu cô giúp hắn, để hắn giữ được nguyên chức vị, vậy thì ắt phải sửa đổi cục diện chính trị của Đông thị, đảo loạn nhân quả vốn có. Mà nhân quả này cũng không hề nhỏ, cô không biết Lưu Cảnh Tuyền có đáng giá để cô làm như vậy hay không.



Điều này khác hoàn toàn với việc bố trí phong thủy, sửa đổi vận trình cho người khác mà cô thường làm. Nghề thầy phong thủy này, nếu hóa kiếp cho người khác, đó là phải tham gia vào nhân quả của người khác. Nếu là tiểu tai tiểu nạn, nhân quả cũng tiểu, Hạ Thược đương nhiên là không sợ, nhưng đại kiếp nạn như vậy, cũng không phải loại người nào cô cũng đồng ý hóa giải.



Phải xem phẩm chất của người này, nếu hắn có thể vượt qua kiếp nạn này, ngày sau làm việc ác, vậy thì cần gì phải cứu người như vậy? Vậy chẳng phải là liên lụy đến chính bản thân mình phải giúp hắn gánh vác hậu quả xấu?



Cho nên, Hạ Thược liền thử Lưu Cảnh Tuyền một chút.



Khi người ta đi tới bước đường cùng, thấy được một cây cỏ cứu mạng, một lòng nghĩ rằng sẽ được cứu trợ, kết quả khi với tới lại bị đứt ngang, tâm lý bị chênh lệch như vậy nhiều người sẽ không thể chịu nổi, giận chó đánh mèo người khác là chuyện thực bình thường.



Nhưng Lưu Cảnh Tuyền không có. Hắn có thất vọng, có thất lạc, lại tự áp chế cảm giác tức giận muốn giận chó đánh mèo của mình, hiểu được tất cả là do hắn cầu Hạ Thược tới, kết quả tốt xấu đều không liên quan gì tới cô. Trong lúc tuyệt vọng mà vẫn còn tâm trí hiểu rõ những chuyện này, không phải là ai cũng có thể có. Nhìn tướng mạo của hắn, quả thật là người có khiếu làm quan, không nói cương trực công chính, mà còn phải ổn trọng thiết thực. Chẳng qua vào tuổi trung niên có quan tai chi kiếp, mà vào kiếp trước hắn không thể vượt qua.



Nhưng xem phản ứng vừa rồi của Lưu Cảnh Tuyền, Hạ Thược cuối cùng mỉm cười, có quyết định.



“Lưu thị trưởng, mời quay lại chỗ ngồi đi”.



Một câu của cô, khiến Lưu Cảnh Tuyền giật mình quay lại chỗ.



Hạ Thược gật đầu cười với hắn, “Mời lấy giấy bút”.



Lưu Cảnh Tuyền vẫn còn chưa kịp phản ứng từ trong đả kích, hắn cũng không biết mình nghĩ thế nào, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, người đã quay lại sô pha ngồi, đem giấy bút đưa cho Hạ Thược, mà động tác lại nhanh chóng.



“Hãy suy nghĩ một điều trong lòng, viết một chữ”.



Đây là… Đoán chữ?



Lưu Cảnh Tuyền nhìn Hạ Thược, thứ này dùng được sao? Sao thấy thế nào cũng giống với thầy tướng số mù vậy?



Hạ Thược đương nhiên nhìn ra băn khoăn của Lưu Cảnh Tuyền, không khỏi cụp mắt, “Đừng phân tâm, cứ việc viết”.



Lưu Cảnh Tuyền thế này mới vội vàng thu liễm tâm thần, tập trung tinh thần.



Đoán chữ trong huyền học là một loại xem bói khó, nói nó khó, là vì phương pháp giải chữ vô cùng kỳ quặc, hoàn toàn dựa vào trực giác cùng thiên phú của thuật sĩ. Nó không giống phong thuỷ bố cục, hay xem tướng bói toán, tất cả đều có những kỹ xảo nhất định có thể học tập. Phương pháp đoán chữ vừa nhiều vừa quái lạ, làm cho rất nhiều người không hiểu. Nó có thể thêm nét, giảm nét, chuyển chú, thêm chữ, còn có thể mượn những sự việc xảy ra quanh người để phỏng đoán. Chính vì đủ loại nguyên nhân, là một loại suy đoán thực tự do khó nắm bắt, cho nên đoán chữ là một loại thực khảo nghiệm trực giác cùng thiên phú.



Mà loại trực giác cùng thiên phú này, đều không phải là từng thầy phong thủy đều có.



Kỳ thật, Hạ Thược hoàn toàn có thể không cần dùng loại phương pháp này giúp Lưu Cảnh Tuyền, cô hoàn toàn có thể dùng Huyền Môn đại sát khí — sắp xếp bàn lục nhâm thực tinh chuẩn.



Nhưng, cô lại nói với Lưu Cảnh Tuyền hôm nay cô không mang theo bàn bói toán quẻ cùng vật dụng gì sao? Bàn lục nhâm có ở chỗ sư phụ, là đại vật Huyền Môn đã truyền lại trăm năm, được chưởng môn các thời kỳ truyền nguyên khí vào, là pháp khí rất lợi hại. Hạ Thược đã thèm chiếc bàn quẻ kia thật lâu rồi, cô không chịu đi mua mới, chỉ dùng vật kia của sư phụ. Hơn nữa cô bình thường cũng ngại mang theo những thứ kia bên người, rất phiền toái, cho nên thông thường không mang theo.



Nếu hôm nay việc này bị Đường Tôn Bá biết, ông nhất định thổi râu trừng mắt — nha đầu muốn ăn đánh! Có ai làm phong thủy sư như con sao? Đồ dùng kiếm cơm cũng lười mang!



Nếu việc này bị Lưu Cảnh Tuyền biết, hắn đại khái muốn rơi lệ đầy mặt, phun ra một ngụm máu mất.



Nhưng đôi khi, không rõ chân tướng lại là một chuyện hạnh phúc.



Cho nên, Lưu Cảnh Tuyền từ trong chỗ chết lại được hồi sinh, lại thấy được một tia sáng ban mai, chậm rãi viết xuống giấy một chữ — khẩu.



~ Hết chương 63 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.