Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 3: Tân Hoan




Edit: Gió

“Tiểu thư, nhị cô nãi nãi, à, không đúng, Vân Kính Lệ một mực khẳng định có người hãm hại nàng ta, người nói liệu nàng ta có ra ngoài nói lung tung không?”

“Có thể sao?” Thiển Hạ khẽ cười, “Mợ là một người thông minh. Ngươi cho rằng mợ đã phá cái thai trong bụng nàng ta sao?”

“Chẳng lẽ không phải?” Tam Thất giật mình nói.

“Chén thuốc kia do Điền thúc phối, chính xác sẽ khiến người ta có biểu hiện như người sảy thai. Nhưng cũng chỉ là dấu hiệu giả mà thôi. Nàng ta sẽ xuất huyết nhưng cũng chỉ là triệu chứng mà thôi, cũng không thực sự là sảy thai.”

Tam Thất có chút ngơ ngác, hiển nhiên là nghe không hiểu.

Thiển Hạ lắc đầu cười nói, “Nữ tử sảy thai, hạ thân thường xuất huyết, có khi là bảy, tám ngày, có người tới một tháng. Mà triệu chứng của Vân Kính Lệ nhiều nhất cũng chỉ bảy tám ngày mà thôi. Hơn nữa, Điền thúc còn cho người bỏ thêm chút thuốc bổ và an thần, sợ là nàng ta muốn tỉnh lại cũng phải mất một ngày một đêm.”

“Tiểu thư, ý người là giả bộ làm cho nàng ta sảy thai nhưng thực tế đứa bé kia vẫn tốt lành?”

“Đúng vậy! Không phải vậy, ngươi cho rằng ma ma bên người nàng cho nàng ăn cái gì, còn không phải là thuốc dưỡng thai sao?”

Tam Thất mê mê muội muội gật đầu một cái, “Nghe nói cữu phu nhân an bài các nàng về một vùng nông thôn của Duẫn Châu. Chúng ta còn chưa rời phủ đã đi rồi. Vị biểu tiểu thư kia dọc đường khóc lóc sướt mướt, đáng thương biết bao.”

“Về nông thôn? Ta muốn xem Vân Kính Lệ kiên trì được bao lâu?”

Thiển Hạ nói xong lại nhìn hộp đồ mợ giao cho mình, giấy trắng mực đen, đúng là khiến người ta vui vẻ!

Có cái này rồi, kế hoạch của mình sẽ càng thêm hoàn mỹ.

Thiển Hạ vừa cất đồ xong lại nghe thấy Tam Thất “A!” một tiếng.

Vừa quay đầu liền thấy một thiếu niên bạch y đang đứng trong phòng, vẻ mặt lạnh nhạt còn lộ ra mấy phần thiếu tự nhiên.

“Ta làm theo những gì ngươi nói. Trong phòng quả nhiên đốt hoan hợp huân, lợi dụng lúc bọn họ không để ý, ta liền đổi huân hương kia đi.” Thiếu niên nói xong mặt càng ngày càng đỏ.

Tuy cách màn che nhưng hắn vẫn có thể loáng thoáng thấy được cảnh nam nữ cá nước vui vầy. Mặc dù tuổi của hắn không còn nhỏ nhưng cũng là một nam nhân thứ thiệt, tiểu cô nương này dĩ nhiên lại bảo hắn đi làm loại chuyện như vậy, thực là có chút đau đầu!

“Ừm, ta biết rồi. Cảm ơn ngươi!”

Thiếu niên do dự một hồi, cuối cùng vẫn bạo gan nói, “Sao ngươi biết nữ nhân kia nhất định sẽ dùng huân hương này?”

Thiển Hạ hơi sững sờ, có chút kinh ngạc nói, “Sao ngươi không hỏi ta, vì sao ta lại tính kế phụ thân của mình?”

Thiếu niên ngẩn ngơ, sau đó mới nói, “Ý ngươi là ta nên hoài nghi chính ngươi bảo ta động tay động chân?”

Thiển Hạ nhìn bộ dạng của hắn, đột nhiên khẽ cười ra tiếng, “Ngươi thật là đáng yêu!” Sau đó cười mấy tiếng liền, cho đến lúc nhìn thấy mặt thiếu niên kia càng ngày càng đỏ, ngày càng mất tự nhiên mới lại nói, “Tại sao ngươi không hoài nghi?”

“Ta ở trong phòng nàng nhìn thấy không ít huân hương tương tự lại còn được cất giấu bí mật. Hơn nữa, đúng lúc ta đi vào, thấy nàng ta đang lén lén lút lút thêm thứ gì đó vào trong lư hương, tự nhiên biết không phải là ngươi sai ta làm.”

Thiển Hạ nghe xong có chút thất vọng, nói nhỏ, “Aizzz! Ta còn tưởng rằng ta hiểu ngươi nữa chứ. Xem ra, là ta tự cho rằng mình thông minh.”

Miệng nói vậy nhưng một chút biểu hiện ngượng ngùng cũng không có, ngược lại, hai mắt thẳng tắp nhìn thiếu niên kia, khiến thiếu niên kia cảm thấy da đầu có chút tê dại.

“Có cần ta làm gì nữa không?” Ánh mắt của tiểu cô nương này quá áp lực, hắn không biết nói gì nữa đành chuyển đề tài.

“Tạm thời không có.”

Thiển Hạ vừa nói vừa đi đến trước bàn, động tác chậm rãi ưu nhã châm một chén trà, “Ta hỏi ngươi, với một người trưởng thành, ví dụ như đá một cước lên người Tam Thất đi, vị trí nào là nguy hiểm nhất?”

Thiếu niên sửng sốt, theo bản năng liếc Tam Thất một cái, “Dĩ nhiên, ngực là nơi nguy hiểm nhất. Nếu như người trước mặt thì chỉ cần một cước là chết ngay tại chỗ.”

“Ngực? Nếu như đối với một nam tử không có võ công, đá vào chỗ ấy, xác suất mất mạng cao nhất là bao nhiêu?”

Thiếu niên hơi nhíu mày. Mặc dù, hắn không biết vị đại tiểu thư này muốn làm gì nhưng hắn biết, nàng đã hỏi tất nhiên là có tác dụng.

“Chắc là không cao, có thể nói, gần như không có khả năng! Tối đa cũng chỉ khiến bị thương tim phổi, nằm trên giường điều dưỡng một thời gian là được.”

Thiển Hạ gật đầu một cái, khẽ nhấp một ngụm trà, sắc mặt có phần ngưng trọng nói, “Sinh thần mẫu thân sắp tới. Đáng tiếc, ngoại tổ mẫu và mợ đều không ở lại được, trong kinh còn có đại sự đang chờ các nàng.”

Tam Thất tưởng tiểu thư luyến tiếc các nàng, khuyên nhủ, “Nếu tiểu thư nhớ các nàng, chỉ cần nói với phu nhân vào kinh thăm các nàng là được mà.”

Thiển Hạ gật đầu, con ngươi lóe lên, sinh thần mẫu thân ngày càng gần, nói cách khác, khoảng cách với ngày giỗ mẫu thân đời trước cũng ngày càng gần, mà ngày Vân gia được phong Hoàng thương cũng gần ngay trước mắt.

Đây là cơ hội cuối cùng của mình! Nếu mình không nắm chắc thì bi kịch đời trước sẽ lặp lại!

Không! Bản thân nàng sống lại một đời, tuyệt không cho phép có người làm tổn thương đến mẹ con các nàng.

Nếu chỉ có thể làm ác nhân mới có thể bảo hộ mẹ con các nàng một đời bình an, vậy thì, nàng làm ác nữ một lần thì đã sao?

Thiếu niên này chính là Nguyên Sơ nà Thiển Hạ cứu ngày hôm đó. Hắn yên lặng đứng một chỗ nhìn nàng, đột nhiên có chút hoảng sợ! Điều này khiến hắn có chút giật mình.

Rõ ràng, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối không có võ công, làm sao lại có khí thế cường đại như vậy?

Thời gian xoay nhanh như chong chóng, thoáng một cái đã đến ngày sinh thần của Vân thị.

Hôm đó, khách khứa nối đuôi nhau không dứt tới chúc mừng.

Vân thị một thân tử y, đích thân ra cửa tiếp đón các quý phu nhân.

Lão phu nhân cũng đi ra. Hiện tại đang là thời điểm quan trọng trong con đường loạn lộ của nhi tử. Những người tới hôm nay đều là quý phụ danh môn, không thể để lại ấn tượng xấu được.

Thọ yến xong là thời điểm nghe kịch.

Thiển Hạ ngồi cùng với Lưu Uyển Đình. Hai người thỉnh thoảng lại nhỏ giọng thầm thì mấy câu, không khí thập phần hài hòa.

Chỉ là, vừa mới được một lát, Vân thị vì uống chút rượu nên bắt đầu cảm thấy mê man.

Ánh mắt Thiển Hạ tối sầm lại. Từ đầu đến cuối, nàng luôn thầm quan sát mẫu thân, làm sao không biết chén trà mẫu thân vừa uống là do lão phu nhân sai người đem qua, chỉ có người của bà ta đụng chạm vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.