Pháp Y Vương Phi

Chương 8




A…………..

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng dùng sức thét chói, nhưng miệng lại gắt gao cắn chặt không dám hé răng

“Phịch…………….”

Tôi rơi vào một cái ôm ấm áp

“Cô là heo a! Sao lại nặng như vậy!!” Giọng nói của Mông Thái Nhất ở bên tai tôi vang lên “Mẹ nó! Mau đứng dậy cho tôi! Muốn đè chết tôi a!”

Không xong! Tôi vội vàng từ trong lòng Mông Thái Nhất “đi” ra

“Đi” Mông Thái Nhất không đợi tôi phản ứng đã đem tôi cùng hắn nhét vào taxi

Công viên Cẩm Tú? Tôi nhìn vào nơi xe dừng ngây dại. Đây không phải là nơi hai ngày trước chúng tôi đã đến sao?

“Nhìn cái gì , ai bảo cô hôm đó cho tôi leo cây, cô phải đền bù lại!!” Mông Thái NHất dùng lời lẽ nghiêm khắc lôi kéo tôi đi về phía cửa của công viên

Không ngờ là vì lý do này, mà hắn nửa đêm lại liều chết đập cửa sổ tôi? Ô ô ô……………..tôi sao lại mệnh khổ như vậy a

“A, tiểu muội muội, em không tình nguyện như vậy thì theo bọn anh đi” Một giọng nói xấu xa vang lên bên tai tôi

Tôi ngẩng đầu, thấy bốn tên lưu manh màu tóc rực rõ đem chúng tôi vây chặt

Thảm! Lại gặp lưu manh! Trong lòng tôi phát lạnh! Tôi và Mông Thái Nhất ở cùng một chỗ sao lại hay gặp phải những loại người như thế a!

Mau! Chạy mau đi! Tôi lại nhớ về chuyện lần trước

“Các người thật to gan, cũng dám chắn đường bổn đại gia!”Giọng nói không kiên nhẫn của Mông Thái Nhất vang lên

“Mày là ai! Không muốn chết thì cút cho tao!”

“Cái gì?! Mày dám hỏi Mông Thái Nhất tao đây là thứ gì sao? Chán sống à!!”

“Mông Thái Nhất?” Tên lưu manh nghe đến cái tên chần chờ một chút

“Hắn không phải là có liên quan đến Mông gia chứ!!?” Một tên lưu manh nhỏ giọng nói

“Hừ! làm sao có thể trùng hợp như vậy! Người họ Mông trong thiên hạ cũng rất nhiều!”

“Mau cút!” Mông Thái Nhất kêu to

“Cút? Người nói ai cút?! Tiểu tử, mày muốn bọn tao giảng quy củ……………”

Lời nói của tên lưu manh vẫn chưa ra hết, nắm đấm Mông Thái Nhất đã bay qua!

Xong rồi, xong rồi, tôi đã có thể dự đoán hậu quả thảm cỡ nào, muốn lập tức chuồn đi, nhưng không biết tại sao chân vẫn đứng yên tại chỗ

” Đi………….” Tôi nghe được một giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu

Mông Thái Nhất………….Mông Thái Nhất…………Tuy rằng con người anh cũng không được tốt lắm, nhưng nếu bị loạn quyền đánh chết cũng không nên

“Nhỏ ngốc, cô có đi hay không!”

Mông Thái Nhất?! Tôi vừa nhấc đầu, nhìn thấy ba tên lưu manh ban nãy đều đã ngả xuống đất. Hắn………..từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy?

“Cẩn thận!!!!”

Tôi nhìn thấy một tên lưu manh trong đám lại đứng lên, cầm tảng đá đi đến. Tôi la to một tiếng hướng Mông Thái Nhất xông vào, chúng tôi cùng nhau nặng nề ngã xuống mặt đất

Khi tôi mở to mắt tỉnh thì lại phát hiện, đầu Mông Thái Nhất hiển nhiên lại được đặt phía dưới bộ ngực của tôi!!!!!

“A!!!!!!!!!!!!!!”Tôi sợ hãi từ trên người Mông Thái NHất leo xuống, Mông Thái Nhất bị cú ngã bất thình lình làm cho hoa đầu choáng báng, cái tên cầm tảng đá kia cũng bị cái cảnh này làm cho sợ ngây người

“Lưu………….lưu manh!!!” Tôi chỉ vào Mông Thái Nhất kêu to

“Ma Thu Thu! Cô nói ai là lưu manh!!” Mông Thái Nhất từ trên mặt đất ngồi dậy, xoa xoa cái đầu nhức kêu lên

“Tôi…..tôi nói hắn………” Tôi đột nhiên hồi phục tinh thần lại, ngón tay di dời về phía tảng đá trứng thối kia

Hành động của tôi tựa hồ nhắc nhở “hắn” (*tên lưu manh), hắn đột nhiên tỉnh ráo lại,vội vàng cầm tảng đá kia hướng về Mông Thái Nhát lao tới. Có lẽ hôm nay tôi thật bị suy thần (*thần xui xẻo) đeo bám, nên ngay cả những người bên cạnh tôi cũng sẽ gặp phải chuyện không may

Đáng thương thay cho tên lưu manh vẫn chưa đến được trước mặt Mông Thái Nhất , đã bị đôi chân nằm dài trên mặt đất của tôi làm cho trượt ngã, hơn nữa đầu hắn còn bị chính tảng đá hắn đang cầm nện vào

“Ma Thu Thu, tôi rốt cuộc cũng hiểu được chuyện không hay ho cô vừa nói là chuyện gì!” Mông Thái Nhất và tôi hai mặt nhìn nhau, lòng có chút xúc động nói

“Đều………….đều tại anh………” Tôi ủy khuất giải bày

“Trách tôi? Cô muốn chết a! Có phải tôi muốn đánh nhau đâu, gần đây bọn đàn em của tên lão Hoa luôn tìm đến tôi gây rối!” Mông Thái Nhất hướng về phía tôi oang oang nói “Ngày sinh nhật, tôi còn bị cô cho leo cây………..”

A? Tôi nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ hồng của Mông Thái Nhất, chẳng lẽ hôm đó là sinh nhật nên hắn mới dẫn tôi ra công viên sao? (Rin: rõ khổ bạn này, người ta ngượng thì bạn ta lại nghĩ người ta tức giận)

“A…………thật xin lỗi…………..”

“Quên đi” Mông Thái Nhất tức giận nói “Một chút tâm tình cũng không có, đưa cô về nhà!”

Sáng ngày thứ hai , may mắn mẹ không phát hiện chuyện tôi chuồn đi. Nhưng không biết vì sao, Kim Ánh Minh lại không xuất hiện. Cái câu hỏi kia giống như một lời nguyền rủa khiến tôi không thể thoát thân được, cứ ngây ngốc mãi cho đến lúc tan học

Đột nhiên nhớ đến hai ngày nay đều bị rắc rối làm cho thất điên báo đảo , đã lâu không đi thăm Linh, qua loa bỏ qua vài câu không buông tha của Mông Thái NHất, tôi liền hướng về bãi đổ xe mà đi

Cửa chỉ khép hờ, tôi lặng lẽ đẩy cửa đi vào

A, là Kim Ánh Minh. Một ngày hôm nay hắn không đi học, không ngờ hắn lại ở bên trong

Không biết tại sao, đột nhiên phát hiện ra chuyện này lòng tôi thật cao hứng. Tôi đang định mở miệng gọi hắn thì lại thấy một bóng người khác

“Nó thật đáng yêu…………Minh, cậu khi nào thì phát hiện ra nó?” Hà Ảnh Nguyệt vui vẻ đem Linh ôm vào ngực, cẩn thận nựng

“Lúc trước…………một bạn học…………..” (*hiểu là: lúc trước nhờ vào một bạn học (=.=”) => ta mà ở trong truyện chắc có thể đi làm người phiên dịch cho bạn Minh òi)

“Nó tên là gì?”

“Linh…………..”

Hà Ảnh Nguyệt nghe đến cái tên thân thể chợt cứng đờ, sau đó mới thở dài một hơi xoa xoa bả vai Kim Ánh Minh

“Đợi chút…………” Kim Ánh Minh đột nhiên nhớ đến cái gì, từ đống đồ vật tìm kiếm một chút. Đột nhiên hắn lấy ra một tấm ván gỗ, thật cẩn thận mở, đưa nó trước mặt Hà Ảnh Nguyệt

“Cho tôi?” Hà Ảnh Nguyệt có chút kinh ngạc, buông Linh trong lòng ra, cẩn thận nhận lấy

“Thật đẹp…………” Tôi nhìn thấy Hà Ảnh Nguyệt cầm bức tranh kia lên

Là bức tranh đó, chính là bức tranh cô gái dịu dàng cúi đầu vuốt ve Linh tựa hồ giống tôi vẫn chưa xong kia

“Minh , cảm ơn cậu. Bức tranh này của cậu là thời điểm lần đầu tiên tôi và Linh gặp nhau sao?” Hà Ảnh Nguyệt tươi cười dịu dàng đến mức khiến tôi muốn rơi lệ

“Ừ……………….”

“Tôi muốn đem Linh về nhà, nó cần được chăm sóc”

“Tôi có thể chăm sóc nó, Nguyệt”

“Minh, nhưng mà tôi thật sự thích nó, có được không?”

Đừng………..đừng………….van cầu anh, đừng đáp ứng nàng………………

Lòng đột nhiên chua xót……………làm tôi sợ hãi có chút không thở nổi

“Ừ………………”

Trong hốc mắt đột nhiên lọt vào một thứ…………trời mưa sao?

Một vài giọt mưa hắc vào trong ánh mắt…………rơi xuống đáy lòng tôi…………….

Khiến tôi không thể nhìn thấy rõ mặt bọn họ…………..

Rõ ràng chỉ có một bức tường cách vách, nhưng đối với anh lại cảm thấy thật xa xôi. Khiến cho tôi ngay cả dũng khí đứng ở đây cũng không có, chạy trối chết

Ma Thu Thu, mày hi vọng cái gì…………

Mày thật ngốc, thật ngốc……………….

Kim Ánh Minh sẽ vẽ mày sao? Người trong bức tranh của hắn cho đến bây giờ cũng chỉ có Hà Ảnh Nguyệt, Linh cũng không thuộc về mày, cũng không phải là của mày a………………..

——— ————————

“Ê…………….Sẻ con!! Cô có nghe tôi nói chuyện hay không!” Từ trên trời giáng xuống một quyển sách đập lên đầu , tôi mới hoảng hốt hồi phục tinh thần

mấy ngày nay đã không thấy Linh. Kim Ánh Minh vẫn dửng dưng như bình thường……………mày hi vọng cái gì a, vốn chỉ có mày đơn phương hao sức………………….

Vừa lòng với giọng nói nho nhỏ trong lòng: có lẽ vậy……………..lỡ như………………những gì hắn nói……………..

“Cô vẫn còn ngẩn người……………sẻ con, nhìn cô cứ như kẻ thất tình! Khẳng định là đang trách tôi gần đây hắt hủi cô phải không, được! Bổn đại gia đây tối nay mang cô đi chơi!” Mông Thái Nhất nói đến đây vui mừng khắp khởi chạy đi lấy xe

Tôi đứng yên tại chỗ, cái gì cũng quên làm……………..

Sẻ con,nhìn cô cứ như kẻ thất tình!!

Cứ như kẻ thất tình……………..

……………..thất tình………………….

“Không…………….không phải…………….” Tôi đột nhiên sợ hãi phản bác lại những lời lập đi lập lại này

“A!……………..” Đột nhiên cảm giác dưới chân bị hẫng, tôi không đạp lên nấc thang, cả người đếu hướng về phía trước mà ngã……………..

“Không………………”

“A!” Mơ hồ nghe thấy xung quanh có người phát ra tiếng thét

Tôi căn bản không biết mình nên phản ứng ra sao, chỉ cảm giác thân thể không ngừng rơi xuống…………rơi xuống………

Tất cả mọi thứ xung quanh đều điên đảo

Thân thể đột nhiên ngừng lại, giống như có thứ gì đó giữ lấy tôi lại

Chậm rãi mở to mắt, ngẩng đầu……………..

Kim Ánh Minh………………

Kim Ánh Minh!

“Thật là anh sao?” Tôi ngơ ngác nhìn hắn, thật là hắn sao?

Tôi hiểu được, tôi rốt cục đã minh bạch……………lúc này ở trong lòng Kim Ánh Minh, tôi mới tìm lại được hồn phách tự do của chính mình

Là từ khi nào đã trở thành như vậy?

Là lần đầu tiên bị hắn thấy chết không cứu? Lần đầu tiên nhận ra hắn là người mình đã từng gặp? Lần đâu tiên hắn hướng mình làm động tác cảm ơn? Lần đâu tiên nhìn thấy ánh mắt vô tội của hắn trước hai xe đẩy đồ ăn khổng lồ?

Hay là, chính cái lần hắn hỏi tôi về chuyện sao và trăng……………….

“Chuột chết!!” Giọng nói tức giận của Mông Thái Nhất đem tôi từ trong ảo mộng trở về thực tại

Khuôn mặt Mông Thái Nhất không thể khó coi hơn, tứng bước tiến lại gần…………….

Việt Mỹ, biểu tình trên mặt chưa bao giờ lạnh hơn , khiến tôi cảm thấy sợ hãi………………

Tử Lôi nổi giận đùng đùng…………….

Còn có Hà Ảnh Nguyệt……………..

“Buông tay cậu ra!” Mông Thái Nhất cơ hồ là hướng về phía tôi cầm lấy tay, dùng sức kéo tôi ra bên ngoài

“Đau………….tay……………..” Mông Thái Nhất căn bản mặc kệ tôi có đau hay không, ra sức kéo tôi về phía trước. Biểu tình âm trầm của hắn, tôi chỉ gặp qua sau sự kiện Tử Lôi

“Việt Mỹ…………….” Tôi thấp giọng quay lại nhìn Việt Mỹ

“Hắn vừa chạm vào cô sao?” Mông Thái Nhất đột nhiên dừng lại, hung hăng đẩy tôi

“Cái gì??”

“Tôi hỏi cô!! phải vậy không?” Mông Thái Nhất nổi trận lôi đình khiến cho tôi sợ hãi không nói nên lời

“Tay? eo ? hay là nơi này?” Mông Thái Nhất nắm lấy cằm tôi, nghiêng mặt tôi qua

“Không phải” Tôi theo bản năng ngăn lại

“Đáng chết” Mông Thái NHất một phen buông tay ra ” Kim Ánh Minh! tôi ngày mai sẽ chém tay cậu…………..cô đi đường không cẩn thận a, cư nhiên để cho chuột chết kia chiếm tiện nghi!”

“Hắn………….hắn chỉ là………….chỉ là giúp đỡ tôi………….tôi…………” Sự hiểu biết này lại khiến cho lòng tôi cảm thấy vô cùng bi ai

“Hắn sao lại muốn đỡ cô, cô lúc trước còn cố tình bảo vệ hắn, không cho tôi công bố ảnh chụp đáng ghê tởm của hắn, tôi đã biết là có quỷ! Cô dám phản bội lại tổ chức!!”

“Tôi, tôi…………không……………..”

“Đưa điện thoại cho tôi, nhanh chút……………….”

Hắn muốn làm gì?Tôi nhìn Mông Thái Nhất đang thịnh nộ. Chẳng lẽ hắn muốn…………….

Tôi đề phòng nắm chặt lấy túi, không thể để cho hắn lấy cái ảnh chụp kia “Đừng…………….đừng………….anh đã đáp ứng đáp ứng………..cho chuyện trôi qua”

“Cô…………cô còn giúp hắn, cô……………”

Nhìn hắn vươn tay ra, tôi cũng biết không nên ở đây, thu dũng khí , tôi kéo Việt Mỹ cùng bỏ chạy, rồi gọi một chiếc xe taxi nhảy lên…………

……………………….

“Việt Mỹ, tôi………..tôi không có………….”

“Tôi biết! Đừng lo, không sao mà”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Việt Mỹ, lòng thoáng an ủi, ít ra tôi vẫn còn một người bạn tốt như nàng bên cạnh

“Nhưng mà ngày mai cô đi học sẽ gặp phiền phức, đám nữ sinh chắc sẽ không cho cô sắc mặt tốt để xem” Việt Mỹ lo lắng nói với tôi “Thu Thu, điện thoại của tôi hết pin, cô có thể cho tôi mượn nhắn vài đoạn tin được không?”

“A, được” Tôi đưa cho Việt Mỹ điện thoại, trong lòng nghĩ đến chuyện của Mông Thái Nhất

“Cô đừng quá lo lắng, hắn chỉ nhất thời tức giận, ngày mai sẽ không sao rồi”

Hi vọng là vậy…………………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.