Pháp Y Vương Phi

Chương 27: Chân tướng




๖ۣۜTeam ๖ۣۜĐang ๖ۣۜBí ๖ۣۜ Ý ๖ۣۜTưởng – TruyệnCv

Không ngoài dự đoán của Hắc Nguyệt và chính bản thân Vô Song, một tháng sau Vô Song một lần nữa mở bừng hai mắt sau đó khẽ thở ra một luồng khí nóng, trên người hắn đầy mồ hôi, lần dị hỏa tôi thế thứ sáu cuối cùng đã qua, Vô Song cũng đã đạt đến cực hạn của bản thân, có lẽ rất lâu nữa bản thân hắn mới có thể tiếp tục thực hiện dị hỏa tôi thể lần thứ bảy.

Nhè nhẹ thở ra một hơi bình ổn khí tức, Vô Song đứng lên rời khỏi vị trí của mình, ánh mắt hắn khẽ liếc qua thân ảnh trước mặt sau đó khẽ cúi đầu :”Hắc Nguyệt tiền bối”.

Hắc Nguyệt ngồi ngay trước mặt Vô Song, thấy hắn lên tiếng ông ta cũng nhẹ gật đầu :”Tiểu tử bây giờ ngươi muốn làm gì, ngươi có dự định gì chưa ?“.

Vô Song khẽ gật đầu “Vãn bối tính đi du lịch đại lục một thời gian, sau đó tích lũy chút kinh nghiệm rồi tham gia Tiềm Long đại hội, tiền bối chắc cũng không sợ vãn bối bỏ chạy đâu nhỉ”.

Vô Song đương nhiên không tin một vị thần đạt đến 18 trùng thiên như Hắc Nguyệt lại sợ Vô Song bỏ chạy, đối với Hắc Nguyệt thì Vô Song thực sự không khác gì con kiến hôi là bao.

Hắc Nguyệt bỗng nhiên đưa một ngón tay ra sau đó Vô Song đột nhiên cảm thấy một nguồn năng lực khổng lồ ấn vào cơ thể mình, bộ ngực của hắn lập tức bị xuyên thủng, Vô Song ôm ngực hộc máu ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Hắc Nguyệt.

Hắc Nguyệt khẽ thở dài :”Tiểu tử ta đã cho ngươi điều tra tất cả về ngươi thậm chí cả tổ tiên của ngươi trong ngàn năm đổ lại, cho người điều tra toàn bộ Cửu U nhất tộc, thực sự mà nói ngươi làm lão phu quá khó hiểu”.

“Cơ thể của ngươi lão phu có thể nói thẳng hiện tại không khác gì một người bình thường thậm chí hơn nhiều nam nhân hùng tráng khác nhưng ngươi cũng đừng mong tu luyện”.

Vô Song nghe vậy lập tức ngạc nhiên, ánh mắt hắn nhíu chặt nhìn Hắc Nguyệt :”Tiền bối nói như vậy là ý gì ? , vãn bối thực sự không hiểu lắm”.

Hắc Nguyệt nhẹ thở ra một hơi :”Ngươi vốn có huyết mạch phượng hoàng trong ngươi nhưng thân thể dĩ nhiên không phải là phượng hoàng đúng hơn ngươi chỉ có linh hồn lực cùng huyết mạch của thần thú còn cơ thể thì cứ như đi mượn về vậy”.

“Trên đời này cũng rất nhiều đại năng tinh thông đoạt xá, mọi việc cũng chẳng có gì là kì lạ nếu không phải linh hồn ngươi hoàn toàn phù hợp với thân thể căn bản không có dấu hiệu đoạt xá. Thứ duy nhất lão phu có thể nghĩ đến là phản tổ dù sao Cửu U nhất tộc cũng có chút liên quan đến Phượng Hoàng bất quá tỉ lệ thấp đến thảm thương”.

“Đương nhiên nếu ngươi phản tổ thì cơ thể ngươi cũng không thể phế vật đến mức này được, lão phu sống không biết bao nhiêu năm nhưng trường hợp của ngươi hoàn toàn là lần đầu tiên nhìn thây. Có thể nói thẳng sự tồn tại của ngươi là vô lý”.

“Khi ngươi hôn mê ở bên trong Hắc Ám Mị Linh Tộc thì lão phu cũng ghé qua một lần, lần đó lão phu cũng nhìn qua cơ thể ngươi. Không nhìn thì thôi mà nhìn tuyệt đối là bị ngươi dọa sợ, thiên hạ này có thần thể thì cũng có phế thể, tỉ lệ thần thể rất hiếm nhưng còn dễ tìm hơn phế thể rất nhiều, không biết là may mắn hay bất hạnh ngươi lại là một trong những phế thể hiếm gặp nhất thiên hạ”.

“Ách Nan Kỷ Thể, loại thể chất này căn bản chính là vứt đi, nguyên khí trong thiên địa không thể tiến vào, tạp chất trong cơ thể cũng không đi ra ngoài được, kinh mạch vừa hẹp vừa bé, sinh mệnh thì khô héo, ngươi có thể sống được đến lúc này cũng là kỳ tích.”

Vô Song nghe Hắc Nguyệt nói cũng có chút đỏ mặt, chính bản thân hắn là người trải qua loại thể chất này hơn ai hết hắn rõ nhất chủ nhân của cỗ thân thể này thảm như thế nào, căn bản là phế hơn cả chữ phế, tuy nhiên câu tiếp theo mà Hắc Nguyệt nói lại làm Vô Song suy nghĩ lại, hắn đột nhiên cảm thấy mình không đến nỗi xui như vậy.

“Tất nhiên vật cực tất phản, người có phế thể muốn sống qua tuổi 18 dường như không thể nào lại càng không nói đến thay đổi thể chất tuy nhiên trường hợp của ngươi lại rất đặc biệt, vạn cổ duy nhất. Phế thể tại sao gọi là phế thể ? - căn bản loại thể chất này chính là bị thương thiên nguyền rủa, nếu có thể phá bỏ thể chất này thì chính là thoát khỏi sự nguyền rủa khi đó sẽ được thương thiên chúc phúc, thương thiên tuyệt đối không lấy không của ai và cũng chẳng cho không ai cái gì cả”.

“Ách Nan Kỷ Thể của ngươi sau khi được hóa giả trở thành một trong các loại thần thể nổi tiếng nhất, thể chất này tên gọi chỉ có một chữ Chiến hay còn được biết đến cái tên Thương Thiên Chiến Thể”.

“Chiến thể vẫn giữ nguyên một đặc điểm của Ách thể đó chính là ngươi không tu luyện được, nguyên khí tiến vào trong cơ thể ngươi kiểu gì cũng đi ra bên ngoài đừng hòng giữ lại tuy nhiên Chiến thể không tu luyện nguyên khí của Bắc Địa chúng ta, Chiến thể chính là hấp thu cương khí, là đi theo con đường luyện thể, Chiến thể cũng không phải thể chất của nhân tộc mà là thể chất của Man tộc”.

“Điểm này của ngươi mới làm lão phu khó hiểu, linh hồn của ngươi là nhân tộc, huyết mạch của người là yêu tộc còn thân thể lại là man tộc thực sự quá kì dị. Đương nhiên mỗi người có bí mật riêng, lão phu không quan tâm chỉ là lão phu muốn nói với ngươi với thể chất của ngươi thì ngươi có cố gắng thế nào cũng đừng hòng mạnh thêm nữa bởi đơn giản đây là bắc địa, ở nơi đây không có cương khí”.

Vô Song nghe vậy ánh mắt khẽ đảo sau đó tập trung lại nhìn Hắc Nguyệt, hắn đương nhiên biết một vị thần sẽ không rảnh nói những lời này với bản thân hắn mà không có mục đích, Vô Song mỉm cười :”Nếu vãn bối không nhầm thì tiền bối muốn vãn bối ở lại bên tiền bối đúng không ? , tiền bối chính là muốn làm cho vãn bối mạnh lên để ít nhất khi làm nhiệm vụ tiền bối giao phó có thể kéo dài được nhiều thời gian nhất có thể ?”.

Hắc Nguyệt khóe môi lại xuất hiện một nụ cười mỉm :”Nói chuyện với kẻ thông minh đúng là đỡ mệt, lão phu thực sự muốn ngươi ở lại đây, bằng thực lực của ngươi nếu tiến vào Vô Tận Hải sống sót được nửa ngày đã là tối đa, ít nhất lão phu phải khiến ngươi sống sót trong đó hai ngày, một ngày còn lại thì phó mặc cho vận khí của cả ngươi và lão phu đi”.

Vô Song nhoẻn miệng cười bỗng nhiên hắn khẽ khửng lại, Vô Song nhớ ra một việc hết sức quan trọng mà bản thân hắn đã quên mất, Vô Song nhớ lại cuộc trò chuyện đầu tiên của hắn với Thiên tại thế giới này, thứ Thiên cần là thần cách.

Vô Song lập tức lên tiếng :”Tiền bối không biết thần cách có tác dụng gì ?”.

Hắc Nguyệt nghe vậy liền nhíu mày “Thứ này với ngươi vô dụng ngươi lấy làm gì? , ngươi dù sao trong mắt lão phu cũng tính là thiên tài, chỉ có đám phế vật mới dùng thần cách”.

Vô Song nghe vậy lại càng hứng thú hơn “Tiền bối có thể cho vãn bối biết công dụng của thứ này không, vãn bối thực sự không biết”.

Hắc Nguyệt khẽ nhíu mày sau đó nhè nhẹ gật đầu”Thần cách cho phép phàm nhân thành thần, một viên thần cách có thể giúp bất cứ ai thành thần nhưng không cần biết là loại thần cách cấp độ nào thì người ăn vào mãi mãi dừng ở cảnh giới chân thần nhất trùng thiên trở thành kẻ yếu nhất trong tầng lớp chân thần. Thứ này trong mắt ta chính là rác rưởi vô cùng, thần cách căn bản không phải là thứ những người như ngươi nên đụng vào, cùng lắm tặng cho nữ nhân của mình thì được vì thần cách có thể làm cho người ta thanh xuân vĩnh trú, cứ coi nó như một loại mỹ phẩm đi”.

Vô Song nghe vậy lập tức từ bỏ suy nghĩ muốn dùng thần cách làm cho bản thân mình mạnh lên bất quá giao dịch với Thiên thì không thể bỏ qua được, hơn ai hết Vô Song biết Thiên cực kỳ mạnh, mạnh hơn tất cả những người trên đời này hắn đã gặp, một kẻ mạnh như vậy không thể không có đồ tốt.

Vô Song không ngờ cực kỳ tự nhiên đưa tay ra trước mặt Hắc Nguyệt :”Tiền bối là một vị Hỗn Nguyên Chân Thần không biết có vài viên thần cách không ?, vãn bối thực sự cần nó làm một số việc, tiền bối yên tâm vãn bối tuyệt đối không sử dụng”.

Hắc Nguyệt nghi hoặc đánh giá Vô Song, ông ta thản nhiên mở miệng : “Chẳng nhẽ ngươi kẹt tiền đến mức mang thần cách đi đấu giá?, thần cách đấu giá cũng có thể thu được một khoàn tiền không nhỏ bất quá những kẻ bán thần cách căn bản là làm thay đổi cán cân thế lực, những kẻ đó sẽ chết sớm lắm, ngươi không muốn chết thì tốt nhất đừng đem bán hoặc ít nhất đợi ngươi có đủ thực lực đã”.

Vô Song một lần nữa lắc đầu “Thần cách với vãn bối thực sự cũng không phải để bán, vãn bối có đại sự cần dùng đến nó, dù sao nếu thực hiện nhiệm vụ cho tiền bối thì cũng được nhận lương chứ? , có thể coi đây là ứng trước được không?”.

Hắc Nguyệt thở dài sau đó bàn tay hắn bắn ra một cái trữ vật giới chỉ :”Thần cách thứ đó ta không giữ nhiều, trong giới chỉ có tổng cộng năm viên, ngươi muốn làm gì thì làm lão phu không quản, điều dưỡng cho tốt năm ngày sau đi theo lão phu”.

Vô Song năm trữ vật giới chỉ trong tay, ánh mắt toát lên từng tia tinh quang. Hắc Nguyệt rời đi chỉ để lại một mình Vô Song trong Thạch Mộ, lúc này Vô Song nhẹ nhàng ngồi xuống, trước mặt hắn là năm quả cầu to bằng nắm tay huyền phù trước mặt, đáng ngạc nhiên là Vô Song còn không cảm nhận được một chút năng lực nào bên trong, hắn nhíu mày thật sâu :”Chẳng nhẽ thứ này là thần cách ?”.

Vô Song đột nhiên bi ai phát hiện hắn không gọi được Thiên, hắn quên mất từ trước đến nay toàn Thiên đến tìm hắn.

Vô Song cũng không phải đợi lâu bởi rất nhanh một cảm giác quen thuộc lại hiện về, không gian và thời gian trở nên đóng băng, toàn bộ thiên địa này ngừng di chuyển, Thiên một lần nữa xuất hiện với nụ cười quen thuộc.

๖ۣۜTeam ๖ۣۜĐang ๖ۣۜBí ๖ۣۜ Ý ๖ۣۜTưởng – TruyệnCv

( dạo này toàn hứa nhưng không làm được, cuối cùng hôm nay cũng nộp đủ ba chương cho các bạn vui quá xD).

(Mình nói lại không phải mình bị đau tay nha mà tác giả bộ :'One Piece khởi đầu mới' đau tay, mình chỉ xin phép hộ thôi còn bộ này vẫn ra bình thường một ngày 2 chương nha ).

Không ngoài dự đoán của Hắc Nguyệt và chính bản thân Vô Song, một tháng sau Vô Song một lần nữa mở bừng hai mắt sau đó khẽ thở ra một luồng khí nóng, trên người hắn đầy mồ hôi, lần dị hỏa tôi thế thứ sáu cuối cùng đã qua, Vô Song cũng đã đạt đến cực hạn của bản thân, có lẽ rất lâu nữa bản thân hắn mới có thể tiếp tục thực hiện dị hỏa tôi thể lần thứ bảy.

Nhè nhẹ thở ra một hơi bình ổn khí tức, Vô Song đứng lên rời khỏi vị trí của mình, ánh mắt hắn khẽ liếc qua thân ảnh trước mặt sau đó khẽ cúi đầu :”Hắc Nguyệt tiền bối”.

Hắc Nguyệt ngồi ngay trước mặt Vô Song, thấy hắn lên tiếng ông ta cũng nhẹ gật đầu :”Tiểu tử bây giờ ngươi muốn làm gì, ngươi có dự định gì chưa ?“.

Vô Song khẽ gật đầu “Vãn bối tính đi du lịch đại lục một thời gian, sau đó tích lũy chút kinh nghiệm rồi tham gia Tiềm Long đại hội, tiền bối chắc cũng không sợ vãn bối bỏ chạy đâu nhỉ”.

Vô Song đương nhiên không tin một vị thần đạt đến 18 trùng thiên như Hắc Nguyệt lại sợ Vô Song bỏ chạy, đối với Hắc Nguyệt thì Vô Song thực sự không khác gì con kiến hôi là bao.

Hắc Nguyệt bỗng nhiên đưa một ngón tay ra sau đó Vô Song đột nhiên cảm thấy một nguồn năng lực khổng lồ ấn vào cơ thể mình, bộ ngực của hắn lập tức bị xuyên thủng, Vô Song ôm ngực hộc máu ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Hắc Nguyệt.

Hắc Nguyệt khẽ thở dài :”Tiểu tử ta đã cho ngươi điều tra tất cả về ngươi thậm chí cả tổ tiên của ngươi trong ngàn năm đổ lại, cho người điều tra toàn bộ Cửu U nhất tộc, thực sự mà nói ngươi làm lão phu quá khó hiểu”.

“Cơ thể của ngươi lão phu có thể nói thẳng hiện tại không khác gì một người bình thường thậm chí hơn nhiều nam nhân hùng tráng khác nhưng ngươi cũng đừng mong tu luyện”.

Vô Song nghe vậy lập tức ngạc nhiên, ánh mắt hắn nhíu chặt nhìn Hắc Nguyệt :”Tiền bối nói như vậy là ý gì ? , vãn bối thực sự không hiểu lắm”.

Hắc Nguyệt nhẹ thở ra một hơi :”Ngươi vốn có huyết mạch phượng hoàng trong ngươi nhưng thân thể dĩ nhiên không phải là phượng hoàng đúng hơn ngươi chỉ có linh hồn lực cùng huyết mạch của thần thú còn cơ thể thì cứ như đi mượn về vậy”.

“Trên đời này cũng rất nhiều đại năng tinh thông đoạt xá, mọi việc cũng chẳng có gì là kì lạ nếu không phải linh hồn ngươi hoàn toàn phù hợp với thân thể căn bản không có dấu hiệu đoạt xá. Thứ duy nhất lão phu có thể nghĩ đến là phản tổ dù sao Cửu U nhất tộc cũng có chút liên quan đến Phượng Hoàng bất quá tỉ lệ thấp đến thảm thương”.

“Đương nhiên nếu ngươi phản tổ thì cơ thể ngươi cũng không thể phế vật đến mức này được, lão phu sống không biết bao nhiêu năm nhưng trường hợp của ngươi hoàn toàn là lần đầu tiên nhìn thây. Có thể nói thẳng sự tồn tại của ngươi là vô lý”.

“Khi ngươi hôn mê ở bên trong Hắc Ám Mị Linh Tộc thì lão phu cũng ghé qua một lần, lần đó lão phu cũng nhìn qua cơ thể ngươi. Không nhìn thì thôi mà nhìn tuyệt đối là bị ngươi dọa sợ, thiên hạ này có thần thể thì cũng có phế thể, tỉ lệ thần thể rất hiếm nhưng còn dễ tìm hơn phế thể rất nhiều, không biết là may mắn hay bất hạnh ngươi lại là một trong những phế thể hiếm gặp nhất thiên hạ”.

“Ách Nan Kỷ Thể, loại thể chất này căn bản chính là vứt đi, nguyên khí trong thiên địa không thể tiến vào, tạp chất trong cơ thể cũng không đi ra ngoài được, kinh mạch vừa hẹp vừa bé, sinh mệnh thì khô héo, ngươi có thể sống được đến lúc này cũng là kỳ tích.”

Vô Song nghe Hắc Nguyệt nói cũng có chút đỏ mặt, chính bản thân hắn là người trải qua loại thể chất này hơn ai hết hắn rõ nhất chủ nhân của cỗ thân thể này thảm như thế nào, căn bản là phế hơn cả chữ phế, tuy nhiên câu tiếp theo mà Hắc Nguyệt nói lại làm Vô Song suy nghĩ lại, hắn đột nhiên cảm thấy mình không đến nỗi xui như vậy.

“Tất nhiên vật cực tất phản, người có phế thể muốn sống qua tuổi 18 dường như không thể nào lại càng không nói đến thay đổi thể chất tuy nhiên trường hợp của ngươi lại rất đặc biệt, vạn cổ duy nhất. Phế thể tại sao gọi là phế thể ? - căn bản loại thể chất này chính là bị thương thiên nguyền rủa, nếu có thể phá bỏ thể chất này thì chính là thoát khỏi sự nguyền rủa khi đó sẽ được thương thiên chúc phúc, thương thiên tuyệt đối không lấy không của ai và cũng chẳng cho không ai cái gì cả”.

“Ách Nan Kỷ Thể của ngươi sau khi được hóa giả trở thành một trong các loại thần thể nổi tiếng nhất, thể chất này tên gọi chỉ có một chữ Chiến hay còn được biết đến cái tên Thương Thiên Chiến Thể”.

“Chiến thể vẫn giữ nguyên một đặc điểm của Ách thể đó chính là ngươi không tu luyện được, nguyên khí tiến vào trong cơ thể ngươi kiểu gì cũng đi ra bên ngoài đừng hòng giữ lại tuy nhiên Chiến thể không tu luyện nguyên khí của Bắc Địa chúng ta, Chiến thể chính là hấp thu cương khí, là đi theo con đường luyện thể, Chiến thể cũng không phải thể chất của nhân tộc mà là thể chất của Man tộc”.

“Điểm này của ngươi mới làm lão phu khó hiểu, linh hồn của ngươi là nhân tộc, huyết mạch của người là yêu tộc còn thân thể lại là man tộc thực sự quá kì dị. Đương nhiên mỗi người có bí mật riêng, lão phu không quan tâm chỉ là lão phu muốn nói với ngươi với thể chất của ngươi thì ngươi có cố gắng thế nào cũng đừng hòng mạnh thêm nữa bởi đơn giản đây là bắc địa, ở nơi đây không có cương khí”.

Vô Song nghe vậy ánh mắt khẽ đảo sau đó tập trung lại nhìn Hắc Nguyệt, hắn đương nhiên biết một vị thần sẽ không rảnh nói những lời này với bản thân hắn mà không có mục đích, Vô Song mỉm cười :”Nếu vãn bối không nhầm thì tiền bối muốn vãn bối ở lại bên tiền bối đúng không ? , tiền bối chính là muốn làm cho vãn bối mạnh lên để ít nhất khi làm nhiệm vụ tiền bối giao phó có thể kéo dài được nhiều thời gian nhất có thể ?”.

Hắc Nguyệt khóe môi lại xuất hiện một nụ cười mỉm :”Nói chuyện với kẻ thông minh đúng là đỡ mệt, lão phu thực sự muốn ngươi ở lại đây, bằng thực lực của ngươi nếu tiến vào Vô Tận Hải sống sót được nửa ngày đã là tối đa, ít nhất lão phu phải khiến ngươi sống sót trong đó hai ngày, một ngày còn lại thì phó mặc cho vận khí của cả ngươi và lão phu đi”.

Vô Song nhoẻn miệng cười bỗng nhiên hắn khẽ khửng lại, Vô Song nhớ ra một việc hết sức quan trọng mà bản thân hắn đã quên mất, Vô Song nhớ lại cuộc trò chuyện đầu tiên của hắn với Thiên tại thế giới này, thứ Thiên cần là thần cách.

Vô Song lập tức lên tiếng :”Tiền bối không biết thần cách có tác dụng gì ?”.

Hắc Nguyệt nghe vậy liền nhíu mày “Thứ này với ngươi vô dụng ngươi lấy làm gì? , ngươi dù sao trong mắt lão phu cũng tính là thiên tài, chỉ có đám phế vật mới dùng thần cách”.

Vô Song nghe vậy lại càng hứng thú hơn “Tiền bối có thể cho vãn bối biết công dụng của thứ này không, vãn bối thực sự không biết”.

Hắc Nguyệt khẽ nhíu mày sau đó nhè nhẹ gật đầu”Thần cách cho phép phàm nhân thành thần, một viên thần cách có thể giúp bất cứ ai thành thần nhưng không cần biết là loại thần cách cấp độ nào thì người ăn vào mãi mãi dừng ở cảnh giới chân thần nhất trùng thiên trở thành kẻ yếu nhất trong tầng lớp chân thần. Thứ này trong mắt ta chính là rác rưởi vô cùng, thần cách căn bản không phải là thứ những người như ngươi nên đụng vào, cùng lắm tặng cho nữ nhân của mình thì được vì thần cách có thể làm cho người ta thanh xuân vĩnh trú, cứ coi nó như một loại mỹ phẩm đi”.

Vô Song nghe vậy lập tức từ bỏ suy nghĩ muốn dùng thần cách làm cho bản thân mình mạnh lên bất quá giao dịch với Thiên thì không thể bỏ qua được, hơn ai hết Vô Song biết Thiên cực kỳ mạnh, mạnh hơn tất cả những người trên đời này hắn đã gặp, một kẻ mạnh như vậy không thể không có đồ tốt.

Vô Song không ngờ cực kỳ tự nhiên đưa tay ra trước mặt Hắc Nguyệt :”Tiền bối là một vị Hỗn Nguyên Chân Thần không biết có vài viên thần cách không ?, vãn bối thực sự cần nó làm một số việc, tiền bối yên tâm vãn bối tuyệt đối không sử dụng”.

Hắc Nguyệt nghi hoặc đánh giá Vô Song, ông ta thản nhiên mở miệng : “Chẳng nhẽ ngươi kẹt tiền đến mức mang thần cách đi đấu giá?, thần cách đấu giá cũng có thể thu được một khoàn tiền không nhỏ bất quá những kẻ bán thần cách căn bản là làm thay đổi cán cân thế lực, những kẻ đó sẽ chết sớm lắm, ngươi không muốn chết thì tốt nhất đừng đem bán hoặc ít nhất đợi ngươi có đủ thực lực đã”.

Vô Song một lần nữa lắc đầu “Thần cách với vãn bối thực sự cũng không phải để bán, vãn bối có đại sự cần dùng đến nó, dù sao nếu thực hiện nhiệm vụ cho tiền bối thì cũng được nhận lương chứ? , có thể coi đây là ứng trước được không?”.

Hắc Nguyệt thở dài sau đó bàn tay hắn bắn ra một cái trữ vật giới chỉ :”Thần cách thứ đó ta không giữ nhiều, trong giới chỉ có tổng cộng năm viên, ngươi muốn làm gì thì làm lão phu không quản, điều dưỡng cho tốt năm ngày sau đi theo lão phu”.

Vô Song năm trữ vật giới chỉ trong tay, ánh mắt toát lên từng tia tinh quang. Hắc Nguyệt rời đi chỉ để lại một mình Vô Song trong Thạch Mộ, lúc này Vô Song nhẹ nhàng ngồi xuống, trước mặt hắn là năm quả cầu to bằng nắm tay huyền phù trước mặt, đáng ngạc nhiên là Vô Song còn không cảm nhận được một chút năng lực nào bên trong, hắn nhíu mày thật sâu :”Chẳng nhẽ thứ này là thần cách ?”.

Vô Song đột nhiên bi ai phát hiện hắn không gọi được Thiên, hắn quên mất từ trước đến nay toàn Thiên đến tìm hắn.

Vô Song cũng không phải đợi lâu bởi rất nhanh một cảm giác quen thuộc lại hiện về, không gian và thời gian trở nên đóng băng, toàn bộ thiên địa này ngừng di chuyển, Thiên một lần nữa xuất hiện với nụ cười quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.