Pháp Y Vương Phi

Chương 22: Nhân lúc người nguy khốn




Tây Lương Mạt đi tới, ngồi bên cạnh Bách Lý Thanh, nhìn hắn vẫn giữ vẻ xa cách mà ngồi đó đọc sách, nàng nhân tiện nói: “A Cửu, ta biết ngươi không thích người ngoài vào ở cho nên đã sắp xếp để nó ở ngoại viện, ngươi thấy được không?”

Bách Lý Thanh vẫn lạnh lùng buông tầm mắt, ra vẻ hoàn toàn không nghe thấy nàng nói gì hết.

Tây Lương Mạt đảo tròng mắt, bỗng ho khẽ một tiếng: “A Cửu, đừng không để ý đến ta, người ta đau lòng đấy.”

Nói xong, nàng kéo một cánh tay hắn ôm vào lòng, sát tới gần nỉ non: “A Cửu, A Cửu, A Cửu, A Cửu…”

Khi tay Bách Lý Thanh đặt lên ngực nàng, Tây Lương Mạt đã phát hiện tay hắn cứng lại rồi, sau đó nàng hết sức dùng âm thanh mềm mại đó gọi hắn, trên gương mặt vĩnh viễn chỉ có lạnh lùng trắng bệch lại xuất hiện… à… ửng hồng một cách kỳ quái?

Tây Lương Mạt âm thầm suy đoán, nàng kê một phương thuốc “tỏ tình” có phải nặng quá không, bỗng dưng hạ thấp trình độ vô liêm sỉ của lão yêu nghìn năm mặt dày đệ nhất thiên hạ này, còn đỏ mặt vì mấy lời buồn nôn nữa?

Tây Lương Mạt lập tức quyết định không ngừng cố gắng, thử xem uy lực của lời nói buồn nôn, nàng nằm bò bên lỗ tai hắn tiếp tục nũng nịu: “A Cửu à, ngươi là trời của ta, đất của ta, ta rất thích ngươi, rất thích, rất thích, rất thích…”

Hự… Loại lời nói buồn nôn này hoàn toàn không hợp với cá tính của nàng, nói thế này đã là cực hạn, còn buồn nôn thêm nữa nàng thật sự nghĩ không ra, nghĩ ra cũng nói không nên lời.

Bách Lý Thanh cứng họng nói: “Hôm nay ngươi có bệnh à, không sợ điệu chảy nước sao, muốn làm gì cứ nói thẳng là được.”

Tuy thằng nhãi này mang vẻ mặt ghét bỏ nhưng tay hắn lại hoàn toàn không rời bộ ngực nàng, Tây Lương Mạt cười thầm trong lòng, tiếp tục õng ẹo nói: “Không muốn làm gì hết, hôm nay ta bảo Bạch Ngọc tới nói mấy lời với ngươi, ngươi nghe xong có cảm tưởng gì?”

Bách Lý Thanh im lặng một lát rồi mặt không biểu cảm nói: “Ngươi đã để thằng nhãi kia vào ở thì đừng để bản tọa nhìn thấy nó!”

Tây Lương Mạt nhìn vành tai ngày càng đỏ của hắn, bỗng cười tủm tỉm nói: “Được, nhưng mà A Cửu, ngươi còn chưa nói cảm tưởng của ngươi.”

Bách Lý Thanh im lặng chốc lát rồi nhàn nhạt nói: “Ngươi có muốn biết vì sao đoạn thời gian trước chúng ta “không làm được” không?’

Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó ngẩng đầu rất hứng thú: “À, vì nguyên nhân gì?”

Đôi mắt âm mị của Bách Lý Thanh hiện lên một tia giận dữ, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi còn nhớ lúc đó ta đánh với Tư Lưu Phong, hắn dùng toàn cơ ma công mà cha hắn trộm được từ chỗ ta không?”

Tây Lương Mạt gật đầu tỏ vẻ nàng còn nhớ.

Bách Lý Thanh hừ lạnh một tiếng: “Cách thức tu luyện của ma công kia có phần xung đột với thủ nguyên công của ta, cho nên sau này ta rất ít sử dụng.”

Thì ra ma tiên hải ngoại năm trăm năm trước là nữ, công pháp ma công nàng ta tu luyện cũng là thải dương bổ âm, nếu nam tử muốn tập luyện phải cần một nữ tử làm lô đỉnh để luyện hóa dương khí, nếu thân thể của lô đỉnh có quan hệ huyết thống với hắn thì càng rút ngắn thời gian, Tư Hàm Hương chính là lô đỉnh của Tư Lưu Phong, giúp hắn luyện đến toàn cơ ma công tầng thứ năm trong mấy năm ngắn ngủi.

Còn Bách Lý Thanh thì dựa vào thủ nguyên công chính tông đạo gia, mạnh mẽ áp chế khí âm tà của toàn cơ ma công, coi như bình an vô sự. Nhưng Bách Lý Thanh dùng tám năm luyện ma công này đến tầng thứ chín lại phát hiện uy lực của ma công không lợi hại và thú vị bằng con rối tơ nhện mà Lão Ma Vật đã dạy hắn, đương nhiên cũng không đẹp mắt bằng con rối tơ nhện, hắn mới không chút do dự từ bỏ toàn cơ ma công.

Thế nhưng ngày ấy, vì kích thích Tư Lưu Phong nên hắn lại cùng toàn cơ ma công, thế là phiền phức tới.

Bách Lý Thanh đã không còn là thân thể đồng tử nguyên dương, thủ nguyên công đã phá, sau khi dùng ma công, khí âm hàn không còn thủ nguyên công luyện hóa, trực tiếp len lỏi vào công mạch của Bách Lý Thanh.

Huyết bà bà đoán, hắn không phát hiện ra là vì hắn vốn đã luyện tập công phu âm tà nhất, vì thế không hề có cảm giác gì, thế nhưng sợi khí âm hàn của ma công này sẽ nuốt dương, mà sau lần đó Bách Lý Thanh lại từng làm chuyện vợ chồng với Tây Lương Mạt, không biết thế nào khí ma công theo một phần dương khí của Bách Lý Thanh vào trong cơ thể Tây Lương Mạt.

Trên người Bách Lý Thanh có nguyên dương mang âm, càng như thế càng tâm hỏa khó nhịn, muốn trêu chọc Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt vốn không phải thân thể lô đỉnh, cũng chưa từng song tu ma công đó với Bách Lý Thanh, người bình thường đương nhiên không chịu nổi dương khí, Bách Lý Thanh lại cứ thích trêu chọc nàng, âm dương không cách nào điều hòa, dương khí áp chế âm khí, thế nên mới xuất hiện tình hình tuy Bách Lý Thanh rất muốn ngủ tiểu thê tử nhà mình lại bất lực; còn Tây Lương Mạt hiếm khi nào mềm mại như nước, mẫn cảm dị thường thì đại hồ ly nhà mình lại “không cứng được”, càng tới gần hắn, nàng càng khó chịu, âm dương điên đảo.

Tây Lương Mạt nghe một lúc lâu xong chỉ cảm thấy mờ mịt choáng váng, nàng tổng kết lại: “Thì ra là…”

Bách Lý Thanh có vẻ có chút buồn bực, lạnh nhạt nói: “Khi đó không nên giết thứ vô liêm sỉ Tư Lưu Phong kia, mà phải thiến hắn.”

Tây Lương Mạt im lặng một lát mới nói cho hết lời: “… Thì ra là tự làm bậy không thể sống.”

Bách Lý Thanh: “… Ngươi nói thế có ý gì?”

Tây Lương Mạt: “Ngươi nói xem?”

Bách Lý Thanh: “Ngươi đang ngứa đòn đấy à?”

Tây Lương Mạt: “Vậy chúng ta đổi chủ đề đi.”

Bách Lý Thanh: “Đổi cái gì?”

Tây Lương Mạt: “Chủ đề về cảm tưởng của ngươi khi ta bảo Bạch Ngọc chuyển lời cho ngươi, được không?”

Bách Lý Thanh: “…”

Tây Lương Mạt: “A Cửu, ngươi đánh trống lảng hơi kém đấy, có điều nếu ngươi cảm thấy ngượng ngùng thì chúng ta lại đổi chủ đề cũng được.”

Bách Lý Thanh: “Ta không ngượng ngùng.”

Tây Lương Mạt: “Được rồi, ngươi nói không thì là không, ta là mối tình đầu của ngươi à?”

Bách Lý Thanh: “Mối tình đầu là cái gì? Son à?”

Tây Lương Mạt: “Chính là, ta là nữ nhân đầu tiên mà ngươi yêu, thầm mến thì không tính!”

Bách Lý Thanh: “…”

Tây Lương Mạt: “A Cửu, ngươi đang xấu hổ đấy à?”

Bách Lý Thanh: “Bản tọa không xấu hổ!”

Tây Lương Mạt: “Ngươi xấu hổ, thế nên mới không dám nhìn ta…”

Cuối cùng Bách Lý Thanh đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói với Tây Lương Mạt: “Nha đầu thối, sau này đừng có xếp những từ ngu xuẩn nực cười này lên đầu bản tọa!”

Tây Lương Mạt nhìn mỹ nhân thẹn quá hóa giận trước mặt, ung dung nói: “Ngươi đỏ mặt.”

Nàng còn chưa từng nhìn thấy lão yêu nghìn năm đỏ mặt, kỳ cảnh nghìn năm thế này nàng nhất định phải thưởng thức cho kỹ, không thể không nói, đại hồ ly “ngây thơ” thế này gần như có thể dùng hai chữ… thú vị để hình dung.

Bách Lý Thanh vô thức muốn quay mặt đi lại phát hiện loại hành vi này của mình cực kỳ buồn cười, đồng thời tia bỡn cợt lóe lên trong mắt người nào đó hoàn toàn khiến hắn tỉnh táo lại, đôi mắt ma mị của hắn có vẻ buồn bực, nheo lại một cái nguy hiểm, dùng quyển sách trong tay nhấc cái cằm nhỏ của nàng lên: “Nha đầu, to gan rồi nhỉ, ngươi đang khiêu khích vi sư hay trêu đùa vi sư thế?’

Tây Lương Mạt dùng vẻ mặt vô tội nhướng mày: “Ta làm sao dám.”

Nàng chỉ không ngờ đại hồ ly có tiếng tà vọng này còn ẩn dấu một “thiếu niên ngây thơ” sâu trong lòng mà thôi, đại khái là vì hắn chưa từng trải qua quá trình yêu đương bình thường, ngay cả ở bên nàng cũng là nằm sẵn trong kế hoạch của nhau rồi.

Cho dù thủ đoạn cao siêu, cho dù nhìn quen sắc đẹp như mây, cho dù đã sớm quen với nhiệt độ cơ thể và cảm giác từng tấc da thịt của nhau, mà vẫn còn ngượng ngùng vì lời tỏ tình trắng trợn, có lẽ chỉ có lão yêu nghìn năm đang ở trước mặt nàng đây.

Bách Lý Thanh nhìn ý cười và vẻ trêu chọc không hề che giấu trong mắt nàng, trong lòng buồn bực, vươn tay đẩy nàng lên ghế dài, đôi mắt quyến rũ nheo lại, đôi môi tinh xảo nhếch lên nụ cười lạnh: “Nha đầu ngoan, xem ra gần đây vi sư quá dung túng cho ngươi, không để cho ngươi không xuống nổi giường là lỗi của vi sư.”

Tây Lương Mạt thấy hắn lại khôi phục dáng vẻ vô cùng tà vọng thường ngày, trong lòng nhất thời bồn chồn, hình như nàng đùa tên đại hồ ly này có chút quá trớn rồi.

“Nhưng mà… À, A Cửu, sau khi trở về ta còn chưa đi thăm Lạc Nhi, ta đi thăm hắn trước đã.” Tây Lương Mạt mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói, mũi chân thì lại dò dẫm xuống đất.

Một bàn tay thon dài của Bách Lý Thanh lại đặt lên đùi nàng như rất trùng hợp, sau đó đầu gối đẩy lên, vừa vặn chống đôi chân đang cố gắng khép lại của nàng tách xa nhau, trực tiếp đẩy thẳng tới giữa hai chân nàng, tay kia thì nguy hiểm vuốt ve xương quai xanh của nàng, hắn buông tầm mắt cười khẽ, hơi thở lành lạnh phất qua vành tai nhạy cảm của nàng: “Thế nào? Đã xấu hổ rồi à?”

Hắn đang dùng lời của nàng để chặn họng nàng đấy sao?

Hắn dùng một tư thế nguy hiểm tới gần nàng, nàng bắt đầu đỏ mặt, Tây Lương Mạt ngoan ngoãn thành thật gật đầu: “Không sai, ta xấu hổ.”

Nàng là người thành thật đấy nhé, quan trọng là nếu nàng không thừa nhận, người kia tuyệt đối sẽ có thủ đoạn chồng chất khiến nàng ngoan ngoãn thừa nhận là xấu hổ.

Bách Lý Thanh cúi đầu cắn đôi môi mềm mại của nàng, cười khẽ: “Nha đầu nhà ngươi cũng thông minh đấy, có điều nha đầu nhà ngươi hôm nay thật sự quá thiếu nợ rồi.”

Hơi thở của Tây Lương Mạt dần rối loạn, chỉ cảm thấy đầu gối của hắn đang mờ ám cọ xát giữa hai chân nàng, khiến nàng không cách nào tập trung được, chỉ có thể không yên lòng nỉ non: “Hử, thiếu cái gì?”

Bách Lý Thanh giữ chặt vòng eo nhỏ của nàng, đầu ngón tay kéo đai lưng nàng, cực kỳ ưu nhã thấp giọng nói: “Thiếu bị ngủ!”

— Ông đây là đường ranh giới bình luận nhiều đến vậy, khiến mỗ Sâu cười ngất —

Gió mùa thu bắt đầu thổi, khi thời tiết rất tốt, vạn dặm trời xanh, mây trắng như bông, giống như những chiếc thuyền trắng nho nhỏ trên biển xanh mênh mông, những lúc như vậy, Tây Lương Mạt thích nhất nằm trên ghế mây dưới tàng cây đọc sách hoặc xử lý công việc.

Có điều, thời gian tốt đẹp của ngày hôm đó rất nhanh đã không còn, nàng mới ngồi xuống chưa bao lâu đã thấy Bạch Ngọc dẫn Chu Vân Sinh vội vã đi tới, dáng vẻ Chu Vân Sinh không có vẻ ung dung như thường ngày, ngược lại có chút nghiêm túc.

Tây Lương Mạt đặt quyển sách xuống, ngồi dậy nhìn hắn hành lễ với mình, nàng khoát tay ý bảo hắn ngồi xuống.

“Quận Chúa, đặc phái viên của Tây Địch đã biết chuyện Long Tố Ngôn chết ba ngày trước, làm ầm ĩ muốn đưa Bách Lý Tố Nhi về.” Chu Vân Sinh ngồi xuống rồi nói thẳng.

Tây Lương Mạt nhàn nhạt cười khẩy: “Chuyện này đã được dự đoán trước, hẳn là Thiên Tuế gia cũng có cách xử lý rồi.”

Chu Vân Sinh thoáng dừng rồi bỗng nói: “Tiểu tiểu thư, ta cảm thấy việc này ngài nên quan tâm hơn một chút, dường như Thiên Tuế gia không ngại tiếp tục chiến với Tây Địch, nhưng suy nghĩ cho tương lai lâu dài, tốt nhất chúng ta có thể ngừng chiến, nghỉ ngơi lại sức.”

Tây Lương Mạt nghe vậy hơi nhướng mày: “Vậy sao? Sao lại nói thế?”

Chu Vân Sinh do dự một lát rồi trực tiếp nói: “Đặc phái viên kia chọc giận Thiên Tuế gia, may mà có Ninh Vương ở đó nên mới bảo vệ được người kia.”

Tây Lương Mạt cũng giật mình, trầm ngâm nói: “Ừ, ta đã biết.”

Nếu ngay cả Vân Sinh cũng cảm giác được thái độ của hắn đối với người Tây Địch thay đổi, từ không sao cả đến có địch ý, thì đại khái là có một số việc hắn chưa nói với nàng.

Tây Lương Mạt dừng một chút rồi lại nói: “Ngươi đi nói với đặc phái viên Tây Địch, tuy Long Tố Ngôn đã chết nhưng Thập Bát hoàng tử còn ở trong tay chúng ta, nếu bọn chúng thật sự không để ý thì chúng ta cũng không còn gì cố kỵ, có điều Hoàng Hậu nương nương tuổi trung niên mất hai đứa con trai, thật sự rất đáng thương.”

Chu Vân Sinh nhếch khóe môi cười nói: “Vâng.”

Cái miệng của tiểu tiểu thư thật lợi hại, chỉ sợ Hoàng Hậu Tây Địch nghe được sẽ giận muốn chết.

Khi hai người đang nói chuyện bỗng nghe có tiếng bước chân lảo đảo, thấy Bách Lý Tố Nhi mặt mày tái nhợt bị thị vệ ngăn ở cách đó không xa, đang nhìn bọn họ chằm chằm.

Tây Lương Mạt ra hiệu với thị vệ, đám thị vệ do dự một chút rồi vẫn tránh ra, Bách Lý Tố Nhi ôm ngực, sải bước đi tới, trong đôi mắt xếch đầy tơ máu, nó nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt: “Tố Ngôn ca ca đâu? Họ Mạt, ngươi làm gì Tố Ngôn ca ca của bản hoàng tử rồi?”

Chu Vân Sinh nhăn mày đang định nói gì đã bị một ánh mắt của Tây Lương Mạt ngăn lại, sau đó nàng ngồi thẳng, nhìn Bách Lý Tố Nhi thản nhiên nói: “Ca ca của ngươi đã chết.”

Lời này vừa nói ra, Bách Lý Tố Nhi lảo đảo vài bước, sắc mặt thoáng chốc hoàn toàn trắng bệch, giống như không tin nổi lỗ tai mình, nó trừng mắt nhìn Tây Lương Mạt, đôi mắt đỏ rực, gào lên như thần kinh: “Là ngươi phải không? Không, là các ngươi đã hại chết Tố Ngôn ca ca của ta!”

Nó chỉ mong tin tức nghe được là giả, không ngờ người trước mặt đã tàn nhẫn đánh nát mong ước của nó, còn dùng loại thái độ hời hợt đó, giống như người chết chỉ là một kẻ tầm thường.

Tây Lương Mạt không hề thay đổi thái độ vì biểu hiện điên cuồng của nó, vẫn thờ ơ nói: “Không phải chúng ta làm.”

Bách Lý Tố Nhi thoáng dừng, rồi ngửa mặt lên trời cười ha hả một cách thê lương, cười một lát, nó bỗng nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Người Thiên Triều quả là đê tiện, dám làm không dám nhận, khi đó đã hứa với nhị ca và mẫu thân của ta sẽ không đụng đến bọn ta, nay lại trở mặt hại chết Tố Ngôn ca ca. Họ Mạt, bản hoàng tử thề, nếu các ngươi không giết bản hoàng tử, sẽ có một ngày ta chặt đầu ngươi và tên ma đầu kia, để tế Tố Ngôn ca ca!”

Tây Lương Mạt bỗng đứng dậy, rút trường kiếm trên eo Chu Vân Sinh, nàng không chút biểu cảm cầm trường kiếm đi về phía Bách Lý Tố Nhi, Bách Lý Tố Nhi thấy nàng như vậy không khỏi lùi về từng bước, cho đến khi không cẩn thận đặt mông ngã xuống.

Tây Lương Mạt từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống nó: “Ngươi trốn cái gì? Không phải không sợ chết à?”

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Bách Lý Tố Nhi khi đỏ khi xanh, sau đó ngạnh cổ, cả giận nói: “Ngươi có bản lĩnh thì giết bản hoàng tử đi, nhị ca và mẫu hậu sẽ báo thì cho chúng ta!”

Tây Lương Mạt nhìn nó, lạnh nhạt nói: “Ta không có bản lĩnh giết ngươi, nhưng ngươi có thể chọn tự sát mà chết, vừa lúc chó quỷ quân nuôi đã lâu không được ăn thịt người, ném thi thể của ngươi và Long Tố Ngôn cho chó ăn cũng không coi như lãng phí.”

Bách Lý Tố Nhi nghe vậy sắc mặt hoàn toàn tái mét, dường như không ngờ rằng sau khi Tây Lương Mạt biết thân phận của nó mà còn dám không hề kiêng kỵ hạ sát thủ.

Tây Lương Mạt ngồi xổm xuống, dùng trường kiếm trên tay nhấc cằm nó, nói lạnh như băng: “Đừng tưởng mình quá quan trọng, cho dù ngươi là đứa con mà Hoàng Hậu Tây Địch yêu thương nhất, đối với chúng ta cũng chỉ là một con tin mà thôi, nói dễ nghe thì là con tin, nói khó nghe một chút thì ngươi chính là một miếng thịt trên thớt. Tây Địch dù có lớn mạnh hơn nữa, nhị ca của ngươi dù có quan tâm ngươi hơn nữa, cũng sẽ không coi sự sống chết của các ngươi quan trọng hơn ngôi vị Hoàng Đế của hắn, cho dù ngươi chết, cuối cùng, mẫu hậu và nhị ca của ngươi vẫn sẽ gả tỷ tỷ hoặc muội muội của ngươi tới đây.”

Bách Lý Tố Nhi càng nghe Tây Lương Mạt nói sắc mặt càng xám xịt, cho đến khi Tây Lương Mạt nói hết lời, vẻ mặt nó đã thất hồn lạc phách, ngồi dưới đất run run bắt lấy vạt áo của mình, thậm chí không để ý trường kiếm trong tay Tây Lương Mạt đã cắt lên cổ nó, một vệt máu chảy xuống.

Tây Lương Mạt thu kiếm, dửng dưng nói: “Nếu ngươi vẫn quyết định muốn chết thì không cần chạy tới chỗ ta, chỉ cần nhảy xuống cái hồ sau viện là được, không ai ngăn cản ngươi đi tìm cái chết đâu.”

Sau đó nàng xoay người bỏ đi, Chu Vân Sinh nhận lấy kiếm trên tay nàng rồi đi theo, hắn liếc nhìn thiếu niên ngồi dưới đất, quay đầu lại mỉm cười: “Tiểu tiểu thư không sợ phép khích tướng quá nặng sẽ khiến đứa trẻ kia không chịu được, thật sự gây ra chuyện gì à?”

Tây Lương Mạt nhếch khóe môi: “Nếu ngay cả một chút sự thật này cũng không tiếp nhận được, nó cần gì xuất thân ở hoàng gia. Thân là hoàng tử thì bất cứ lúc nào cũng phải có giác ngộ thế này, không phải sao?”

Chu Vân Sinh than khẽ một tiếng, không nói nữa.

Tây Lương Mạt mỉm cười, ung dung nói: “Ngươi phải tin rằng, con cháu hoàng gia, bất kể nhìn có vẻ kiêu căng thế nào, bọn chúng vĩnh viễn đều trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác, đồng thời có năng lực thừa nhận vượt quá tưởng tượng.”

Bách Lý Tố Nhi nhìn hai người vừa nói chuyện vừa đi xa, không có bất cứ kẻ nào quay đầu nhìn nó một cái, xung quanh không có ai để ý đến nó, giống như nó là không khí, vẻ mặt nó biến đổi từ bình tĩnh đến âm u, trong đôi mắt xếch hiện lên một tia oán độc.

— Ông đây là đường ranh giới Thiên Tuế gia yêu kiều, dẫn tới vô số cô nàng ngốc tranh đấu —

Tây Lương Mạt trở lại phòng mình đã thấy Bạch Ngọc vội vã từ bên ngoài vào, khom mình với nàng: “Quận Chúa, Tam tiểu thư ở ngoài phủ cầu kiến.”

Tây Lương Mạt nghe vậy hơi nhăn mày nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Mời nàng ta vào đi.”

Ước chừng nửa khắc sau, Bạch Ngọc dẫn một bóng người gầy gầy tới.

“Thỉnh an Đại tỷ tỷ.” Tây Lương Sương cung kính khom người.

Nghe nàng ta hết sức gọi mình là Đại tỷ tỷ, trên mặt Tây Lương Mạt không có biểu hiện gì, chỉ chờ nàng ta hành lễ xong mới nâng tay nhàn nhạt nói: “Tỷ muội nhà mình không cần khách khí, Bạch Ngọc, mời Tam tiểu thư ngồi xuống.”

Tây Lương Sương ngồi xuống xong nhìn về phía Tây Lương Mạt, cười cười: “Đại tỷ tỷ, ngươi xem, chuyện gì ta có thể giúp đã giúp rồi, lần này Cửu Thiên Tuế bắt được hoàng tử Tây Địch trở về, có phải là lúc ngươi thực hiện lời hứa của mình hay không.”

Vì trước kia phong thưởng Phi Vũ Quỷ Vệ xảy ra chuyện Long Tố Ngôn bị giết rồi chặt đầu, vì vậy nghi thức phong thưởng bị hoãn lại, hiện nay trên dưới triều đình dân chúng chỉ nghĩ là Bách Lý Thanh bố trí thỏa đáng, tập kết bất ngờ bắt giữ hoàng tử Tây Địch, đồng thời đánh tan binh đoàn phía tây của Tây Địch.

Tây Lương Mạt mỉm cười: “Không sai, công lao của Tam muội muội tỷ tỷ ghi nhớ trong lòng, chỉ không biết hôm nay Tam muội muội có yêu cầu gì, nói ra trước thử xem.”

Tây Lương Sương nghe vậy hai mắt sáng ngời, sau đó nói: “Chuyện thứ nhất, ta muốn tỷ tỷ tìm cách dùng danh nghĩa thánh thượng ban cho muội muội một tờ thư hợp ly.”

Tây Lương Mạt chỉ suy nghĩ chốc lát rồi sảng khoái nói: “Việc này không khó, thế nhưng thư hợp ly nên do Thái Hậu ban cho muội muội thì hợp lý hơn, dù sao hiện nay không có Hoàng Hậu, Thái Hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ.”

Tây Lương Sương nghe vậy trong lòng thầm nói, khi đó chẳng phải chính tiên đế ban thư hợp ly cho ngươi hay sao, đến lượt ta lại giảm một cấp?

Thế nhưng nàng cảm thấy bản thân coi như hài lòng với đáp án này, tiếp tục nói: “Muội muội giúp tỷ tỷ một chuyện lớn như thế, ta nghĩ bằng vào công lao của ta, phong một Quận Chúa cũng không quá đáng phải không?”

Đám Bạch Ngọc và Bạch Trân nghe vậy đều nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ khinh thường, Tam tiểu thư điên rồi hay sao, khắp nơi so bì cao thấp với chủ tử nhà mình, bây giờ còn dám dùng công phu sư tử gặm, há mồm là muốn phong làm Quận Chúa nhất phẩm, muốn ngồi ngang hàng với Quận Chúa cơ đấy.

Tây Lương Mạt nghe vậy không khỏi bật cười, khóe môi nhếch lên một độ cong trào phúng: “Mấy năm rồi, tỷ tỷ thấy tính tình hiếu thắng của Tam muội muội vẫn chẳng thay đổi chút nào.”

Tây Lương Sương hơi đỏ mặt, thế nhưng nàng ta bình tĩnh lại rất nhanh, cao giọng nói: “Đại tỷ tỷ, muội muội đương nhiên không dám ngồi ngang hàng với ngươi, dù sao hôm nay ngươi gả cho một người ở trên vạn người dưới một người, phúc khí bực đó muội muội không sánh bằng.”

Tây Lương Mạt gả cho một thái giám, loại phúc khí này có tặng nàng cũng khinh thường.

Vẻ châm chọc trong lời nói của nàng ta khiến sắc mặt đám Bạch Ngọc sa sầm xuống.

Tây Lương Sương đảo tròng mắt, không biết nghĩ tới cái gì lại hạ giọng: “Tỷ tỷ đừng chê muội muội tham lam, chỉ là, trước chưa nói tới muội muội mạo hiểm tính mạng tìm hiểu tin tức cho tỷ tỷ, chỉ nói tới hiện nay đại tướng quân Tây Địch chết một cách kỳ quặc, tỷ tỷ không muốn biết ai đã giết hắn à?”

Lời này nói ra như sét đánh giữa trời quang, khiến Tây Lương Mạt nheo mắt lại liếc nhìn Tây Lương Sương: “Xem ra, muội muội rất hiểu biết về vụ án chưa giải quyết này.”

Tây Lương Sương lung lay cung phiến Tô Châu bằng gấm trong tay, có chút đắc ý nói: “Ngày ấy muội muội vô tình nhìn thấy trong phòng tên khốn Ngu Hầu kia nửa đêm còn sáng đèn, xung quanh thì đầy người canh gác, cho nên muội muội cảm thấy có chuyện. Trong phòng của tên Ngu Hầu ma quỷ kia có đường ngầm vào từ núi giả, muội muội từ chỗ núi giả đó đi vào, len lén đi tới phòng tên ma quỷ kia, chỉ tiếc tên Ngu Hầu kia đã nói chuyện xong với người đó, chỉ mơ hồ nghe thấy cái gì đặc phái viên Tây Địch, cắt lấy đầu gì đó, hơn nữa nghe khẩu âm người kia có vẻ là khẩu âm Tây Địch. Ngày hôm sau thì đại tướng quân Tây Địch đã chết trong dịch quán, ngươi nói xem thế có trùng hợp hay không?”

Nàng ta dừng một chút, làm ra vẻ lòng đầy căm phẫn: “Khi đặc phái viên Tây Địch tới thì bỗng nhiên xảy ra chuyện này, chỉ e không đơn giản, muội muội tuy bất tài nhưng vẫn là người Thiên Tiều, không chấp nhận được có kẻ giở trò quỷ.”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta chốc lát rồi lạnh nhạt nói: “Tam muội muội, ngươi làm tốt lắm, yêu cầu của ngươi Đại tỷ tỷ sẽ báo cho Thiên Tuế gia, ngươi về trước đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.