Pháp Y Vương Phi

Chương 14: Lại một vụ tai nạn giao thông




“Chúng tôi đưa cô về nhà được không?”

“Ừ…………” Tôi muốn về nhà!

Lạnh quá, bị một cơn gió thổi trúng, tôi rùng mình một cái, ngưới đột nhiên thanh tỉnh không ít

“Việt Mỹ đâu?” Tôi phát hiện chính mình đang bị nhét vào trong một chiếc xe, bên cạnh là tên cao gầy và Tiểu Bạch Long

“Việt Mỹ sẽ về sau bằng xe riêng, chúng tôi đưa cô về nhà trước!” Hai người gắt gao đem tôi ép vào bên trong

“Tôi muốn tìm Việt Mỹ!” Tôi bắt đầu giãy dụa

“Việt Mỹ có nói, muốn chúng tôi phải thật tốt chăm sóc cô!” Cao gầy sờ sờ mặt tôi, tôi nhất thời cảm thấy ghê tởm

“Không, tôi muốn xuống xe, tôi muốn tìm Việt Mỹ!!” Cực độ sợ hãi đã khiến cho tôi thanh tỉnh hoàn toàn, nhưng bởi vì trên người còn lưu lại tác dụng của rượu nên nhất thời không thể động đậy

“Cho tôi xuống!” Xe rốt cuộc cùng dừng lại, tên cao gầy đem tôi lôi ra bên ngoài

Đây là nơi nào, khách sạn?! Không !!

“Thả tôi ………….” Miệng của tôi đã bị bịt lại, tên cao gầy cùng Tiểu Bạch Long đem tôi kềm chặt, khiên tôi hoàn toàn không thể phản kháng

………………………….

“Ép buộc phụ nữ như vậy, coi bộ không được nha…………”

Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cảm thấy chính mình lại bị một nguồn lực thật mạnh đánh vào văng ra ngoài, chờ cho tôi có thể nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì tên cao gầy đã té trên mặt đất, bên cạnh chỉ còn hai bóng người đang đánh nhau

Tôi muốn chạy trốn, nhưng chân không nghe lời đã mềm nhũn. tôi chỉ có thể lui vào một góc trốn, không biết qua bao lâu………….

“Ê! Nha đầu, cô vẫn chưa tỉnh lại a?”

Kim Ánh Minh, Kim Ánh Minh, là anh sao? Tôi rốt cuộc đã đợi được anh rồi phải không? Tôi dùng sức bắt lấy tay hắn, sợ lúc buông tay lại không thấy tăm hơi hắn nữa

“Không phải tôi……….thật sự không phải……….là tôi……”

Tại sao tất cả mọi người lại không tin tôi, tại sao? Tại sao! Ha ha, Ma Thu Thu, mày đừng nằm mơ nữa, làm sao có thể là hắn chứ? Tôi theo bản năng buông tay hắn

“Ê! Cô đừng ngủ a! Nắm lấy tay tôi! Ê!…………….”

“Cô sao lại đi chung với đám người đó a? Ê! Cô không được ngủ, nói cho tôi biết nhà cô ở đâu? Ê!”

Trong tiếng nói ồn ào , ngạo mạn của hắn tôi dần dần mất ý thức……………..

Sáng sớm tỉnh lại, đập vào mắt tôi là khuôn mặt cau có của mẹ, đầu đau quá a!!

“Con còn biết đau đầu sao? A! Con dám ở buổi liên hoan uống say, còn để cho con trai gọi về nhà hỏi địa chỉ!!”

Buổi liên hoan? Con trai??

Chuyện ngày hôm qua là ùa về trong đầu……………Ai? Ngày hôm qua , trong lúc mơ màng hình như đã có người cứu tôi!………Việt Mỹ! Không xong rồi, không biết nàng ra sao!!

Nghỉ đến đây, tôi lại cuống quýt xuống giường, vội vàng rửa mặt chảy đầu, lại vội vàng ra khỏi cửa……………..

P/s: Ban đầu ta nghĩ người cứu Thu Thu là Mông Thái Nhất, nhưng xem ra không phải!! Nếu ta nhớ ko lầm hình như Mông Thái Nhất biết nhà Thu Thu thì phải . Kim Ánh Minh thì ko thể nào, ăn nói như thế ko phải là phong cách của Tiểu Minh. Rốt cuộc là ai đã cứu Sẻ con nhỉ!!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.