Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 38: Muốn lớn nhanh hơn một chút (3)




Ngày 1 tháng 7 năm 2012

Mấy hôm trước tôi đã xin thị thực đi Anh Quốc, hôm nay tôi bay sang Luân Đôn, rồi chuyển cơ qua Glasgow. Bởi vì năm nay tôi được nghỉ hè sớm hơn anh, vì thế tôi định cho người nào đó một bất ngờ.

Sở dĩ tôi có quyết định này, là bởi vì một vị thiếu gia nào đó ngày nọ bỗng nhiên gọi điện thoại cho tôi, giọng nói có vẻ uất ức: “Anh rất muốn gặp mặt em nói chuyện.”

Tôi lắng nghe giọng điệu của anh hơi lạ, nghĩ rằng anh xảy ra chuyện gì, cho nên sốt ruột hỏi ngay: “Anh muốn nói gì?”

“Nói chuyện yêu đương ấy.” Anh ngược lại dùng giọng nói rất dịu dàng.

“…”

Tây thiếu thân yêu, em cũng muốn gặp mặt anh nói chuyện, vì thế em đến đây, anh tắm sạch sẽ chờ em nhé, O(∩_∩)O ha ha ~



Ngày 2 tháng 7 năm 2012

Tới Glasgow là vào 2 giờ sáng ngày 2 tháng 7 theo giờ Bắc Kinh, còn tại Glasgow thực ra vẫn mới 7 giờ tối ngày 1 tháng 7.

Đây không phải là lần đầu tôi xuất ngoại, nhưng tâm trạng thật sự khó mà nói rõ.

Sau khi anh đi Glasgow, tôi thật sự nghiêm túc tập nói tiếng Anh, tại đất khách quê người, thật sự rất hữu dụng.

Tôi tới cổng trường anh, dùng buồng điện thoại công cộng gọi cho anh.

“Who’s calling?” Trong điện thoại truyền đến âm thanh thư giãn biếng nhác của anh.

“Anthony’s lover.”

“My darling, why are you here?” Vẻ kinh ngạc lộ rõ trong giọng nói.

“Because you are here, and I miss you.” Nói xong tự tôi cũng cảm thấy quá mùi mẫn, nhưng đây là cảm xúc chân thật nhất mà tôi bày tỏ, chẳng hề làm ra vẻ.

“Chờ anh, đứng đó đừng động đậy, anh tới tìm em.”

“Được.”

Tắt máy, tôi mới nghĩ tới trường anh to như vậy, anh có tìm tôi được không? Tuy rằng tôi cảm thấy không đáng tin cho lắm, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi trên bãi cỏ, chờ anh.

Bóng đêm dần vây kín, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên màn trời xanh đen treo một vầng trăng rằm, cùng với mấy vì sao nhấp nháy thoắt ẩn thoắt hiện.

Tôi đang ngơ ngẩn, bỗng nhiên phía sau có một người nhẹ nhàng bị mắt tôi: “Tiểu thư thỏ đang đợi ai thế?”

“Một anh chàng ngốc.” Tôi cười trộm trả lời.

Anh nghe thế cũng không giận, tôi kéo tay anh ra, quay đầu trông thấy anh đang mỉm cười nhìn tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi rốt cuộc hiểu được sự dịu dàng anh dành cho tôi đã khiến tôi có muôn vàn dũng khí, để tôi vượt qua ngàn sông vạn núi, chỉ vì nụ cười của anh tựa như ánh nắng rực rỡ.

Có người nói, đời người ít nhất phải có một lần đi lữ hành và dũng cảm đến với tình yêu. Tôi nghĩ tôi đều có cả hai…



Ngày 5 tháng 7 năm 2012

Mấy hôm nay tôi và Tây thiếu nắm tay nhau đi dạo trong sân trường anh, thỉnh thoảng sẽ gặp được một số bạn học nước ngoài nhiệt tình, đặc biệt là tôi rốt cuộc gặp được người bạn cùng phòng người Pháp Alex trong lời đồn của anh.

Tôi chào hỏi Alex, sau khi anh ta rời khỏi, Tây thiếu tỏ vẻ tủi thân liền khiếu nại: “Người khác lần đầu gặp mặt đã được bắt tay với em, còn anh thì chịu khổ lâu như vậy, em phải bồi thường anh sao đây?”

“Lại đây, ôm một cái.” Thấy bộ dạng uất ức như cô vợ nhỏ của anh, tôi vươn tay nói.

Anh ôm lấy tôi, sau đó nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Vầy là đủ sao?”

“Không thì anh muốn thế nào?”

“How about sex?”

“Em suy nghĩ đã.” Tôi đẩy anh ra, sau đó cười trộm sải bước về phía trước.

Tôi nghe được tiếng anh ở đằng sau rất trịnh trọng nói: “Anh sẵn sàng bất cứ lúc nào.”

“…”



Ngày 7 tháng 7 năm 2012

Chương trình học của Hứa Tây Thần còn nặng nề hơn tôi tưởng tượng, anh vốn học năm hai rồi sang đây du học, xin học lại năm hai đã khó, mà hiện tại anh đang học chương trình năm ba. Một năm nay anh vừa học bù năm hai, vừa phải học tốt chương trình học của năm ba, đương nhiên rất bận rộn.

Hôm nay anh thi xong môn cuối cùng, tôi và anh cùng ngồi chuyến tàu đến vùng núi. Ban ngày tôi và anh tay trong tay đi dạo vùng núi Scotland, ngắm nhìn bầu trời trong xanh khảm đám mây hồng nhạt, thông suốt như vậy, yên tĩnh như vậy, bao la hùng vĩ như vậy.

Vùng núi Scotland thật sự đẹp đến mức khiến người ta khó mà nắm bắt.

Buổi tối tôi và Hứa Tây Thần ở trên ban công khách sạn, ngẩng đầu nhìn trời, Scotland vắng lặng còn có sao trời bao la che phủ vùng núi trông có vẻ hoang vu, có loại chua xót khó mà diễn tả.

Anh ôm tôi từ phía sau, dịu dàng cất tiếng: “Bọn họ nói vùng núi Scotland là điểm cuối của thế giới.”

“Hóa ra nơi này là chân trời.” Tôi bừng tỉnh hiểu ra nhìn anh.

Anh yêu chiều vuốt ve mái tóc dài của tôi, sau đó tỏ vẻ thi vị nói: “Chân trời góc biển, sống chết bên nhau.”

Chẳng trách tôi nói muốn đến Luân Đôn chơi, anh nhất định kiên trì tới đây, hóa ra là ý này. Trong lòng tôi cảm động đến rối tinh rối mù.

Vì thế tôi nhón chân lên hôn anh.

Kết quả anh chàng kia lại nhảy lên giường, làm ra dáng đẹp trai, rất hèn hạ nói: “Em trêu chọc anh, em phải có trách nhiệm với anh.”

Má ơi.

Ban đêm, anh nhẹ nhàng ôm tôi, đặt một nụ hôn lên trán tôi: “Baby, cám ơn em đã tới.”

Tôi giả vờ ngủ, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười hạnh phúc.



Ngày 8 tháng 7 năm 2012

Đi dạo sông Thames ở Luân Đôn, thưởng thức Vòng quay Thiên niên kỷ và Cầu Tháp Luân Đôn, sau đó tôi phát hiện thật ra phong cảnh của một thành phố có đẹp hay không, quan trọng ở chỗ bạn cùng đi xem với ai.

Ngày 27 tháng 7 chính là ngày khai mạc Thế vận hội Luân Đôn, Hứa Tây Thần hỏi tôi có muốn ở lại chứng kiến sự kiện tưng bừng này không.

Tôi bĩu môi nói: “Thôi đi.”

Tuy rằng tôi rất thích thành phố Luân Đôn này, nhưng tôi càng yêu Tô Châu, yêu Trung Quốc hơn.

Vốn ở trong nước không cảm thấy gì, nhưng vừa đến nước ngoài, loại cảm giác này sẽ đặc biệt mãnh liệt.



Ngày 10 tháng 7 năm 2012

Từ Luân Đôn ngồi máy bay về nước, tất cả đều rất tốt đẹp, bao gồm cả thời tiết.



Ngày 3 tháng 8 năm 2012

Hôm nay tôi chính thức dẫn anh đi gặp đám chị em chơi thân từ nhỏ đến lớn, đồng thời bạn thân J cũng muốn mang bạn trai tới ra mắt chúng tôi.

Tôi và Hứa Tây Thần bởi vì trên đường bị kẹt xe, khi đến KTV thì mọi người đã đến đông đủ.

Bạn thân W tỉ mỉ đánh giá anh từ đầu đến chân hai lần, sau đó gật đầu cất tiếng: “Chất lượng tốt.” Cô ấy hơi ho một chút, bổ sung, “Chấm khen.”

“+1” “+1” “+1” ……

“…”

Đám chị em này thật là…tôi còn trông ngóng các cô ấy có thể đàng hoàng khơi ra khuyết điểm của anh đấy…

Hứa Tây Thần ở trước mặt mọi người phần lớn đều có dáng vẻ tao nhã, không nói nhiều lắm, nhưng gặp thì cười, sẽ không khiến người ta cảm thấy ngại ngùng.

Tôi nghĩ điều đó có liên quan đến việc anh đã được giáo dục từ nhỏ, thực chất bên trong anh có loại tác phong thân sĩ ủ dột, nhưng trước mặt người mình yêu, anh sẽ phơi bày mọi thứ của mình. Ở bên anh lâu như vậy, tôi đã quen rồi.

Lúc chơi trò Thật hay Thách, có một lần miệng chai chỉ vào Hứa Tây Thần, bọn chị em hỏi anh: “Tây thiếu, hồi trước ngoài Đồng Đồng của chúng tôi ra, anh có từng thích cô gái nào không?”

Tôi cũng rất hứng thú chờ đợi đáp án của anh.

Anh nhìn tôi một cái, thở dài nói: “Thật đáng tiếc.” Sau đó dừng một chút rồi nói tiếp, “Khi anh hiểu được tình yêu là gì thì anh đã yêu em mất rồi. Không còn kịp, cũng không thích ai khác được nữa.”

Trong nháy mắt bầu không khí như bốc lửa, tôi không khỏi đỏ mặt, lời tỏ tình của người này càng ngày càng lão luyện rồi.

Lúc mọi người tan cuộc, các anh bạn trai của đám chị em đều giành thanh toán, chỉ mình anh dửng dưng đứng bên cạnh tôi. Cô gái tại quầy tiếp tân lịch sự nói với mấy anh chàng đang giành thanh toán trước mặt: “Vị tiên sinh kia đã thanh toán từ trước rồi.”

Hóa ra ban nãy anh ra ngoài một chuyến, là đi ra tính tiền…

“Vốn là tôi và Đồng Đồng mời mọi người đi chơi, mọi người chơi vui là quan trọng nhất.” Hứa Tây Thần cười thản nhiên nói, rồi ôm lấy tôi rời khỏi.

“Bye bye.” Tôi vẫy tay với đám chị em, sau đó trong lòng dâng trào cảm giác hạnh phúc.

Tụ tập chấm dứt, đám chị em từng người một gọi điện cho tôi, ai cũng khen anh là người đàn ông tuyệt vời thế nào, balabalabala…

Bạn thân W lén cho tôi hay: hôm nay tôi và Hứa Tây Thần đi rồi, J liền chia tay với bạn trai mới quen có một ngày, nghe nói lý do là: anh xem Tây thiếu người ta…

“…” Sau đó ngẫm lại tần suất thay đổi bạn trai vùn vụt của J, tôi cảm thấy bình thường trở lại.



Ngày 10 tháng 8 năm 2012

Gần đây tần suất mua quần áo của Hứa Tây Thần càng ngày càng nhiều, còn hơn cả tôi nữa.

Hôm nay tôi nói với anh: “Anh có cảm thấy gần đây anh rất làm dáng không? Cứ mua quần áo mãi.”

Kết quả anh chàng kia tỏ vẻ kiêu ngạo nói với tôi: “Cái đó còn không phải là vì để em có thể diện khi mang anh ra ngoài sao?”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.