Pháo Đài Số

Chương 11




Dịch: godthai

"Đi mau, đi mau!"

Viên sĩ quan với mồ hôi đầy đầu đang đứng ở ven đường mà lớn tiếng thúc giục.

Sắc trời đã nửa đen, ánh chiều hạ xuống dưới gò núi xa xa, chỉ còn để lại một vệt đỏ ửng ở đường chân trời. Ánh tà dương chiếu xiên lên đám mây dài ở chân trời, chiều muộn càng lúc càng tối, một khoảng núi non nửa vàng nửa đen đang kéo dài tới tận cuối trời. Đội ngũ dài dằng dặc đang hành quân tiến lên ở ngay trên sườn núi nhỏ uốn lượn vô biên vô hạn này. (*)

Tầm nhìn đã có chút mờ mịt, các binh sĩ đã bỏ xuống cặp kính bảo vệ mắt đa tác dụng trên mũ giáp chiến thuật, ánh đèn nhỏ dịu nhẹ trên thắt lưng cũng đã sáng lên. Trong tiếng thúc giục của sĩ quan, từng đội chiến sĩ cúi đầu đi nhanh, ánh đèn ngắm trên từng chiếc robot nối tiếp vụt qua bên cạnh đang lay động, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng bước chân gấp gáp.

Đường đi sớm đã không còn nữa rồi. Đội ngũ dọc đường tiến lên, cũng chỉ có thể men theo con đường mà tiền đội đã mở. Đồi núi xung quanh tuy rằng không cao, thế nhưng bị cây rừng cao to mà rậm rạp che lấp, tầm nhìn đã giảm xuống tận cùng đến mức chật hẹp. Ngoại trừ bùn đất dưới chân và tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của các chiến hữu phía trước ra, cũng chẳng nhìn thấy thứ gì khác nữa. Chỉ có thỉnh thoảng vượt qua chỗ cao, ánh mắt mới có thể lướt qua gò núi phía trước, nhìn thấy khoảng trời xa bị bom đạn nổ cho đỏ bừng.

Tiếng pháo và tiếng bom nổ điếc tai đang truyền đến không dứt từ phía trước. Chiến đấu đã bắt đầu rồi!

Mập mạp đang âm trầm đứng ở trong robot chỉ huy.

Tin tức truyền về từ tiền phương cho thấy, nhánh quân thứ ba đã hoàn toàn kiềm chế được quân địch, mà tiền quân của nhánh quân thứ hai đã chạy đến vị trí cách chiến trường 10 km, bắt đầu va chạm với quân địch. Hai tiểu đoàn thiết giáp và năm Chiến thần robot của Hargrove đã chạy tới phía trước nhất. Mà mình, vậy mà lại chỉ có thể đần mặt ở trong cái robot chỉ huy này.

"Sao lại không để cho ta đi?! Mập mạp trừng mắt với Lý Tồn Tín.

"Đây mới là nơi mà một sĩ quan chỉ huy nên đứng." Lão đầu làm như không nhìn thấy lửa giận của mập mạp, chỉ tập trung mở một chương trình giả lập ra trên máy tính giả lập.

Mập mạp chớp chớp con mắt, bất kể thế nào thì hắn cũng cóc hiểu được đây là logic kiểu gì của lão đầu. Đánh trận mấy năm, hắn đều một mực đứng ở tiền tuyến và địch hậu. Mặc dù chỉ huy Chiến Tuyến Tự Do cùng với hai trung đoàn Phỉ Quân ở Mosky hay là liều mạng với Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc ở Mars, hắn cũng không đứng ở trong sở chỉ huy mà chơi cái gì mà bày mưu tính kế quyết thắng ngàn dặm.

Hắn từ trước đến nay luôn thích nạt yếu né mạnh, gặp phải nguy hiểm đương nhiên là phải chạy trối chết, thế nhưng đến lúc cần bắt nạt kẻ yếu mà nói, hắn chính là luôn muốn làm gương mẫu đi đầu.

Quan trong nhất chính là, chỉ có khi đứng ở trong robot thì hắn mới cảm thấy an toàn. Lái robot đời thứ mười hai, có tốc độ tay bảy mươi ba nhịp mỗi giây và võ học robot có một không hai, trên cái tinh cầu này, thực sự là không có ai có thể uy hiếp được đến hắn. Chỉ cần không có nguy hiểm tới tính mạng, một kẻ thích chiếm tiện nghi như Béo gia tuyệt đối không muốn ẩn núp ở phía sau.

Sợ cái quái gì!

"Ai nói là sĩ quan chỉ huy cần phải đứng ở nơi này? Sĩ quan chỉ huy ở đây là mấy người, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?!"

"Ta nói đấy!" Lý Tồn Tín quay đầu lại ném cho mập mạp một cái mặt lạnh: "Kế hoạch là do ngươi chỉ định, giả lập là do ngươi hoàn thành, mệnh lệnh đều là ngươi hạ, ngươi nói không liên quan gì đến ngươi?! Ngươi thích đánh như vậy, chờ đến lúc rảnh rỗi ta cho mười sư đoàn thiết giáp, cho ngươi đánh sướng. Bây giờ không được! Đừng có mà loằng ngoằng với ta, đừng nói là ngươi, chính là Russell, Mikhailovich và Bernardote tới đây, ta nói cái gì bọn hắn cũng phải nghe!"

Mập mạp ủy khuất mà ngậm miệng lại.

Lão đầu quá bá đạo rồi. Lão là bằng hữu của Boswell, lại là nguyên soái Trenock, bây giờ đám người trong quân bộ Trenock kia gần như đều là đồ tử đồ tôn của lão, thượng tướng Lý Hồng Vũ cũng chính trực là nhi tử thân sinh của lão ông này. Kêu lên mười sư đoàn thiết giáp đi đánh một gã mập mạp, đó cũng không phải chỉ là chém. Hiện tại lão đầu này có nắm đấm lớn.

Nhìn vẻ mặt uất ức của mập mạp, Bùi Lập Đồng ở bên cạnh liền mau chóng quay đầu đi.

Cái tên ngu ngốc này thực sự là thiếu tướng Leray sao? Thế nào vừa nhìn cái đã không nhịn được mà muốn hung hăng đấm một đấm lên cái mặt béo của hắn! Trước tiên cứ đánh cho mắt đen mặt thũng không nhìn ra hình dạng rồi hãy nói.

" Thừa dịp bây giờ còn có thời gian rảnh, chúng ta làm một ván giả lập đi." Lý Tồn Tín lựa chọn một trận thi đấu giả lập, nói với mập mạp.

"Không chơi!" Mập mạp nhấc chân lên bắt chéo, thẳng thừng đến mức vang lên mấy tiếng huỵch huỵch, khí thế choán sơn hà.

" Đây là mệnh lệnh." Lý Tồn Tín chỉ chỉ vào quân hàm trên bộ quân phục nguyên soái, nhướn nhướn mày với mập mạp.

" Lão đầu, lão xác định là muốn tự ngược hả?!" Mập mạp hùng hục ngồi xuống trước máy tính giả lập, liếc xéo sang Lý Tồn Tín, trong lòng quyết định phải hung hăng nhổ ra một ngụm ác khí khi đấu giả lập, đánh cho lão nhân này xây xẩm mặt mày thi thôi!

Lý Tồn Tín liền vui vẻ rồi, đời này dám nói như thế với mình, gã mập mạp này vẫn còn là người đầu tiên. Ông ta cười lạnh hung hăng gõ một cái lên bàn phím, thi đấu bắt đầu.

Lý Tồn Tín lựa chọn chính là một trận quyết đấu giao phong chính diện trên bình nguyên. Sĩ quan chỉ huy song phương đều sẽ chỉ huy bốn sư đoàn thiết giáp và sáu sư đoàn bộ binh đối đầu trong ngõ hẹp.

Kiểu thi đấu này hoàn toàn không giống như kiểu mà mập mạp chơi trước đây.

Khi thi đấu với Phương Hương, phần lớn đều là chiến đấu vũ trụ, chiến đấu trên mặt đất chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Mà khi thi đấu với Margaret, thì đại thể đều là thi đấu công phòng bộ đội quy mô nhỏ. Đến tận lúc này, mập mạp vẫn chưa bao giờ chơi một ván nào vượt quá một sư đoàn. Ai mà biết được Lý Tồn Tín đánh trận thành quen, làm quen chức Nguyên soái, vậy mà lại chọn luôn một trận thi đấu mười sư đoàn.

Đây đã không còn là chỉ huy về mặt chiến thuật nữa rồi, mà là quyết đấu về mặt chiến lược. Mười sư đoàn, nếu muốn tiêu diệt quân địch với quy mô và sức chiến đấu ngang nhau, nhất định phải nỗ lực giành dược ưu thế về chiến lược tổng thể, tích lũy chiến quả sau mỗi trận đánh, cuối cùng đánh vỡ mức giới hạn của đối thủ, dựa vào thế dời non lấp biển để tiêu diệt.

Trong những thứ này, thứ then chốt nhất chính là con mắt nhìn đại cục!

Bùi Lập Đồng đứng ở một bên không khỏi liếc mắt sang lão Nguyên soái, tâm tư của lão Nguyên soái đã lộ rõ trong trận đấu này.

Chơi lớn sao?!

Sau khi sửng sốt một chút, mập mạp liền giận tím mặt. Lão già này khinh Béo gia chưa được đọc sách!

Nếu như là trước đây, với một kẻ xuất thân là binh sĩ sửa chữa, chưa bao giờ được học ở trường quân đội, chưa từng học tập qua tri thức lý luận quân sự một cách có hệ thống như Béo gia, khi bị người khiêu chiến dạng thi đấu mà nếu không phải sĩ quan chỉ huy chuyên nghiệp thì không thể đảm đương được như thế này, khẳng định là sẽ nhảy dựng lên, thẹn quá hóa giận mà cho hung hăng cho đối thủ một trận, sau đó hổn hển chạy trốn.

Có điều, sau khi trở thành đệ tử của Russell, đã trải qua chiến trận mấy năm mài giũa, lại được sự chỉ dạy của Margaret, trong vô số lần thi đấu giả lập đã cố gắng đưa thương vong giảm thiểu tới mức thấp nhất một cách vừa mệt mỏi lại vừa vui sướng, ở phương diện chỉ huy quân sự, mập mạp đã không còn là một con gà nữa rồi.

Nhất là ở trên Thương Lãng tinh này, bởi vì khoang chứa hàng của tàu buôn vũ trang bị bắn trúng, tất cả các robot đều bị hủy, thế nhưng khi phải nghĩ cách dẫn theo mười mấy gã bộ binh mệt mỏi đến cùng cực và hai trăm gã tù binh đi xoay chuyển chiến cuộc, tạo ra một đường sinh cơ cho cả một đội quân bị vây khốn, tất cả đã khiến cho trình độ chiến thuật của hắn bay thẳng lên như tên lửa.

Chính là tại thời điểm đó, hắn mới thực sự học được cách dùng ánh mắt của một sĩ quan chỉ huy đi nhìn thấu chiến cục, tìm điểm then chốt của chiến cục. Cùng là tại thời điểm đó, hắn mới đem những kinh nghiệm tác chiến những năm gần đây của mình, những giảng giải về trận chiến điển hình của Russell, rồi những lý luận quân sự và kỹ thuật chỉ huy quân sự mang theo dấu ấn Hastings của Margaret, đều dung hợp lại!

Có thể hắn không phải là một nhà quân sự có thể chỉ huy chiến dịch giống như sách giáo khoa, có thể hắn còn không hoàn thành được một cuộc thi quân sự chính quy, hoàn thành được một bài thi lý luận cơ sở. Thế nhưng, kinh nghiệm trong vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết mấy năm chiến đấu này, lại thêm những thứ mà hắn học được từ Russell, Margaret, rồi từ những đối thủ thi đấu giả lập như Phương Hương và Karl,... lại dung hợp thêm phong cách của hắn, tất cả đã đủ để cho hắn chân chính hình thành tư tưởng chiến thuật của mình trong tình thế nguy hiểm ở Thương Lãng tinh này!

Hắn giống như là một lão nông, tuy rằng chưa bao giờ được học ở đại học nông nghiệp, không hiểu về lý luận, thế nhưng hắn còn biết làm ruộng hơn mọi người!

Ván đấu vừa mới bắt đầu thì đã tiến vào cao trào.

Hai phương bộ đội đỏ và xanh giống như hai dòng nước triêu có màu sắc khác nhau đang mau chóng cuốn lấy nhau. Trên chiến tuyến dài đến hai ba trăm km, bộ đội song phương đang xen kẽ với nhau, bắn giết lẫn nhau.

Quân xanh của Lý Tồn Tín đang mang theo dấu ấn phong cách rõ ràng của ông ta. Tấn công thì cương mãnh sắc bén, phòng thủ thì kiên cố vững chắc, rút lui thì nhanh gọn lưu loát!

Đám người Bùi Lập Đồng ở bên cạnh xem ra, ở phương diện nghệ thuật chỉ huy quân sự, một người đánh trận cả đời như lão Nguyên soái thực sự đã đến bước lô hỏa thuần thanh phản phác quy chân. Bộ đội quân xanh bất kể là về chiến lược hay là về chiến thuật cục bộ thì đều không thể chê vào đâu được, khiến cho người ta có cảm giác vững chãi như núi, mênh mông cuồn cuộn mênh mông cuồn cuộn như trường giang hoàng hà.

Mà trái lại với gã mập mạp...

Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi.

Trong kiểu chiến dịch quy mô lớn như thế này, dưới sự bức bách của một đối thủ như Lý Tồn Tín, một gã sĩ quan chỉ huy chính là không thể nào ẩn dấu được phong cách của mình. Có thể nói, phong cách bày ra trong chiến dịch này chính là thể hiện cho tính cách và tư tưởng quân sự của bản thân sĩ quan chỉ huy!

Mà tính cách và tư tưởng quân sự của gã mập mạp này, mọi người xem ra, chỉ có thể dùng hèn mọn để hình dung!

Đây là một gã tiện nhân!

Đám người Bùi Lập Đồng chưa bao giờ gặp qua người nào lại có cách chỉ huy như vậy... Bẫy rập vô cùng vô tận, mai phục vô cùng vô tận, đánh lén vô cùng vô tận, quấy nhiễu vô cùng vô tận! Trên chiến trường rộng lớn, bộ đội quân đỏ đã chia thành hơn một trăm phần nhỏ, giống như hơn một trăm con sói giảo hoạt, xuất kích tứ phía, không ngừng lựa chọn vu hồi xen kẽ, tìm cơ hội cắn một miếng lên người quân xanh, một đòn không trúng thì lập tức chạy xa. Mà mỗi lần tập kích, xung quanh đều có bộ đội tiếp ứng của quân đỏ đi yểm hộ, đánh nghi binh, đoạn hậu, quấy nhiễu.

Đây đâu còn là một chiến dịch khổng lồ quyết đấu đường đường chính chính nữa. Cái tên mập mạp điên cuồng này đã dùng một cách thức điên cuồng để mạnh mẽ biến trận chiến này thành một khúc Thập Bát Mô (sờ)!

Ngay từ đầu, Bùi Lập Đồng vẫn còn không đồng ý với chiến thuật của mập mạp.

Quyết đấu trong chiến tranh, cần phải lo lắng về các phương diện nhân tố như binh lực, tình báo, hậu cần, sĩ khí, khoa học kỹ thuật, huấn luyện, chiến thuật chiến lược, thậm chí còn có vận khí. Chiến thuật đánh bất ngờ bất quá chỉ là một vòng xuyến trong đó.

Tuy rằng trên lịch sử đã từng xuất hiện rất nhiền chiến dịch chiến thắng bởi đánh bất ngờ, rất nhiều trận chiến kinh điển xuất sắc tuyệt diệu, ví dụ về việc lấy ít thắng nhiều rồi dùng mưu kế mà giành chiến thắng cuối cùng cũng được thấy nhiều lần đến quen cả mắt, thế nhưng đây tuyệt đối không phải là toàn bộ của chiến tranh.

Nhà quân sự đỉnh cấp chân chính vĩnh viễn đều là đánh chiến dịch với ưu thế. Dựa vào sự chuẩn bị sung túc, quân tiên phong cường thế để nghiền nát, không cho đối thủ một chút cơ hội nào. Chiếm lấy cao điểm khống chế, lấy chính binh làm chủ, lấy kỳ binh làm phụ, tinh tế cẩn mật, đó mới là đạo dùng binh.

Trong dang chiến dịch chỉ huy mười sư đoàn cỡ lớn như thế này, không ai lại làm giống như mập mạp! Không riêng gì điều này không phù hợp với lý luận quân sự, chưa đủ thế mạnh đường đường chính chính, quan trọng hơn chính là, không ai nguyện ý phân tán binh lực, mạo hiểm bị người khác tiêu diệt từng bộ phận!

Phải biết rằng, trên chiến trường mây gió biến ảo quỷ quyệt, thế cục thay đổi trong nháy mắt, sĩ quan chỉ huy tối cao không thể nào khống chế được tất cả.

Không ai lại đi suy xét về chiến thuật và tình huống tác chiến của các đơn vị nhỏ. Ánh mắt của bọn họ căn bản không để ý tới được việc đó. Dù sao thì việc chỉ huy tác chiến cụ thể ở tiền tuyến đều là do các sĩ quan chỉ huy bộ đội tiền tuyến hoàn thành. Dưới sĩ quan chỉ huy cấp quân đoàn thì có sư đoàn trưởng, phía dưới sư đoàn trưởng thì có trung đoàn trưởng, còn có vô số tham mưu tác chiến cấp sư trung tiểu đoàn nữa.

Những người này mới là người quyết định cụ thể trong các trận chiến của cả chiến dịch. Coi như là Hastings thì cũng không thể nào can thiệp được vào chiến đấu ở tiền tuyến.

Thứ mà bọn họ cần nắm trong tay chỉ là chỉnh thể, là đại chiến lược, là phân tích nhìn thấu toàn bộ chiến cuộc, lại căn cứ vào phân tích của mình để hạ xuống mệnh lệnh cần, sau đó chỉ huy và bố trí ở trận chiến then chốt nhất. Mà việc phối hợp và chỉ đạo tác chiến ở các đơn vị tác chiến cấp thấp hơn, lại là chuyện của các sĩ quan cơ sở cùng với một bộ tham mưu khổng lồ.

Thế nhưng mập mạp lại không giống như vậy. Cái tên này, không chỉ có quấy nhiễu đánh lén, âm mưu quỷ kế đầy trời, mà ở trên phương diện chỉ huy cụ thể, thậm chí còn len tới chỉ huy của cấp đại đội trung đội!

Bùi Lập Đồng càng xem càng kinh hãi.

Nếu như nói, chiến thuật hèn mọn của mập mạp ngay từ đầu đã khiến cho hắn cảm thấy là bàng môn tả đạo, là trò khôn vặt, là không biết nặng nhẹ mà nói, như vậy, khi các hành động quấy nhiễu đánh lén điên cuồng, vu hồi đan xen điên cuồng, mai phục đánh nghi binh điên cuồng,... đồng loạt bị hơn một trăm đơn vị tác chiến đánh phá liên tục trên cả chiến khu này kết nối lại với nhau, sự tình đã không còn đơn giản như vậy nữa rồi!

Quân xanh đã hoàn toàn bị quân đỏ bó tay trói chân!

Mỗi một tấc tiến lên, đều sẽ phải đối mặt với bẫy rập của quân đỏ, mỗi một đợt tác chiến, đều phải đề phòng quân đỏ vây công đánh lén.

Hàng trăm bộ đội quân đỏ thông qua việc bắn giết ở giai đoạn trước đã rải ra xung quanh quân xanh, trên chiến tuyến hơn 100 km nơi nơi đều có bóng dáng của bộ đội quân đỏ. Bọn họ có tác chiến chính diện, có bọc đánh bên cánh, còn có rất nhiều đơn vị sớm đã lợi dụng khe hở mở toang mà chui vào trong bụng quân xanh!

Không ai biết được cách thức giả lập mà mập mạp đã dùng là gì, với bộ tham mưu của hệ thống, hắn chỉ sử dụng một phần công năng rất nhỏ. Thế nên khi trạng thái của nhân viên bộ tham mưu quân xanh đã tới mức cảnh giới màu đỏ, trạng thái của đám nhân viên bộ tham mưu của quân đỏ thì vẫn còn đầy rẫy màu xanh lam, giống như là đang đi nghỉ phép vậy.

Phần lớn công việc của nhân viên tham mưu hệ thống đều đã bị gã mập mạp đang điên cuồng gõ bàn phím kia tiếp quản rồi!

Dưới sự hỗ trợ của kỹ thuật giả lập này, chiến thuật quấy nhiễu điên cuồng của hắn đã hoàn toàn phá vỡ hiểu biết về quân sự của đám người Bùi Lập Đồng.

Trong chiến tranh hiện đại, tác dụng của bộ tham mưu là vô cùng quan trọng.

Chế định kế hoạch, phân tích chiến cuộc, giả lập, tập trung đọc hiểu tình báo, tác dụng của bọn họ, đối với phía trên chính là cung cấp kiến nghị cho sĩ quan chỉ huy, còn đối với phía dưới lại là phối hợp chỉ huy.

Một bộ tham mưu ưu tú là sự đảm bảo cho chiến thắng của một trận chiến. Có thể nói, phía sau mỗi một vị danh tướng trên thế giới đều phải có một bản bộ tham mưu có thể lý giải ý đồ của hắn, có thể quán triệt mệnh lệnh của hắn, có thể cấp cho hắn ý kiến quan trọng về chỉ huy giả lập và phương án tác chiến. Tại các quốc gia, quyền lợi của nhân viên bản bộ tham mưu dưới trướng danh tướng còn lớn hơn xa các sĩ quan đồng cấp khác!

Có điều, không giống như đám "tham mưu" chỉ biết y theo lý luận quân sự thường thức để tiến hành phán đoán trong chương trình giả lập, các tham mưu trong hiện thực tuy rằng có nhiều linh cảm hơn, có thể thường xuyên chế định ra một phương án tác chiến kinh điển, thế nhưng, bộ tham mưu có một vấn đề và thiếu sót vĩnh viễn không thể giải quyết được!

Đó chính là tập hợp điều kiện chiến trường!

Phải biết rằng, tư duy của mỗi người chung quy là không giống nhau, sự khác biệt này thể hiện ở trong chiến tranh chính là ở việc chế định chiến thuật, đọc hiểu tình báo và phán đoán thế cục!

Đủ các loại tình báo rối rắm phức tạp của một cuộc chiến tranh, rồi sự thay đổi trong nháy mắt thế cục, không ai có thể đồng thời tiêu hóa được tất cả. Mấy thứ này chỉ có thể bị phân giải ra, sau khi được các nhân viên bộ tham mưu với năng lực khác nhau, tư duy khác nhau tự mình phụ trách đọc hiểu phân tích, cuối cùng đệ trình tới tay sĩ quan chỉ huy. Kỳ thực, trong quá trình này, tất cả đều đã thay hình đổi dạng.

Đừng nói là bản thân sĩ quan chỉ huy cũng sẽ phạm sai lầm, cho dù là hắn không sai, trên thực tế hắn bất tri bất giác đã phạm vào sai lầm.

Bởi vậy, đối với một vị sĩ quan chỉ huy ưu tú thì năng lực cơ bản nhất chính là năng lực tập hợp các điều kiện chiến trường. Mà những sĩ quan chỉ huy hay khống chế chiến cuộc bằng việc dựa vào cách nhìn khác nhau của mỗi tham mưu, dựa vào các đánh giá phân tích vốn thường dựa vào tranh luận, thỏa hiệp, thậm dựa vào chức vụ cao thấp mà đạt được nhất trí, đều là kẻ tầm thường!

Thế nhưng, mặc dù là quân thần như Hastings, hay các danh tướng như Soberl và Mikami Yujin thì cũng đều không thể nào nắm trong tay nhiều điều kiện chiến trường như vậy! Nếu như bất cứ người nào trong số bọn họ có thể thay thế được một bộ tham mưu, thậm chí chỉ cần thay thế được một bộ phận nhỏ, như vậy, người đó tuyệt đối là vô địch! Nhiều điều kiện tình báo như vậy, trong đầu hắn chính là sức khống chế và năng lực dự kiến mạnh mẽ không gì sánh được!

Mặc dù cảm thấy khó tin, thế nhưng sau khi nhìn chiến cuộc tiến hành đến giai đoạn giữa, Bùi Lập Đồng đã không thể không thừa nhận, trên thế giới này thực sự không ai có thể làm được điều này!

Quân đỏ đang giống như một tấm lưới lớn, thoạt nhìn tuy rằng tán loạn nát vụn, thế nhưng dưới sự chỉ huy của mập mạp, những nhánh bộ đội này lại phảng phất như bị một sợi tơ vô hình nào đó liên kết lại.

Cường công chính diện, ngăn chặn chính diện, vu hồi bên cánh, tập kích đánh lén, bố trí mai phục,... Hơn một trăm nhánh bộ đội màu đỏ đang phối hợp với nhau, xen kẽ yểm hộ về cả không gian và thời gian.

Không ai dám tưởng tượng gã mập mạp điên cuồng này có thể đồng thời phân tích và lợi dụng được nhiều tình báo chiến trường và điều kiện giả lập như vậy, thế nhưng sự thực thì lại đang nói rõ lên tất cả. Nếu như không có năng lực giả lập mạnh mẽ vượt xa đẳng cấp giả lập tám sao của Lý Tồn Tín, mập mạp tuyệt đối không thể nào chèo chống nổi chiến thuật như vậy!

Lý Tồn Tín đã bị mập mạp quấy nhiễu đến lửa giận cháy bùng.

Các sĩ quan ở bên cạnh thấy lão Nguyên soái giận dữ trợn trừng đôi mắt, khớp hàm cắn chặt, lại nhìn qua đám quân đỏ thích chạy xung quanh móc lốp ngáng chân trên màn hình giả lập kia, đơn giản là cảm thấy đồng cảm.

Gặp phải một đối thủ hèn mọn như vậy, cảm giác như mình bị trói tay trói chân, ném ở trong một cái lồng giam đứng không đứng được, ngồi không ngồi được, chỉ có thể chồm hỗm nửa ngồi nửa đứng, bị người khác thực thi đủ các loại trêu chọc vuốt mặt vuốt má sờ ngực sờ mông!

Khiến cho người ta phát điên!

Thảo nào mập mạp nói lão gia tử muốn tự ngược. Cái tên này, đơn giản là một tên cặn bã!

Tập đoàn trọng binh của quân xanh đã trở thanh một con thú bị vây khốn. Ở phía trước quân xanh, trận địa của quân đỏ vững chắc không thể phá vỡ. Mập mạp đánh trận địa chiến, tuyệt đối là chuyên gia. Đối mặt với hai sư đoàn thiết giáp luân phiên công kích, một trung đoàn thiết giáp vẫn thủ kín kẽ đến mức giọt nước không lọt. Mà bộ đội cấp đại đội tiểu đoàn đầy khắp núi đồi của qquaanr đỏ thì lại cứ cắn từng miếng lên tập đoàn trọng binh của quân xanh đến thương tích đầy mình.

Đây đơn giản chính là phiên bản của trận địa 415. Bùi Lập Đồng không hề nghi ngờ, nếu như ban đầu đội ngũ không phải nằm ở cái tuyệt địa như thế này, nếu như bộ đội cũng có đủ sức chiến đấu, gã mập này hoàn toàn có thể vừa bảo vệ cho trận địa 415, vừa đồng thời nuốt sạch cả đám quân địch, giống như khi hắn nhổ sạch ba tiểu đoàn thiết giáp trong một đêm ở vùng địch hậu!

Lý Tồn Tín nổi giận đùng đùng mà nhấn vào nút chịu thua.

Robot chỉ huy đã ngừng lại khi tiếp cận tiền tuyến. Tiếng pháo và tiếng bom nổ kịch liệt như ở ngay bên tai.

Cả robot chỉ huy đang im lìm.

Mập mạp nhắm hai mắt lại... Lão gia tử không phải là người thường, thế tiến công sắc bén của hắn đã một lần khiến cho mình phải luống cuống tay chân. Đấu pháp đẩy mạnh cương mãnh kiểu này giống như là một cỗ xe tăng hạng nặng, nghiền nát mọi chướng ngại vật trước mặt. Mà bản thân mình, rốt cục đã sống sót trước cỗ xe xe tăng này, đồng thời chiến thắng nó!

Hiện tại, mình đã có tự tin vào việc chỉ huy Phỉ Quân, đã đến lúc Phỉ Quân nên bước lên sân khấu rồi!

"Nguyên soái..." Một viên tham mưu quay đầu sang: " Tiểu đoàn điện tử truyền đến tin tức, phát hiện ra một lượng lớn máy bay chiến đấu! Đang tiếp cận về phía chúng ta!"

(*) Lời dịch giả: đọc văn tả như sh*t thì nên trách tác giả chứ đừng trách mình nhé. Hắn viết thế nào thì mình dịch thế ấy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.