Phản Tướng

Chương 5: Ly biệt, sau gặp lại ở Hollywood




Chiếc xe b đi, đ li mt hình bóng nào đó bên v đường hng chu tng git mưa but giá.


Vn con đường y, con đường đã cht cha biết bao k nim gia cô và hn, vn nhng bóng đèn vàng liêu xiêu im đm hình bóng người nào đó.

“Chúng ta chia tay, tôi chng có mt cm giác nào vi cô c.”

Bên cnh Hà Vĩ Phong là mt người con gái trán đm m hôi, đôi mt vô hn ngã khy xung đường, cánh tay cô vn không ngng níu ly ai đó mt cách vô vng và bt lc.

“Có phi vì Đình Li đã đến tìm cu không? Vì cu y hành đng như thế nên gi cu mi tr nên như thế này đúng không? Cu nói đi, cu nói cho t biết là không phi thế đi…”

Đt nhiên cánh tay ai đó lnh lùng vun mnh:” Thôi đi, đ ri. Cô nên hiu rõ vn đ, tôi đã bo không có cm giác mà. Cô v đi.


Chiếc xe b đi, nh nhàng như th chưa h xy ra chuyn gì đ li mt hình bóng nào đó bên v đường không mt chút sc sng hng chu tng git mưa but giá, khóe mi đm l, cùng trái tim co tht tng đt…tng đt…

Đôi tay cô kh run lên, s hãi như c thế gii va sp đ, như đánh mt cái phao duy nht gia bin người rng thênh thang.

“Mình chia tay, tôi không có mt cm giác nào vi cu c.”

Câu nói đó gi đây c mãi vang vng, xoáy sâu vào tâm trí, tng mch máu,tng tế bào não cô như mt vòng ln qun, c lp đi lp li. Tng ch tng ch sc nhn tn công vào trái tim mm yếu, thoi thóp vì quá đau, quá tuyt vng….

Câu nói đó sao mà hn li có th nói mt cách d dàng như vy?


Chng l ba tháng qua đi vi hn ch vn vn là mt câu không cm giác?

Chng l nhng giây phút tình cm lúc đó ch là di trá, là gi to thôi sao?

Đu óc cô c quay cung c lên, mi th dường như cht đ sp, c gng,n lc,… Tt c ch đ đ đi ly t “không cm giác” ca anh mà thôi.

“Vĩ Phong…Hà Vĩ Phong..”

“Liêu Tâm Thinh, cậu sao thế? Không cho người ta ngủ à?”

“Tố Tố cậu ấy khóc kìa?”

“Chắc lại mơ thấy ác mộng đây.”-Tố Tố vừa nói vừa lấy gối phang thẳng lên mặt Thinh Thinh đáng thương:” Dậy nào,dậy nào.”

“Để tớ yên..”

…………………………………………..

Buổi thi kết thúc, Thinh Thinh uể oải lê từng bước về kí túc.

Thấy thế Ni Ni hớn hở quẳng laptop sang một bên:”Sao nào? Sao nào? Cậu thi tốt chứ?”

Cô bễu môi:“Cậu thấy sao? không thấy mặt tớ à?”

“Sao vậy, đề khó lắm hả? Thôi đừng buồn nhé.”-Ni Ni vừa nói vừa đồng cảm vỗ vai cô bạn.

“Hahaha lừa cậu thôi, thật ra cũng có vài câu rắc rối nhưng cũng tạm ổn cả ^^. Mà Tố Tố đâu rồi?”

“À, cậu ấy lại đi shopping rồi. Này, cậu nghĩ sao rồi?“

Thinh Thinh vờ như không hiểu:“Nghỹ gì cơ?? Sao là sao?”

“đi không ý?”

“À, vẫn còn đang suy nghĩ”.

“haizz…Dâu xấu cuối cùng cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, tớ nghĩ cậu nên can đảm đối mặt tất cả sẽ tốt hơn. Chã nhẽ cậu vì tên ấy mà bỏ mặt cả tụi này, phải trốn tránh suốt đời sao.”

Thinh Thinh trầm ngâm một hồi mới đáp trả:“Cậu nói cũng đúng, dù sao cũng đến lúc nên đối mặt rồi.”

“Thế mới đúng chứ!!!”

……………………………..

Thứ hai hôm đó…….

“Thinh Thinh, cậu xong chưa đấy? Hay là lâm trận rút lui nữa?”

“Xong đây, xong đây, tớ ra liền.”

“Thế mới là hảo hán chứ hahaha.”

“Woa..oa Ni Ni hôm nay cậu ăn mặc xòe xòa quá đó.”-Tố Tố ngạc nhiên.

Ni Ni cười giả lã rồi xoa xoa đầu cô nàng bảo:”Tố Tố, ở nhà ngoan, trông nhà nhé!!!”

Nghe vậy Thinh Thinh tiếp lời: “Cậu bảo cứ như bảo con gì ấy.”

Thế là cả hai được một phen cười nhố nhăn, còn người bị hại thì đang ngơ ngơ. Một lúc sau, Tố Tố mới hiểu ra vấn đề định nỗi cơn thịnh nộ thì bỗng hóa đá ngay lập tức. Ni Ni thì lại cực kì hài lòng với tuyệt tác của mình, luôn miệng tấm tắc:

“Sao? Sao? Đẹp đấy chứ!!! Cái đầm này tớ lựa đấy.”

“Thinh Thinh cậu biến thành mỹ nhân từ khi nào thế? Hay cậu đi dự hội hóa trang?”

Ni Ni dúi cho Tố Tố một phát:”Cái cậu này, bảo thế mà nghe được à. Thinh Thinh nhà ta vốn dĩ là một mỹ nhân mà, chỉ là chưa được sự rèn giũa của tớ thôi.”

Quả thật cái đầm này rất hợp với Thinh Thinh, nó không quá cầu kì, cũng không quá giản điệu, nhưng với một dáng người được coi là khá chuẩn thì quá tuyệt (tất nhiên là không như siêu mẫu rồi). Càng nổi bật hơn cả chính là vẻ đẹp thuần khiết toát ra từ cô nàng, một vẻ đẹp ngây thơ và trong sáng như ánh nắng ban mai vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Trong khi hai cô bạn của mình đang đấu khẩu thì nàng Thinh Thinh vẫn đang loay hoay với chiếc váy:

“Tớ thấy nó sao sao ấy, có vẻ không hợp lắm.”

Nghe thế cả hai đồng thanh: “Được rồi. Sao gì mà sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.