Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 26: 26: Hoài Tang




Lão thái thái nhìn con trai con dâu, sự lo lắng cũng dịu xuống, “Đừng nói chuyện này nữa, trở về là tốt rồi. Suốt đường đi chắc rất vội vã, mệt mỏi phải không, chúng ta mau ăn cơm thôi.”

Tô Ngưng Mi mỉm cười gật đầu: “Dạ…”

Cô nhìn xung quanh, không thấy con trai, hiếu kì hỏi: “Sao lại không thấy Thính Phong? Tiểu tử đó chạy đi đâu rồi.”

Cô vừa nói xong, sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Tiểu Ái chọc chọc Du Dực, đều do anh gây ra, mau giải thích cho anh với chị dâu nghe đi.

Du Dực bước đến trước một bước, “Cái này, Thính Phong…”

Đang định nói thì bên ngoài cửa vẫn chưa đóng vang lên giọng nói quen thuộc: “Con ở đây!”

Thanh Ti là người nghe thấy đầu tiên, đôi mắt sáng lên, phản ứng nhanh hơn cả mọi người, lập tức chạy tới. Cô bé nhìn thấy người bên ngoài, vội vàng sà vào lòng cậu: “Anh, anh, anh…”

Ôm chặt Nhạc Thính Phong, Thanh Ti liên tục hét lên.

Giọng nói lâu ngày không được nghe khiến vành mắt Nhạc Thính Phong đỏ hoe. Thời gian huấn luyện vô cùng cực khổ, gian nan, Nhạc Thính Phong cũng chưa từng như vậy, nhưng khi nghe tiếng của Thanh Ti, cậu lập tức không kìm lại được nữa.

Lão gia và lão thái thái vô cùng vui mừng, rõ ràng là còn vui hơn cả khi nhìn thấy con trai con dâu trở về. Tiểu Ái vui vẻ nắm lấy tay Du Dực, cô cứ tưởng hôm nay cậu sẽ không về kịp.

Chỉ riêng Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi đều mơ hồ. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Dường như trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ không biết.

Nhạc Thính Phong vỗ vỗ Thanh Ti: “Bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào trong rồi nói, em mặc ít đồ như vậy, đừng để bị cảm lạnh.”

Trên người Nhạc Thính Phong nhuốm đầy hơi lạnh và gió bụi của miền bắc. Vừa bước vào, không khí ấm áp trong nhà khiến cậu hắt xì một cái.

Thanh Ti nghiêng đầu nhìn Nhạc Thính Phong, nước mắt rơi xuống: “Anh ơi, anh gầy đi nhiều quá! Trên mặt sao lại còn bị thương thế này?”

Nhạc Thính Phong thật sự đã gầy đi rất nhiều so với lúc đi, người cũng thô ráp hơn, da mặt cũng đen hơn. Hai má lạnh đến mức đỏ ửng, còn có vết thương.

Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Trong thời gian huấn luyện không cẩn thận nên bị ngã, không sao hết, chỉ bị rách da mà thôi.”

Hạ An Lan vừa nghe, sao lại đi tham gia huấn luyện nữa? Anh hỏi: “Đợi đã, mọi người nói cho tôi biết đây là chuyện gì?”

Du Dực hắng họng: “Haiz… chúng ta ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Nhạc Thính Phong chỉ có thời gian hai tiếng. Ngày hôm nay ở trại huấn luyện nhất định vẫn chưa ăn gì, hừm, đừng nói nữa, có thể được ăn là tốt rồi. Nếu đã trở về thì nên mau chóng bổ sung thể lực.

Nhạc Thính Phong gật đầu, “Mau ăn cơm đi.”

Cả nhà ngồi vào bàn, trên bàn bày đầy món ăn ngon, Tô Ngưng Mi ngẩn ra một hồi mới phản ứng lại, vội vàng hỏi: “Thính Phong, con… sao con biến thành thế này rồi, đã xảy ra chuyện gì?”

Nhạc Thính Phong lúc này đang gắp sườn, cho Thanh Ti một miếng, bản thân một miếng, trực tiếp đưa vào miệng rồi nhả ra một khúc xương.

Cậu nói: “Không có gì, chỉ là con đang tham gia vào một đợt huấn luyện mùa đông của bộ đội mà thôi.”

“Hả?” Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan đều kinh ngạc.

Du Dực xoa xoa mũi: “Chuyện là thế này…”

Du Dực đang chuẩn bị nói, Thanh Ti đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Anh, tay của anh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.