[Phần 2] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 42: bài học nhớ đời




Hoàng Minh Trí nghe thấy hắn nói một câu như thế, gã nức nở run lên mấy cái, rồi “oa” một tiếng mà khóc lên. Một lúc lâu sau, không ai ngờ được rằng gã đột nhiên đứng dậy đâm đầu vào quan tài của Thái tử.

“Chủ nhân ơi... Nổ tài đến hầu hạ người...”

“A!”

Trông thấy gã be bét máu tươi, Lan Đần bị dọa ôm lấy đầu, khóc rống lên. Bấy giờ là giờ Mùi, ngày mùng hai tháng hai.

Hạ Sơ Thất dựa vào bức tường lạnh lẽo ở thiên lao, hai tay ôm đầu gối, không nhúc nhích. Nhà tù này có chút lâu đời, không biết đã có bao nhiêu người từng vào đây mà nhìn rất tang thương. Ba mặt2đều là tường đá, mặt còn lại là cánh cửa với những thanh gỗ tròn. Cánh cửa rất thô, đã bong hết lớp sơn, nhìn qua giống như một ông lão trầm mặc, đang yên lặng nói về lịch sử nhà tù.

Trong lao không có giường, chỉ có một tầng rơm rạ dày. Bây giờ, nàng đang ngồi trên đống rơm rạ.

Từ khi vào trong ngục, không có ai tới tra hỏi nàng, bốn phía rất yên tĩnh, hầu như không có tiếng người. Nàng không thấy có “bạn từ” nào ở sát vách, cũng không ngửi được mùi hôi thối, tanh hôi như trong tưởng tượng. Tổng thể mà nói, cái nhà tù này tương đối sạch sẽ, cũng không có phạm nhân8nào khác. Trong yên tĩnh, nàng đột nhiên mỉm cười --- có phải mình đang trong khu VIP không nhỉ?

Nàng không biết kết quả sau khi ngồi tù là gì, cũng không có tâm trạng mà suy nghĩ. Trong đáy lòng, thực sự nàng cũng không có quá nhiều sợ hãi. Nàng đã là một cô gái xuyên không, nếu chưa từng ngồi đại lao thì sau khi trở về nàng cũng ngại nói với mọi người rằng nàng từng xuyên không đây này. “Thái tử chết rồi.”

Trong đầu nàng vẫn văng vẳng mấy tiếng này. Nàng luôn nghĩ đến chuyện này, như thế nàng mới không nghĩ tới nam nhân kia, miễn cho lòng mình chua xót. Nàng cần an tĩnh một chút.

An6tĩnh để suy nghĩ cho tốt, ý nghĩa của việc nàng xuyên qua đây đến tột cùng là như thế nào. Một ngày trước, nàng còn tưởng là vì để gặp được hắn. Bây giờ xem ra, đây quả thực là một chuyện cười.

Nàng cúi đầu xuống rồi dùng hai tay ôm đầu, phiền não xoa đầu, rồi lại ngẩng đầu nhìn từng ngọn nến lúc sáng lúc tối ngoài hành lang. Đột nhiên cảm thấy cái nhà tù này, điểm trừ lớn nhất chính là ánh sáng quá tối. “Ăn cơm đi.”

Dưới đáy cửa gỗ có một cái ô cửa nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ vừa một cái bát, chuyên để đưa vào lấy ra để ăn. Lúc này, ô cửa nhỏ đó3được mở ra, một tên ngục tốt ước chừng mười mấy tuổi đang ngồi xổm ở bên ngoài, đẩy đồ ăn vào.

Hạ Sơ Thất nhíu mày một cái. Buổi trưa thì ăn tiệc ở hoàng cung, đến tối đã ăn cơm tù, sự thay đổi này làm người ta tổn thương quá rồi đấy. Nhưng mà buổi trưa nàng ăn hơi nhiều, lúc này bụng cũng không quá đói, chỉ nhìn qua một cái, rồi lại hơi kinh ngạc. Đồ ăn không sở sài như trong tưởng tượng của nàng. Một bát cơm gạo trắng, một món ăn mặn, một món ăn chay, còn có một bát canh thịt. “Này, hôm nay quả nhiên là một ngày tốt lành nha, sao lại cho ta5ăn thịnh soạn thế này? Do Hoàng đế bệ hạ cải tiến chế độ nhà giam trở nên hài hòa như nếp sống của Đại Yến sao, biết được ông đây sẽ luân hồi chuyển thể, sợ ta chết đi biến thành quỷ về tìm các ngươi gây phiền phức chứ gì?” Nàng lười biếng nhìn tên ngục tốt kia, rồi trêu chọc cậu ta. Nhưng tên tiểu ngục tốt rõ ràng là bị những ngôn từ cao cấp” của nàng khiến cho váng đầu. Cậu ta nhìn nàng đầy ngạc nhiên, suy nghĩ hồi lâu, mới hiểu được ý của nàng. “Những thức ăn này là có người đưa vào.”

Hạ Sơ Thất nhẹ nhàng “à” một tiếng, nàng khẽ nheo mắt, liếc cậu ta: “Đúng rồi, suýt nữa thì ta quên mất, ta là phạm nhân cấp cao đấy, các ngươi tuyệt đối không nên tùy tiện bắt nạt ta, nói không chừng ngày nào đó ta được ra ngoài, sẽ quay lại gây phiền phức cho các ngươi.”

Tên tiểu ngục tốt bị bộ dạng ung dung thoải mái của nàng chọc cười, cậu ta cười ha ha, “Sẽ không đâu.” Cậu ta quá thân thiện, thân thiện đến nỗi nàng không có cảm giác cậu ta đang đối đãi với mình như phạm nhân.

Hơi nhíu lông mày lại, nàng thở dài, “Nói đi, ai sai ngươi?” Tên tiểu ngục tốt cuống quít lắc đầu, “Ngục đầu không cho nói.” Hạ Sơ Thất bị khơi lên hứng thú, tiến tới nhỏ giọng trêu chọc, “Lén nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi bạc” Ánh mắt tên tiểu ngục tốt sáng lên, “Bao nhiêu?” Hạ Sơ Thất xòe một bàn tay ra, ánh mắt chăm chú nhìn cậu ta, “Năm lượng.” Năm lượng bạc là không ít, tên tiểu ngục tốt hiển nhiên rất vui, “Được, ta cho ngươi biết, là... Tần Vương.” Trong lòng Hạ Sơ Thất bỗng nhiên trầm xuống, nàng đẩy những đồ ăn kia ra, chán nản ngồi trở lại. “Này, ngươi, ngươi còn chưa đưa tiền đâu.”

Liếc tên tiểu ngục tốt đáng thương kia một chút, Hạ Sơ Thất đỏ hồng con mắt, thò tay moi móc trong ngực rồi xòe tay ra.

“Ta nợ! Ta không có tiền, tìm Tấn Vương gia mà lấy đi!”

Giờ Thân một khắc, ngày mùng hai tháng hai.

Có người mất tấu với Hồng Thái để, nói trong Sở lương y của phủ Tấn Vương có một cái “phòng nghiên cứu penicillin”, cho tới bây giờ cũng không lộ ra với người ngoài, là nơi Sở Thất nghiên cứu dược phẩm, mà nghe nói những dược phẩm kia chính là để cho Thái tử dùng. Nếu phái người điều tra chỗ đó một chút, có lẽ sẽ tìm được chứng cứ liên quan đến cái chết của Thái tử điện hạ.

Nhận được tin tức này, Hồng Thái để chỉ thị cho lão Lục Triệu Giai, phái một đám Cẩm Vệ Quân hoàng thành bao vây phủ Tấn Vương. Nói chung là Triệu Giai đã có tính toán trước, khi đối mặt với đám thị vệ bên trong phủ Tấn Vương, hắn ta hô to: “Hoàng để hạ chi, điều tra phủ Tấn Vương”, rồi phách lối trực tiếp đi vào Sở lương y, tìm được “thức ăn bị mốc” mà Hạ Sơ Thất dùng để tinh chế ra penicillin.

Khi đưa những thứ kia lên trước mặt Hoàng đế, từ lão Hoàng để đến chư vị của Thái y viện đều cảm thấy kinh hãi không thôi. Bọn họ đều nghĩ Sở Thất kia thực sự là điên mất rồi, dám lấy những vật này cho Thái tử điện hạ dùng sao?

“Những thức ăn này có độc, bệ hạ!”

“Bệ hạ, nhất định phải nghiêm túc điều tra việc này!”

“Bệ hạ, Thái tử gia chết oan uổng, đến chết cũng không thể nhìn được mặt của Hoàng trưởng tôn, thực sự khiến cho mọi người cực kỳ bị ai.” Đủ loại lời khuyên vang lên bên tai không dứt, dù thế nào thì “thức ăn bị mốc” kia vừa xuất hiện thì đã chắc chắn đó là “nguyên nhân gây nên cái chết của Thái tử”.

Hồng Thái đế ngồi trầm mặc trong điện Cẩn Thân. Thật lâu sau, ông ta không trực tiếp hạ chỉ xử lý Sở Thất như thế nào, nhưng lại trịnh trọng phân phó. “Triệu lão Thập Cửu tới gặp trẫm!” Ngày mùng hai tháng hai, giờ Dậu, Triệu Tôn lạnh lùng ngồi trong thư phòng, không hề cử động chút nào.

“Nàng không ăn cơm sao?” “Vâng.” Người trả lời hắn là Trần Cảnh.

Triệu Tôn nhíu mày, ánh mắt hắn còn lạnh lẽo hơn so với khối bằng mấy phần. “Lại đưa vào đi! Nhất định phải khiến nàng ăn hết thì thôi!” Trần Cảnh cụp mắt xuống, cung kính ôm quyền, quỳ một chân xuống đất. “Điện hạ, Sở y quan là một người cố chấp lắm.” Triệu Tôn bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, một từ “cố chấp” này khiến cho hắn càng nhíu mày chặt hơn. Cân nhắc trong chốc lát, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Cảnh, siết tay, đứng dậy nói, “Bổn vương tự mình đi, kể cả có phải đổ vào miệng nàng, cũng phải đổ cho bằng hết.”

Trần Cảnh im lặng.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi thư phòng, nhưng Triệu Tôn còn chưa kịp mang đồ ăn tới thiên lao thì trong cung đã truyền ý chỉ của Thánh thượng tới, “Điện hạ, Vạn tuế gia triệu ngài lập tức tiến cung kiến giá”

Yết hầu Triệu Tôn trượt xuống, vung tay áo, phân phó Trần Cảnh, “Ngươi và Mai Tử đi đi, nhất định phải khiến nàng ăn.”

Giờ Tuất một khắc, ngày mùng hai tháng hai.

Hạ Sơ Thất tựa lưng vào tường đá càng ngày càng lạnh.

Nàng nhận ra mặc dù đã vào xuân nhưng mà lại không ấm áp hơn so với mùa đông. Hơi lạnh đó như một con rắn độc, theo sống lưng của nàng truyền đến các nơi trong cơ thể, lạnh đến nỗi thân thể nàng cứng ngắc cả lại. Nhưng dù cho cả thân thể đều lạnh buốt, nàng cũng không muốn di chuyển một chút nào.

Nàng là một người lười, nàng chỉ muốn ngồi.

Nhất là lúc này, nàng như bị hút hết sức lực, cả người không có tinh thần.

Trong lòng nàng có quá nhiều cảm xúc, nhưng không nổi bật bằng một câu nói như con dao cứa vào tim nàng --- “Dưới ánh sáng của dạ minh châu, lấy tóc ở huyệt Bách Hội của hai người nam nữ, tết lại với nhau, hai người đó có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, cho dù thiên đạo có luân hồi thế nào, cho dù xa nhau ngàn năm hay vạn năm, cũng không phải chia xa...”

Nàng rất muốn cười. Chỉ có đồ đần mới tin tưởng đúng không?

Hóa ra câu chuyện cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi. “Loảng xoảng”, ô cửa nhỏ lại bị mở ra. Tên tiểu ngục tốt bị nàng lừa lại tới. “Ăn cơm đi.” Cậu ta giống như là chỉ biết mở đầu bằng câu này mà thôi, Hạ Sơ Thất uể oải ngẩng đầu nhìn, cách một cái hàng rào gỗ, nàng thấy Mai Tử khóc đến hai mắt đỏ bừng, trong tay nàng ấy đang cầm một hộp đựng thức ăn. “Sở Thất, gia để muội đưa cơm cho tỷ.”

Giờ Tuất ba khắc, ngày mùng hai tháng hai. Trong điện Cẩn Thận, đèn đuốc vẫn sáng rõ.

Ngoại trừ lão Hoàng đế, còn có mấy vị trọng thần trong triều và các con cháu của Hồng Thái để. Sau khi bàn bạc tổ chức tang lễ long trọng như thế nào, Đông Phương Thanh Huyền lại đề nghị, muốn đưa Sở Thất đến Chiểu Ngục, để Cẩm Y Vệ thẩm tra xử lý “án mưu sát Thái tử của Sở Thất”. Đề nghị của hắn ta đạt được sự tán thành của mấy vị lão thần và mấy hoàng tử, chỉ có riêng Triệu Tôn là không chịu nhả ra. “Phụ hoàng, nếu như Sở Thất cố ý mưu hại Thái tử thì nàng không cần phải đi trị liệu mới đúng, cần gì phải làm cho nó phức tạp như vậy? Điều đó không hợp lý chút nào.” Hắn nói rất có đạo lý, nhưng Ninh Vương lại từng bước từng bước một ép tới, “Phụ hoàng, cũng không thể nói như vậy được. Ngay từ đầu có thể là nàng ta thành tâm cứu chữa thật, nhưng ai biết được sau khi bị mê hoặc, sẽ nổi lên tâm địa độc ác nào chứ? Hơn nữa, đừng trông nàng ta là một tiểu nữ tử, nhưng nàng ta còn dám giả nam khi quân phạm thượng, sao có thể dùng lý lẽ thông thường để suy đoán? Có thể có khả năng là nàng ta đột nhiên nổi ý mưu sát.” Dứt lời, y lại nghiêng mặt nhìn về phía Triệu Tôn, “Thập Cửu đệ, nếu như không có tật giật mình thì lo gì mà không dám để cho người ta thẩm vấn?” Triệu Giai lập tức tán thành, “Phụ hoàng, Tam ca nói đúng, chỉ là thẩm vấn thôi mà, sao lại không thể?”

Mấy vị hoàng tử ai cũng cho là mình đúng, đám đại thần thì nhìn nhau, Đông Phương Thanh Huyền chỉ nở nụ cười nhẹ, còn cảm xúc của Hồng Thái để hôm nay hiển nhiên là có chút bất ổn. Ngay trong một ngày, ông ta tìm lại được một đứa cháu, nhưng lại mất đi một đứa con trai, lúc này đã nổi giận đến nỗi gân xanh trên trán giật đùng đùng. Suy nghĩ một chút, ông ta lại nhìn sang bên Triệu Miền Trạch, “Miền Trạch, việc này cháu nghĩ như thế nào?”

Triệu Miên Trạch từ trước vẫn không nói gì, bị gọi tên bèn tiến lên một bước, “Tôn nhi nghĩ rằng, lúc trước Sở Thật cứu chữa phụ vương cháu, đúng là rất thành tâm thành ý. Bây giờ xảy ra việc này, phụ vương cháu trúng độc gì còn chưa có kết luận, chỉ dựa vào việc lục soát được một chút thức ăn bị mốc kia đã trị nàng đại tội thì quả thực là quá mức võ đoán...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.