[Phần 2] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 22: ở đây nhiều ruồi quá nhỉ? (2)




Nụ cười của Đông Phương Thanh Huyền rất lẳng lơ, ngón tay trắng nõn mơn trớn chén trà Thanh Hoa, “Vậy còn phải xem là ai, bản tọa rất nóng lòng làm thiếp của phò mã gia, có thể cùng chia sẻ một nữ nhân với điện hạ, cũng coi như là một may mắn trong cuộc đời.” Hai chữ “chia sẻ” này Hạ Sơ Thất nghe mà thấy như tại đột nhiên bị bỏng. Nhưng dù có thua người chứ không thể thua trận, trước mặt tên gay Đông Phương này, từ trước đến nay nàng vẫn không muốn mất khí thể.

“Vậy được, Đại đô đốc về chờ đi.” Chữ “đi” vừa dứt, ngoài điện đột nhiên có một người lảo đảo chạy vào. Không phải ai khác, chính là Thanh Đằng, người hầu hạ Triệu Tử Nguyệt, trong mắt nàng ta đầy nước mắt, tuy sửng sốt một chút2khi trông thấy Đông Phương Thanh Huyền, nhưng vẫn không kiềm chế được tiếng khóc, quỳ trên mặt đất mà dập đầu.

“Phò mã gia nhanh đi cứu công chúa, nhanh...”

Hạ Sơ Thất đỡ Thanh Đằng đứng lên, “Tử Nguyệt làm sao?”

Thanh Đằng oa một tiếng, “Công chúa... công chúa...” Đại khái nghĩ là không tốt khi nói chuyện kia trước mặt Đông Phương Thanh Huyền, nên nàng ta cũng bất kể tôn ti, đứng lên túm cổ tay Hạ Sơ Thất kéo đi, vừa chạy vừa đưa cho nàng một tờ giấy, khóc sướt mướt nói: “Phò mã gia, công chúa nghĩ quẩn, nàng tự sát rồi!” “Cái gì?” Hạ Sơ Thất hít một ngụm khí lạnh.

Thanh Đằng thở hồng hộc, khóc nức nở nói, “Lúc công chúa tắm rửa, nói là muốn tự mình tắm rửa, đuổi bọn nô tỳ ra, công chúa nóng tính, bọn nô tỳ không dám8chống lại, chỉ là không ngờ, công chúa vậy mà lại nghĩ quẩn, để lại thứ tự sát.”

Đầu óc “ong ong”, Hạ Sơ Thất có chút choáng váng.

Nhớ lại những dấu hiệu lúc trước của Tử Nguyệt, nàng đột nhiên chấn kinh. Tử Nguyệt hỏi Hạ Sơ Thất vì sao nhận lại đi dọc theo đường nàng chỉ, Hạ Sơ Thất còn tưởng rằng nàng ta tính tình trẻ con, bây giờ nghĩ lại, mới vỡ lẽ đó là nghi hoặc nàng ta chưa được giải thích nên không bỏ xuống được. Nàng nâng tờ giấy trong tay lên, chỉ thấy trên đó có mấy dòng chữ méo mó xiêu vẹo, có không ít chữ sai, nhưng chính là thủ bút của Tử Nguyệt công chúa.

“Phụ hoàng, mẫu phi, Tử Nguyệt bất hiếu, Tử Nguyệt đi trước, chuyện này không liên quan đến ca ca và phò mã, đây là do6Tử Nguyệt không biết kiểm điểm, đã bôi nhọ thể diện hoàng gia, thực sự nên thiên đao vạn quả, chết vẫn còn chưa hết. Kiếp sau Tử Nguyệt xin lại làm con của hai người, kiếp sau con vẫn muốn gả cho Sở Thất. Phụ hoàng, mẫu phi, khó trách ca ca thích hắn, con nghĩ, con cũng thích hắn lắm.” Hạ Sơ Thất bước nhanh vào phòng của Triệu Tử Nguyệt.

Bên trong vẫn phảng phất mùi hương khói, nhưng lại không áp được mùi máu tanh nồng đậm.

“Phò mã gia...” Đám nha đầu ở trong phòng vừa thấy nàng, mắt mũi đều đỏ bừng quỳ xuống.

Hạ Sơ Thất không kịp nói chuyện với bọn họ, vội vàng lấy cái gối dưới cổ Tử Nguyệt ra, rồi để thân thể nàng ta nằm ngang ra, lại kê chiếc gối của nàng ta xuống dưới, bố trí cơ thể nàng ta3thành đầu thấp chân cao, để đảm bảo cho não bộ và các nội tạng quan trọng của được cung cấp đủ huyết dịch. Sau khi làm xong tất cả, dưới ánh mắt khó hiểu của đám nha đầu, nàng mới bắt đầu xử lý vết thương trên cổ tay Triệu Tử Nguyệt. Nàng ta đã dùng một cái kéo để cắt động mạch ở cổ tay mình mà tự sát, nhìn ra được đúng là nàng ta một lòng muốn chết, vết cứa kia rất sâu. Khi đưa nàng ta từ trong phòng tắm ra, nô tỳ hầu hạ đã băng bó sơ qua cho nàng ta, nhưng lúc này máu tươi vẫn đang tuôn ra tí tách, nhuộm đỏ giường chiếu dưới người nàng ta, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại, rất dọa người.

“Hu hu... công chúa...” Thanh Đằng không ngừng khóc nức nở.

Hạ Sơ Thất ấn5vào huyệt Trung Xung của Triệu Tử Nguyệt, động viên nàng ta. “Tử Nguyệt, nhất định người phải kiên trì lên.”

Triệu Tử Nguyệt đương nhiên không trả lời nàng. Nàng ta mất máu quá nhiều, trên người lúc này vừa ướt vừa lạnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như trang giấy, môi và móng tay đã tím ngắt, mạch đập vô cùng yếu ớt, cả người rơi vào trong trạng thái bị sốc. Nếu như ở thời hiện đại, lúc này hẳn là sẽ lập tức truyền máu, bổ sung huyết tương. Nhưng lúc này, căn bản là không có điều kiện như thế.

Trên trán Hạ Sơ Thất đầy mồ hôi lạnh, “Vải xô!” Nàng hô lên, Lý Mạc liền phối hợp đưa cho nàng, dùng để ép lên mà cầm máu.

Một hồi lâu, toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh.

Đám nha đầu đều không dám thở mạnh, Hạ Sơ Thất hết sức chăm chú cấp cứu cho Triệu Tử Nguyệt, hoàn toàn không nghe vào tiếng động nào. Không biết đã qua bao lâu, máu tươi ngừng chảy, nhưng Triệu Tử Nguyệt vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Không đợi Hạ Sơ Thất mở miệng, Thanh Đằng mặt đầy nước mắt hỏi, “Phò mã gia, công chúa sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Hạ Sơ Thất không nhìn nàng ta, cũng không trả lời, một lần nữa kêu Lý Mạc.

“Ngân châm!”

Lý Mạc phối hợp đưa ngân chấm đến, Hạ Sơ Thất nhận lấy, cởi y phục trên người Triệu Tử Nguyệt ra, về châm kích thích nơi bụng dưới của nàng ta, đó là huyệt Quan Nguyên, đâm thẳng vào một tấc. Đây là một liệu pháp châm cứu tốt nhất đối với ngoại thương mất máu quá nhiều mà dẫn tới hạ huyết áp khiến cho bệnh nhân bị sốc.

Nàng thực hiện mấy biện pháp cấp cứu xong, châm cứu, mớm thuốc, tuy sắc mặt của Triệu Tử Nguyệt cũng đỡ hơn rất nhiều, thân thể không còn lạnh và trắng bệch như sắp chết nữa, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Hạ Sơ Thất mím chặt môi, lau mồ hôi lạnh rơi trên trán, không nói một lời. Trong lòng nàng biết rõ, đừng nói là ở thời đại này, cho dù là thời hiện đại có điều kiện chữa bệnh tốt như thế, dưới tình huống giống thế này, cũng có một bộ phận người bị chết do sốc, không có cách nào cứu được, bây giờ chỉ có thể làm hết sức mình rồi nghe thiên mệnh mà thôi. Nhưng một công chúa được ngàn vạn sủng ái cả đời, một tiểu cô nương mười bốn tuổi, cần phải có dũng khí lớn thế nào để có thể cứa một nhát vào cổ tay mình như thế?

Biểu lộ của nàng trầm trọng, lây nhiễm tới toàn bộ đám nha đầu trong phòng. Rất nhanh, tiếng khóc, tiếng nức nở đã bị đè nén nay lại càng vang lên nhiều hơn. “Công chúa... công chúa... Hu hu...” Có một số nha đầu thút thít, có lẽ cũng không phải là thực sự đau lòng cho Triệu Tử Nguyệt, mà là sợ nàng ta chết đi như thế, lão Hoàng đế sẽ hỏi tội những người hầu hạ là bọn họ. Nhưng mà tri kỷ của nàng là nha đầu Thanh Đằng đúng là buồn thật sự, khóc đến mềm nhũn trước giường, khóc không thành tiếng.

“Phò mã gia, ngài nhanh nghĩ biện pháp đi, nhất định phải mau chóng cứu công chúa.”

Hạ Sơ Thất thở dài một hơi, giọng nói mệt mỏi. “Đừng buồn nữa, giờ phải nhìn vận mệnh của nàng ấy rồi.”

Sau một canh giờ, Hạ Sơ Thất lại đắp thuốc trên vết thương của Triệu Tử Nguyệt một lần nữa, rồi lại để cho đám nha đầu giúp đỡ nâng đầu nàng ta lên, cạy miệng nàng ta ra, rồi dùng thìa đổ thuốc vào, sau đó lại châm cứu thêm một lát, mới đặt nàng ta xuống giường rồi lui ra. Nàng không hề rời khỏi viện Thanh Đường, cũng không biểu hiện ra quá nhiều thống khổ. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn tỉnh táo, nên làm cái gì thì làm cái đó, không hề giống như những nhà đầu kia, đau khổ như là trời sắp sụp xuống vậy.

Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chuyện “công chúa tự sát” này quá lớn, trong phủ Tần Vương có muốn đè xuống cũng không đề nổi. Hạ Sơ Thất không dám tùy tiện làm chủ chuyện này, ngoại trừ việc trước tiên cần phải phong tỏa thông tin, thì còn sai Nhị Quỷ phái người đi tìm Triệu Tôn trở về. Phía lão Hoàng đế, nàng tạm thời không phải người đi thông báo. Việc này có thể lớn có thể nhỏ, nàng nghĩ là chờ Triệu Tổn trở về xử lý là tốt nhất. Nếu không lão Hoàng đế mà nổi giận, không đợi nàng hiểu ra thì đã bị người ra chặt đầu rồi.

Mệt mỏi cả buổi chiều, nàng đói đến nỗi ngực dán vào lưng, thật vất vả ngồi xuống ăn cơm chiều, người trong các viện khác ở phủ đều tới thăm công chúa. Nhất là Đông Phương Uyển Nghi rất biết kéo cừu hận, người còn chưa bước vào nhà, tiếng khóc đã truyền vào.

“Công chúa... Oa...”

Vừa đi đến trước giường, nàng ta đã quỳ bịch xuống.

“Công chúa, mệnh của người thật khổ. Sau khi người tỉnh lại, nhất định phải khiến cho người nào hại người chết không được yên lành. Để kẻ đó bị thiên đao vạn quả, ngũ mã phanh thây, nhúng vào chảo dầu, rồi tổng xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh.”

Câu sau của nàng ta ác độc hơn câu trước, nói đến máu me đầm đìa, Hạ Sơ Thất đang ăn cơm, đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng không nuốt nổi nữa. Nàng giận tái mặt mà như một tiếng, quét mắt tới Đông Phương Uyển Nghi, “Công chúa còn chưa chết, ngươi gào cái gì mà gào? Muốn khóc tang thì về phòng người mà khóc!”

Trải qua chuyện hồi trưa, Đông Phương Uyển Nghi có thêm sự e ngại đối với nàng, nghe thấy thế thì hít vào một hơi, lau nước mắt, giọng điệu không dám chống đối, “Vâng, phò mã gia. Thiếp thân biết sai rồi, nhưng mà công chúa thật sự là đáng thương.”

“Hu hu... Công chúa.” Nàng ta vừa khóc thì ngay lập tức đám nha đầu cũng khóc theo.

Mấy nữ nhân trong phòng đều nức nở khóc lóc, sao còn có thể ăn cơm?

Hạ Sơ Thất đảo mắt một vòng, lập tức cảm thấy những người người này thật sự là nhảm nhí cực kỳ. Rõ ràng trong lòng không có lòng trách trời thương dân, nhưng lại vẫn cứ muốn biểu hiện ra tấm địa Bồ Tát, sợ người khác không biết bọn họ lo lắng cho công chúa rất nhiều.

Không thể nhịn được nữa, nàng đập đũa xuống kêu “cạch” một tiếng, nhíu mày. “Tất cả mấy người các ngươi đi xuống nghỉ ngơi hết đi! Khóc sướt mướt thành cái bộ dạng gì đây?”

Vẻ mặt Đông Phương Uyển Nghi đau khổ, “Phò mã gia vất vả như thế, chúng ta sao mà rời đi được? Hu hu hu, chúng ta vẫn nên ở đây trông coi công chúa, có thể hầu hạ dù chỉ một chén thuốc cũng tốt.” Nghe nàng ta nói thế, Ngụy thị cũng thấp giọng phụ họa, “Đông Phương tỷ tỷ nói rất đúng. Phò mã gia, chúng ta vẫn nên ở lại đây thôi, lỡ mà gia trở về, thấy chúng ta không có ở đấy, nhất định sẽ trách tội.”

Nghe xong lời của Ngụy thị, Hạ Sơ Thất bỗng nhiên hiểu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.