[Phần 2] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 15: Trên Đời Này Nào Có Khinh Công 2




“Tưởng niệm?” Sở Ninh Dực cười nhạt, ông ta tưởng niệm bằng cách giả chết à?

Thủy An Lạc vươn tay cầm lấy cánh tay Sở Ninh Dực, cô có thể cảm nhận được hơi lạnh quanh người anh.

Sở Ninh Dực cúi nhìn bàn tay nhỏ bé đang đặt trên cánh tay mình, sau đó dắt cô lên lầu, “Ngủ đi đã, chuyện này anh sẽ xử lý sau.” Sở Ninh Dực nói xong, trong lòng cũng rõ ràng hơn, chuyện phát triển đến bước này, có lẽ bản thân anh đã không thể khống chế được nữa rồi.

Bởi vì ngay đến anh cũng không thể tưởng tượng nổi là người đó vẫn còn sống.

Thủy An Lạc được anh ôm lên phòng, không vui nói: “Chuyện gì anh cũng có thể giải quyết được, anh giải quyết được thì chẳng lẽ em cũng không có quyền giúp anh nữa à?”

Thủy An Lạc nổi giận, trước đây khi nhà cô có chuyện, chính anh đã một tay giúp đỡ cô, hơn nữa lại chẳng hề nói với cô một lời. Giờ Sở gia gặp chuyện, anh vẫn nói những câu như “anh có thể giải quyết, anh có thể giải quyết được” này.

Cái cô giận là, anh thực sự coi mình là siêu nhân sao?

Sở Ninh Dực có vẻ như không ngờ cô lại nói như vậy.

Nhưng cũng chính vì những lời này mà khiến những đầu ngón tay đang nắm lấy cánh tay cô của Sở Ninh Dực thoáng đau nhói.

Giúp anh?

Bao nhiêu năm qua, tất cả mọi người đều nghĩ Sở Ninh Dực là thần thánh, anh không cần đến sự giúp đỡ của ai cả, cho nên ai ai cũng đòi hỏi ở anh, chứ chưa từng giúp đỡ anh bao giờ.

Vậy mà hôm nay, cô gái của anh lại tức giận vì chuyện gì anh cũng chỉ làm một mình.

Có thể coi đó là sự đau lòng của cô dành cho anh không?

Sở Ninh Dực anh không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai, chỉ cần những lời này mà thôi.

Anh vươn tay kéo cô vào lòng, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Bà xã, em vẫn luôn giúp anh mà, vì có em ở bên với anh chính là sự giúp đỡ lớn nhất.”

Giọng anh trầm thấp, có vài phần khàn khàn.

Thủy An Lạc mặc anh ôm, nhưng cô muốn làm gì đó cho anh, cho dù là những việc nhỏ nhoi, cô cũng muốn làm vì anh.

Chỉ để chứng minh, cô không phải là một kẻ vô dụng khi ở bên anh.

Sở Ninh Dực đỡ cô ngồi xuống bên giường, “Ngoan, ngủ đi, chuyện này em thực sự không thể giúp gì được anh đâu, vì đến giờ chính bản thân anh còn chưa hiểu rõ đây.”

“Vậy anh nói em nghe đi, biết đâu nói ra mọi chuyện lại rõ ràng hơn.” Thủy An Lạc nghiêm túc mở miệng nói, lôi kéo không cho anh đi.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc vẫn kiên trì, “Hai rưỡi rồi, có định đi làm nữa không hả?”

“Nhưng anh không nói thì em cũng không ngủ được.” Thủy An Lạc dứt khoát đe dọa anh, “Em cho anh hay, nếu anh không nói với em, tự mình suy nghĩ nhất định sẽ bị bỏ sót mất vài chi tiết. Nhưng nếu anh kể cho em, em có thể nhắc nhở anh mà.”

“Đừng nói linh tinh nữa, ngủ đi.” Đáng tiếc nếu Sở tổng có thể bị đe dọa thì đã không phải là Sở tổng nữa rồi.

Thế nên, cuối cùng Thủy An Lạc vẫn bị Sở tổng dùng vũ lực trấn áp đi ngủ.

Sở Ninh Dực chờ Thủy An Lạc ngủ rồi, bèn bước tới nhìn cậu con trai cũng đang say giấc, quyết định đi ngủ một giấc rồi dậy giải quyết chuyện này sau.

Cho nên, ở lâu cạnh Thủy An Lạc và con heo nhỏ này, ngay đến cả Sở tổng cũng đã học được thói lười biếng rồi.

Có điều hôm sau, Sở tổng còn chưa dậy đã bị người bên cạnh nhìn chằm chằm đến tỉnh cả ngủ.

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực cựa mình, vội vàng vươn tay lắc lắc cánh tay anh: “Em dậy rồi, anh kể đi.”

Sở Ninh Dực cảm thấy, cô vợ nhà anh lên cơn điên mất rồi.

Sở Ninh Dực xuống giường, Thủy An Lạc cũng xuống giường. Sở Ninh Dực đi toilet, Thủy An Lạc cũng vào theo.

Anh đứng ở cửa nhìn cô, “Muốn nhìn anh đi vệ sinh à?”

Thủy An Lạc chớp mắt, cúi xuống nhìn cơ thể Sở Ninh Dực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.