[Phần 2] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 14: Trên Đời Này Nào Có Khinh Công 1




“Sao thế?” Thím Vu tò mò nhìn cô, hôm nay làm sao mà ai cũng ngơ ngẩn với kinh sợ hết vậy?

Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, “Thím Vu, tập tranh này là tam tiểu thư vẽ ạ?”

Ơ

Sắc mặt thím Vu thoáng thay đổi, dường như đang cố nghĩ xem nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Nhưng nghĩ đến chuyện thiếu phu nhân sớm muộn cũng sẽ tái hôn với thiếu gia nên bà cũng không che giấu nữa, mở miệng nói thẳng: “Sao có thể như hế được? Tập tranh này là do một họa sĩ mà hồi đó tam tiểu thư thích vẽ đấy.”

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cho nên người họa sĩ mà cô nhìn thấy ngày hôm nay chính là mối tình đầu của cô của Sở Ninh Dực?

Chắc không máu chó đến thế đâu chứ?

“Có điều, tiếc là người họa sĩ kia đã mất rồi.” Thím Vu thở dài.

“Gì cơ ạ?!” Thủy An Lạc bỗng kinh hô thành tiếng, khiến Tiểu Bảo Bối giật mình khóc tỉnh dậy.

Thím Vu vội vàng bước qua bế cậu bé lên, nhẹ nhàng dỗ dành.

Thủy An Lạc bỗng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Đã mất rồi?

Vậy người hôm nay cô nhìn thấy là ai?

Xác sống?

Hay là hồn ma?

Thím Vu dỗ dành Tiểu Bảo Bối xong mới ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc mặt mày đang tái nhợt đứng bên cạnh, “Đúng vậy, mất lâu rồi, kỳ thực chuyện này ở Sở gia không ai được nhắc đến, bởi vì sau này, tam tiểu thư cũng vì chuyện đó mà qua đời.”

Có lẽ là bởi vì ở đây không phải là ở nhà chính cho nên thím Vu mới to gan dám nói ra.

Hai chân Thủy An Lạc như nhũn ra, ngồi phịch xuống giường.

“Thiếu phu nhân, cô làm sao thế?” Thím Vu cuối cùng cũng nhận thấy sự khác thường của cô, vội vàng mở miệng hỏi.

Chân Thủy An Lạc mềm nhũn, lưng thì rét run.

Hôm qua và hôm nay, cô đã gặp một “người chết“. Hôm qua cô còn băng bó vết thương cho “người chết” đó. Hôm nay người đó lại vẽ cho cô một bức tranh.

Thím Vu lại đặt Tiểu Bảo Bối yên ổn nằm xuống. Bà tưởng cô đang lo cho Sở Ninh Dực bèn mở miệng nói: “Chắc thiếu gia bỗng nhớ ra có việc gì đó cần phải giải quyết thôi, thiếu phu nhân đừng lo lắng, đi ngủ sớm đi.”

Thủy An Lạc cười gượng nhìn thím Vu đi ra ngoài.

Trong tình trạng thế này thì cô ngủ thế nào được?

Thủy An Lạc cố gắng nghĩ lại, lúc trước đàn anh nói với cô, mẹ anh muốn ly hôn nhưng Kiều Tuệ Hòa không đồng ý, cho nên ép mẹ anh ấy đến con đường chết?

Nhưng giờ lại nảy ra nguyên nhân là do bạn trai cũ chết, cho nên Sở An Tâm mới thương tâm quá độ mà chết theo?

Mẹ của Mặc Lộ Túc rốt cuộc đã chết như thế nào? Người bạn trai cũ của bà ấy rõ ràng vẫn còn đang sống mà.

Thủy An Lạc hiện giờ vô cùng muốn đi tìm Kiều Nhã Nguyễn nói với cô ấy chuyện này để được khai sáng, nhưng hôm nay cô nàng lại uống say bí tỉ, cho nên cô cũng chỉ có thể chờ Sở Ninh Dực trở về mà thôi.

Tới khi Sở Ninh Dực về đến nhà thì cũng đã là quá nửa đêm. Thủy An Lạc ngồi trên sofa dưới nhà chờ anh, nghe thấy tiếng mở cửa, cô vội vàng đứng dậy.

Sở Ninh Dực thấy cô ngồi đó nên có hơi giật mình: “Sao em còn chưa ngủ?” Sở Ninh Dực nói xong, thay giày bước vào.

Thủy An Lạc hơi mím môi, khó hiểu mở miệng nói: “Người họa sĩ đó đúng là cái người đã mất kia à?”

Sở Ninh Dực nghe cô nói vậy liền bước qua nắm lấy cánh tay cô, bàn tay còn hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt lên tay cô, “Không sao hết, mau đi ngủ đi.”

“Nhưng ngày mai là chú ấy rời khỏi đây rồi.” Thủy An Lạc đột nhiên nói, “Hồi tối chú ấy có nói là mai hoặc kia là chú ấy sẽ đi.”

Bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô của Sở Ninh Dực đột nhiên dừng lại, “Ngày mai hoặc ngày kia?”

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, “Tối hôm nay em có nói chuyện với chú ấy. Chú ấy bảo ngày mai hoặc ngày kia sẽ đi. Chú ấy tới thành phố A chẳng qua là vì muốn tưởng niệm người trong lòng của chú ấy mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.