[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 31: Quyết Tâm Báo Thù




Vài nha đầu hoảng sợ loạn lên, người cầm bô, người che bình phong.

Rất nhanh sau đó, phía sau bình phong truyền đến tiếng ọt ọt bất nhã.

Hạ Sơ Thất che môi ho khan nhịn cười.

“Sở y quan, hôm nay ngươi vất vả rồi.” Vẻ mặt Triệu Miên Trạch hơi thay đổi nhưng vẫn ấm áp như cũ, không có chút khó chịu nào, “Bão Cầm, tiễn Sở y quan và Lâm viện phán ra ngoài.”

Hạ Sơ Thất hành lễ, nghiêng đầu liếc hắn.

“Trưởng tốn điện hạ, ta đã từng nói, thầy thuốc luôn trị bệnh cứu người. Sau này xin ngài đừng nghi ngờ ta về vấn đề này nữa.” Mí mắt Triệu Miên Trạch giật giật, không trả lời. Lâm viện phán cũng im lặng, khúm núm lui xuống.

Đợi Hạ Vấn Thu thoải mái xả xong, trong phòng chỉ còn lại2một mình Triệu Miên Trạch. Nàng ta chống cái lưng đau nhức, nhìn khuôn mặt khó coi của Triệu Miên Trạch thì cắn môi đi tới ôm chặt hông hắn, dán mặt lên ngực hắn, thút thít nói: “Miên Trạch, hôm nay thiếp sợ muốn chết, thiếp còn tưởng rằng thiếp sẽ đau chết luôn.”

Giọng điệu mềm mại của nàng ta luôn là điểm yếu của Triệu Miên Trạch. Hắn vỗ sau lưng nàng ta, giọng điệu mềm đi nhiều.

“Không phải nàng đã bảo Lâm thái y xem lại đơn thuốc rồi sao?”

“Đúng vậy. Nhưng hai hôm nay thiếp không phiền Lâm thái y xem đơn thuốc của Sở y quan nữa nên mới có nghi ngờ. Có phải Miên Trạch giận thiếp không?” “Thu Nhi, nàng biết ta đối xử với nàng như thế nào mà. Nàng vì xả giận mà hại8bản thân chịu tội, cần gì phải làm như thế chứ?”

Hạ Vấn Thu chợt ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn chưa từng nói một câu nặng lời với nàng ta, chuyện gì cũng nghe theo nàng ta. Nàng ta chợt phát hiện hắn có chút xa lạ, xa lạ khiến nàng ta nghi ngờ, khiến lòng nàng ta đau nhói. Nàng ta khàn giọng nói:

“Miên Trạch, chàng nghi ngờ thiếp tự mình làm?”

Triệu Miền Trạch lưỡng lự, thở dài nói, “Không.” Cơ thể Hạ Vấn Thu run lên, khổ sở nhìn hắn, đau lòng nói không nên lời. “Miên Trạch, có phải chăng để ý hắn không? Lúc nãy, thiếp nhìn thấy chàng cười với hắn, thân thiết với hắn trong vườn chim.”

“Nàng nói bậy gì đó?” Triệu Miên Trạch chợt đẩy Hạ Vấn Thu ra, giọng điệu buồn bực.6Suy nghĩ lại, hắn vẫn ôm nàng ta vào lòng, vừa vỗ về lưng nàng ta, vừa hôn lên trán nàng ta, dỗ dành giải thích: “Không thể nào, cảnh nàng nhìn thấy là do trên đầu ta có phân chim, hắn giúp ta lấy xuống.” “Là vậy sao?” Hạ Vấn Thu cười nhạt, “Thiếp không thấy trên đầu chàng có cái gì cả.” Một khi phụ nữ bắt đầu nghi ngờ, rơi vào nỗi ghen tuông thì rất khó có thể kiềm chế bản thân. Còn đàn ông thì khác, dù người đàn ông đó có tính tình tốt đến đâu, mà bản thân còn là người ngồi ở vị trí cao được người vây quanh thì chỉ cần giải thích vài câu với phụ nữ xong liền sẽ bắt đầu cảm thấy khó chịu. Triệu Miên Trạch cũng như vậy. Cộng3thêm chuyện hôm nay, Hạ Vấn Thu ba lần bốn lượt làm hắn mất mặt nên hắn cũng nổi giận rồi, phất ống tay áo đứng dậy.

“Nàng... nàng thật không nói lý!”

“Miên Trạch?” Hạ Vấn Thu ngẩn ngơ. “Sau này không được làm chuyện mất mặt xấu hổ như vậy nữa. Không nói mất mặt nàng, còn mất mặt cả Đông cung.”

Sắc mặt Hạ Vấn Thu không còn chút máu. Vì sao hắn không tin nàng ta mà tình nguyện tin lời nói của Sở Thất? Nếu đổi lại lúc bình thường, hắn sẽ che chở cho nàng ta. Đâu giống như bây giờ. Quát nàng ta, mắng nàng ta, còn nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh bằng.

Nàng ta cố nén chua xót vào lòng, nở nụ cười lấy lòng, dịu dàng ôm lưng Triệu Miền Trạch, bàn tay như rắn len5lỏi từ vạt áo hắn vào trong, “Miên Trạch, thiếp uống thuốc lâu rồi, có lẽ là có thể làm, chúng ta thử một chút...”

“Không được!” Triệu Miền Trạch nắm tay nàng ta lại, “Nghe lời của Sở y quan.” Hạ Vấn Thu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, “Chàng tin tưởng hắn như vậy?” Triệu Miền Trạch thở dài, dịu giọng nói: “Thu Nhi, cơ thể phụ vương chuyển biến tốt lên là thật, cơ thể nàng đau đớn khó chịu, hắn cứu nàng cũng là thật. Thu Nhi, đôi khi ta suy nghĩ, có phải là chúng ta nghi ngờ sai rồi không?” Cơ thể Hạ Vấn Thu cứng đờ, uất ức rơi nước mắt, “Miên Trạch.”

Thấy nàng ta lại khóc, Triệu Miên Trạch chợt nhớ tới câu nói kia của Sở Thất. Vì sao hắn lại vui vẻ như vậy? Là vì hắn không có gì để mất. Một người không có gì để mất mới có thể vui vẻ. Nói như vậy là do Thu nhi có được nhiều lắm nên mới sợ mất đi, cả ngày buồn bã không vui sao? Hắn nhíu mày, thở dài, “Lộng Cầm, vào hầu hạ chủ tử ngươi rửa mặt, nghỉ ngơi.” Dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài.

Hạ Vân Thu hoảng hồn, “Miền Trạch, chàng đi đâu vậy?” Triệu Miên Trạch quay đầu nhìn nàng ta, “Ta đi làm một số chuyện, lúc trước đồng ý cho Sở y quan một trăm lượng vàng. Bây giờ hắn chưa chọn được chim, mà ta cũng quên chưa trả tiền.”

Một trăm lượng vàng? Hạ Vấn Thu suýt ngất đi. Trị bệnh cho thái tử gia là trách nhiệm của y quan, dựa vào cái gì phải trả tiền cho hắn? Đặc biệt là bây giờ, nàng ta vẫn còn bệnh, vậy mà Miên Trạch vì lấy tiền cho hắn mà bỏ lại nàng ta. Hạ Vấn Thu tức giận đến mức đau đớn tâm can, gọi lớn: “Miền Trạch!” Nàng ta vừa định dùng đòn sát thủ giữ hắn lại thì thấy thái giám tùy thân Hà Thừa Ân của Triệu Miên Trạch vội vã bước vào. “Điện hạ, Tấn Vương điện hạ tới.”

“Ta lập tức ra ngay.” Nhìn vẻ thở phào và bước đi vội vã của hắn, sắc mặt Hạ Vấn Thu trắng bệch.

Phụ thân nói đúng, không thể giữ Sở Thất lại.

Đông cũng rất lớn. Từ viện này đi tới viện kia, từ hành lang gấp khúc này xuyên qua hành lang gấp khúc kia, đi một lúc lâu mà chưa đến nơi cần đến. Thấy tiền điện ngày càng gần, Lâm thái y chào đi trước, không đi cùng đường với Hạ Sơ Thất nữa. Nha đầu Bão Cẩm nghe lệnh tiễn người chắc cũng ghét Hạ Sơ Thất và Lý Mạc nên chỉ về một hướng, sau đó cụp đuôi như có người đuổi giết mà đi theo Lâm thái y, “cố ý” tiễn ông ta ra ngoài.

“Nịnh hót!” Lý Mạc hừ nhẹ. “Biểu ca, huynh không hiểu rồi. Sao bọn họ không muốn đi cùng để chứ? Là bởi vì khí thể trời sinh của đế quá mạnh, dễ khiến bọn họ hô hấp không thoải mái, trong lòng buồn bực hoảng hốt, tốc độ máu chảy nhanh hơn, dẫn tới tinh thần không tốt. Cho nên, vì tự bảo vệ mình, bọn họ phải chạy nhanh.” Hạ Sơ Thất cười híp mắt nói. “Ăn nói lung tung!”

Nhìn dáng vẻ dở khóc dở cười của Lý Mạc, Hạ Sơ Thất nhướng mày, cười ha ha, đắc ý vì tính tình lạc quan của mình, “Thế giới trong mắt đệ, mắt đệ có toàn thế giới. Đệ nói nó đen thì nó là đen. Đệ nói nó trắng, vậy nó là trắng. Mọi chuyện đều có thể chủ quan hóa mà. Huynh cứng nhắc như vậy thì cuộc sống còn gì thú vị?” Hạ Sơ Thất vừa cải tạo thế giới quan cho Lý Mạc, vừa đi về phía tiền điện. Nàng tươi cười thưởng thức đình đài lầu các tinh xảo của Đông cung. Nàng chắp tay sau mông, thảnh thơi đi dạo, thỉnh thoảng cảm khái sự xa hoa của giai cấp bóc lột phong kiến.

Lý Mạc cầm hòm thuốc từ từ theo sau nàng. “Sở Thất, đệ có sắp xếp gì với chuyện ngày hôm nay?” Hạ Sơ Thất quay đầu nhìn Lý Mạc, cười hỏi: “Huynh trả lời đệ trước, trong lòng có thấy sảng khoái không?” “Sảng khoái!” Lý Mạc gật đầu. Đắc ý cho Lý Mạc một ánh mắt có lực sát thương cỡ tên lửa, Hạ Sơ Thất cười trả lời: “Lúc trước để cho rằng vai phản diện mới làm loại chuyện khích bác ly gián, thật không ngờ Sở Thất để làm cũng rất đẹp. Có điều, đệ nói cho huynh biết, làm loại chuyện này rất nghiện, lấy độc trị độc rất thoải mái, sau này cần phải làm nhiều để tăng kĩ năng. Chờ để lấy lại sức lực rồi sẽ trị hết nhà này đến nhà kia. Chờ mà xem, đệ sẽ khuấy dòng nước ở kinh thành này đục lên.”

Lý Mạc nhìn vẻ hăng hái của Hạ Sơ Thất, vẫn còn có chút lo lắng. “Chờ bọn họ phản ứng kịp rồi phát hiện là đệ làm thì sao?”

“Phát hiện?” Hạ Sơ Thất nhún vai, liếc Lý Mạc, “Loại người có tính tình như Hạ Vấn Thu không phải là loại có thể tin tưởng người khác. Hơn nữa, lạ thật, để có làm gì đâu.”

Nụ cười trên môi nàng càng lúc càng rực rỡ, “Đệ nói đúng mà. Thật ra để chẳng hề làm gì cả. Đệ là một thầy thuốc có đạo đức có trình độ, trị bệnh cứu người, để ghim châm cho vợ hắn, có biết bao nhiêu công lao chứ. Hắn cảm ơn đệ còn không kịp, sao lại suy nghĩ nhiều?”

“Aizz!”

Rất hiển nhiên là trình độ tư duy của Lý Mạc không cùng một đường thẳng với Hạ Sơ Thất. Lý Mạc làm việc cẩn thận, cố gắng không để xảy ra sai lầm. Hạ Sơ Thất can đảm thận trọng, hận không thể khuấy kinh thành đến long trời lở đất, cái mông của lão Hoàng đế nàng còn dám sờ, huống chi là Hoàng Trường tồn của Đông cung? Hạ Sơ Thất quay đầu hỏi Lý Mạc: “Thấy con chim kia rồi?”

“Thấy rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.