[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 16: Cuốn Nhật Ký Thứ Hai




Theo lý mà nói, Hạ Sở thích Triệu Miên Trạch như vậy, nhất định sẽ viết thư tình. Có điều, nàng vừa nói xong, Lý Mạc lại càng ngạc nhiên hơn, “Những năm trước đây, tỷ thường nghe mẫu thân nói muội chỉ khá về nữ2công, còn thi từ âm luật thì dốt đặc cán mai, không giỏi dùng đầu óc, không ngờ muội cũng biết làm thơ...”

Hạ Sơ Thất sững sờ.

Nàng còn chưa kịp tìm lý do kém chất lượng để vun vén, Lý Mạc đã phất tay áo tiếp8tục viết.

“Đúng là không thể tin lời đồn. Nếu không thì sao bây giờ muội lại có tính tình thế này?” “Đúng vậy, lời đồn không đáng tin...” Hạ Sơ Thất xấu hổ cười.

Chuyện nhỏ này nhắc nhở nàng, bất cứ chuyện gì cũng không thể6dựa vào suy đoán. Người như Lý Mạc, nhìn có vẻ ung dung thản nhiên, thật ra thì tấm tự tinh tế, không phải là người dễ ứng phó. Suy nghĩ một chút, nàng xoa xoa mặt mình, nói theo lời nàng ta: “Không gạt tỷ3chứ, thật ra sau khi rơi xuống núi Thương Sơn, muội đã bị mất trí nhớ, không còn biết chữ nữa... nên không viết được. Muội thấy chữ tỷ viết rất đẹp, sau này muội sẽ học tỷ viết chữ, để tránh bị mất mặt.” Lý5Mạc không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Hay là nhờ Thập Cửu điện hạ dạy muội?”

Nhắc tới người nọ, khuôn mặt Hạ Sơ Thất nóng lên, mỉm cười nói: “Ý kiến hay. Như vậy cũng được.” Hai người cười đùa một lát. Lúc ra ngoài, tìm một nơi trống trải, Hạ Sơ Thất hỏi nhỏ: “Tỷ có nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Nguyệt Dục và Triệu Miên Trạch ở trong phòng khách không?” Lý Mạc gật đầu, sau đó nhíu chặt mày. “Nghe rõ, nhưng nói quá mờ mịt, tỷ nghe không hiểu.”

Tiếp theo, Lý Mạc nhỏ giọng lặp lại một lần cho Hạ Sơ Thất nghe.

Hạ Sơ Thất híp mắt, hài lòng ra dấu tay “OK”.

“Vậy được, muội mang đơn thuốc vào trước.” “Sơ Thất, muội định điều trị cho nàng ta?” Nhìn vẻ bất an của Lý Mạc, Hạ Sơ Thất cười mờ ám.

“Tỷ nói xem? Đương nhiên là trị, còn phải trị cho hết.”

Lúc Hạ Sơ Thất cẩm đơn thuốc đi vào, Triệu Miên Trạch còn ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư trong phòng khách. Y phục màu trắng, áo choàng gấm Tứ Xuyên, bên hông buộc một cái đai ngọc hoa văn mây, có vẻ không dính bụi trần, giống như tiên trên trời rơi xuống... Khuyết điểm duy nhất là lúc “hạ phàm” làm rơi não. Trưởng Tôn điện hạ.” Hạ Sơ Thất cung kính dâng đơn thuốc.

Triệu Miên Trạch quay đầu nhìn nàng, nụ cười hơi nhạt đi. “Hà Thừa An! Thưởng tiền!”

“Vâng, điện hạ.” Một lão thái giám lấy ngân phiếu ra. Hạ Sơ Thất cầm ngân phiếu, không nhiều không ít, vừa đúng năm trăm lượng.

Không ngờ Triệu Miên Trạch ra tay hào phóng như vậy, nàng kiếm lời rồi. Trên thực tế, hắn là Hoàng tôn, khi tìm nàng xem bệnh có thể không cần trả bạc. Vậy mà không đợi nàng mở lời, hắn đã thưởng tiền. Trong lòng vui vẻ, nụ cười của nàng chân thành hơn rất nhiều, khóe môi cong lên lộ ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

“Tại hạ cảm ơn Trưởng Tôn điện hạ và trắc phu nhân ban thưởng.”

“Ngươi...” Triệu Miên Trạch nhìn lúm đồng tiền của Hạ Sơ Thất, ánh mắt đột nhiên sâu hơn.

“Ta?” Hạ Sơ Thất không hiểu nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

Triệu Miền Trạch hơi dừng lại, rồi khôi phục vẻ mặt bình thường, giống như cái thất thần vừa rồi không hề tồn tại, “Không có gì. Sở y quan không cần khẩn trương, năm trăm lượng là chút lòng thành, chỉ cần cơ thể Thu Nhi khỏe mạnh, sẽ còn thưởng nhiều hơn.”

Trong lòng cười nhạt, khóe môi Hạ Sơ Thất hơi cong lên, “Vậy tại hạ phải cảm ơn trước rồi.” “Còn một chuyện nữa.”

Hạ Sơ Thất ngẩn ra, từ từ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Triệu Miền Trạch.

Trên thực tế, Triệu Miên Trạch có một đôi mắt hòa nhã, lúc nói chuyện mang theo ý cười. Có điều, cười không có nghĩa là đơn giản. Đừng thấy hắn không lớn tuổi mà lẩm, hắn lại có lòng dạ thâm trầm không giống với tuổi. Không cuồng vọng, không kiêu căng, càng không có sự ngạo mạn của hoàng tử hoàng tôn, mà lại có vẻ bình dị gần gũi. Khách quan mà nói, trừ lúc hơi não tàn khi đối mặt với Hạ Vấn Thu thì hắn là một người nhìn xa trông rộng. “Mời Trưởng Tôn điện hạ nói.” “Là thế này, chắc Sở y quan cũng nghe nói, phụ vương ta bệnh lâu lắm rồi, uống nhiều thuốc cũng không có chuyển biến tốt. Bây giờ, thấy được y thuật của Sở y quan, Miên Trạch đã bẩm với Hoàng gia gia, mời người vào cung bắt

mạch cho phụ vương.” Máu nóng sôi trào, cả người Hạ Sơ Thất lung lay.

Nàng chờ kết quả này lâu lắm rồi, cũng làm rất nhiều chuyện để có kết quả này. Nàng nhất định phải tới Đông cung, phải làm rõ một chuyện... Có điều, muốn đi thì muốn đi, nhưng cũng phải giả vờ từ chối, không thể quá nôn nóng, khiến người ta nghi ngờ.

Hạ Sơ Thất bày ra vẻ hoảng sợ, chắp tay thở dài, “Được Trưởng Tôn điện hạ để mắt, đáng lẽ tại hạ phải xem bệnh mới đúng. Có điều, cơ thể của Thái tử quý giá như vậy, tất nhiên phải có các đại nhân ở Thái Y viện chăm sóc, sao có thể để cho tại hạ, y quan cấp thấp đi khám bệnh được?” “Sở y quan quá khiêm tốn. Tuy ngươi chỉ là y quan ở phủ Tấn Vương, nhưng lúc Thái Y viện và Lại bộ báo tên, Thập Cửu thúc liên tục khen ngươi, ngay cả trước mặt Hoàng gia gia cũng khen, ngươi đừng từ chối nữa.” Triệu Miên Trạch cười, nụ cười ấm áp, từng chữ như giấu kim. Ý hắn nói ngươi đừng ném mặt Thập Cửu thúc của ta!

Hạ Sơ Thất híp mắt lại, vừa định thuận theo đồng ý thì ngoài phòng đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: “Hắn không từ chối, đúng là hắn chỉ biết chút thuật Kỳ hoàng mà thôi.”

(*) Chỉ y học

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.