Phàm Nữ Tiên Hồ

Chương 17




Dưới ánh nắng chiều tà chiếu rọi trên mặt biển, kim quang nhỏ vụn lóe lên chiết xạ ra tia sáng xinh đẹp chói mắt.

Tiểu Mỹ Nhân ngư lơ lửng ở trên mặt biển, bộ dáng ngượng ngùng cúi đầu nói tạ ơn, thật là khiến người ta nhịn không được muốn.... Đùa giỡn.

“Mascezel?”

Phong Hoa kêu tên của hắn, giọng nói cắn chữ mang theo âm luật đặc biệt của thiếu nữ bên quốc gia cổ Phương Tây, thanh tuyến lưu loát mà nhẹ nhàng chậm chạp.

Mascezel đầu quả tim nhảy dựng.

Chưa từng có ai kêu tên của hắn mà khiến cho hắn... Tim đập thình thịch.

Thanh âm của nàng, so với Hải yêu ca xướng càng tươi đẹp hơn.

“Ngươi có nghe ta nói không?”

“...”

Ở dưới ánh tà dương, thiếu nữ khẽ mở cặp môi đỏ mọng, ưu mỹ động lòng người mà êm ái vang lên:

"Có một câu nói ở quốc gia cổ phương Đông xa xôi. Gọi là ——”

“Ân cứu mạng, nếu không cách nào báo đáp, thì hãy lấy thân báo đáp.”

Mascezel vô tội chớp chớp mắt, trong băng tròng mắt hiện lên một tia mê mang cùng ngây thơ...

Có ý gì?

Mascezel nghe không hiểu a.

Bất quá, lại có cảm giác... nghe thật là lợi hại.

Tiểu Mỹ Nhân ngư nhìn về phía công chúa, mang theo vẻ sùng bái.

Một bên.

Hệ thống che mắt, không đành lòng nhìn thẳng.

Đế Quân đại đại ngây thơ, ngươi quả thực... Thật dễ lừa gạt.

Tiểu Mỹ Nhân ngư đến từ biển sâu thần bí, ngay cả nhân loại đều là lần đầu tiên nhìn thấy, sao có thể hiểu Cổ Ngữ thâm ảo ở phương Đông được chứ. Coi như là Nữ Vương Margaret kiến thức rộng rãi, cũng không nhất định biết rõ a.

Nhìn tiểu Mỹ Nhân ngư toát ra thần sắc đơn thuần, Phong Hoa thập phần kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe:

“Ý của những lời này chính là, ta đã cứu được tính mạng của ngươi, nếu như ngươi không có gì báo đáp ta, vậy  thì đem chính ngươi gả cho ta, làm.... thê tử của ta đi.”

“...”

“Cho nên nếu chỉ tạ ơn trên miệng, thành ý có lẽ không đủ a,..... Mascezel.”

“...”

Mascezel lập tức đỏ mặt. Đã vậy vành tai mỏng đều đỏ đến mức muốn nhỏ máu.

Tiểu Mỹ Nhân ngư đơn thuần, tuy rằng không biết cái gì gọi là ‘Ân cứu mạng thì lấy thân báo đáp’.

Nhưng mà thê tử là cái gì, Mascezel cũng biết rất rõ.

Hắn có chút tức giận.

Nhân loại quả nhiên giống như các tỷ tỷ nói, thích đi khi dễ tiểu Mỹ Nhân ngư đơn thuần.

Đồng thời lại có chút ngượng ngùng.

... Thê tử. Thế nhưng là hắn là hài tử nha.

Trên khuôn mặt ửng đỏ của Mascezel hiện lên một tia buồn rầu. Hắn mấp máy cánh môi tựa như hoa hồng, hướng Phong Hoa nói một câu.

“Ngươi, chờ ta một lát.”

Suy nghĩ một chút, Mascezel không yên lòng bổ sung thêm một câu: “Ta rất mau sẽ trở lại, ngươi không nên rời đi a.”

Nói xong, không đợi Phong Hoa đáp lại, tiểu Mỹ Nhân ngư chìm xuống trong nước biển.

Phiến đuôi cá xinh đẹp, trên mặt biển xẹt qua một đường cong duyên dáng, rất nhanh liền biến mất vô tung.

Phong Hoa có kiên nhẫn chờ.

Dù sao buỏo tiệc rất nhàm chán. Nhưng mà những thiếu niên thiếu nữ quý tộc ở Châu Âu cổ này lại làm không biết mệt, đã vậy chủ nhân vũ hội đã rời đi đều không có ai phát hiện.

Rất nhanh.

Mascezel lần nữa hiện ra ở mặt biển.

Không giống với Mỹ Nhân ngư đều có tóc dài màu vàng kim. Mascezel có một đầu tóc dài đen nhánh, trong nước biển tựa như một thớt lụa đen lạnh buốt, lưu chuyển thành ánh sáng lộng lẫy óng ánh.

Trong tay của hắn, bưng lấy một vỏ sò trắng noãn, bên trong là từng viêm trân châu xinh đẹp mượt mà.

Màu trắng, hồng nhạt, màu lam nhạt, trân châu đen...

Mascezel nhẹ giọng mà ngượng ngùng nói nói:

“Ta là nam hài tử, không thể làm thê tử của ngươi. Những viên trân châu này có thể báo đáp ân cứu mạng của ngươi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.