Phàm Nhân Lộ

Chương 41: Ta không nhìn thấy tương lai sáng chói của ngươi




Ở trong lúc mấu chốt này, Thẩm Minh vẫn luôn giữ im lặng không lên tiếng, ánh mắt lẫm liệt, lúc Thi Vực đi qua trước mặt anh ta, đột nhiên tập kích, một quyền mạnh mẽ vung tới!

Khoảng cách giữa hai người không xa, quyền nặng nề này một khi rơi xuống, sẽ khiến Thi Vực chịu trọng thương.

Nhìn thấy cử động của Thẩm Minh, Thẩm Chanh thoáng nhíu mày, trong lòng có chút căng thẳng.

Vào lúc này cô mới phát hiện, an nguy của anh, lại tác động đến lòng của cô.

Từ bao giờ, cô lại lo lắng cho một người đàn ông?

Tất cả, đều ở ngoài dự liêu của cô.

Cô chỉ muốn một thân một mình, kết quả là, vẫn đánh mất trái tim.

”Muốn chết.”

Ánh mắt Thi Vực lạnh lẽo, giống như Tu La đi ra từ trong địa ngục, quanh thân tản ra lệ khí rất dọa người.

Ngay vào lúc nắm tay của Thẩm Minh đập tới, anh đá quét chân qua, trực tiếp đá bụng của anh ta.

Thẩm Minh đấm hụt, người liền bị đá ra một mét xa, đụng vào trên bàn thủy tinh, theo mảnh vụn thủy tinh cùng rơi nặng nề xuống đất.

Ngực chấn động một trận, anh ta phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Anh ta che ngực, chống đất muốn đứng lên, đáng tiếc lực bất tòng tâm, lại phun một búng máu.

Anh ta nhếch nhác ngồi bệt dưới đất, lau đi vết máu ở khóe miệng, “Có bản lĩnh, giết tôi.”

”Giết anh?” Thi Vực lạnh lùng lướt mắt nhìn anh ta, giọng điệu dửng dưng, lại mang theo một cổ lạnh lẽo, “Anh chết, vậy trò chơi này liền không chơi vui rồi.”

Anh đang cười, nhưng không có chút nhiệt độ đáng nói.

Khuôn mặt cười như vậy, giống như kịch độc, chỉ liếc mắt nhìn, liền sẽ khiến ngũ tạng người ta đều tổn hại.

Anh cắm tay vào túi quần trong, ung dung bình tĩnh đi đến trước mặt Thẩm Chanh, tự tay cởi sợi dây trói trên tay cô.

Cỡi dây, nhìn thấy trên cổ tay cô bị buộc chặt ra vết ứ đọng, ánh mắt lập tức lạnh đến đóng băng.

”Có đau hay không?”

Chết tiệt, rõ ràng tổn thương ở trên người của cô, tại sao đau ở trong lòng anh.

Thẩm Chanh gật đầu, “Đau.”

Ở trước mặt anh, cô mềm yếu một chút thì thế nào.

Tất cả mọi người bên cạnh đều muốn cho cô chết, chỉ có anh cưng chiều cô đến tận xương, đều cho cô thứ tốt nhất.

Thi Vực nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo sâu xa, lại mang theo yêu thương cưng chìu, đau lòng.

”Về sau không cho phép như vậy nữa.”

Anh vẫn bá đạo như vậy, nhưng lại ấm trái tim Thẩm Chanh.

Cô biết, ẩn ý trong lời nói của anh là cái gì.

Anh không cho cô lại hồ nháo, không cho cô dùng tánh mạng của mình làm trò đùa như vậy nữa.

Cô câu môi cười, “Sẽ không.”

Anh nhìn cô một giây, đột nhiên ôm cô vào lòng, bàn tay dụi ở trên mái tóc cô, giọng nói vẫn lạnh lùng, lại mang theo cưng chiều sâu vô hạn: “Có tôi ở đây, không có người nào dám để cho em chịu một chút tổn thương.”

Bất giác, đôi mắt Thẩm Chanh phiếm hồng.

Anh luôn nói như vậy, nhưng có lúc nào thì nghiêm túc như vậy chứ.

Đặc biệt nói ra vào bây giờ, tuyệt hảo như vậy, khiến cho cô liền có chút muốn khóc rồi.

Hít mũi một cái, thật sự ép nước mắt rơi xuống trở về.

”Nhưng em bị thương, tay của em đau.”

Cô nhiệt tình làm nũng, giọng nói mềm yếu đến ngán người, nghe thế nào cũng không giống như là nói ra từ trong miệng của cô.

Thi Vực buông cô ra, có chút không kiên nhẫn dựng thẳng mày kiếm lên, “Phụ nữ, thật là phiền toái.”

Ngoài miệng nói là phiến toái, nhưng vẫn cầm tay của cô, động tác êm ái xoa nắn vết thương trên cổ tay của cô.

Thẩm Chanh cười, “Không phải anh thích phiền toái của tôi sao.”

Sắc mặt Thi Vực âm trầm, “....”

Không có cách nào, người phụ nữ này là bị anh làm hư, anh chỉ có thể chịu thôi.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lòng Tôn Nham là sụp đổ.

Mới vừa rồi còn ở trong gió tanh mưa máu, sao thoáng một cái liền biến thành ôn nhu hương....

Muốn ân ái thì về nhà đóng cửa lại từ từ làm không được sao, bây giờ là thời gian đánh súc sinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.