Phạm Lỗi

Chương 3: Hôn Tsukuyomi




Từ trên xe có một thanh niên cường tráng, mặt đen đi xuống, còn có một thanh niên mặt nhọn, miệng cười toe toét, bên trong thiếu hai chiếc răng cửa.

Chính là hai anh em Triệu Hằng và Triệu Vĩ, dẫn người tới tìm lại mặt mũi.

Tần Xuyên dừng xe đạp lại, nhếch miệng, đám người này thật không biết chọn thời điểm, hắn không muốn chậm trễ thời gian ăn điểm tâm.

- Anh! Chính là tiểu tử này! Hôm qua nó đánh em còn cướp đi ba vạn tệ!

Triệu Vĩ nói chuyện khiến miệng mở ra, lộ ra hàm răng thiếu thốn, nhưng vẻ mặt đầy hưng phấn.

- Tiểu tử, giao tiền ra đây, tao sẽ tha mạng chó cho mày.

Tối qua gã đã tra xét tư liệu về Tần Xuyên, kỳ thực đã thăm dò rõ ràng tiểu tử này không có bối cảnh, cho nên sáng sớm nay thừa dịp ít người đã chạy tới đây.

Tần Xuyên giang tay ra:

- Tiền không ở chỗ tôi, đương nhiên dù ở chỗ tôi thì tôi cũng không đưa ra.

- Mày…mày giỏi lắm…

Triệu Hằng trừng lớn mắt:

- Mày biết bọn tao là ai không?

- Các người là quỷ hay người đều không sao cả, chưa nghe câu chó ngoan không cản đường sao? Tôi rất bận rộn, còn bận đi uống trà ăn điểm tâm nữa.

Tần Xuyên phất phất đầu ngón tay, ý bảo bọn chúng rời xe đi.

Còn dám mắng bọn chúng là chó? Còn uống trà ăn điểm tâm?!

Anh em Triệu Thị hoài nghi não Tần Xuyên là phẳng, chẳng lẽ không nhìn ra bọn họ lăn lộn trên đường mà sống sao?

Lúc này lại có hai người đàn ông lực lưỡng mặc áo T-shirt màu đen bó sát từ trên xe đi xuống.

Trên tay chúng đều có một hình xăm một con Hắc Long, thoạt nhìn vô cùng uy mãnh.

- Triệu đường chủ, gặp người trẻ tuổi miệng lưỡi trơn tru như vậy thì chớ nên nói nhiều với hắn, đánh một trận, đánh gãy hai chân, hắn sẽ ngoan ngoãn giao tiền ra thôi.

Một tên trên mặt có sẹo nói.

Một tên khác dáng người hơi thấp, mặt vuông thì không ngừng bẻ khớp tay, tiếng xương khớp kêu cờ-rặc cờ-rặc liên hồi, ánh mắt trêu tức nhìn Tần Xuyên, giống như sư tử nhìn cừu non.

- Còn tưởng là phải đối phó với tên nào khó xơi, hóa ra chỉ là một thằng nhãi. Triệu đường chủ cũng quá cẩn thận rồi, đối thủ như này mà cũng cần người của Long Vũ đường ra tay sao? Tùy tiện phái ra vài tên tay chân, biết chút võ mèo cào cũng đủ đánh hắn ra bã rồi.

Trong mắt hai tên võ giả, Tần Xuyên không có gì khác biệt với người bình thường, bọn họ không nhìn ra bất kỳ đặc điểm của người tập võ nào trên người hắn.

Triệu Hằng tuy là đường chủ của Đằng Long hội, lúc bình thường cũng chỉ có mấy vị đà chủ và hội trưởng, thiếu đông gia là lớn hơn gã, nhưng đối mặt với hai tên võ giả Long Vũ đường này, gã cũng rất cung kính.

Long Vũ đường tổng cộng có chừng 20 tên võ giả, mỗi người đều do dốc sức bồi dưỡng hoặc tốn giá cao mới mời chào được, chỉ nghe lệnh của hội trưởng, địa vị phi phàm.

- Ha ha, hai người anh em thân thủ phi phàm, đương nhiên sẽ không coi tên nhãi con này vào mắt! Là Triệu Hằng tôi đã làm phiền hai người anh em, đợi chút nữa giải quyết hắn xong, tôi làm chủ mời hai vị đi uống mấy chén!

Triệu Vĩ ở một bên cũng ưỡn ngực, cười nói:

- Hai vị đại ca! Xin các anh đánh rụng hết răng tiểu tử kia! Để báo thù cho tiểu đệ!

Tên mặt sẹo cũng không nhìn đối phương, loại nhân vật nhỏ như vậy, nói chuyện gã cũng lười đáp.

- Lão Tứ, giải quyết đi. Hai võ giả bắt nạt một thằng nhóc bình thường, quá không thích hợp.

Võ giả lão Tứ mặt vuông cũng không quá tình nguyện, lắc đầu, từng bước đi về phía Tần Xuyên.

- Tiểu tử, tiền cất ở đâu rồi? Hiện giờ giao ra đây, tao giữ cho mày một tay, để mày gọi điện thoại cấp cứu!

Cùng thời điểm đó, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

5m, 4m, 3m, 1m…

Tần Xuyên vẫn đứng ở đó, mặt không chút biểu tình, ngay cả nói chuyện cũng lười.

Lão Tứ thấy Tần Xuyên không nói câu gì, cười nhạo:

- Lá gan rất mập, xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy hôm nay tao sẽ cho mày rõ, cướp tiền của Đằng Long hội sẽ có kết cục gì!

Vừa dứt lời, cơ bắp tay phải lão Tứ nổi lên, mạnh mẽ vung ra, năm ngón tay tạo thành thế pháo thủ đồng quyền, đấm về phía Tần Xuyên!

Võ giả sơ cấp đã học cổ võ tới cảnh giới nhất định, kiến thức cơ bản chắc chắn, mỗi chiêu mỗi thức đều có lực sát thương tương đối mạnh.

Một đấm này mang theo kình phong, như thiết lang chùy, bị đánh vào người nhất định sẽ gãy xương.

Tần Xuyên khẽ thở dài, nhìn cũng không thèm, tay trái đột nhiên nắm lại, chính diện đối đầu với một chiêu của đối phương.

Ầm!

Một tiếng không khí nổ vang lên.

Tần Xuyên không chút sứt mẻ đứng im tại chỗ, còn lão Tứ vẻ mặt nhăn nhó tới cực điểm, nhe răng trợn mắt ôm tay phải của mình.

Trong tích tắc vừa rồi, nắm đấm đơn giản của Tần Xuyên lại truyền tới một cỗ lực lượng không thể cản phá, chui vào trong cánh tay hắn, làm vỡ vụn một khúc xương tay!

Lão Tứ vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt đỏ bừng, chật vật lui lại vài bước, rốt cục không nhịn được cơn đau tận xương tủy này, kêu lên.

- A… Tay của tôi!

Tên mặt sẹo phía sau và anh em họ Triệu căn bản không biết chuyện gì xảy ra, sao lão Tứ đột nhiên lại hét như mổ heo vậy?!

- Lão Tứ! Sao vậy?

Tên mặt thẹo kia đang định tiến lên, chỉ thấy trước mắt hoa lên, Tần Xuyên vừa rồi còn cách 4-5m đột nhiên xuất hiện trước mặt gã!

Không đợi mặt thẹo nghĩ chuyện gì xảy ra, một chân của Tần Xuyên đã dẫm lên bàn chân phải của gã!

Cờ-rắc!

Người gần đó đều nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, giày ra tên mặt thẹo cũng bị dẫm bẹp.

- A…..

Tên mặt theo hét lên đau đớn, nằm vật xuống, lăn lộn.

Có câu nắm ngón liền với tim, năm ngón chân vỡ nát không nói, ngay cả xương chân cũng gãy, có thể không đau sao?

Không nằm giường hơn nửa năm, thương thế hai người đừng mong chuyển biến tốt đẹp, dù thương thế đã tốt cũng tương đương một nửa phế nhân!

Mấu chốt là sau khi Tần Xuyên giải quyết xong đều mặc kệ chúng, đi tới trước mặt hai anh em Triệu Hằng và Triệu Vĩ.

Hai anh em Triệu gia toàn thân run run, trong lòng hoảng sợ vô cùng.

Vừa rồi không phải nói đánh tiểu tử này một trận thì hắn sẽ trung thực sao? Sao đổi lại là hai tên võ giả kia bị đánh?!

Đây là hai võ giả sơ cấp đó, cao thủ do Long Vũ đường dốc sức đào tạo lại bị một chiêu đánh gục?!

Triệu Hằng sợ muốn vỡ tim mà chết, con mẹ nó, không phải là hội trưởng phái hai tên giả mạo tới chứ?

Phịch phịch!

Anh em họ Triệu gần như cùng lúc quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt cầu khẩn nhìn Tần Xuyên.

- Tần tiên sinh, anh em chúng tôi sai rồi! Tha cho chúng tôi đi!

Triệu Hằng cười làm lành, sắc mặt Triệu Vĩ tái nhợt, không nói lên lời.

Tần Xuyên không có hứng thú đánh chúng, chó nhà có tang, đánh chỉ phí công.

Hắn vươn tay về phía Triệu Hằng, đưa tay đòi tiền, nhếch miệng nói:

- Các người đã tới rồi, đúng lúc tôi còn thiếu tiền thuốc men, giao toàn bộ tiền thuốc men ra đây.

- Tiền? Tiền thuốc men?

Triệu Hằng và em gã đều ngẩn ra. Con bà nó… Người bị thương là bọn họ, bằng cái gì mà đối phương lại đòi tiền thuốc men?!

Chỉ có điều hai anh em không dám nói gì, đều móc ví tiền ra, lấy tất cả tiền mặt, tổng cộng chừng 4-5000, đưa cho Tần Xuyên.

Tần Xuyên lấy tiền đếm qua một chút, lại nhìn hai tên võ giả sơ cấp đằng sau, có chút tiếc hận. Chúng đều mặc quần áo bó sát người, nhìn qua là biết không mang ví tiền.

- Tần tiên sinh, nếu còn chưa đủ, bên trong thẻ của tôi còn có tiền.

Triệu Hằng nhìn mặt mà nói chuyện, sợ bị đánh, vội vàng lấy điện thoại ra nói:

- Tôi còn có thể chuyển khoản cho ngài qua mạng.

Tần Xuyên thầm nghĩ biện pháp này thật tốt, nhưng lại nghĩ có chỗ không ổn, chính mình không có những giấy tờ như chứng minh thư, muốn mở tài khoản ngân hàng cũng không được, số điện thoại cũng do Diệp Tiểu Nhu hỗ trợ đăng ký.

- Tạm thời không cần, các người cứ giữ tiền lại, về sau tôi sẽ hỏi sau.

Anh em họ Triệu hận không thể đập đầu mà chết, đối phương coi bọn họ là cây ATM sống sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.