Phạm Lỗi

Chương 303: 303: Sự Đồng Thuận




Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌Đan‌ ‌mặc‌ ‌đồng‌ ‌phục‌ ‌của‌ ‌Siêu‌ ‌Cấp‌ ‌Nguyên‌ ‌Bảo,‌ ‌đứng‌ ‌trước‌ ‌mặt‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌ Nguyên.

‌Tóc‌ ‌hắn‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌rối‌ ‌loạn,‌ ‌thoạt‌ ‌nhìn‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌trải‌ ‌qua‌ ‌xử‌ ‌lý‌ ‌tỉ‌ ‌mỉ.

‌Sơn‌ ‌móng‌ ‌tay‌ ‌ trên‌ ‌móng‌ ‌tay‌ ‌đã‌ ‌sớm‌ ‌tháo‌ ‌xuống,‌ ‌nhìn‌ ‌qua‌ ‌trên‌ ‌mặt‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌thoa‌ ‌cái‌ ‌gì.

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌cứ‌ ‌như‌ ‌vậy‌ ‌nhìn‌ ‌hắn,‌ ‌luôn‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌hắn‌ ‌có‌ ‌nhiều‌ ‌chỗ‌ ‌không‌ ‌giống‌ ‌ lúc‌ ‌trước.

‌Bọn‌ ‌Hà‌ ‌Tuệ‌ ‌dưới‌ ‌ra‌ ‌hiệu‌ ‌của‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌đã‌ ‌chạy‌ ‌vào‌ ‌bếp‌ ‌ăn‌ ‌cơm,‌ ‌Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌ Đan‌ ‌từ‌ ‌từ‌ ‌đi‌ ‌tới‌ ‌trước‌ ‌mặt‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌hồi‌ ‌lâu,‌ ‌cúi‌ ‌đầu,‌ ‌yếu‌ ‌ớt‌ ‌nói:‌ ‌"Xin‌ ‌chào."

‌Hoàn‌ ‌toàn‌ ‌không‌ ‌có‌ ‌một‌ ‌chút‌ ‌lớn‌ ‌lối‌ ‌trước‌ ‌đây.

‌Hầu‌ ‌kết‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌chuyển‌ ‌động,‌ ‌nhẹ‌ ‌giọng‌ ‌hỏi:‌ ‌"Thân‌ ‌thể‌ ‌tốt‌ ‌hơn‌ ‌chút‌ ‌nào‌ ‌ chưa?"‌ ‌ Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌Đan‌ ‌giống‌ ‌như‌ ‌tự‌ ‌giễu‌ ‌giơ‌ ‌cánh‌ ‌tay‌ ‌từng‌ ‌cứa‌ ‌cổ‌ ‌tay‌ ‌lên‌ ‌đặt‌ ‌trước‌ ‌mắt‌ ‌nhìn‌ ‌ một‌ ‌chút:‌ ‌"Mệnh‌ ‌tiện,‌ ‌không‌ ‌chết‌ ‌được.

‌Vết‌ ‌thương‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌tính‌ ‌là‌ ‌quá‌ ‌sâu,‌ ‌nghỉ‌ ‌ ngơi‌ ‌một‌ ‌khoảng‌ ‌thời‌ ‌gian‌ ‌là‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌ra‌ ‌viện,‌ ‌chỉ‌ ‌là‌ ‌bác‌ ‌sĩ‌ ‌dặn‌ ‌dò,‌ ‌tay‌ ‌này‌ ‌không‌ ‌được‌ ‌ quá‌ ‌sức."

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌gật‌ ‌gật‌ ‌đầu:‌ ‌"Công‌ ‌việc‌ ‌ở‌ ‌đây‌ ‌vừa‌ ‌ý‌ ‌chứ?‌ ‌Đãi‌ ‌ngộ‌ ‌các‌ ‌thứ‌ ‌......"

‌"Đều‌ ‌rất‌ ‌tốt,"‌ ‌Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌Đan‌ ‌gật‌ ‌gật‌ ‌đầu,‌ ‌"Dù‌ ‌sao‌ ‌tôi‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌ai‌ ‌cần,‌ ‌cậu‌ ‌......chịu‌ ‌tuyển‌ ‌tôi,‌ ‌tôi‌ ‌không‌ ‌có‌ ‌câu‌ ‌oán‌ ‌thán,‌ ‌thật‌ ‌đấy."

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nheo‌ ‌mắt‌ ‌lại‌ ‌tụ‌ ‌ánh‌ ‌sáng,‌ ‌nhìn‌ ‌thấy‌ ‌mồ‌ ‌hôi‌ ‌trên‌ ‌trán‌ ‌Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌Đan‌ ‌ đầm‌ ‌đìa,‌ ‌kết‌ ‌hợp‌ ‌với‌ ‌những‌ ‌lời‌ ‌Hà‌ ‌Tuệ‌ ‌vừa‌ ‌nói,‌ ‌đương‌ ‌nhiên‌ ‌biết‌ ‌mấy‌ ‌hôm‌ ‌nay,‌ ‌ Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌Đan‌ ‌ở‌ ‌trong‌ ‌quán‌ ‌nhất‌ ‌định‌ ‌là‌ ‌vô‌ ‌cùng‌ ‌bán‌ ‌mạng‌ ‌cực‌ ‌khổ.

‌"Đừng‌ ‌xem‌ ‌thường‌ ‌mình‌ ‌như‌ ‌vậy,"‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌vỗ‌ ‌vỗ‌ ‌vai‌ ‌hắn,‌ ‌"Cậu‌ ‌thật‌ ‌ra‌ ‌rất‌ ‌ ưu‌ ‌tú."

‌"Thôi‌ ‌đi,"‌ ‌Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌Đan‌ ‌sờ‌ ‌sờ‌ ‌mũi‌ ‌mình,‌ ‌"Tôi‌ ‌chính‌ ‌là‌ ‌tên‌ ‌biến‌ ‌thái,‌ ‌ai‌ ‌cũng‌ ‌nói‌ ‌vậy.

‌Tôi‌ ‌cũng‌ ‌nghĩ‌ ‌thông‌ ‌suốt‌ ‌rồi,‌ ‌biến‌ ‌thái‌ ‌thì‌ ‌biến‌ ‌thái,‌ ‌dù‌ ‌sao‌ ‌tôi‌ ‌sau‌ ‌này‌ ‌cũng‌ ‌chỉ‌ ‌sống‌ ‌ một‌ ‌mình,‌ ‌không‌ ‌muốn‌ ‌gặp‌ ‌gỡ‌ ‌với‌ ‌người‌ ‌khác‌ ‌gì‌ ‌cả,‌ ‌cô‌ ‌độc‌ ‌đến‌ ‌chết‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌ sao."

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nghe‌ ‌ra‌ ‌uất‌ ‌ức‌ ‌và‌ ‌sa‌ ‌sút‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌hắn,‌ ‌"Hôm‌ ‌nào‌ ‌tôi‌ ‌mời‌ ‌cậu‌ ‌ăn‌ ‌ cơm,‌ ‌hai‌ ‌chúng‌ ‌ta‌ ‌tâm‌ ‌sự."

‌Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌Đan‌ ‌vốn‌ ‌muốn‌ ‌cự‌ ‌tuyệt,‌ ‌nhưng‌ ‌nhìn‌ ‌thấy‌ ‌đôi‌ ‌mắt‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌bỗng‌ ‌ nhiên‌ ‌lại‌ ‌không‌ ‌nói‌ ‌ra‌ ‌được‌ ‌lời‌ ‌từ‌ ‌chối.

‌Hồi‌ ‌lâu,‌ ‌hắn‌ ‌chỉ‌ ‌gật‌ ‌gật‌ ‌đầu,‌ ‌xoay‌ ‌người‌ ‌đi‌ ‌về‌ ‌phía‌ ‌bếp.

‌Mới‌ ‌đi‌ ‌được‌ ‌mấy‌ ‌bước‌ ‌lại‌ ‌ quay‌ ‌đầu‌ ‌lại:‌ ‌"......Cái‌ ‌đó,‌ ‌bác‌ ‌sĩ‌ ‌tâm‌ ‌lý,‌ ‌cám‌ ‌ơn‌ ‌cậu."

‌"Gì‌ ‌cơ?"‌ ‌ "Chuyện‌ ‌mời‌ ‌bác‌ ‌sĩ‌ ‌tâm‌ ‌lý‌ ‌giúp‌ ‌tôi,"‌ ‌Khóe‌ ‌môi‌ ‌Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌Đan‌ ‌khẽ‌ ‌câu‌ ‌lên,‌ ‌"Không‌ ‌thể‌ ‌ không‌ ‌nói‌ ‌bác‌ ‌sĩ‌ ‌kia‌ ‌rất‌ ‌giỏi.

‌Tôi‌ ‌trước‌ ‌khi‌ ‌chết‌ ‌vốn‌ ‌nghĩ,‌ ‌không‌ ‌tự‌ ‌sát‌ ‌thành‌ ‌công‌ ‌tôi‌ ‌ lại‌ ‌tự‌ ‌sát‌ ‌lần‌ ‌nữa,‌ ‌dù‌ ‌sao‌ ‌chết‌ ‌cũng‌ ‌nhẹ‌ ‌nhàng‌ ‌hơn‌ ‌sống.

‌Nhưng‌ ‌mà‌ ‌bây‌ ‌giờ‌ ‌tâm‌ ‌ trạng‌ ‌tốt‌ ‌hơn‌ ‌trước‌ ‌rồi,‌ ‌cám‌ ‌ơn‌ ‌hắn,‌ ‌cũng‌ ‌cám‌ ‌ơn‌ ‌cậu."

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌cười‌ ‌gật‌ ‌gật‌ ‌đầu:‌ ‌"Cũng‌ ‌không‌ ‌phải‌ ‌công‌ ‌của‌ ‌tôi,‌ ‌là‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌mời.

‌Chỉ‌ ‌cần‌ ‌tâm‌ ‌trạng‌ ‌cậu‌ ‌dần‌ ‌thay‌ ‌đổi‌ ‌tốt,‌ ‌vậy‌ ‌là‌ ‌được‌ ‌rồi."

‌Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌Đan‌ ‌không‌ ‌nói‌ ‌chuyện,‌ ‌quay‌ ‌đầu‌ ‌trầm‌ ‌mặc‌ ‌đi‌ ‌vào‌ ‌bếp,‌ ‌một‌ ‌lát‌ ‌sau,‌ ‌lại‌ ‌yên‌ ‌ lặng‌ ‌từ‌ ‌trong‌ ‌bếp‌ ‌bưng‌ ‌ra‌ ‌một‌ ‌bát,‌ ‌đặt‌ ‌trên‌ ‌bàn‌ ‌trước‌ ‌mặt‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên.

‌"Ăn‌ ‌đi,‌ ‌mặc‌ ‌dù‌ ‌là‌ ‌của‌ ‌người‌ ‌như‌ ‌tôi‌ ‌nấu,‌ ‌dù‌ ‌gì‌ ‌cũng‌ ‌vẫn‌ ‌ăn‌ ‌được,‌ ‌đừng‌ ‌ghét‌ ‌bỏ."

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌cúi‌ ‌đầu‌ ‌nhìn‌ ‌kỹ,‌ ‌trong‌ ‌bát‌ ‌tô,‌ ‌từng‌ ‌sợi‌ ‌mì‌ ‌nho‌ ‌nhỏ,‌ ‌thoạt‌ ‌nhìn‌ ‌trơn‌ ‌ bóng‌ ‌ngon‌ ‌miệng.

‌Nước‌ ‌mì‌ ‌ấm,‌ ‌phối‌ ‌với‌ ‌các‌ ‌loại‌ ‌rau‌ ‌thịt‌ ‌tươi,‌ ‌màu‌ ‌sắc‌ ‌phối‌ ‌hợp‌ ‌đẹp‌ ‌ đẽ,‌ ‌mùi‌ ‌thơm‌ ‌nồng‌ ‌xông‌ ‌vào‌ ‌mũi.

‌Bên‌ ‌trên‌ ‌mì‌ ‌còn‌ ‌bày‌ ‌một‌ ‌quả‌ ‌trứng‌ ‌rán,‌ ‌rắc‌ ‌ít‌ ‌ nước‌ ‌tương,‌ ‌thoạt‌ ‌nhìn‌ ‌rất‌ ‌đẹp.

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nhẹ‌ ‌nhàng‌ ‌cười‌ ‌nói:‌ ‌"Xem‌ ‌ra‌ ‌tay‌ ‌nghề‌ ‌tốt‌ ‌thật,‌ ‌cám‌ ‌ơn‌ ‌cậu."

‌Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌Đan‌ ‌xoay‌ ‌người:‌ ‌"Tôi‌ ‌cũng‌ ‌chỉ‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌kỹ‌ ‌năng‌ ‌vậy‌ ‌thôi,‌ ‌ăn‌ ‌được‌ ‌là‌ ‌được,‌ ‌ nhân‌ ‌lúc‌ ‌còn‌ ‌nóng‌ ‌ăn‌ ‌đi."

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nhìn‌ ‌dáng‌ ‌vẻ‌ ‌hắn‌ ‌trầm‌ ‌mặc‌ ‌xoay‌ ‌người,‌ ‌cầm‌ ‌khăn‌ ‌bắt‌ ‌đầu‌ ‌lau‌ ‌bàn,‌ ‌ trong‌ ‌lòng‌ ‌có‌ ‌chút‌ ‌chua‌ ‌xót.

‌Đợi‌ ‌đến‌ ‌gần‌ ‌tối,‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌quả‌ ‌nhiên‌ ‌lái‌ ‌xe‌ ‌đến‌ ‌cửa‌ ‌quán‌ ‌của‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên.

‌Hắn‌ ‌trong‌ ‌ánh‌ ‌mắt‌ ‌kinh‌ ‌diễm‌ ‌của‌ ‌Hà‌ ‌Tuệ,‌ ‌lặng‌ ‌lẽ‌ ‌đi‌ ‌vào‌ ‌quán,‌ ‌thấy‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌ ngồi‌ ‌yên‌ ‌trên‌ ‌ghế,‌ ‌cũng‌ ‌thở‌ ‌phào:‌ ‌"Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌chúng‌ ‌ta‌ ‌đi‌ ‌thôi."

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌cầm‌ ‌lấy‌ ‌một‌ ‌cái‌ ‌túi‌ ‌bên‌ ‌cạnh,‌ ‌bên‌ ‌trong‌ ‌đựng‌ ‌hoa‌ ‌cúc‌ ‌trắng‌ ‌và‌ ‌một‌ ‌ ít‌ ‌đồ‌ ‌định‌ ‌mang‌ ‌đến‌ ‌mộ.

‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌rất‌ ‌tự‌ ‌nhiên‌ ‌dắt‌ ‌tay‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌có‌ ‌ý‌ ‌ phản‌ ‌kháng,‌ ‌cậu‌ ‌dặn‌ ‌dò‌ ‌Hà‌ ‌Tuệ‌ ‌mấy‌ ‌câu,‌ ‌cứ‌ ‌như‌ ‌vậy‌ ‌bị‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌dắt‌ ‌đi‌ ‌ra‌ ‌ngoài.

‌Hà‌ ‌Tuệ‌ ‌và‌ ‌Từ‌ ‌Giai‌ ‌Giai‌ ‌yên‌ ‌lặng‌ ‌nhìn‌ ‌bóng‌ ‌lưng‌ ‌hai‌ ‌bọn‌ ‌họ.

‌Hà‌ ‌Tuệ‌ ‌cười‌ ‌trộm‌ ‌nói:‌ ‌"Tui‌ ‌thấy,‌ ‌trải‌ ‌qua‌ ‌khoảng‌ ‌thời‌ ‌gian‌ ‌như‌ ‌vậy,‌ ‌quan‌ ‌hệ‌ ‌của‌ ‌bọn‌ ‌ họ‌ ‌hình‌ ‌như‌ ‌tốt‌ ‌hơn‌ ‌nhiều‌ ‌á."

‌"Xác‌ ‌suất‌ ‌lớn,‌ ‌là‌ ‌quay‌ ‌lại?"‌ ‌ Hà‌ ‌Tuệ‌ ‌lắc‌ ‌lắc‌ ‌đầu:‌ ‌"Tôi‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌vẫn‌ ‌chưa‌ ‌đến‌ ‌giai‌ ‌đoạn‌ ‌đó,‌ ‌tạm‌ ‌thời‌ ‌khả‌ ‌năng‌ ‌ở‌ ‌......giai‌ ‌đoạn‌ ‌khảo‌ ‌nghiệm?‌ ‌Boss‌ ‌của‌ ‌chúng‌ ‌ta‌ ‌thiếu‌ ‌hụt‌ ‌cảm‌ ‌giác‌ ‌an‌ ‌toàn,‌ ‌làm‌ ‌ việc‌ ‌vẫn‌ ‌luôn‌ ‌rất‌ ‌cẩn‌ ‌thận,‌ ‌muốn‌ ‌để‌ ‌anh‌ ‌ấy‌ ‌hoàn‌ ‌toàn‌ ‌giao‌ ‌trái‌ ‌tim‌ ‌ra,‌ ‌tôi‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌ Cố‌ ‌tổng‌ ‌còn‌ ‌phải‌ ‌thêm‌ ‌chút‌ ‌sức."

‌Từ‌ ‌Giai‌ ‌Giai‌ ‌cười‌ ‌đánh‌ ‌đầu‌ ‌Hà‌ ‌Tuệ‌ ‌một‌ ‌cái:‌ ‌"Ài,‌ ‌tui‌ ‌nói,‌ ‌đồng‌ ‌nhân‌ ‌văn‌ ‌thím‌ ‌lần‌ ‌ trước‌ ‌viết‌ ‌cho‌ ‌boss,‌ ‌viết‌ ‌đến‌ ‌đâu‌ ‌rồi?"‌ ‌ "Viết‌ ‌được‌ ‌3‌ ‌chương‌ ‌cảnh‌ ‌giường‌ ‌chiếu,‌ ‌boss‌ ‌và‌ ‌......Cố‌ ‌tổng,‌ ‌thím‌ ‌xem‌ ‌ không?"‌ ‌ "Haizz,‌ ‌boss‌ ‌đối‌ ‌tốt‌ ‌với‌ ‌thím‌ ‌như‌ ‌vậy,‌ ‌thím‌ ‌vậy‌ ‌mà‌ ‌ở‌ ‌sau‌ ‌lưng‌ ‌viết‌ ‌thịt‌ ‌văn‌ ‌cho‌ ‌anh‌ ‌ ấy,‌ ‌thật‌ ‌không‌ ‌biết‌ ‌xấu‌ ‌hổ,"‌ ‌Tai‌ ‌Từ‌ ‌Giai‌ ‌Giai‌ ‌hơi‌ ‌đỏ,‌ ‌"Lề‌ ‌mề‌ ‌gì‌ ‌hả,‌ ‌gửi‌ ‌vào‌ ‌mail‌ ‌tui‌ ‌đi,‌ ‌ nhanh‌ ‌lên‌ ‌nhanh‌ ‌lên."

‌Ồn‌ ‌ào‌ ‌cả‌ ‌một‌ ‌buổi‌ ‌chiều.

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌bên‌ ‌này,‌ ‌ngồi‌ ‌xe‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đến‌ ‌nghĩa‌ ‌trang‌ ‌Nam‌ ‌Sơn.

‌Càng‌ ‌lái‌ ‌đến‌ ‌nghĩa‌ ‌trang‌ ‌Nam‌ ‌Sơn,‌ ‌tâm‌ ‌trạng‌ ‌cậu‌ ‌càng‌ ‌nặng‌ ‌nề.

‌Mỗi‌ ‌lần‌ ‌ngày‌ ‌giỗ,‌ ‌cậu‌ ‌đều‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌giống‌ ‌như‌ ‌có‌ ‌một‌ ‌tảng‌ ‌đá‌ ‌nặng‌ ‌trĩu‌ ‌ đè‌ ‌ép,‌ ‌trong‌ ‌đầu‌ ‌luôn‌ ‌thỉnh‌ ‌thoảng‌ ‌vang‌ ‌lên‌ ‌những‌ ‌lời‌ ‌kia‌ ‌của‌ ‌mẹ‌ ‌cậu.

‌Chờ‌ ‌đến‌ ‌nơi,‌ ‌ Cố‌ ‌Phong‌ ‌dừng‌ ‌xe,‌ ‌dắt‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌đi‌ ‌vào‌ ‌trong.

‌Mắt‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌vẫn‌ ‌mờ,‌ ‌nhưng‌ ‌đối‌ ‌với‌ ‌nơi‌ ‌mẹ‌ ‌mình‌ ‌ở,‌ ‌vẫn‌ ‌quen‌ ‌thuộc.

‌Cậu‌ ‌đi‌ ‌ tới‌ ‌trước‌ ‌bia‌ ‌mộ,‌ ‌trầm‌ ‌mặc‌ ‌một‌ ‌hồi,‌ ‌ôm‌ ‌lấy‌ ‌Cố‌ ‌Gia‌ ‌Duệ‌ ‌từ‌ ‌trong‌ ‌tay‌ ‌Cố‌ ‌Phong,‌ ‌sau‌ ‌ đó‌ ‌nói‌ ‌với‌ ‌Cố‌ ‌Phong:‌ ‌"Anh‌ ‌trước‌ ‌đến‌ ‌chỗ‌ ‌xa‌ ‌chờ‌ ‌tôi‌ ‌nhé."

‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌biết‌ ‌tâm‌ ‌trạng‌ ‌cậu‌ ‌không‌ ‌tốt,‌ ‌cho‌ ‌dù‌ ‌rất‌ ‌rất‌ ‌muốn‌ ‌ở‌ ‌lại‌ ‌bên‌ ‌cạnh‌ ‌cậu,‌ ‌cũng‌ ‌ đành‌ ‌phải‌ ‌một‌ ‌bước‌ ‌quay‌ ‌đầu‌ ‌3‌ ‌lần‌ ‌đi‌ ‌xa‌ ‌chút.

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌hít‌ ‌một‌ ‌hơi‌ ‌thật‌ ‌sâu,‌ ‌đặt‌ ‌một‌ ‌bó‌ ‌cúc‌ ‌trước‌ ‌bia‌ ‌mộ.

‌"Mẹ,‌ ‌con‌ ‌đến‌ ‌thăm‌ ‌mẹ‌ ‌này,"‌ ‌Giọng‌ ‌cậu‌ ‌hơi‌ ‌run‌ ‌rẩy,‌ ‌"Không‌ ‌chỉ‌ ‌có‌ ‌con,‌ ‌con‌ ‌có‌ ‌cháu‌ ‌ trai‌ ‌mẹ,‌ ‌nó‌ ‌tên‌ ‌là‌ ‌Duệ‌ ‌Duệ,‌ ‌anh‌ ‌ấy‌ ‌cũng‌ ‌đến‌ ‌thăm‌ ‌mẹ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.