Phạm Lỗi

Chương 17: Lại Hôn Tsukuyomi




Được! Đều họ “Thần”!

Quân Mộ Khuynh quay đầu sờ sờ mũi, cái tên Hàn Ngạo Thần này, đã gặp được nhóm người Hoa Thiên Nhiêu sớm hơn so với nàng.

Thời điểm nàng nhìn thấy “Thần Quân” này, nàng liền biết hắn là Hàn Ngạo Thần, những thứ khác có thể thay đổi, ngay cả khí tức cũng có thể thu lại, nhưng ánh mắt tuyệt đối không lừa được, không có người nào có thể có ánh mắt như của Hàn Ngạo Thần.

Hàn Ngạo Thần từ lúc nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, làm sao lại không nhận ra thân phận của nàng chứ, chỉ là hắn không muốn để cho Hoa Thiên Nhiêu nhận ra, lúc này mới bất động thanh sắc. (bất động thanh sắc: thản nhiên, tỉnh bơ, không biến sắc.)

“Các ngươi đều họ Trần hả?” Hoa Cốc nghi hoặc nhìn hai người trước mặt.

“Ta là Thần của quân thần.”

“Họ ta với hắn không giống nhau, nhưng mà chúng ta biết nhau.” Quân Mộ Khuynh cười cười nói, khỏi phải nói, Hàn Ngạo Thần cũng đã sớm nhận ra nàng, bộ quần áo này chính là hắn chuẩn bị.

“Đúng vậy, thời điểm ta với Mộ nhi ở trên đảo này, gặp phải sương mù, liền bị tách ra.” Hàn Ngạo Thần cười cười, bên trong đôi mắt lộ ra tươi cười càng không che giấu, hắn thật sự là vì tìm được tiểu Khuynh Khuynh mà vui vẻ.

“Vậy các ngươi bây giờ là…”

“Chúng ta có thể cùng đi với ngươi.” Hai người đồng thanh nói.

Trong lòng Hoa Thiên Nhiêu và Hoa Cốc lại càng nghi hoặc, hai người kia, vừa nhìn cũng không phải là dùng tên thật, một người tên là Thần Quân, một người tên là Trần Mộc, nhưng mà nhìn bộ dáng của bọn họ, quả thực là quen biết.

Mặc dù nghi hoặc, bây giờ bọn hắn cũng không có nhiều tâm tư đi suy đoán thân phận của người trước mắt, bọn hắn còn có chuyện quan trọng hơn, chính là nhất định phải nhanh một chút tới vùng trung tâm của tử vong đảo, sau đó tìm được hoa sinh mệnh mang về, cho thành chủ bọn hắn.

Bọn hắn không có thời gian suy nghĩ, cũng giảm đi phiền phức cho hai người nào đó, bọn họ lẳng lặng đi ở phía sau người Hỏa Dung thành, bất động thanh sắc.

Mãi cho đến khi người Hỏa Dung thành gặp phải chuyện phiền phức, bọn họ mới có thời gian nói chuyện.

“Hàn Ngạo Thần, ngươi thành thật khai báo, chuyện ‘bên kia’, có phải là ngươi biết rất nhiều hay không, nhưng không nói cho ta?” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn Hàn Ngạo Thần, rõ ràng ngày đó người này nói “bên kia”, nàng lại còn tin, hắn không thể nói ra chuyện “bên kia”.

Trên mặt Hàn Ngạo Thần lộ ra tia bất đắc dĩ, hắn ưu nhã xoay người, mặc dù bộ dạng hắn bây giờ rất bình thường, thế nhưng ưu nhã kia giống như là bẩm sinh vậy, làm thế nào cũng không che giấu được.

“Đừng tưởng rằng cái dạng này, ta sẽ không chất vấn ngươi!” Quân Mộ Khuynh vươn tay chỉ, chuyện của nàng đều nói cho hắn biết, hắn tại sao lại nhăn nhăn nhó nhó, nói ra sự thật sẽ chết hả?

“Tiểu Khuynh Khuynh, vừa mới gặp nhau, ngươi cũng không hỏi xem, ta mấy ngày này trải qua như thế nào, liền hỏi việc khác, ta sẽ thương tâm.” Hàn Ngạo Thần ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh, tươi cười nơi khóe miệng lại không che giấu được.

Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, khóe mắt giật giật một chút, nàng mới chậm rãi mở ra, lộ ra một nụ cười, “Thương tâm? Ngươi thương tâm cũng phải trước tiên nói một chút là chuyện gì xảy ra!” Người này luôn luôn tránh trái tránh phải mà nói, chính là không muốn để cho nàng biết chuyện “bên kia”.

“Bí mật tử vong đảo, thật xa không chỉ là những thứ này, nghe đồn trên đảo này còn có tòa cung điện, bên trong có vô số thần khí cực phẩm, kỳ trân dị quả nhiều đếm không xuể, nói người ‘bên kia’ đến tìm hoa sinh mệnh, không bằng nói là bọn họ đến tìm tòa cung điện kia.” Hàn Ngạo Thần bất đắc dĩ nói, “Còn có tiểu Khuynh Khuynh, đây cũng là tin tức ta vừa mới lấy được, tuyệt đối không có gạt ngươi.”

“Quả nhiên là vì tòa cung điện kia mà đến.” Quân Mộ Khuynh cúi đầu, thấp giọng nói.

“Chẳng lẽ ngươi… thấy qua?” Nàng biến mất ba ngày nay, là xuất hiện ở trong cung điện?

“Cung điện cái gì, chỉ là một đống phế tích, đồ vật bên trong sớm đã phá hủy, chỉ là ngươi nói những thứ kỳ hoa dị thảo kia, còn có trái cây, là có thật.” Quân Mộ Khuynh nghiêm túc gật đầu, hơn nữa đa phần kỳ trân dị quả ở trong nạp giới của nàng, những hoa hoa cỏ cỏ ấy, nàng cũng đào một phần nhỏ.

Hàn Ngạo Thần khiếp sợ nhìn Quân Mộ Khuynh, chẳng lẽ nàng lấy đi toàn bộ những thứ ấy?

“Ánh mắt này của ngươi là có ý gì, ta đương nhiên không có lấy đi toàn bộ, còn để lại một mảng lớn, chỉ lấy đi một chút.” Quân Mộ Khuynh cười cười nói, kỳ thực để lại cũng chỉ có những kỳ trân dị thảo nàng không muốn đào.

Hàn Ngạo Thần hoài nghi nhìn Quân Mộ Khuynh, lời này nghe như thế nào, cũng không thích hợp, chỉ là khi hắn muốn hỏi lại, phiền phức phía trước, đã giải quyết xong.

Bất đắc dĩ hai người dừng đối thoại, bước nhanh đi theo người Hỏa Dung thành đi vào vùng trung tâm.

Hoa Thiên Nhiêu hiện tại chỗ nào còn quan tâm tới hai người bọn họ, hắn nghe nói Quân Mộ Khuynh tới, lại sốt ruột chuyện tìm hoa sinh mệnh, đã sớm quên mất còn có hai người đi theo ở phía sau, một trong đó chính là người hắn muốn tìm.

Hai người thản nhiên đi theo phía sau cùng người Hỏa Dung thành, thấy bọn hắn không để ý tới bọn họ, liền trực tiếp lại lần nữa nói chuyện của mình.

“Ngươi làm thế nào đến được đó?” Hàn Ngạo Thần nghi ngờ hỏi, rõ ràng lúc đó nàng hít vào lượng lớn chướng khí, thần trí cũng không rõ lắm, sau đó lại tới gần con độc mục thú kia, rồi đánh độc mục thú, lại hít vào lượng lớn chướng khí, thần trí mới bị mê muội.

Lúc đó tiểu Khuynh Khuynh dường như là thay đổi thành người khác vậy, so với bình thường càng thêm lạnh lùng hờ hững hơn, ngay cả Quân Mặc cũng không biết, đối với đụng chạm của hắn, nàng trực tiếp hất ra.

“Ta lúc đó, không đáng sợ như vậy chứ?” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn Hàn Ngạo Thần, nàng cũng không nhớ rõ, ai biết có phải là hắn nói lung tung hay không.

“Ta sẽ lừa ngươi sao?” Hàn Ngạo Thần hỏi ngược lại, hắn chỉ là chưa nói, lúc đó hắn thiếu chút nữa bị dọa sợ, cảm giác người trong lòng, sắp biến mất vậy, hắn gần như không cảm giác được sự tồn tại của nàng.

Sau đó nàng mở mắt ra, lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh băng kia, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, ba ngày nay, hắn không ngừng tìm kiếm, gặp được người “bên kia”, cuối cùng mới gặp được người Hỏa Dung thành.

Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, nghe lời nói của Hàn Ngạo Thần, nàng cũng hoài nghi, lúc đó hù dọa người, không chỉ một mình đại ca, chỉ sợ ngay cả hắn cũng bị dọa sợ.

“Ta cũng không biết lúc đó là làm thế nào chạy đến được chỗ kia, lúc tỉnh lại, thì đã nằm ở giữa mảng vườn kia.” Quân Mộ Khuynh nhún vai, chuyện lúc đó, nàng hoàn toàn quên mất, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

“Có khả năng những trân thảo ấy có thể hóa giải được chướng khí trong thân thể ngươi.” May mắn là nàng đã chạy tới nơi này, nếu như tùy tiện chạy đi giết người, rồi làm cho mình bị thương, hắn cũng không biết sẽ đau lòng bao nhiêu.

“Ta cũng là nhân họa đắc phúc.” Quân Mộ Khuynh cười híp mắt.

“Đương nhiên.” Hiểu rõ tất cả mọi chuyện, tảng đá trong lòng Hàn Ngạo Thần cuối cùng cũng được bỏ xuống, bị tiểu Khuynh Khuynh hù thêm mấy lần nữa, hắn cũng không biết có thể chịu được hay không.

“Các ngươi là người Hỏa Dung thành?”

“Nếu đúng vậy thì sao?” Hoa Thiên Nhiêu lạnh lùng trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Nhớ ngoan ngoãn tìm được hoa sinh mệnh, bằng không, phụ thân của ngươi…” Chỉ thấy người nọ khẽ cười, lộ ra một nụ cười âm hàn.

“Đê tiện!”

“Sai rồi, có thời điểm, vì một vài chuyện, không từ thủ đoạn, cũng đáng.” Người nọ chẳng những không cảm giác mình không có lý lẽ, trái lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Hoa Thiên Nhiêu hung hăng trừng người trước mặt, bây giờ hắn mới thấy được cái gì là vô sỉ hạ lưu chân chính, dùng thủ đoạn hèn hạ như thế, còn nói vì một vài chuyện, cũng đáng, những người này ỷ vào mình là thân phận tôn giả, chuyện làm ra, quả thực chính là đê tiện!

“Đừng nhìn ta như vậy, cẩn thận phụ thân của ngươi.” Chỉ thấy người nọ chậm rãi xoay người, bước nhanh rời đi, ở trong mê cung này, đi lại như thường, giống như ở nhà hắn vậy.

Kiêu ngạo như thế? Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, xem ra người “bên kia” này, càng không biết xấu hổ hơn so với Thương khung đại lục, ít nhất người bên này, cao thủ sẽ không kiêu ngạo như thế uy hiếp người yếu hơn mình.

Hàn Ngạo Thần thấy Quân Mộ Khuynh nghi hoặc, nhẹ giọng giải thích, “Người tới hẳn là có rất nhiều, tiểu Khuynh Khuynh, ngoại trừ đảo này, ta còn có chút lo lắng.”

“Đừng lo lắng.” Quân Mộ Khuynh cười cười, không có ai có thể cưỡng ép nàng làm bất cứ chuyện gì.

Chỉ là hiện tại không có thời gian, nói cái gì cũng phải đem chuyện bên này xử lý xong, lại đi nhìn chuyện bên kia.

“Thần công tử, Trần cô nương. Hai người các ngươi còn muốn đi cùng chúng ta sao?” Kỳ thực lúc này Hoa Thiên Nhiêu cũng không muốn liên lụy đến bất cứ ai, việc này dù sao đều là chuyện của Hỏa Dung thành, không nên liên lụy đến những người khác, nếu như hai người này muốn rời đi, hắn cũng sẽ không giữ lại.

Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần đều gật đầu, đều là muốn đi tìm hoa sinh mệnh, vậy thì đi cùng nhau, hơn nữa, hoa sinh mệnh này cuối cùng đến tay ai, kết quả còn chưa biết không phải sao.

Nhìn ăn ý giữa hai người, Hoa Thiên Nhiêu nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, hắn thế nào cảm giác như là nhìn thấy hai người kia?

Thấy bọn họ không có rời đi, Hoa Thiên Nhiêu cũng không nói cái gì nữa, xoay người đi về phía trước, tâm tình vẫn còn có chút nặng nề, hắn không muốn giúp những người đó làm việc, nhưng bọn họ lại uy hiếp phụ thân hắn, uy hiếp Hỏa Dung thành, điểm này, bất luận như thế nào hắn cũng không nhịn được.

“Hoa thiếu chủ, có thời điểm, nhịn không được, cũng không cần nhịn nữa, ngươi còn có nhiều bằng hữu như vậy, cho nên, ngươi cũng không chỉ có một mình.” Quân Mộ Khuynh đi tới bên cạnh Hoa Thiên Nhiêu, lãnh đạm nói, cho dù là thay đổi thân phận, nàng cũng không có thói quen cười ở trước mặt người khác.

Hoa Thiên Nhiêu hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, “Ngươi là ai?” Hắn không tự chủ được hỏi lên một câu như vậy, đợi sau khi thốt ra, hắn cũng cảm thấy kỳ quái.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh một hồi co quắp, cảm thấy người này đến bây giờ cũng không có nhận ra hai người bọn họ.

“Tiểu Khuynh Khuynh, ta đã nói ngươi không cần giúp hắn mà.” Hàn Ngạo Thần đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, lộ ra nụ cười ấm áp, cứ như vậy cười ôn hòa vô hại.

Cái tên phúc hắc, nhìn thấy nụ cười này của Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh không nhịn được ở trong lòng nói thầm, nhưng mà ở trong mắt mọi người lại ôn hòa như ngọc, Ngạo Thần công tử nhu tình vô cùng, lại lạnh lùng như băng, hơn nữa hắc chết người không đền mạng.

Tiểu Khuynh Khuynh? Bọn họ!

“Dựa vào! Là hai người các ngươi!” Hoa Thiên Nhiêu lúc này cũng không thể bình tĩnh nữa, hắn vất vả muốn tìm hai người, vậy mà lại ở trước mặt của hắn, hơn nữa dáng vẻ còn thay đổi hoàn toàn, thế nhưng tên Hàn Ngạo Thần kia, lại còn cười vô hại như vậy.

Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, mở ra hai tay, tiếc hận nói, “Thật ngại, chính là hai chúng ta, có phải đã khiến ngươi thất vọng hay không?”

Hoa Thiên Nhiêu cười, thất vọng? Hắn đương nhiên là không thất vọng, còn nhiều hơn là hài lòng, một màn vừa rồi hắn hoàn toàn không chú ý để cho hai người bọn họ nhìn thấy, chỉ là…

“Bó tay bó chân, để ý ánh mắt người khác mà làm việc, một chút cũng không giống phong cách của Hoa Thiên Nhiêu ngươi, Hỏa Dung thành, phụ thân ngươi, ta có thể bảo đảm người này, một chút chuyện cũng sẽ không có, dù sao người ‘bên kia’, là kẻ địch chung của chúng ta.” Quân Mộ Khuynh không nhanh không chậm nói, trực tiếp thẳng thắn, nụ cười tự tin trên mặt, khiến gương mặt vốn bình thường vô cùng, có vẻ rực rỡ bắn ra bốn phía.

Hoa Thiên Nhiêu sững sờ ở tại chỗ, nhìn nụ cười tự tin của Quân Mộ Khuynh, mặc dù hắn nhìn thấy, là một gương mặt dung mạo bình thường, cùng với đôi mắt giống như những người khác, nhưng trong nháy mắt đó, hắn dường như nhìn thấy đôi mắt đỏ đậm, mang theo tự tin, hào quang bắn ra bốn phía.

Người Hỏa Dung thành cũng cứng đờ ở tại chỗ, nhìn hai người trước mặt, bọn hắn vẫn cảm thấy hai người bọn họ không đơn giản giống như nhìn thấy vậy, nhìn sắc mặt thiếu chủ bọn hắn đại biến liền biết.

Hoa Thiên Nhiêu kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, người Hỏa Dung thành thấy thiếu chủ không nói gì, đương nhiên bọn hắn cũng không dám tùy ý mở miệng, phân rõ giữa chủ tớ là vẫn có.

Lúc mọi người ở đây chờ phản ứng của Hoa Thiên Nhiêu, trong lúc đó hắn cười quyến rũ, phong thái muôn vạn đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.

“Ai nha, Quân Quân đã nói như vậy, người ta chính là đi theo ngươi.”

Mọi người hóa đá tại chỗ, người Hỏa Dung thành té lăn trên đất, nhìn dáng vẻ quyến rũ của Hoa Thiên Nhiêu, hận không thể đâm mù hai mắt của mình.

Bọn hắn nhìn thấy gì? Thiếu chủ thực sự nghĩ… Còn ân cần đối với vị cô nương kia như vậy, khốn khiếp! Bọn hắn tình nguyện không muốn thấy một màn như vậy, lần này thiếu chủ ở trong lòng bọn hắn, hình tượng vĩ đại đã hoàn toàn bị phá hủy.

Hoa Cốc đứng ở một bên, gương mặt cũng co quắp, không biết còn tưởng rằng hắn động kinh, nhìn thấy bộ dạng thiếu chủ nhà mình không có khí tiết, hắn ở trong lòng reo hò: Thiếu chủ, ngài thực sự giống như tên nhân yêu!

Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần lập tức mơ màng, thật lâu sau mới hoàn hồn.

Nhìn thấy bộ dạng mọi người hóa đá, Hoa Thiên Nhiêu e thẹn cười, “Quân Quân…”

“Ta biết ngươi muốn nói cái gì, chỉ là trước đây, chúng ta không phải còn có nợ nần chưa tính hay sao?” Quân Mộ Khuynh đen mặt, cắt ngang lời của Hoa Thiên Nhiêu, nàng không biết nếu để Hoa Thiên Nhiêu nói tiếp, nàng còn có thể nhịn xuống xúc động muốn đánh người hay không.

“Chuyện gì?” Hoa Thiên Nhiêu nghi hoặc nhìn Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, khóe miệng hơi giơ lên, câu dẫn ra một nụ cười nguy hiểm.

“Có phải là lâu lắm không gặp, Hoa thiếu chủ đã quên mất?” Quân Mộ Khuynh cười híp mắt nói.

“Có, có sao?” Trong đầu Hoa Thiên Nhiêu nhớ tới một hình ảnh, nuốt một ngụm nước bọt, bước chân đang từ từ lui về phía sau.

“Hử? Hóa ra Hoa thiếu chủ là quên mất, nhưng mà ta có nên nói cho Lôi gia biết hay không, Xích Quân lại xuất hiện ở Âm Nguyệt thành, đều là công lao của người nào đó, lúc trước khi ở Phù Thủy trấn, nếu không phải là người nào đó giúp một tay, một năm trước, Xích Quân cũng sẽ không xuất hiện ở Âm Nguyệt thành.” Quân Mộ Khuynh chậm rì rì từng chữ, để Hoa Thiên Nhiêu nghe được rõ ràng rành mạch.

Những người khác không biết, trong lòng Hoa Thiên Nhiêu rõ ràng biết Quân Mộ Khuynh chỉ rốt cuộc là chuyện gì, nàng là đang nói năm ấy hắn tính toán chuyện của nàng, hắn muốn nàng đi Nam Ngưng học viện, sau đó phá bỏ thành tích bất bại của Hàn Ngạo Thần, ai biết, Quân Lạc Phàm cũng sẽ ở chỗ đó.

Sắc mặt của Hoa Thiên Nhiêu, đã nói rõ cho Quân Mộ Khuynh, hắn hoàn toàn nhớ ra rồi.

Hoa Cốc kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Nhiêu, hóa ra “Xích Quân công tử” tỉ thí với Quân Lạc Phàm, còn có một phần công lao của thiếu chủ nhà hắn hả? Thế nhưng, dựa theo kinh nghiệm trước đây, lần này thiếu chủ sẽ chết rất thảm.

“Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi có chuyện gì phân phó người này là được rồi, yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ đáp ứng.” Hàn Ngạo Thần cười híp mắt nói, xem ra đánh cược ngày trước, cũng không phải là không có nửa điểm tuôn ra.

Hoa Thiên Nhiêu vội vàng gật đầu, có Hàn Ngạo Thần ở đây, hắn muốn không đáp ứng cũng khó!

“Ồ?”

“Quân Quân, chẳng lẽ ngươi không biết, tên thứ hai đã từng có trên bảng phong vân Nam Ngưng học viện?” Đương nhiên là đã từng, từ sau khi Quân Mộ Khuynh biến thái này xuất hiện, hắn liền hoa lệ thối lui đến vị trí thứ ba, hắn thật là hối hận a!

“Ta chưa bao giờ đi nhìn thứ đó.” Nàng chỉ biết là tất cả mọi người đều muốn ngồi lên vị trí thứ hai, hơn nữa ở trong mắt mọi người, đều không đi tranh vị trí thứ nhất, mà là đi tranh vị trí thứ hai, những thứ khác hết thảy đều không biết.

Hoa Thiên Nhiêu buồn bực, hắn cho rằng Quân Quân đã sớm biết, hóa ra nàng một chút cũng không biết.

“Tên thứ hai kia, chính là hắn.” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoa Thiên Nhiêu, lúc trước hai người bọn họ là cùng nhau tiến vào Nam Ngưng học viện, trước trận đấu, hai người có ước định, ai bị phá kỷ lục, ngồi lên vị trí thứ nhất, thì người còn lại, sau này bất kể như thế nào, đều phải làm bất cứ chuyện gì vì người đó.

Kết quả là, Hoa Thiên Nhiêu đắc ý, liền bị Hàn Ngạo Thần phúc hắc này hắc, hắn nào biết, Hàn Ngạo Thần không dễ dàng tiết lộ thực lực của chính mình, thực lực vượt xa hắn rất nhiều, ngay cả thành tích cũng bị hắn bỏ rơi thật xa, sau đó có thể tưởng tượng ra mấy năm kia, Hoa Thiên Nhiêu vượt qua như thế nào.

Sau khi Quân Mộ Khuynh nghe xong việc này, lập tức cười phun, Hoa Thiên Nhiêu sao có thể chơi lại Hàn Ngạo Thần được chứ!

Đáng đời hắn bị Hàn Ngạo Thần bắt làm tạp dịch mấy năm không công, không chỉ như thế, cho dù hiện tại, hắn đường đường là thiếu chủ Hỏa Dung thành, vẫn là tạp dịch của Hàn Ngạo Thần, muốn hắn làm chuyện gì, hắn đều phải làm, không cho phép có bất kỳ điều kiện gì.

Nghe đến đó, Quân Mộ Khuynh trực tiếp cười rút, Hoa Thiên Nhiêu muốn hắc Hàn Ngạo Thần, kết quả bị Hàn Ngạo Thần hắc, mãi đến một khắc trước khi thành tích được công bố, Hoa Thiên Nhiêu còn tràn đầy tự tin, thế nhưng sau khi nhìn thấy thành tích rồi, liền triệt để trợn tròn mắt, nghĩ đến một màn kia, Quân Mộ Khuynh liền cảm thấy buồn cười.

Khóe miệng Hàn Ngạo Thần câu dẫn ra tươi cười, lạnh nhạt nhìn Hoa Thiên Nhiêu, “Cho nên ngươi để tiểu Khuynh Khuynh đến Nam Ngưng học viện, để đánh bại thành tích của ta?”

Hoa Thiên Nhiêu không có nói nữa, ý tứ đều ở chỗ này, còn có cái gì không hiểu.

Người Hỏa Dung thành yên lặng không nói gì, hình tượng vĩ đại của thiếu chủ bọn hắn, ở trong lòng bọn hắn triệt để bị phá hủy, biến thành nhân yêu, làm tạp dịch, thiếu chủ còn có chuyện gì chưa từng làm?

Ông trời a, mau xuống bắt yêu nghiệt này đi đi!

Hoa Thiên Nhiêu nhìn thủ hạ của mình, bộ dạng vẻ mặt bi kịch, sờ sờ mũi, kỳ thực, hình tượng của hắn vẫn còn rất vĩ đại mà!

Kỷ lục hắn thảm bại như vậy, cũng chỉ đối với hai yêu nghiệt Hàn Ngạo Thần và Quân Mộ Khuynh trước mặt này, kỳ thực khi nàng giả trang thành “Xích Quân” ép hắn lập lời thề, hắn đã cảm thấy, người này với Hàn Ngạo Thần, thực sự quá giống!

“So với Quân Lạc Phàm, ta cảm thấy kết quả của mình khá hơn nhiều.” Sau tỉ thí Ngũ đại gia tộc, trong nháy mắt trong lòng hắn đã cân bằng, người Quân gia, Quân Mộ Khuynh cũng có thể đối xử như vậy, hắn còn có cái gì không thăng bằng, chỉ là Quân Mộ Khuynh nàng cũng quá biến thái!

Quân Mộ Khuynh Hàn Ngạo Thần đều ném cho Hoa Thiên Nhiêu một cái liếc mắt, chợt, Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.