Phạm Lỗi

Chương 15: Diệt Thiên Bị Sàm Sỡ




Mấy người chậm rãi lui về phía sau, trừ Âu Dương thác Mục Kha, còn có mấy người chưa từng thấy, bọn họ đã sớm bị dọa đến không biết nên nói cái gì, chỉ nghĩ mau chóng rời khỏi chỗ này, không đúng, là tránh khỏi nữ nhân trước mặt này, quá đáng sợ.

Nhìn ánh mắt kinh hoảng của mấy người, Quân Mộ Khuynh cười chế giễu, không biết vì sao, nàng không hi vọng người khác phát hiện chỗ này, cũng không phải là nàng sợ kỳ trân dị thảo ở đây bị người ta phát hiện, mà là sợ cung điện bị thiêu hủy trong bụi cỏ bị người phát hiện.

Nàng vừa rồi cũng đi tìm một chút, dưới phế tích kia, còn có rất nhiều kỳ trân dị bảo, những thứ đó nàng cũng không có nhiều hứng thú lắm, thế nhưng cũng không muốn để cho người khác phát hiện chỗ này, cho đến lúc này, tử vong đảo lưu truyền ra ngoài, cũng không chỉ là hoa sinh mệnh, còn có cung điện bỏ hoang này.

Không biết vì sao, nàng, không muốn người khác quấy rầy chỗ này.

“Đừng giết chúng ta, chúng ta bảo đảm sẽ không nói chuyện vừa rồi mới nhìn thấy, đừng giết chúng ta.” Mục Kha lập tức kinh hoảng nói, hắn còn tưởng rằng Quân Mộ Khuynh muốn giết hắn, là vì bọn họ nhìn thấy nàng có bốn loại nguyên tố.

“Mục Kha, ngươi là đồ vô dụng, vừa rồi còn nói, sẽ báo thù giúp ta, bây giờ lại lấy lòng tiện… A!” Lời của Âu Dương thác còn chưa nói hết, cánh tay còn lại, liền bị ngọn lửa đốt lên.

“Lời ngươi vừa mới nói, có thể nói tiếp.” Quân Mộ Khuynh ưu nhã bước ra, thân thể thon dài, tản mát ra khí tức lãnh khốc, chậm rãi đi tới trước mặt mấy người giống như chim sợ cành cong, khóe miệng nở một nụ cười khát máu.

Mấy người khác, ngoại trừ Mục Kha ra, đều quỳ xuống.

“Cô nương, cầu xin ngươi bỏ qua cho chúng ta đi, chúng ta tuyệt đối không dám nói ra nửa câu.” Bọn họ ngay cả hoa sinh mệnh cũng chưa nhìn thấy, tại sao có thể chết ở đây, cao thủ có năm nguyên tố, bọn họ có như thế nào, cũng không đắc tội nổi!

Nhưng người như vậy, một khi để mình sử dụng, vậy thì còn sợ có chuyện gì mà không thể làm được!

Mặc dù là vào giờ khắc này, trong lòng mọi người vẫn đang tính toán, làm thế nào để Quân Mộ Khuynh vì mình sử dụng, mình làm sao mới có thể có được cao thủ có năm nguyên tố.

Đối mặt với cầu xin của người trước mắt, Quân Mộ Khuynh cười nhạt một tiếng, chỉ nghe được mấy tiếng trầm đục, người trên mặt đất cầu xin tha thứ liền cứng đờ thân thể, bọn họ mở to mắt, chỉ vào Quân Mộ Khuynh, sau đó thân thể liền từng chút từng chút bị kim ô hỏa cắn nuốt đốt cháy.

“Tâm tư của các ngươi, ta đều biết.” Nàng ở Thương khung đại lục, chỉ biểu lộ có hai loại nguyên tố, liền đưa tới nhiều người dòm ngó như vậy, bọn họ bây giờ nhìn thấy có năm loại, sao có thể không giống chứ.

Chỉ sợ bọn họ sẽ từng chút từng chút tính toán nàng, thay vì như vậy, còn không bằng bây giờ liền giải quyết xong những phiền toái không cần thiết này.

“Ngươi là ác ma! Ác ma!” Mục Kha kinh hoảng lui về phía sau, thế nhưng ở trước mặt thượng tôn đấu kỹ sư, hắn một kỹ tôn sư, cái gì cũng không tính, nếu muốn hắn chết, thì hắn có thể mất mạng.

Ác ma? Quân Mộ Khuynh cười cười, nàng chưa bao giờ là người tốt lành gì, cho nên cũng không cần sắm vai người tốt lành gì.

“Ta có phải là ác ma hay không, trong lòng ta biết là được rồi, nhưng mà ngươi đây… thì vĩnh viễn cũng không biết.” Cánh môi đỏ thắm lộ ra một nụ cười mê hoặc, nhưng lại băng lãnh vô tình.

Ánh sáng màu đỏ đen đan xen nhau, bay trên không trung, đập vào người Mục Kha, trong nháy mắt, thân thể hắn liền biến thành ngọn đuốc sống. Âu Dương Thác cũng đang bị ngọn lửa cắn nuốt, thân thể mấy người, dần dần biến mất trong kim ô hỏa, phảng phất như chưa từng xuất hiện ở chỗ này.

Sau khi giải quyết việc này xong, Quân Mộ Khuynh lại xoay người đi hái những trái cây đó, lần này nàng không dùng năm loại nguyên tố nữa, mặc dù chỗ này bị che khuất, vẫn sẽ có người đánh bậy đánh bạ đi tới.

Đợi sau khi hái hết những trái cây đó xong, Quân Mộ Khuynh đứng ở phía trước phế tích.

“Mặc kệ đây là có người trồng, hay là chính nó mọc hoang, bản cô nương ta cũng lấy đi toàn bộ, không cần cảm tạ ta.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh xoay người bước nhanh rời đi, khóe miệng vẫn như cũ mang theo tươi cười.

Một trận gió mát thổi qua ở trong rừng cây, toàn bộ trên cây, ngay cả một trái cũng không còn sót lại, chúng nó một trái cũng sớm rơi vào trong túi của Quân Mộ Khuynh.

Đột nhiên, thân ảnh đi xa, lại từ một nơi khác đi trở về, trên gương mặt tinh xảo xuất hiện nghi hoặc.

“Dựa vào! Không phải là hái của ngươi vài trái sao? Cũng không đến mức không thả cho ta rời đi!” Quân Mộ Khuynh đen mặt, chỉ vào cung điện trước mặt phẫn hận nói!

Hái vài trái… Hình như người nào đó là đem toàn bộ trái trên cây hái hết, thậm chí là một trái cũng không có để lại.

Thế nhưng trước mặt nàng, đừng nói người, ngay cả quỷ ảnh cũng không nhìn thấy một người, dù nàng có nói, đó cũng chỉ có một mình nàng tự lẩm bẩm, không có người nào trả lời vấn đề của nàng.

“Mẹ nó! Nhiều hoa hoa cỏ cỏ như vậy ta cũng không đào, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

“…”

Trả lời nàng vẫn như cũ là gió lạnh vắng vẻ kia, trước mặt một chút biến hóa cũng không có.

Quay đầu nhìn đường phía sau, nơi đây lại là một mê cung, cũng không biết lúc trước người xây cung điện này,không muốn để cho người ta phát hiện sự tồn tại của hắn, cũng không cần quản chỉ thiết lập ra đường đi tới, cũng không có chuẩn bị đường đi ra ngoài.

Thực sự là phiền phức!

Quân Mộ Khuynh thở dài, trực tiếp đi qua cung điện, mặc kệ thế nào, trước vẫn là rời khỏi chỗ này rồi lại nói, người nơi này, không đến mức hẹp hòi giống như tên Mộ Dung Phượng Minh kia chứ, hơn nữa, nàng đã đào rễ cây thánh nữ hoa kia, đương nhiên nàng không có đụng tới hoa, chỉ là đào đất mà thôi.

Còn nhỏ mọn như vậy sao?

Hàn Ngạo Thần với đại ca nhất định sẽ lo lắng, hay là trước đi ra ngoài rồi lại nói.

Đi qua cung điện, Quân Mộ Khuynh dại ra ở tại chỗ, nàng quay đầu nhìn lại phía sau, dựa vào! Đây mới là cửa trước!

Thảo nào nàng đi như thế nào đều đi không ra, hậu hoa viên nhà ai, sẽ có đường đi ra ngoài, chỉ có điều hậu hoa viên này cũng quá xa xỉ chút.

Tối hôm qua lúc nàng đi tới cung điện, sắc trời đã mờ tối, cũng không có đi phía trước, bây giờ nhìn thấy cửa trước tráng lệ, nàng tuyệt đối tin, cung điện này trước đây rất tráng lệ.

Cảm giác nóng rực trên cánh tay lại xuất hiện lần nữa, lần này đã lan tới trên vai, Quân Mộ Khuynh nhìn nhìn tay trái của mình, đột nhiên nhìn thấy vòng tay cổ xưa trên tay kia, trong đôi mắt lộ ra kinh ngạc.

Vòng tay cổ xưa kia, không biết từ lúc nào, đã trở nên sáng như mới, hoa văn trên vòng tay cổ xưa cũng có thể thấy rõ ràng, thay vì nói đó là hoa văn cổ xưa, Quân Mộ Khuynh cảm thấy, nó giống như là một ít văn tự, chỉ có điều nàng xem không hiểu mà thôi.

Ở kiếp trước nếu như nàng nhìn thấy thứ này, nhất định sẽ nghiên cứu một chút, chỉ là hiện tại không có thời gian như vậy, nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm.

“Xem ra Phong lão sư cho ngươi bảo bối như thế, nhất định là có nguyên nhân.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh liền bước nhanh đi về phía trước, không có phát hiện hoa văn cổ xưa trên vòng tay, thỉnh thoảng chớp động quang mang, phảng phất như là kêu gọi cái gì đó.

Nhìn thấy rừng cây trước mặt, lại quay đầu nhìn về phía sau, rốt cục đi ra ngoài, nàng còn tưởng rằng ở đây chỉ có đường đi tới, không có đường ra, hóa ra đường đi ra ngoài so với đường đi tới còn đơn giản dễ dàng hơn, chỉ có điều nếu như không chú ý, rất dễ bỏ sót, nàng cũng thiếu chút nữa bị gạt.

Pho tượng?

“Chỗ này, vẫn là phạm vi trong cung điện sao?” Quân Mộ Khuynh đảo mắt, không thể không nói, kẻ có tiền thì rất xa xỉ!

Bộ dáng pho tượng bên cạnh, hấp dẫn ánh mắt của nàng, ai lại dùng pho tượng sói đặt ở cửa?

Mặc dù thân thể pho tượng đã có thay đổi rất lớn, nàng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra, đây là hình sói.

Tử vong đảo rốt cuộc có bí mật gì? Một tòa cung điện kỳ quái, trong cung điện có nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, trái cây linh tinh gì cũng có, kỳ hoa dị thảo còn nhiều đếm không xuể, cung điện khổng lồ, so với hoàng cung hoàng gia còn muốn lớn hơn, xung quanh cung điện, còn có nhiều mê cung như vậy, ai lại hao phí hết tâm tư, ở đây, thiết lập những thứ này?

Quân Mộ Khuynh càng lúc càng kỳ quái, chỉ có điều nàng rất nhanh lại đem những thứ này ném ra sau đầu, nàng nghĩ những cái này để làm gì! Đến chỗ này, nàng cũng không phải là đến khảo cổ!

Mạc danh kỳ diệu!

“Ngươi là ai!” Âm thanh ngang ngược phách lối mang theo kiêu ngạo, trong giọng nói còn mang theo vài phần xem thường.

Quân Mộ Khuynh vừa mới hoàn hồn, liền bị âm thanh này kéo lại, nàng quay đầu nhìn, liền nhìn thấy một nữ tử áo tím, áo lộ vai hướng nàng bên này đi đến, tuyệt mỹ trên mặt quyến rũ mơ màng, mặc dù mang theo tươi cười, nhưng nàng lại cảm giác được người này sôi trào sát khí.

“Mắc mớ gì tới ngươi!” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn người trước mắt, đó là một cao thủ, thực lực hơn xa nàng!

Tử vong đảo, quả nhiên đưa tới cao thủ các nơi khác nhau, nàng cũng tra xét không được khí tức của cao thủ, đây không phải là tôn giả, chính là đại thừa giả!

Lời của Quân Mộ Khuynh vừa mới nói ra khỏi miệng, cũng cảm giác được khí tức cường đại đập vào mặt, nàng vội vàng lắc mình né tránh, đôi mắt đỏ đậm lộ ra quang mang nguy hiểm.

Nữ nhân này!

“Xem ra, ngươi còn có mấy phần bản lĩnh.” Nữ tử áo tím yêu mị nói, bất kể là thần thái, biểu cảm, đều đối với người trước mắt, lộ ra thật sâu khinh thường, Quân Mộ Khuynh ở trong mắt nàng, giống như tiện tay là có thể bóp chết vậy.

“Kim ô hỏa!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người trước mặt, hỏa diễm từ trong tay nàng xông ra, trực tiếp đụng vào lực lượng cường đại kia, nữ nhân này chính là người điên!

Kim ô hỏa!

Khinh thường trong mắt nữ tử áo tím, rốt cuộc lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt đã không còn.

“Ngươi không nên xuất hiện ở đây, người tới chỗ này, đều phải chết, chỗ này, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào.” Nữ tử áo tím lãnh đạm nhìn Quân Mộ Khuynh, khinh thường trong mắt, hiện ra không thể nghi ngờ, nàng cất bước, từ trong bụi cỏ chậm rãi đi ra.

Quân Mộ Khuynh đứng vững thân thể, mới phát hiện, nữ nhân này, không có mang giày, chính là đi chân trần trên mặt đất, mặc dù chân bước qua đá vụn, nàng vẫn trấn định tự nhiên như cũ.

Nhìn người đi tới trước mặt, trong lòng Quân Mộ Khuynh cũng đề cao cảnh giác, đều nói nữ nhân này là người điên, một chút cũng không sai, không chỉ là người điên, còn là người bị bệnh thần kinh, cái loại bệnh rất nặng!

“Đi tới nơi này, ngươi phải chết!” Nữ tử áo tím cuồng vọng nhìn Quân Mộ Khuynh, còn là loại thần thái kiêu ngạo đó, ánh mắt sắc bén, sôi trào sát ý.

Không chờ Quân Mộ Khuynh ra tay, trên người nàng lại bay ra một luồng khí mạnh mẽ, rất nhanh bay về hướng đối diện.

“Khốn khiếp! Bản cô nương không phát uy, ngươi cho là mèo bệnh hả!” Nói chết thì chết, sống chết của Quân Mộ Khuynh nàng, ngay cả ông trời cũng không thể an bài!

Đôi mắt đỏ đậm tản mát ra nồng nặc lạnh buốt, nhiệt độ lấy Quân Mộ Khuynh làm trung tâm, tản ra bốn phía, “Kim ô xích hỏa!” Bốn chữ lãnh khốc, giống như hầm băng vạn năm, làm cho người ta nghe thấy, liền rùng mình một cái.

Nữ tử áo tím nhìn thấy kim ô hỏa, trong đôi mắt, tuôn ra sát ý!

“Ngươi sao có thể có kim ô hỏa, ngươi làm sao có thể có được kim ô hỏa!” Nữ tử áo tím đột nhiên trở nên điên cuồng, vẻ quyến rũ trên người trong nháy mắt hoàn toàn không còn, còn lại chỉ có nồng nặc sát khí.

Trên người nàng lại lần nữa tuôn ra lực lượng cường đại, trực tiếp bay tới đánh vào kim ô hỏa của Quân Mộ Khuynh, thân ảnh màu tím bay nhanh thoáng qua, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Quân Mộ Khuynh.

“Thập phương hỏa thuẫn!” Nhìn thấy thân ảnh chợt hiện kia, Quân Mộ Khuynh lập tức dựng hỏa lá chắn bốn phía.

Nhìn thấy sát khí trong mắt nữ tử, Quân Mộ Khuynh thối một tiếng, người này chính là người bị bệnh thần kinh, nàng có thể có kim ô hỏa thì kỳ quái sao? Mình không thể có thứ gì, không có nghĩa là người khác không thể có!

Ngay khi Quân Mộ Khuynh cho rằng nữ nhân kia sẽ không thể chọc thủng tấm chắn kim ô hỏa, nàng vậy mà lại nhìn thấy, một cặp móng vuốt, hung hăng đâm thủng tấm chắn, tấm chắn trước mặt nàng xuất hiện một vết rách.

Nữ nhân này!

Quân Mộ Khuynh vội vàng lui về phía sau, bị xé rách như vậy, tấm chắn của nàng cũng kiên trì không được bao lâu!

Nhìn nữ tử trước mặt, Quân Mộ Khuynh có chút kinh ngạc, nàng là ma thú, Thánh Thú! Tử vong đảo rốt cuộc là địa phương biến thái nào?

“Vô dụng! Kim ô hỏa của ngươi, không thể đả thương được ta.” Nữ tử áo tím lộ ra nụ cười quyến rũ, ánh mắt khinh thường, chậm rãi sâu thêm.

Vốn cho rằng, nữ nhân này, có kim ô hỏa có khả năng có liên quan đến người kia, hiện tại xem ra, nàng chỉ là nhân loại ngẫu nhiên có được kim ô hỏa, mặc kệ thế nào, hôm nay nàng cũng muốn xé rách người này, diệt trừ hậu hoạ.

“Thập phương băng thuẫn!” Quân Mộ Khuynh một chút cũng không sợ hãi, nhìn thân ảnh màu tím thoáng qua kia, cặp móng vuốt sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát chính mình kia, nàng còn có thể đối với người trước mắt, không đúng, là thú, thủ hạ lưu tình, vậy thì không thể nào.

Người muốn giết nàng, phải chết mới tỉnh ngộ được!

“Thủy nguyên tố? Thực sự là hiếm thấy, ở chỗ này, sẽ có nhân loại song nguyên tố.” Nữ tử áo tím khẽ cười, trong giọng nói phần nhiều là châm chọc.

“Bản cô nương là nguyên tố gì, còn chưa tới phiên ngươi tới nói! Vạn hỏa cuộn trào mãnh liệt!” Nói với người điên không có gì tốt, chẳng những nói một chút mạc danh kỳ diệu, còn muốn giết nàng!

“Hừ! Ngươi thật cho rằng…” Nữ tử áo tím đột nhiên dừng bước, nụ cười trên mặt lại lần nữa trở nên quyến rũ.

Việc này chẳng những không khiến Quân Mộ Khuynh buông lỏng cảnh giác, trái lại càng thêm khẩn trương hơn, ai biết nữ nhân điên này đột nhiên lại làm ra chuyện gì!

Ở chỗ này? Lời nàng vừa mới nói thật đúng là kỳ quái, không đúng, lời nàng nói vẫn luôn rất kỳ quái.

Quân Mộ Khuynh toàn lực ngưng tụ đấu kỹ, thế nhưng người trước mặt, dường như không nhìn thấy đấu kỹ trận của nàng vậy, chế nhạo trên mặt vẫn còn như cũ, hết thảy trước mắt nàng, đều không tính là cái gì, cho dù là song nguyên tố thượng tôn đấu kỹ sư, ở trong mắt nàng, nhiều hơn cũng chỉ là khinh thường.

Dựa vào!

“Dục hỏa phượng hoàng!” Nữ tử áo tím đột nhiên chuyển động thân thể, từ thân thể lay động của nàng, xung quanh nàng hừng hực ngọn lửa thiêu đốt, ngọn lửa này, là đỏ tím đan xen, nói là tử hỏa, so với tử hỏa còn mãnh liệt hơn, tử hỏa nhìn thấy kim ô hỏa, sẽ cúi đầu xưng thần, nói là phượng hoàng hỏa diễm, nhưng màu đỏ quỷ dị kia, căn bản cũng không phải là chuyện như vậy.

Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn phượng hoàng giống như là dục hỏa sống lại, “Chim thiên đường!” Chim thiên đường rất nhanh từ trong đấu kỹ trận của nàng hiển hiện, sắc bén giống như hạc trường miệng, ngửa đầu nhìn bầu trời, một đôi cánh mở rộng hướng lên trời, không có một tia uốn lượn, đuôi có ba sợi lông vũ, nhẹ nhàng xẹt qua, kim sắc cùng hồng sắc hỗ trợ lẫn nhau, khiến chim thiên đường nhìn qua đã hoa lệ, lại tôn quý, nó ưu nhã vũ động thân thể, mắt kim hồng sắc, khiến cho người ta có loại kinh sợ, bộ dáng kia, giống như là chim thiên đường chân chính vậy, ngửa mặt lên trời thét dài, không thèm quan sát vạn vật trên trời.

Mà chim phượng hoàng hồng tử sắc kia, cũng không có bị dọa sợ, ngay khi nó nhìn thấy kim ô điểu, đôi mắt màu tím thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó cũng không có bất cứ chấn động nào.

Quân Mộ Khuynh ở đối diện, đem hết thảy này thu hết vào đáy mắt, người kia ngưng tụ ra phượng hoàng, giống như chân thực vậy, nó có suy nghĩ của mình, lúc nó nhìn thấy chim thiên đường, nó chỉ ngạc nhiên sửng sốt.

“Đều nói chim thiên đường là vương giả, ngay cả phượng hoàng cũng phải úy kính ba phần, hiện tại xem ra, không phải là như vậy!” Trên mặt nữ tử áo tím thoáng qua châm chọc, hừ nhẹ một tiếng, tử hỏa phượng hoàng trên đỉnh đầu nàng, liền bay về hướng Quân Mộ Khuynh bên này.

Quân Mộ Khuynh cũng không xem thường nữ nhân trước mắt này, mặc dù đối với chuyện gì, đều là một bộ tư thái kiêu ngạo, lời nói ra, càng tức chết người, nhưng thực lực của nàng bây giờ vẫn như cũ, không phải dễ dàng là có thể đánh bại như vậy.

Tử hỏa phượng hoàng bay tới, chim thiên đường trên đỉnh đầu Quân Mộ Khuynh cũng lập tức nghênh đón, hai ngưng thái ma thú, ở trên trời cao khó phân khó bỏ

Đồng thời cùng lúc với tử hỏa phượng hoàng công kích, nữ tử áo tím cũng hướng về phía Quân Mộ Khuynh tiến hành công kích.

Chỉ là nàng tính sai rồi, cho rằng Quân Mộ Khuynh ngưng tụ ra chim thiên đường, thì không thể tùy ý tiến lên công kích, khi nàng phát hiện người mình muốn giết, tinh thần lực vô cùng vô tận, cái loại chấn động đó vẫn phải có.

Ai cũng biết, bất kể là người, hay là ma thú, một khi dùng tinh thần lực quá mức, cũng sẽ bị tinh thần lực phản phệ, thậm chí còn có thể sẽ cạn kiệt mà chết, nhưng nhân loại trước mặt, một chút cũng không quan tâm những thứ này, tinh thần lực càng đáng sợ!

Nhìn đôi mắt đỏ đậm kia, nữ tử áo tím có lúc lại rơi vào mê man, nhưng rất nhanh đã hồi thần, làm cho người ta căn bản đoán không ra được nàng rốt cuộc có tâm tư gì, và vì sao đột nhiên lại ra sát chiêu.

Quân Mộ Khuynh đối với người trước mắt, khẳng định là sẽ không thủ hạ lưu tình, đối với một người nói muốn giết mình, ngươi còn có thể lưu lại tính mạng của nàng, sau đó nói với người ta rằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện? Chỉ có đứa ngốc mới có thể làm chuyện như vậy.

Nàng biết mình không phải là đối thủ của nữ tử trước mặt, cố hết khả năng tránh né sát chiêu đánh tới, một mực tấn công, cũng không thể giải quyết tất cả mọi chuyện.

Thấy Quân Mộ Khuynh không ngừng né tránh, nữ tử áo tím lộ ra càng thêm điên cuồng, chiêu thức trên tay cũng càng lúc càng nhanh và độc, đáy lòng nàng phần nhiều là chấn động, một nhân loại, có thể khiến nàng ra nhiều sát chiêu như vậy, trên người chỉ bị ít vết thương nhẹ, nhân loại trước mắt, là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng!

Không! Nàng tuyệt đối không cho phép có chuyện như vậy phát sinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.