Phạm Lỗi (Đắc Cửu)

Chương 21: Dọa ra bóng ma




Dịch: Khởi Linh

***

“Úi chà” Xuân Thảo ngạc nhiên, nói: “Dê béo chính hiệu có khác.”

Tia nắng gắt cuối thu nướng chảy mặt đường nhựa, mấy con zombie chậm chạp đi lại không mục đích trên đường quốc lộ phía trước. Chu Nhung đạp mạnh chân ga, bùm bụp vài tiếng đánh bay bọn chúng, sau đó đậu xe ở ven đường.

Một chiếc xe container lật nghiêng ngả, cửa xe mở toang, trong buồng lái đầy vết máu đen.

Nhan Hào nheo mắt nhìn: “Đây chả phải cái xe của tên Phùng tối qua à?”

“Sáng sớm hôm nay đám đó tới tìm, hỏi anh có thể cho mượn xe, để bọn chúng phát huy tính năng động chỉ riêng của Alpha để dọn dẹp zombie quanh khu này.” Chu Nhung vớ lấy gậy sắt nhảy ra khỏi xe, ánh nắng chiếu lên mái tóc ngắn ngủi dựng thẳng hung hãn cùng chiếc kính râm của y, cái bản mặt kia trông thế nào cũng thấy cực xấu xa: “Anh vừa nghe là biết có vấn đề, mấy thằng ngu Alpha nào chịu khó vậy chứ?”

Tư Nam hiếm có lúc chủ động tỏ thái độ với y.

“Ừ.”

Nét mặt Xuân Thảo với Nhan Hào xuống theo sau vô cùng vặn vẹo.

“……….Nhung ca rất không biết xấu hổ.” Xuân Thảo nhỏ giọng nói.

Nhan Hào cảm xúc phức tạp gật đầu đồng ý.

“Nhà họ Phùng là bọn cường hào ác bá, cái tên Phùng thiếu gia này dẫn một đám tay chân cùng mấy em gái chạy trốn, thế mà chỉ mang mỗi tiền theo thôi á?” Chu Nhung dùng gậy sắt chọc vào cái khóa đã méo từ lâu của chiếc container, hai tay tóm chặt, nhấc chân chống tay lên cửa xe, cười lạnh nói: “Muốn chém ông đây là xe chuyển hàng à, đách….có…..cửa đâu──”

Chu Nhung “Hí!” một tiếng, cơ bắp phần cánh tay và sống lưng gồ lên, cậy mạnh một cái khiến cánh cửa container bật mở.

“Ai đã từng nói không cầm một cây kim một sợi chỉ của nhân dân ấy nhể?” Nhan Hào xỏ xiên.

Chu Nhung tiện tay vứt gậy sắt đi, dùng hai tay vặn bung cánh cửa thùng hàng, lùi về sau hai bước trong tiếng nổ ầm ầm.

“Tịch thu súng ống phi pháp là trách nhiệm của các bộ ngành công an.” Chu Nhung nho nhã lễ độ nói: “Anh nể tình giúp công an thành phố B thực hiện trách nhiệm thôi, khỏi phải cám ơn.”

Trong kho hàng tràn đầy bao gạo, bánh bích quy, thực phẩm đóng hộp, và các loại vật tư linh tinh, có mấy khẩu súng treo trên tường, nào tiểu liên 64 (16), 56 (17), có ba khẩu tự động vứt trên mặt đất, mà kinh hơn nữa là có tám chín khẩu súng máy hạng nặng.

Nhan Hào há hốc mồm: “………………”

“Trâu…..trâu bò vãi…..” Xuân Thảo kích động vọt lên vài bước chạy vào kho hàng, nhìn chằm chằm hơn mười thùng đạn, đến giọng nói cũng phải run run: “Thế này đách phải sợ zombie nữa nhé, cứ cầm súng nã trực tiếp á, nhưng sao tối qua mấy tên đó chạy làm gì á?”

“Bởi vì không kịp.” Chu Nhung câu trả lời: “Vài trăm con zombie cùng kéo tới trong đêm tối, tố chất tâm lý không tốt cái sẽ điên ngay, giữa lúc hỗn loạn chỉ biết chạy trốn như ong vỡ tổ, đây là vấn đề chiến đấu rèn luyện hàng ngày đấy.”

Nhan Hào vô cùng cẩn thận quan sát khẩu 89(18) kia, lúc sau nét mặt kính trọng sờ sờ nòng súng, lẩm bẩm nói: “Từ lúc được chọn vào 118, em chưa được nhìn thấy nó bao giờ đâu nè, hóa ra bây giờ bộ đội vẫn còn sử dụng à. Em cứ ngỡ nó được cất vào bảo tàng lịch sử từ lâu rồi chớ…..”

Còn chưa nói xong, Chu Nhung đã đá một phát: “Làm màu kém quá đấy, cút đi vác trang bị đi.”

Mười phút sau, dưới ánh chiều hoàng hôn rực rỡ, mấy con người chạy đi chạy lại khuân vác súng ống đạn dược, mồ hôi vã ra như mưa.

“Em bảo, cái tay Phùng thiếu gia này được phết đấy, chắc không phải đi cướp đồn cảnh sát chứ. Em nghe bọn họ nói thành phố B bây giờ hoàn toàn sụp đổ rồi. Đám này có gây ra vụ gì cũng chẳng lạ….”

Chu Nhung ngắt lời Xuân Thảo đang thở hổn hển: “Không, chắc là đồ sưu tập cá nhân thôi. Em nhìn bộ phận tự động của khẩu 89 được cải tạo này đi, chắc có lẽ lén mua qua con đường chợ đen.”

Xuân Thảo mù mù mờ mờ gật đầu, Nhan Hào một tay cầm thùng đạn nặng ba mươi cân, đóng sầm xe bọc thép, nói: “Đạn loại nào cũng có, nếu chỉ là bộ sưu tập súng cá nhân thì không thể có lắm đạn dược như vậy được, chắc có cướp bóc xe quân đội bị hỏng ven đường……Chả phải đám đó muốn chuyển đống này về sao? Đến khi đó không có súng ống đạn dược, thì phải giải thích thế nào?”

Chu Nhung lạnh lùng nói: “Cái gì mà súng ống đạn dược, có vũ khí à? Sao trong xe quý ngài thuộc top 10 thanh niên ưu tú cả nước Phùng Văn Thái có thể có vũ khí cho được?”

Chu Nhung quấn băng đạn của khẩu súng máy hạng nặng thành mấy vòng lên người, trông y như Stallone (19) phiên bản Châu Á, sau đó lắc lư quay về sau xe bọc thép, vứt băng đạn chỏng chơ xuống sàn, thở dài một hơi, vặn cái cổ đầy vết hằn do bị băng đạn ép gây ra.

“Không đứa nào được động đến số lương thực này đâu đấy, về thì gọi Phùng Văn Thái đến lấy, bảo đám đó tự chứng thực sự thanh liêm vô tội của quân đội nhân dân chúng ta. Còn về mấy thằng vệ sĩ của tay họ Phùng kia thì anh giữ lại là có ý riêng, mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát đến thẳng quân khu B…..”

Chu Nhung đẩy kính râm, hai má ướt đẫm mồ hôi dưới ánh nắng gắt, để lộ đường nét bướng bỉnh cường tráng:

“Khu tránh nạn tạm thời giao cho bọn họ, nếu không hơn ba mươi Beta, chưa chắc đã chống cự nổi một tuần.”

Nhan Hào hỏi: “Cuối cùng anh đã đồng ý dẫn cả đội hành động rồi đó à, đội trưởng?”

Chu Nhung: “Thì còn cách nào đâu, các chú yêu anh kính anh dựa dẫm anh quá mà.”

“………” Nhan Hào im lặng vài giây, “Không thể giao nhà máy phân bón cho Phùng Văn Thái được, chả phải đám đó gặp chuyện một cái sẽ đẩy mọi người ra ngay sao?”

Chu Nhung nâng niu khẩu súng 89 hạng nặng, như thể ôm ấp thằng con ruột độc đinh tám đời nhà mình, giọng điệu cũng ôn hòa một cách bất ngờ: “Không sợ, chỉ cần chúng còn muốn ôm đùi chính phủ, trước khi chúng ta trở về từ quân khu sẽ không dám làm quá đâu. Huống chi vì an toàn của bản thân, chúng bắt buộc phải tham gia bảo vệ nhà máy, đến lúc ấy chúng ta sẽ chia vật tư……Chìa khóa xe bus giao cho ông bác sĩ họ Trịnh kia…..”

Chu Nhung đột nhiên ngẩng đầu: “Sao chỉ mỗi hai chúng ta làm việc thế này?”

Tư Nam với Xuân Thảo cùng ngừng nhai, thế nhưng đã muộn rồi.

Chu Nhung thuần thục lanh lẹ xếp mấy cái thùng với nhau, chỉ thấy trong cái thùng trong nhất, con gái hờ và đội viên ngoài biên chế đang ngồi xổm, trong tay cầm một cái hộp, ăn đến là ngon.

“…………” Chu Nhung hít sâu một hơi, đột nhiên nhìn thoáng qua logo cái hộp, lập tức nổi giận:

“Hai người được lắm! Giờ nào rồi mà còn ăn trứng cá muối cơ đấy?”

Xuân Thảo run rẩy chỉ vào Tư Nam: “Em em em không biết gì hết á, cậu ấy bảo cái này đắt, ăn ngon….”

Tư Nam cầm cái thìa giải thích: “Tôi không thuộc đội anh, không cần nghe anh chỉ huy.”

Chu Nhung bước đến, không thèm nói gì cướp luôn cái hộp của hai người, đuổi Xuân Thảo như lùa gà con, rồi chọc chọc mi tâm Tư Nam dạy dỗ: “Thịt hộp buổi trưa không rán thì không ăn, lương khô không nhân không ăn, còn cả ngày đến tối có mỗi suy nghĩ động đến chuồng gà, có phải ngày mai tôi cần tìm một con bò về để chuyên vắt sữa cho cậu uống không? Cái tính nuông chiều từ bé này do ai tập cho thế?”

Tư Nam lạnh lùng nhìn y.

“Nội trong nửa giờ phải kiểm kê rõ ràng tất cả vật tư trên container, nếu không cái hộp này sẽ bị cống nạp cho quốc gia.” Chu Nhung vỗ vỗ đầu hắn, uy nghiêm nói: “Đi!”

Nửa giờ sau, Nhan Hào ném thùng nước khoáng bịch xuống đất, lau mồ hôi, nói: “Hai trăm mười sáu.”

“Năm trăm kg,” Chu Nhung lắc đầu ngồi xổm ở bên đống bao gạo, ghi chép tổng số lượng.

Cách đó không xa, Tư Nam ngồi trong khoang xe bọc thép, vắt chân tiếp tục ăn đồ hộp của hắn, lần này đổi thành dâu tây ướp đường, thỉnh thoảng còn bón cho Xuân Thảo hai quả.

Chu Nhung tinh bì lực tẫn, vỗ vỗ tay đứng dậy nói: “Ổn rồi, kết thúc công việc trở về địa bàn thôi!” Nói xong nhảy xuống thùng container, quay về xe bọc thép, lúc sượt qua bên người Tư Nam, còn hung tợn nhét hộp trứng cá muối vào trong tay hắn.

Phùng Văn Thái đi tới đi lui quanh sân trước của nhà máy phân bón, lúc thật vất vả đợi được xe bọc thép của nhóm bộ đội đặc chủng trở về, lập tức dừng bước, cho dù đã cố gắng bình tĩnh, song vẫn không dấu được tia nôn nóng trong đáy mắt.

“Ơ Phùng thiếu gia đang làm gì đó?” Chu Nhung ló đầu từ trong xe ra, cười nói.

Phùng Văn Thái bước nhanh đến chào, trên mặt cười toe toét, vừa muốn nói gì đó, Chu Nhung đã chậm rì rì tranh trước:

“À đúng rồi, có chuyện này cần nói với anh một tiếng. Chúng tôi phát hiện cái xe hàng bị lật nghiêng tối qua của các anh rồi, bên trong có không ít vật tư, nên nghĩ các anh có muốn chuyển chúng về không…..”

Chuyện Phùng Văn Thái lo ngại nhất đã xảy ra, thoáng chốc sắc mặt cứng đờ.

“Yên tâm, chúng tôi chưa đụng vào thứ gì đâu, đống gạo mì dầu thuốc thảm vân vân kia đều còn cả.” Chu Nhung cười tươi giơ tay nói: “Không thể lấy một cây kim sợi chỉ của nhân dân mà, các anh cần chủ động nộp lên cho chính phủ thôi à.”

“………..” Phùng Văn Thái lập tức tỏ thái độ: “Không cần rắc rối như vậy đâu, đội trưởng Chu đã giúp tôi đây nộp lên là được mà.”

Chu Nhung đương nhiên lập tức ra vẻ nào có thể làm vậy, muốn giải thích quy định trong quân đội,  không thể để cá nhân tự tiện xử lý tài sản cá nhân của nhân dân khi đang có tai họa được. Hai người cò cưa qua lại một lúc lâu, Phùng Văn Thái không phụ mong đợi giành chiến thắng, mà tuy rằng Chu Nhung thực sự nhượng bộ, nhưng cố miễn cưỡng làm đại diện cho hơn ba mươi người trong nhà máy nhận lấy số vật tư của hắn ta.

Phùng Văn Thái xoa tay cười nói: “Còn có một chuyện nữa. Thực không dám giấu tôi đây là fan của quân đội, trong cái thùng container kia còn có chút đồ vật, là tự cá nhân tôi sưu tập đã lâu, cũng được cải tạo qua, thực ra chẳng có lực sát thương gì….”

Chu Nhung đầu đầy mờ mịt: “Gì cơ?”

“Nhưng mà,” Phùng Văn Thái hình như gặp vấn đề khó mở miệng: “Lúc tôi còn du học nước ngoài, đám bạn bè fan quân đội có tặng…….mấy khẩu Uzi(20) tự động…..”

“Trời ạ, thế thì không có rồi!” Chu Nhung vỗ đùi cái bốp: “Anh xác định để ở trên xe chứ?”

Phùng Văn Thái gật đầu.

Chu Nhung tiếc nuối nói: “Đồ tốt cái chắc rồi, nhất định đã bị người khác cướp mất. Tôi bảo này sao tối qua anh không nói cho tôi biết? Tối qua mà biết sớm thì đã đi lấy cho anh rồi, chứ bây giờ sao mà còn được nữa?”

Cho dù đã có dự cảm từ trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến nét mặt vô tội kia của Chu Nhung, trong nháy mắt cổ họng Phùng Văn Thái vẫn nghẹn một cục máu.

“──Ông bạn à,” Chu Nhung mặc kệ sắc mặt của Phùng Văn Thái, mạnh mẽ ôm chặt lấy cổ hắn ta, đi vào trong sân nhà.

“Hai ngày nữa chúng tôi tính đến thành phố B một chuyến, đi quân khu tìm ông cụ của nhà Tường Tử. Anh biết đấy thủ trưởng của khu tránh nạn thứ trưởng Quách không muốn để cháu trai ông ấy mạo hiểm ở ngoài….”

Phùng Văn Thái tiếp lời: “Chắc chắn, chắc chắn rồi.”

“Chúng tôi tính đi ba ngày rồi sẽ về, tối đa không quá một tuần. Trong khoảng thời gian này anh với đám đàn em sẽ có thể phải mệt đấy. Các anh có nhiệm vụ giúp đỡ mọi người ở đây, ba mươi sáu người sống sót đều được chúng tôi cứu ra từ thành phố T.” Chu Nhung dừng bước, đè vai Phùng Văn Thái, nói trịnh trọng: “Đợi sau khi chúng tôi trở về từ thành phố B, sẽ đón tất cả mọi người cùng chung hoạn nạn đến khu tránh nạn.”

Phùng Văn Thái muốn nói gì đó, Chu Nhung hạ giọng nói: “Đương nhiên không phải mấy chỗ có bao nhiêu thu bấy nhiêu của quần chúng …..Anh hiểu mà, ông bạn.”

Điều này Phùng Văn Thái tất nhiên hiểu rõ, nhưng cho dù hắn ta gật đầu, nét mặt vẫn có chút do dự: “Đội trưởng Chu định ra khỏi quân khu đi đón chúng tôi, có phải quá nguy hiểm hay không? Cứ để chúng tôi đi cùng đi, dù sao thì xe bus cũng đủ chỗ mà…..”

Tuy rằng lời nghe rất hay, song mối lo của Phùng thiếu gia vẫn cực kì rõ ràng── Ai mà biết liệu bọn y có trở về đón mọi người đến quân khu B hay không?

Số súng ống đạn dược đã bị bọn y cướp trắng rồi, đến lúc ấy đội Chu Nhung trình lên thủ trưởng khu tránh nạn rồi sống yên ở đấy, vứt tất cả mọi người ở nhà máy phân bón này tự sinh tự diệt, vậy thì thật quá không ổn luôn.

Chu Nhung thở dài một hơi trong ánh nhìn nghi ngờ của hắn ta: ‘Không phải tôi không muốn, anh Phùng à! Chỉ có điều cơ bản là phần đất đai của thành phố B đã bị zombie đánh chiếm, muốn dẫn mọi người đến đó, ắt cần tất cả xông pha chiến đấu trong cả quãng đường….” Y dùng ngón tay chỉ vào khu kí túc của nhà máy: “Mà anh nhìn thử xem bà bầu kia có sức chiến đấu hay không?”

Lòng Phùng Văn Thái vẫn tràn đầy nghi hoặc.

“Anh cho rằng vì sao chúng tôi đi xa đến thế mà còn dẫn theo một bà bầu? Đó là…….. ấy ấy của Tường Tử đấy!”

Chu Nhung xót xa lắc đầu, mặt mày hiện đầy vẻ không biết phải nói gì: “Nếu không phải nể mặt đứa bé trong bụng kia họ Quách, chúng tôi sớm đã giết thẳng đến quân khu lâu rồi, chứ chờ đợi tại cái nhà máy này làm thá gì?”

Phùng Văn Thái rốt cuộc ngộ ra, cảm thấy tất cả những chỗ vô lý đã được giải thích rõ ràng.

“Anh hiểu đấy, chúng tôi cũng đâu còn cách nào. Chẳng qua may sao bên thủ trưởng có thể cử trực thăng đến đón, chỉ cần mọi người kiên trì đợi chúng tôi trở về, trực thăng bay đến, tất cả rồi sẽ được an toàn.” Chu Nhung vỗ mạnh vào cánh tay Phùng Văn Thái, cười nói: “Người anh em Phùng à, càng vất vả công sẽ càng lớn, chuyện này ắt…..”

“Tôi hiểu tôi hiểu, tất cả đều là người một nhà, anh Chu không cần khách sáo xa lạ với tôi đâu.” Phùng Văn Thái trầm ngâm một lát, lại thành khẩn nói thêm: “Tối qua nhờ có anh Chu ra tay cứu giúp, cậu bạn của anh phải chịu uất ức, là tôi đây không phải.”

Hắn ta vẫy tay với vệ sĩ chờ ở cửa nhà máy cách đó không xa, nói: “Gọi Lư Huy đến đây.”

Lư Huy chính là gã đàn ông đeo kính, trên cổ có một vết bầm tím khiến người khác sợ hãi, đây là thành quả tối qua khuỷu tay Chu Nhung in lại dằn mặt trước sự chứng kiến của mọi người.

“Tôi nhất định sẽ bắt cậu ta nhận lỗi với cậu bạn của anh,” Phùng Văn Thái vô cùng khẩn thiết nói: “Chuyện này cực kì tồi tệ, nhất định phải răn đe, mong anh Chu hiểu cho tấm khổ tâm của tôi…..”

Hai người lại kì kèo một lúc, Chu Nhung không phụ sự kì vọng thất bại thêm lần nữa, chỉ đành cố gắng, quay đầu hò: “Tư Nam!”

Tư Nam ngoảnh đầu từ bên xe bọc thép.

Chu Nhung rất sợ hắn vẫn ăn cái đống dâu tây ướp đường kia, y soi kĩ, cảm thấy tay hắn không còn cái đồ hộp nào nữa, mới vẫy tay nói: “Lại đây!”

Ở trước mặt người ngoài, Tư Nam vẫn khá nghe lệnh tổ chức, nghe thấy thế bèn chậm chạp đi qua, kết quả vừa đến gần Chu Nhung mới nhìn rõ, bên khóe miệng hắn rõ ràng còn vệt hồng hồng của phần đường đã khô lại.

“…………” Chu Nhung bất giác giơ tay bắt lấy hắn, dùng ngón cái lau mạnh hai phát.

Tư Nam cứng đầu quay đi né tránh, lạnh lùng liếc nhìn y.

── Ánh mắt kia ngập tràn sát khí, khiến Chu Nhung nháy mắt nhớ đến hồi còn ở thành phố T, người này từng lái xe máy xông ra từ biển zombie đông nghìn nghịt, ánh mắt sắc bén lạnh băng trong mũ bảo hiểm khi ấy cũng y chang như lúc này.

Con người bé nhỏ trong trái tim Chu Nhung đầu hàng ngay lập tức.

“Đây là cái tên tối qua kéo cậu.” Chu Nhung tốt bụng ôm Tư Nam, nhỏ giọng dụ dỗ: “Thằng này muốn giải thích trước mặt mọi người, ờ, bây giờ mới mời cậu đến.”

Lư Huy có thân hình cao lớn còn sắc mặt lại đang sầm sì, hình nhưng không muốn chủ động, bị Phùng Văn Thái lườm cho, mới không tình nguyện quỳ một chân xuống, lát sau lại quỳ thêm chân kia.

“Tối qua vì bất cẩn nên trượt tay.” Do cổ họng của gã bị thương, giọng nói cũng có chút khàn khàn không rõ, nói: “Xin lỗi, người anh em đừng để ý.”

Tư Nam đứng lặng yên tại đó, mặt lạnh không nói gì.

Một bên người được chiếc áo ba lỗ đen đặc tả gợi nên sự nhanh nhẹn hết sức, bởi vì đôi chân rất dài, chỉ có thể mặc quần rằn ri size lớn, dây thắt lưng đeo lỏng lẻo treo bên hông, còn hai chân được Chu Nhung kiếm cho một đôi boot quân đội cổ cao.

Ánh mặt trời giữa trưa chói chang làm hai má trắng nõn của hắn ánh lên tia sáng mỏng manh.

Ánh mắt Phùng Văn Thái hiện lên tia sâu xa, hắn ta khụ một tiếng lấp liếm: “Cậu bạn của đội trưởng Chu thiệt là…… bản lĩnh siêu phàm, người lại tuấn tú, tôi đây không tìm được từ nào để hình dung được cả…..”

Hắn ta quay đầu mắng đàn em: “Cái thằng vô liêm sỉ! Quỳ tử tế cho ai nhìn hả, còn không dập đầu đi?”

Lư Huy nén giận, cúi thấp đầu xuống. Ai mà ngờ được gã vừa mới cúi, bả vai lập tức đã bị một cái giày giẫm lên.

Một chân của Tư Nam giẫm tại đó.

──Mức độ hành vi của hắn rất nhẹ, thế nhưng lực mạnh đến nỗi khiến gã Alpha này nháy mắt loạng choạng, lăn về phía sau!

Ngay sau đó, dưới ánh mắt khó có thể tả được của Phùng Văn Thái, hắn thu chân về lau khóe miệng còn dính tí đường, im lặng bỏ đi.
Chú thích:

16: Khẩu tiểu liên 64 bán tự động do Trung Quốc sản xuất, nặng 3,4kg, chiều dài khi gấp là 635 mm và khi mở là 843 mm, chiều dài hộp đạn 244m.

17: Súng tiểu liên 56 bán tự động do Trung Quốc sản xuất; nặng 3,85kg chiều dài khi gấp là 1925mm, khi mở là 1060mm, chiều dài hộp đạn 521mm,

18: Khẩu 89

19: Stallone: Tên thật là Sylvester Stallone, ông là diễn viên, người viết kịch bản, đạo diễn, nhà sản xuất phim người Mỹ.

stallo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.