Phạm Ca

Chương 7: Ăn Daisy Oak




Editor: demcodon

Yến Thần Dật chắp tay với Trương lão bản, vừa kéo Tư Bác bước ra cửa chính tửu lâu thì bị Trương lão bản gọi lại, hắn khó hiểu quay đầu nhìn nghi ngờ hỏi: “Lão bản còn có việc gì?”

Trương lão bản cầm trong tay một túi tiền nhỏ đến cười tủm tỉm đưa cho hắn: “Đây là tiền công hôm nay của tiên sinh, hôm nay tiên sinh làm rất nhiều chuyện, lão gia ta cũng không thể không biết điều.”

Yến Thần Dật hơi suy nghĩ thì biết ý của ông lão này, cũng không khách khí với ông mà nhận túi tiền bỏ vào trong tay áo rồi gật đầu với ông, sau đó kéo Tư Bác đi.

Có tiểu nhị thấy bĩu môi hỏi: “Lão bản, ngài cũng quá để mắt đến hắn, không những là đưa giò heo lại còn đưa tiền, hắn có năng lực như vậy à?”

Trương lão bản quay đầu trừng mắt nhìn gã một cái, lắc đầu trở về quầy thu ngân.

Tiểu nhị bị trừng một cái quay đầu lại làm việc.

* * *

Tư Bác đi ra tửu lâu thì đặc biệt vui vẻ, người cũng thả lỏng lại lôi kéo Yến Thần Dật chạy đến trước một quán nhỏ bán mặt nạ nhỏ gần đó, chỉ vào hình mặt mèo lớn ở trên nói: “Thần Thần, đệ xem này, cái này quá xấu.”

Yến Thần Dật giật khóe miệng xua tay xin lỗi cười cười với người bán hàng. Sau đó kéo y đi đến một quay hàng nặn tò he kế bên bên, chỉ chỉ mèo nhỏ chó nhỏ ở trên nói: “Kêu lão bá bá nặn A Hoa cho huynh có được không?”

Tư Bác vừa nghe lập tức gật đầu, tặng kèm khuôn mặt tươi cười thật lớn: “Ừ, muốn A Hoa, cũng muốn gà trống, còn muốn gà con nữa.” Vừa nói vừa khua tay múa chân với ông lão nặn tò he, nói cho ông A Hoa là hình dáng gì: “Lớn như vậy, mập mạp.”

Ông lão xấu hổ nhìn y, cảm thấy người này đầu óc khẳng định có tật xấu, ai sẽ nặn tò he lớn như vậy chứ.

Yến Thần Dật xua tay với ông lão nói: “Lão bá nặn lớn hơn bình thường một chút là được.”

Ông lão gật đầu, cầm cục bột hai ba cái thì nặn ra một con màu vàng, là màu của gà con. Sau khi xong đưa cho Tư Bác đang ngồi ở một bên nhìn chằm chằm mình, Tư Bác duỗi tay cầm nhìn trái phải, đặc biệt vui vẻ cười.

Yến Thần Dật nhẹ nhàng thở ra, lúc vừa ở trong tửu lâu thì mặt Tư Bác vẫn cứng ngắc, thật giống như dáng vẻ không quen người xa lạ mà cố ý giả vờ. Thấy y thích tò he như vậy Yến Thần Dật cũng tươi cười.

Tay của ông lão rất khéo léo, tốc độ cũng nhanh, gà trống trong nhà thoáng một lát thì nặn xong. Yến Thần Dật cầm túi tiền lấy ra hai đồng tiền đưa cho ông, sau đó dẫn Tư Bác tiếp tục đi về nhà.

Trên đường đi Tư Bác cầm tò he trong tay, toàn bộ lực chú ý đều bị tò he hấp dẫn, những quầy hàng khác rốt cuộc dẫn không nổi lực chú ý của y.

Ngược lại là Yến Thần Dật mua hai quyển sách giải trí, hắn cũng muốn quen thuộc nhiều với mấy chữ phồn thể kia, còn muốn bắt đầu dạy Tư Bác biết một ít chữ nữa, nhiệm vụ này hình như rất khó khăn.

“Thần Thần, đây là cái gì?” Tư Bác chỉ vào mấy quyển sách Yến Thần Dật cầm trong tay, nghiêng đầu nhìn hắn.

“Sau khi trở về kể chuyện xưa cho huynh nghe, dùng để dỗ huynh ngủ.” Yến Thần Dật mím môi cười khẽ, vươn tay nhéo lỗ tai y: “Đi mua chân gà đi, về nhà nấu chân gà cho huynh ăn, còn giò heo này ngày mai sau khi làm xong chia cho nhà Lý đại gia một nửa, bọn họ đã iúp đỡ chúng ta rất nhiều.”

Tư Bác gật đầu kéo hắn bước nhanh trở về, cả đầu đều nghĩ là chân gà, chân gà, chân gà.

* * *

Ăn cơm chiều xong Yến Thần Dật ở trong phòng bếp vội vàng xử lý giò heo, hắn vốn nghĩ thừa dịp thời tiết còn lạnh không bằng cạo da lông xuống nấu da đông lạnh, bất quá sau đó lại từ bỏ.

Thứ nhất trên giò không có nhiều da, phỏng chừng cũng không nấu được bao nhiêu. Thứ hai kỹ thuật dùng đao của hắn cũng có hạn, không có kỹ thuật kia. Cuối cùng quyết định làm giò nấu tương, dù sao từ huyện trở về thì mua không ít gia vị, làm giò nấu tương đủ dùng.

Tư Bác ăn no cầm ghế nhỏ ngồi ở một bên ngẩng mặt nhìn hắn.

“Thần Thần, đệ đang làm cái gì vậy?”

Yến Thần Dật đang dùng dao phay cắt thịt trên giò, kỳ thật ném toàn bộ vào trong nồi nấu cũng có thể. Bất quá hắn cảm giác nấu như vậy thời gian sẽ rất lâu, hơn nữa gia vị cũng không nhất định sẽ thấm vào trong thịt, chung quy không có nồi áp suất thì mấy loại giò này vẫn là cắt ra nấu mới tốt.

Hắn nhìn Tư Bác cầm tò he trong tay ngẩng mặt nhìn mình thì cười cười nói: “Một lát nấu thịt xong nếu như còn sớm thì chúng ta mang qua đưa cho nhà Lý đại gia, ta sẽ để xương lại cho huynh gặm, để thịt nhiều một chút ở trên, được không?”

Tư Bác lập tức trợn tròn đôi mắt dùng sức gật đầu, miệng còn lầm bầm nói: “Thần Thần làm thịt ăn ngon nhất, chia cho bọn họ hơn một nửa, còn lại để cho ta ăn.”

“Ừ, còn lại đều cho huynh, huynh ra bên ngoài ngồi một chút đi, một lát nhóm lửa huynh sẽ bị sặc.” Yến Thần Dật cắt xong miếng thịt lớn, dùng nhánh cây khô đen đặt ở một bên đợi lát nữa nhóm lửa lên sau đó đốt lông heo, hắn không muốn lúc ăn thịt thì đầu lưỡi còn bị đâm.

Tư Bác ngoan ngoãn kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống cạnh cửa, nhìn nhìn chung quanh rồi để tò he xuống cầm thùng nước đi đến giếng: “Thần Thần, ta giúp đệ múc nước.”

“Ừ, cẩn thận một chút.” Yến Thần Dật gật đầu ngồi xổm xuống nhóm lửa.

Hắn lấy gia vị mua trở về đều ném vào trong nồi, thịt heo dùng nước sạch rửa xong sau đó đều bỏ vào, tiếp đó thêm chút củi lửa. Yến Thần Dật duỗi lưng ngáp một cái, hôm nay dùng não tương đối nhiều, đi đường cũng đi nhiều hơn, lúc này cảm giác rất mệt.

Múc thêm hai gáo đổ vào trong nồi nước, hắn thăm dò ra bên ngoài nhìn nhìn, chỉ thấy Tư Bác đang ngồi xổm trong luống rau không biết đang đào cái gì.

Đậy nắp rồi xong hắn chà xát tay đi qua: “Tư Bác, huynh làm gì vậy?”

Tư Bác quay đầu nhìn hắn chỉ chỉ cây non nói: “Thần Thần, đệ xem, có hoa hoa.”

“Thật đúng là nở hoa rồi!” Yến Thần Dật nhìn thoáng qua cây non Tư Bác chỉ kinh ngạc mở to cặp mắt, hắn vươn tay qua nâng cây non tỉ mĩ nhìn nhìn: “Cũng may gần đây mưa nhiều ánh nắng cũng đủ, cây cà tím này lại nở, ta còn cho rằng loại này chết rồi.”

Tính thời gian thì rau trong ruộng trên cơ bản đều là trồng hơn một tháng trước, như thế nào cũng nên nở hoa rồi. Bất quá cũng không biết có phải quan hệ đến lần đầu tiên hắn trồng hay không, luống rau trong ruộng này trên cơ bản còn chưa nở ra hoa nữa, mà là nụ hoa nho nhỏ.

Hiện tại thấy cà tím nở hoa hắn cũng rất vui vẻ, giương mắt nhìn mới phát hiện không ít nụ hoa đều mở.

“Thần Thần, cây kia là cây gì?” Tư Bác giơ tay nắm ống quần của Yến Thần Dật chỉ chỉ chân tường cách đó không xa, Tư Bác đứng lên lôi kéo Yến Thần Dật đi qua.

Yến Thần Dật qua nhìn nhìn rồi nhíu mày. Hắn nhớ rõ mình không có trồng loại rau gì ở trên mảnh đất gần chân tường này.

Hắn ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn nhìn, sau đó sửng sốt một chút. Bởi vì là ở chỗ râm mát cho nên bình thường không để ý, phỏng đoán lúc bón phân cũng đều tưới tới đây. Bất quá dựa theo hình thái này nhìn chỉ sợ là đảng sâm hoang dại.

Hắn nhớ rõ trước kia ở trong sân nhà bà ngoại hắn cũng có một mảnh đảng sâm hoang dại. Bất quá hắn cũng không có quá nắm chắc, chờ thêm hai ngày tìm Mạnh đại gia đến xem, ruộng nhà ông lão trồng không ít đảng sâm.

“Lúc nào thì huynh nhìn thấy cây này mọc?” Yến Thần Dật vỗ vỗ đất trên tay kéo Tư Bác đứng lên ra đất trồng rau.

Tư Bác nghiêng đầu suy nghĩ, lắc đầu: “Không nhớ rõ, Thần Thần, cây kia là cỏ hả? Sao đệ không nhổ lên? Không phải nói cỏ không thể trồng cùng rau hay sao?”

“Cây kia không nhất định là cỏ, chờ để cho Mạnh đại gia đến xem thì biết rốt cuộc là cây gì.” Yến Thần Dật rửa tay kéo y đi vào phòng bếp. Lúc này nồi lớn đã bắt đầu nổi bọt trắng, hắn mở nồi ra nhìn nhìn khẽ gật đầu, thầm nói: ‘nồi to bếp nấu gì cũng nhanh, thịt cũng đều đổi màu.’

Tư Bác thò đầu qua ghé vào trên lưng hắn thăm dò ngửi ngửi, chép chép miệng: “Thơm quá à, nhiều thịt như vậy.”

Yến Thần Dật buồn cười nhìn y, cầm một chiếc đũa đâm vài cái lỗ trên thịt nói: “Mấy cái tò he của huynh đâu? Không thích?”

Tư Bác bĩu môi: “Tò he chơi không vui, A Hoa chơi vui hơn.”

“Vậy huynh đi chơi với A Hoa đi, ta về phòng đọc sách.” Yến Thần Dật nhéo nhéo vành tai y rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời đã rất tối, chắc khoảng tám giờ rồi.

Tư Bác gật đầu, bất quá không đi tìm A Hoa mà là cùng Yến Thần Dật trở về phòng. Y còn bắt chước ngồi vào bên cạnh Yến Thần Dật nghiêng đầu cầm cây bút lông.

Yến Thần Dật nhìn thấy vẻ mặt kia như nói ‘ta cũng muốn giống như Thần Thần đọc sách viết chữ ’ cảm thấy buồn cười. Hắn cầm viết và giấy Tuyên Thành đặt ở trước mặt y, sau đó hắn vươn tay cũng cầm bút lông chấm mực nước hỏi: “Tư Bác, huynh muốn học cái gì?”

Tư thế cầm bút của Tư Bác thoạt nhìn còn chính xác hơn Yến Thần Dật. Cổ tay của Yến Thần Dật giống như không khí lực, cầm bút lông về sau vẫn cảm giác như là cầm đũa, thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Hắn để bút lông đặt ở một bên, cầm bút trúc nhọn của mình làm vẫn là thuận tay.

Tư Bác thấy hắn cầm bút trúc nhọn cũng học theo, cầm bút lông để lên trên giá bút một bên rồi cầm cây bút trúc nhọn, nhìn nhìn tư thế của Yến Thần Dật y ngốc nghếch học theo tạo hình. Bất quá sử dụng ngón tay không tốt, bút trúc nhọn lại có chút nhỏ, khí lực cầm của y quá lớn, rắc một tiếng giòn vang cán bút bẻ gãy.

Yến Thần Dật dở khóc dở cười nhìn y, Tư Bác cũng rũ mắt giống như bị dọa đến.

“Không có việc gì, không có việc gì, huynh quen cầm bút như thế nào thì cầm bút như thế, không nhất định phải cầm giống như ta.” Yến Thần Dật vội vàng cầm cây bút trúc nhọn bị gãy thành hai đoạn ném sang một bên. Sau đó cầm bút lông nhét vào trong tay Tư Bác: “Ta dạy cho huynh viết tên của ta nha, huynh không phải nói thích nhất là Thần Thần sao, sao có thể không biết viết tên của ta chứ?”

Lực chú ý của Tư Bác lập tức bị hấp dẫn qua, hưng phấn nhìn Yến Thần Dật mạnh mẽ gật đầu.

Yến Thần Dật lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra cầm giấy Tuyên Thành đặt ở trước mặt. Trước hết chậm rãi viết một chữ “Yến”, sau đó nghiêng đầu nhìn Tư Bác: “Chữ này đọc là Yến, là họ của ta.”

Tư Bác cùng đọc lên, gật đầu: “Yến, họ của Thần Thần.”

Y nói xong còn cầm lấy bút bắt chước viết vài nét trên giấy, một chữ “Yến” rồng bay phượng múa xuất hiện.

Yến Thần Dật khẽ nhíu mày nhìn chữ “Yến” thứ hai Tư Bác đang viết ra. Chẳng lẽ nói đây cũng là bản năng? Người này viết ra chữ coi như hắn không hiểu cũng rõ ràng, nét bút bừa bãi khí phách như rồng bay này nếu như để tới hiện đại thì phỏng đoán có thể bán được giá tốt. Hắn lắc đầu mỉm cười với Tư Bác đang nhìn mình rồi tiếp tục dạy y viết chữ.

Tư Bác cũng học nghiêm túc, trên cơ bản dạy y một lần là có thể nhớ kỹ. Bất quá Yến Thần Dật không chú ý tới hắn dạy đều là chữ giản thể, cũng chính là thể chữ mình quen thuộc, mà không phải là chữ phồn thể cổ đại thường dùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.