Phạm Ca

Chương 633




Editor: demcodon

Lúc hai người xách thùng trở về đi ngang qua cửa thôn thì nhìn thấy không ít ông lão bà lão đang nghị luận sôi nổi ở trước bảng bố cáo, hắn lôi kéo Tư Bác tò mò lại gần.

“Tiểu Yến đến đây, vừa đúng lúc cháu xem giúp mọi người xem tờ giấy dán này lại viết cái gì.” Ngô đại thẩm vừa thấy hắn thì vươn tay kéo hắn chỉ chỉ vào bảng bố cáo.

Yến Thần Dật gật đầu một cái nhìn lướt qua, phía trên đều là trước kia quan phủ dùng để dán bố cái chiêu binh, còn có tờ bố cáo lớn truy nã khắp nơi. Bất quá chữ viết trên giấy đã bị mưa cọ rửa mờ nhạt, chỉ có duy nhất một tờ là mới dán lên.

Yến Thần Dật đại khái nhìn nội dung bật cười lắc đầu: “Mọi người không cần khẩn trương, đây chẳng qua là tiệm cơm trong huyện dán muốn tuyển người làm công, cần tiên sinh trông coi sổ sách.”

Cũng không phải người trong thôn khẩn trương, chủ yếu là mấy lần trước dán ra bố cáo đều là muốn chiêu binh làm người trong thôn xa vợ rời con, lòng người hoảng sợ.

“À, tiên sinh trông coi sổ sách, thôn chúng ta biết chữ không được mấy người còn đến đây dán cái này.” Mấy ông lão lắc đầu thở dài chắp tay sau lưng đi.

Yến Thần Dật không quá hiểu rõ ý của ông lão, xoay người nhìn về phía Ngô đại thẩm vừa kéo hắn nghi ngờ nói: “Mọi người giống như rất vội, làm sao vậy?”

Ngô đại thẩm cũng thở dài xua tay ý bảo hắn đừng hỏi nhiều, nhìn trái phải thấy người xem đều đi rồi thì mới kéo hắn sang một bên lặng lẽ nói: “Mọi người đều là chờ nhi tử, tử tế nhà mình bị kéo đi tham gia quân ngũ trở về, lần trước quan phủ trợ cấp bạc cho mấy hộ gia đình, đó không phải rõ ràng người không về được ư?”

Yến Thần Dật sửng sốt chậm rãi gật đầu.

Bất quá ngẫm lại hắn lại hỏi: “Không phải nói đã thay đổi triều đại không có trận đánh ư? Vậy người đi tham gia quân ngũ cũng nên về nhà mới đúng.”

Ngô đại thẩm bất đắc dĩ nhìn hắn giơ tay chỉ vào trán hắn cười mắng: “Tên tiểu tử cháu đầu óc sao lại không linh hoạt thế, đi làm binh sĩ sao có thể tùy tiện trở lại, có thể viết bức thư gửi về nhà là đã cám ơn trời đất rồi.”

Yến Thần Dật mím môi nhẹ nhàng gật đầu một cái không lại nhiều hỏi.

Ngô đại thẩm khoát tay mang theo sọt rau đi.

Yến Thần Dật cúi đầu đi về phía trước, đi hai bước phát hiện Tư Bác không đi cùng hắn thì nhanh chóng xoay người đi tìm, chỉ thấy Tư Bác còn đang ngây ngốc nhìn bảng bố cáo kia không biết nghĩ gì.

“Nhìn cái gì đó? Huynh có thể xem hiểu?” Yến Thần Dật đi đến bên cạnh Tư Bác ngẩng đầu nhìn y.

Tư Bác chớp chớp mắt lắc đầu, vươn tay chỉ chỉ một bức vẽ người bị truy nã kia bên cạnh tờ bố cáo nói: “Ta đã thấy hắn đó, râu quai nón.”

Yến Thần Dật nhíu mày nhanh chóng hỏi: “Huynh gặp qua lúc nào?”

“......” Tư Bác ngẩng mặt suy nghĩ rồi bĩu môi lắc đầu: “Không nhớ rõ.” Nói xong còn giơ tay đánh hai cái lên đầu. Y cảm thấy nhìn quen mắt nhưng không nhớ rõ.

Yến Thần Dật nhanh chóng kéo tay y xuống dưới không để y tự hành hạ mình, phỏng đoán là lúc trước gặp qua nhưng sau này quên mất. Chuyện này cũng không thể cưỡng cầu, vật cực tất phản*, hắn cũng không tưởng tượng được nam nhân đã xảy ra chuyện gì.

(*Vật cực tất phản: khi sự vật sự việc đến cùng cực thì tất yếu sẽ xoay chuyển lại.)

“Chúng ta về nhà đi, huynh không phải muốn xem A Hoa đẻ trứng sao, đi thôi.”

“Đúng vậy, ngày hôm qua A Hoa đã đẻ trứng rồi, A Hoa thật là lợi hại.” Tư Bác lập tức bị dời đi lực chú ý vỗ tay cười hắc hắc hai tiếng quên chuyện lệnh truy nã vừa rồi ra sau đầu.

Yến Thần Dật lại nhìn chằm chằm bức vẽ kia trong chốc lát, mang hình nam nhân râu quai nón kia nhớ kỹ. Có chút đồ vật thế nào cũng phải đề phòng một chút, đặc biệt như là chuyện vào nhà trộm cướp còn giết người sát hại tính mạng. Tuy nói thời gian qua rất lâu, bất quá quan phủ nếu như không có xé bố cáo xuống thì chứng tỏ người còn chưa bắt được, vạn nhất thật sự len lỏi vào thôn nhỏ này của bọn họ thì đó chính là tai bay vạ gió.

* * *

Hai người vừa mới tiến vào sân thì Tư Bác đã chạy đến bên ổ gà thăm dò nhìn bên trong, con gà mẹ A Hoa bị y đặt tên vừa thấy y đến giống như có oán sâu hận lớn gì phát ra tiếng kêu cục cục tác.

Y còn mặt mày hớn hở ngây ngốc giơ tay chào hỏi với A Hoa: “A Hoa, ta đã về rồi.”

“Cục tác cục tác, cục cục tác.”

Yến Thần Dật buồn cười nhìn y mang thùng đặt ở một bên cũng đi qua nhìn trong ổ gà thật sự có một quả trứng gà, hắn nhanh chóng lấy ra vẫn còn ấm áp.

“Thật sự là may mắn đó, ngày hôm qua có một quả, hôm nay cũng một quả, có thể xào đĩa thức ăn rồi.”

Tư Bác theo dõi hắn cầm quả trứng gà ở trong tay nhìn vẻ mặt có chút không đành lòng.

Yến Thần Dật thấy vậy cũng không nói thêm kéo y đi rửa tay. Kết quả hắn đi vào phòng bếp vất vả nhóm lửa xong chỉ thấy hai quả trứng đặt ở trên bàn đã thiếu một quả, không cần nghĩ khẳng định là Tư Bác trộm lấy đi.

Hắn trở ra sân chỉ thấy Tư Bác ngồi xổm trước ổ gà, thấy hắn đi đến thì cúi đầu không dám nhìn hắn giống như tiểu hài tử làm sai chuyện gì.

Yến Thần Dật không để ý đến y thò tay lật lật cỏ dại trong ổ gà thì thấy trứng gà bị che giấu thật kỹ ở dưới cỏ dại. Hắn dở khóc dở cười quay đầu nhìn về phía Tư Bác đang ngồi bên cạnh, lúc này Tư Bác đang khẩn trương nhìn chằm chằm tay Yến Thần Dật, giống như sợ hãi khi thấy hắn lấy trứng gà ra.

Yến Thần Dật ho nhẹ một tiếng che lại khóe miệng tươi cười hỏi: “Tư Bác, huynh có phải là ăn trộm trứng gà hay không?”

Tư Bác thành thành thật thật cúi đầu, dùng đỉnh đầu đưa về phía với hắn nhẹ nhàng trên dưới gật hai cái.

“Tại sao muốn mang trứng gà đặt về đây?” Yến Thần Dật không động tới quả trứng gà kia, hắn kéo Tư Bác đứng lên đi đến một cái bàn nhỏ ngồi xuống. Bàn đá này vốn là đặt ở nơi này, phỏng đoán là dùng cho người hóng mát uống trà.

Tư Bác bĩu môi tay trái nhéo ngón tay phải, rà qua rà lại chính là không nói lời nào.

“Biết mình làm sai cho nên không nói?” Yến Thần Dật thò tay ra nhéo mặt y, nam nhân này đừng nhìn dáng vẻ cao lớn thô kệch nhưng làn da lại đặc biệt mịn, lúc nhéo xúc cảm còn trơn bóng.

Tư Bác xụ mặt, loại hành động trẻ nhỏ thích làm này bị y làm ra cũng rất là đáng yêu. Ít nhất Yến Thần Dật cảm thấy đáng yêu, mặc dù có chút không thích hợp nhưng không chịu nổi dáng vẻ nam nhân đẹp trai làm ra vẻ mặt đặc biệt thú vị này.

“Nói chuyện, không nói lời nào thì ta cầm trứng gà đi.” Yến Thần Dật trừng hai mắt.

Tư Bác nhanh chóng rầm rì nói: “Không cho lấy đi, đó là hài tử của A Hoa.”

“Chao ôi, huynh còn biết trứng gà là hài tử của A Hoa à, ai nói cho huynh biết?” Yến Thần Dật buồn cười nhìn y nghĩ thầm: ‘tên này cũng không phải rất ngốc.’

Tư Bác hít hít mũi tội nghiệp nhìn hắn, vừa nhìn về phía ổ gà ấp a ấp úng nói: “Vậy A Hoa nếu như không có hài tử sẽ đau lòng phải không, hôm nay tiếng nó kêu cũng không giống bình thường. Thần Thần, đệ không phải nói trứng gà có thể biến thành gà con ư, không cần ăn nó có được không?”

Y nói xong còn duỗi tay qua kéo tay Yến Thần Dật lắc lắc, cặp mắt kia vốn là mắt chim ưng sắc bén lúc này lại là ngập nước.

Yến Thần Dật thiếu chút nữa cười ra nhanh chóng ho khan một tiếng điều chỉnh vẻ mặt của mình lại. Cũng không thể nói Tư Bác nói không đúng, nhưng có một số việc không thể một đường đi theo đến cùng. Chẳng lẽ bọn họ về sau chỉ nuôi gà không ăn trứng gà, không ăn thịt gà? Vậy nuôi gà làm gì để gia tăng gánh nặng?

“Ta nói với huynh có trứng gà có thể ấp ra gà con, có loại không thể, huynh xem hiện tại A Hoa và gà trống tách ra, cho nên trứng A Hoa đẻ ra chỉ có thể dùng để ăn, hiểu không?”

Tư Bác lắc đầu không hiểu.

Yến Thần Dật giật giật khóe miệng, điều này là nguyên lý gà mái không cần giao phối cũng có thể đẻ trứng, hắn làm sao có thể giải thích được chứ? Hắn có nói phỏng đoán Tư Bác cũng nghe không hiểu.

Yến Thần Dật liếm liếm môi, cảm thấy vấn đề thâm sâu này phải đặt ở một bên không thể rối rắm tiếp, bằng không thì hắn cũng sẽ bị rối vào.

“Huynh cứ nhớ rõ, nếu như huynh nhìn thấy gà trống chạy đến ổ gà mái thì trứng A Hoa đẻ mới có thể biến thành gà con là được.” Yến Thần Dật sờ sờ đầu y chỉ có thể giải thích như vậy cho y, hy vọng y có thể hiểu rõ.

Tư Bác cái hiểu cái không gật gật đầu, y cảm thấy hẳn là làm cho gà trống đi ổ gà ở, không thể để cho nó mỗi ngày đứng đầu tường gáy sáng.

“Còn có, gần đây huynh không phải vẫn chơi với mấy con côn trùng kia sao, huynh lấy côn trùng cho A Hoa thì A Hoa sẽ rất vui vẻ, đến lúc đó sẽ đẻ rất nhiều trứng gà, có nhớ hay không?” Yến Thần Dật nghĩ đến ngày đó lần đầu tiên thấy sinh ra mấy con giòi bọ non màu trắng bị Tư Bác cầm ở trong tay bóp chơi thì cảm thấy nổi da gà, thật sự là thiếu chút nữa làm cho hắn ói ra cơm vừa ăn xong.

Tư Bác lại ngoan ngoãn gật gật đầu, Thần Thần nói cái gì cũng đều đúng.

Yến Thần Dật cười cười với y rồi vỗ vỗ bờ vai của y đứng lên đi vào phòng bếp: “Ta đi nấu cơm, huynh giúp ta gánh hai thùng nước lại đây.”

Tư Bác ừ một tiếng vô cùng cao hứng đi múc nước, bất quá y vẫn là quay đầu nhìn vào ổ gà cảm thấy hẳn là lấy trứng gà ra đưa cho Thần Thần thôi.

Yến Thần Dật đang cắt củ cải và thịt heo, hắn phát hiện nồi lớn này xào rau còn có chút làm khó mình. Vốn là tay nghề của hắn bình thường, cho nên xào rau gì đó nắm giữ không tốt lửa không nói còn lãng phí dầu. Cho nên hắn quyết định về sau đều hầm thức ăn, nấu ra một nồi nước Tư Bác cũng thích ăn.

“Thần Thần, cho đệ.” Tư Bác cầm trứng gà nhét vào trong tay Yến Thần Dật.

Yến Thần Dật nhíu mày duỗi tay ra nhận đặt ở một bên, vỗ lên tay y: “Lần sau nếu lại trộm lấy đồ thì đánh bàn tay huynh.”

Tư Bác nhanh chóng giấu bàn tay ra sau lưng, mặc dù không đau nhưng y cảm thấy đặc biệt thẹn thùng, vẫn cảm thấy gương mặt của Thần Thần thật dọa người.

“Mang nước đổ vào trong lu rồi huynh đi rửa tay đi, một lát thì có thể ăn cơm.” Yến Thần Dật chỉ chỉ lu nước một bên rồi xoay người tiếp tục nấu ăn.

Thịt heo hầm củ cải cũng không cần nhiều gia vị như vậy nhưng mùi hương rất thơm. Tư Bác ở một bên ngửi ngửi cười hắc hắc hai tiếng.

Yến Thần Dật đang thêm củi vào trong bếp lửa thì nghe tiếng y cười khó hiểu nên quay đầu nhìn y hỏi: “Huynh cười cái gì?”

Tư Bác chớp mắt mấy cái rồi lắc đầu, lại cười hắc hắc hai tiếng.

Yến Thần Dật thở dài, bỏ đi, ngốc chính là ngốc, vẫn thích cười hắc hắc ngây ngô, hỏi y cũng nói nguyên nhân không nên lời.

“Huynh đi ra ngoài chơi đi, đừng ở đây quấy rầy ta.” Phòng bếp nhỏ diện tích không lớn, ngay cả hắn xoay tới xoay lui cũng sợ đụng, Tư Bác vào cao cao lớn lớn đứng một cái chặn hết đường.

Tư Bác ngoan ngoãn đi sân chạy đến đất bên ổ gà trước nhìn nhìn cây gỗ cầm trong tay. Hắn muốn bắt côn trùng cho A Hoa ăn, đến lúc đó A Hoa sẽ đẻ thật nhiều thật nhiều trứng gà, Thần Thần đã nói như thế.

Yến Thần Dật thăm dò ngắm nhìn y một chút rồi bật cười lắc đầu. Thật sự là tên ngốc. Bất quá là tên ngốc rất đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.