Phạm Ca

Chương 32: Thời Viễn Cổ Và Du Hành Thời Gian




Editor: demcodon

Ninh một đường đi theo ba nam một nữ đến trong hậu viện một nhà tửu lâu huyện khác. Hắn nhíu mày nhìn bọn họ đi vào, nhìn chung quanh rồi nhảy lên trên phòng.

“Phụ thân, phụ thân kêu con đi gây sự con cũng đã đi, thật mất mặt!” Tiếng tiểu cô nương từ trong phòng truyền đến.

“Con cầm cái gì trở về?” Tiếng trầm thấp này nghe có chút lớn tuổi.

Ninh nhíu mày nhẹ nhàng lấy một miếng mái ngói ra nhìn xuống. Nam nhân hơn năm mươi tuổi, còn có tiểu cô nương vừa rồi và ba nam nhân khác cũng có mặt.

“Điểm tâm mới ra của tửu lâu Trương gia, ăn rất ngon đó.” Tiểu cô nương mang túi giấy dầu đặt ở một bên trên bàn, cầm một cái bánh quy mỡ bò đưa cho nam nhân: “Nếm thử.”

Nam nhân nhận cắn một miếng nhíu mày để sang một bên, sau đó cầm nãi hoàng bao lại cắn một miếng rồi thở dài: “Lão Trương này thật sự là mời đầu bếp giỏi đấy.”

“Phụ thân, trong tửu lâu Trương gia có tiểu tiên sinh nhỏ tuổi, phụ thân có biết hay không?” Tiểu cô nương duỗi tay cầm cái bánh quy nhìn ông.

Nam nhân gật đầu mang theo tức giận nói: “Sao lại không biết chứ, tiểu tiên sinh kia có tâm nhãn rất nhiều. Nếu không phải có hắn ở chỗ của lão Trương thì tửu lâu rách nát kia của bọn họ có thể buôn bán tốt như vậy sao?”

Ninh nheo mắt lại hừ lạnh một tiếng rời đi.

* * *

Trở về tửu lâu, Ninh và Quảng liếc nhau bĩu môi.

Quảng nhíu mày: “Thật sự là cố ý đến gây sự?”

“Ừhm, lão bản tửu lâu Tôn gia và nữ nhi của ông.” Ninh rót ly trà uống sạch, quay đầu nhìn thấy tiểu nhị khác đang thu dọn bàn cũng cầm khăn lau qua hỗ trợ.

Quảng thấy gã rời đi mình cũng cất đồ vật nhỏ trên bàn, cầm tiền túi và bàn tính, giấy tờ đi hậu viện.

Yến Thần Dật đang tính sổ ở phòng thu chi, Trương lão bản bị tức ngực lúc này đi nghỉ ngơi.

“Tiểu Yến, đây là thu nhập và giấy tờ hôm nay.” Quảng gõ cửa tiến vào, mang tiền túi và giấy tờ buông xuống. Sau đó nói: “Vừa rồi Ninh đi theo ba nam một nữ kia đi ra ngoài một chuyến, là người của tửu lâu Tôn gia đến cố ý gây sự.”

“À, gần đây trong huyện người nhiều, lòng bọn họ lại sống.” Yến Thần Dật sờ sờ cằm lật lậtgiấy tờ: “Đi ăn cơm đi, buổi chiều còn phải bận rộn một thời gian.”

“Chúng ta nên làm chút gì đi? Nếu như ngày mai bọn họ lại đến ầm ĩ làm sao bây giờ?” Quảng không đi nhíu mày hỏi.

“Hửm? Vậy ngươi muốn làm như thế nào?” Yến Thần Dật ngược lại là cảm thấy không sao cả, có người đỏ mắt hiệp ước không phải ký không. Nếu có người đến ầm ĩ bị bọn họ bắt lấy nhược điểm vậy chuyện này cũng đã định.

“Hắc hắc, vậy phải xem Tiểu Yến ngươi muốn kết quả gì.” Quảng cười đáng khinh.

Yến Thần Dật nhíu mày, vẫn là lần đầu nhìn thấy Quảng cười như vậy, ngược lại là cảm thấy rất thú vị.

“Ngày mai bắt mấy chục con chuột, một nửa giết ném vào hậu viện đại sảnh, một nửa để vào trong phòng bếp, cam đoan tửu lâu bọn họ buôn bán xuống dốc không phanh.” Quảng cười lạnh, bất quá thấy Yến Thần Dật đang nhìn chằm chằm mình thì hắn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Tiểu Yến cảm thấy biện pháp này của ta thật quá đáng hả?”

“Không có, ta cảm thấy rất tốt, dạy dỗ không tệ.” Yến Thần Dật gật gật đầu, duỗi tay cầm một túi tiền nhỏ từ trong ngăn kéo một bên ra ném cho gã: “Tiền thưởng.”

“Tiền thưởng?” Quảng vẫn là lần đầu nghe nói từ này, hơn nữa hắn hình như hôm nay mới đi làm, sao lại sẽ phát tiền thưởng chứ?

“Ừm, lão bản kêu cho, ngươi đi ra ngoài kêu bọn họ đều đến đây nhận tiền thưởng, sau đó ăn cơm.” Yến Thần Dật dùng bút ghi lại ở một bên rồi cười tủm tỉm nhìn gã.

Quảng gật gật đầu đi ra ngoài.

* * *

Lưu sư phụ làm một nồi lớn thịt bò hầm khoai tây, còn có cơm và màn thầu, một đám người bưng lấy chén cơm của mình lấy thịt bò sau đó ra bên ngoài đến bàn ăn. Trên bàn có thức ăn có điểm tâm, tửu lâu bọn họ từ sau khi Yến Thần Dật đến đây thì thức ăn đều đặc biệt tốt.

Không nói mỗi ngày mỗi bữa đều là thịt cá, nhưng bữa cơm giữa trưa này vẫn sẽ có một món ăn mặn.

“Thần Thần, đệ đang làm gì vậy?” Tư Bác bưng một khay lớn tiến vào, bên trong là một chén thịt bò còn có mấy món điểm tâm và cơm.

“Hử?” Yến Thần Dật ngẩng đầu nhìn y, thấy y bưng khay nhanh tay thu xếp mấy tờ giấy trên bàn: “Ta đang vẽ bảng thống kê, gần đây buôn bán rất tốt, bảng thống kê không đủ dùng.”

“Cơm nước xong ta giúp đệ vẽ có được hay không? Thần Thần gần đây càng gầy.” Tư Bác bĩu môi, bưng cơm trộn chung canh thịt bò đưa cho hắn, tràn đầy một chén lớn.

“Ta làm gì có khẩu vị có thể ăn nhiều cơm như vậy, cho huynh một nửa.” Yến Thần Dật múc nửa chén cơm trong chén qua chén của Tư Bác, sau đó che miệng ngáp một cái: “Gần đây hình như rất mệt, có phải thân thể ta quá kém hay không?”

“Đệ dùng não quá độ.” Tư Bác sầm mặt, gắp thật nhiều thịt bò vào trong chén hắn: “Thần Thần, đệ ăn quá ít, nếu còn như vậy đệ sẽ biến thành gậy trúc.”

“Làm gì khoa trương như vậy chứ, vừa rồi Quảng tới tìm ta nói chút chuyện vài.” Yến Thần Dật ăn miệng cơm giương mắt nhìn nam nhân ngồi ở đối diện.

Tư Bác ưm một tiếng bưng chén ăn miệng to cơm, không có bất luận chỗ nào không thích hợp.

“Quảng nói muốn đi tìm mấy chục con chuột thả đến tửu lâu Tôn gia quấy rối buôn bán của bọn họ, huynh cảm thấy chủ ý này thế nào?” Yến Thần Dật cười tủm tỉm nhìn y, thuận tay gắp một đũa giá nhét vào trong miệng y.

Tư Bác cau mày, nhăn mũi, bĩu môi, biểu cảm rất đau khổ.

Y không thích giá, lại càng không thích ở dưới tình huống miệng đầy thịt bò bị nhét một miếng giá, lại càng không thích dưới tình huống như vậy nghe chuyện có mấy chục con chuột! Thần Thần nhất định là cố ý, Thần Thần học xấu.

“Làm sao vậy? Ăn không ngon hả?” Yến Thần Dật lại gần một chút, thuận tay lại nhét cho y một đũa tỏi trộn dưa chuột đến miệng.

Mày Tư Bác nhăn càng chặt, y chán ghét tỏi!

“Thần Thần, ta không thích ăn tỏi.” Tư Bác sau khi nuốt xuống thức ăn trong miệng lại gần bẹp một cái hôn miệng Yến Thần Dật, nhíu mày: “Hương vị rất nặng!”

“Không có việc gì, không có việc gì, một lát uống chút sữa ăn mấy viên đậu phộng táo đỏ thì hết. Huynh không thể kiêng ăn có biết hay không?” Yến Thần Dật nhéo nhéo cằm y, thuận tay lại nhét cho y một miếng rau kim châm.

“Ưm, Thần Thần mới kiêng ăn đó.” Tư Bác bĩu môi, cầm thìa múc một muỗng cơm nhỏ đút cho hắn: “Ăn.”

“Ta tự mình ăn, không quậy huynh nữa.” Yến Thần Dật há miệng ăn, sau đó ngồi trở lại trên ghế bưng chén lên ăn cơm.

* * *

Quảng và Ninh còn có mấy tiểu nhị đều ở đại sảnh ăn cơm, bình thường trong thời gian này trong tửu lâu không có khách. Bất quá một thời gian gần đây bởi vì đại hội ngắm hoa kia cho nên người lui tới rất nhiều, không ít người đến ăn cơm.

“Cái gì mà thơm như vậy?” Nam nhân vào cửa khoảng hai mươi tuổi, mặc y phục rất hoa lệ, ít nhất bộ trường bào màu đỏ kia người bình thường sẽ không mặc ra ngoài, rất giống tân lang.

“Chào khách quan, mấy người?” Ninh đi qua tiếp đón.

“Hai người, lại mở một phòng tốt.” Nam nhân ném một thỏi bạc cho Ninh, nam nhân còn có nam nhân phía sau cùng đi vào bên trong, trước khi đi đến một bàn trống hắn thăm dò nhìn thoáng qua: “Thức ăn rất tốt nha, ta cũng muốn ăn món này.”

Ninh gật đầu cầm sổ nhỏ viết lên, thuận tiện hỏi: “Có muốn nếm thử điểm tâm đầu bếp mới làm ra hôm nay hay không? Vị ngọt.”

“Được được được, vị huynh đệ này của ta sức ăn lớn, mang nhiều một chút đến, bạc không là vấn đề.” Nói xong lại ném cho Ninh một thỏi bạc.

Ninh cúi đầu xem hai thỏi bạc trong tay, chói sáng lên một chút, được thôi, một bữa cơm tiêu mười lượng bạc, thật đúng là hào phóng.

Ninh vui vẻ chạy đến phòng bếp, kêu to về phía Lưu sư phụ đang bưng tô lớn ăn cơm húp xì xụp: “Một tô thịt bò khoai tây, còn có bánh quy mỡ bò và nãi hoàng bao, phần lớn!”

“Còn muốn gì?” Lưu sư phụ nhanh chóng buông tô vào phòng bếp.

“Chưa nói, ngài cứ nhìn đưa thêm vài món là được, hai nam nhân.” Ninh duỗi tay bốc miếng thịt bò từ trong chậu một bên nhét vào miệng, hắn còn chưa ăn cơm xong đâu.

“Được thôi, một lát thì xong.” Lưu sư phụ kêu một tiếng.

Ninh xoay người đi trở về, tốc độ thật nhanh.

Không bao lâu tiểu đầu bếp đã bưng khay lớn đến, sau khi giao khay cho Ninh lại chạy trở về, gã cũng còn đang ăn cơm đấy.

“Đã để hai vị đợi lâu, đây là chút thức ăn của hai vị, còn có điểm tâm.” Ninh mang thịt bò hầm khoai tây, nãi hoàng bao, bánh quy mỡ bò, hai món xào nhỏ, còn có một phần đậu phộng luộc, tám cái màn thần trắng cộng thêm một bầu rượu để lên trên bàn.

“Huyện của các ngươi có chỗ nào tốt đi không? Hai ta cũng là vừa tới, nghe nói qua mấy ngày có đại hội ngắm hoa?” Nam nhân y phục đỏ kia cười tủm tỉm nhìn Ninh, thuận tay lại ném một cục bạc nhỏ cho gã.

Ninh nhíu mày, cười tủm tỉm nhận nói: “Đại hội ngắm hoa này tổ chức ở phía trước cách tòa miếu vũ kia không xa.”

“Vậy à? Ngày nào?” Nam nhân kia rõ ràng rất có hứng thú với đại hội ngắm hoa này.

“Ngày kia.” Ninh rót rượu quét mắt nhìn hai người cười hỏi: “Hai vị đại gia là từ đâu đến?”

“Hai ta là thương nhân đi ngang qua, đến xem náo nhiệt.” Nam nhân xua tay, dáng vẻ rõ ràng không muốn nhiều lời.

Ninh lui sang một bên xoay người đi.

Quảng vẫy tay với gã, Ninh đi qua nhỏ giọng nói: “Nói là thương nhân đi ngang qua, đến xem đại hội ngắm hoa.” Ninh buông tay tỏ vẻ chuyện khác không có hỏi ra.

Quảng nhíu mày, gật đầu.

“Phỏng chừng cũng không có vấn đề gì, nhìn ra là tay hào phóng.” Ninh mang bạc giao cho Quảng cười nhạo một tiếng: “Gần đây một năm này ngược lại là ra không ít thổ tài chủ, bạc và cục đá dường như không đáng giá tiền.”

“A, không phải sao, đã phát bao nhiêu người cũng không chết tài.” Quảng cười lạnh một tiếng, cúi đầu gảy gảy bàn tính.

* * *

Tư Bác nhìn Yến Thần Dật ăn hơn phân nửa chén cơm duỗi tay sờ sờ bụng hắn phồng lên, lúc này mới vừa lòng gật đầu: “Về sau đều dựa theo lượng cơm này ăn, bằng không ta sẽ mất hứng.”

“...... Rất no.” Yến Thần Dật thở sâu, cảm thấy đai lưng có chút chặt.

“Ta xoa xoa cho đệ.” Tư Bác cười tủm tỉm duỗi tay qua xoa bụng giúp hắn.

Yến Thần Dật bên ngoài trợn trắng mắt nhìn y, duỗi tay đánh móng vuốt của y, vừa mới cơm nước xong làm sao có thể xoa bụng liền, muốn phun ra à?

“Thần Thần, buổi tối ta có thể ngủ chung một cái chăn với đệ hay không?” Y đến gần dùng trán cọ cọ bờ vai của hắn: “Ta cũng đã lâu rồi không ngủ chung một cái chăn với Thần Thần, ta muốn ngủ chung với Thần Thần.” Lại cọ cọ: “Được không? Được đi mà!”

Khóe miệng Yến Thần Dật giật giật, trời này nóng như vậy ngủ chung một cái chăn không sợ nửa đêm nóng mồ hôi đầy người à? Nhưng nam nhân tỏ vẻtội nghiệp, còn cố gắng trợn tròn đôi mắt làm cho mình thoạt nhìn đáng yêu một chút, hắn thở dài.

“Huynh không được sờ loạn rồi ôm thì ta mới đồng ý huynh.” Không có biện pháp, hắn thật sự là không cầm giữ được với đại nam nhân này làm dáng vẻ nhỏ đáng thương như vậy.

Tư Bác dùng sức gật đầu, tiểu nhân trong lòng đang hò hét.

Vậy ư? Có thể ngủ chung một cái chăn với Thần Thần? Có thể sờ da thịt trơn mượt của Thần Thần? Thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.