Phạm Ca

Chương 17: Diệt Tộc Và Đến Saffron City




Editor: demcodon

Yến Thần Dật nghiêng đầu suy nghĩ, ngoài sân nhà bọn họ có mèo? Bất quá cũng nói không chừng, hôm nay làm nhiều cá như vậy, phỏng chừng mùi cá sẽ đưa tới không ít mèo hoang.

Lý đại nương thấy Tư Bác đi ra cửa sau đó nhìn Yến Thần Dật hỏi: “Hai đứa còn ở chung một phòng hả?”

Vừa rồi lúc thu dọn phòng cho Yến Thần Dật thì bà cố ý xem qua, trên giường kia còn để hai cái chăn, đây rõ ràng còn ngủ chung.

Yến Thần Dật gật đầu không nói chuyện, hắn rõ ràng biết lời này của Lý đại nương có ý gì. Bất quá ngày đó hắn và Tư Bác đã đề cập qua một lần muốn chia phòng ở, nhưng Tư Bác không đồng ý nên hắn cũng không cưỡng cầu.

Hai đại nam nhân ngủ ở trên một cái giường với hắn mà nói không có gì không được tự nhiên, lần trước thời tiết lạnh Tư Bác cũng không biết là thân thể tốt hay là thể chất hắn tệ. Dù sao ngủ chung với Tư Bác so với ngủ một mình ấm áp hơn nhiều.

“Cháu như vậy không được, chúng ta biết là hai đứa có tình cảm không khác gì huynh đệ ruột, bất quá người ngoài không biết. Tư Bác hiện tại cũng không khác hai loại người bình thường, về sau có nói xấu thì làm sao đây?” Lý đại nương thở dài nhìn hắn lắc đầu.

Yến Thần Dật liếm môi cười nói: “Không có việc gì đâu đại nương, cháu biết được, đại nương không cần lo lắng chuyện này.”

Lý đại nương cũng không nói thêm nữa, cảm thấy đừng nhìn Yến Thần Dật tuổi còn nhỏ nhưng làm việc rất đúng mực, nói nhiều cũng có vẻ mình quản nhiều.

* * *

Tư Bác bưng một đĩa cá ra sân, nhìn nhìn xung quanh lại đi sang tường rào vài bước đứng ở trong bóng râm, tiếp theo ngồi xổm xuống miệng phát ra loại âm thanh: “Chậc chậc chậc chậc chậc, meo meo, chậc chậc chậc......”

Hai gã nam nhân trốn ở chỗ tối vừa nghe thấy y hấp dẫn mèo cũng không biết có nên đi ra ngoài hay không. Mặc dù dáng vẻ rất giống chủ thượng nhà hắn, nhưng động tác và cử chỉ quả thật một trời một vực, thật sự là không nên hiện thân đi ra ngoài bây giờ, vạn nhất nhận sai người bị trở thành cường đạo bắt lại thì không tốt.

Tư Bác đợi trong chốc lát không có mèo chạy tới, y gãi gãi đầu đứng lên để cái đĩa xuống đất lầm bầm một câu: “Vậy thì đặt ở nơi này đi, nếu có mèo đến đây còn có thể ăn.”

Cũng không biết y là có tâm hay là vô tâm, dù sao âm thanh này tuy nói là lầm bầm nhưng lại không nhỏ, hai người khác đều nghe rõ ràng.

Hai người đợi trong chốc lát thấy y trở về trong sân mới từ chỗ tối đi ra, nhìn nhìn đĩa thịt cá đặt dưới đất, đừng nhìn đã sắp nguội nhưng vừa rồi khi nấu cơm hương vị giống như còn lưu lại ở trong xoang mũi.

Hai người liếc nhau, lại nhìn nhìn đĩa đã bị bưng lên, trong lòng đều chỉ có một ý nghĩ: ‘một đĩa thịt cá như vậy cho mèo ăn thật sự là quá lãng phí, bọn họ ăn đi!’

Hai người không hẹn mà cùng cầm lương khô từ trong ngực ra, hai người tùy tiện ngắt hai nhánh cây làm đôi đũa, ngồi xổm một bên vung đũa ăn ngấu nghiến.

“Ưm ưm! Tay nghề so với đầu bếp trong nhà còn giỏi hơn!”

“Cá không phải là cá chép trong sông bình thường ư? Sao hương vị lại ngon như vậy.” -demcodon

“Nếu như thật sự là chủ thượng nhà chúng ta thì y thật đúng là hưởng phúc, ta nhớ rõ chủ thượng không thích ăn cá.”

“Đúng đúng, chủ thượng ngại nhiều xương cá phiền toái.”

Hai người lầm bầm, vừa nói chuyện vừa nhét thịt cá vào miệng, đến cuối cùng một chút nước sốt trong đĩa cũng đều bị dùng lương khô cọ sạch sẽ.

Chép chép miệng, hai người chưa đã thèm buông đũa không xuống, đều cảm thấy chưa ăn đủ.

“Ai, ngươi nói có phải chủ thượng phát hiện hai ta hay không, cho nên mới lấy thịt cá cho chúng ta ăn?”

“Khó nói, nếu phát hiện hai ta còn không gọi hai ta? Không có khả năng.”

Hai người liếc nhau thở dài.

* * *

Yến Thần Dật thấy Tư Bác từ bên ngoài tay không trở về thì hỏi: “Cho mèo ăn xong?”

Tư Bác phồng mặt lên, có chút đáng tiếc lắc đầu: “Mèo đều không đi ra, ta để cái đĩa ở dưới đất, buổi chiều lại đi lấy về.”

Yến Thần Dật gật đầu cũng không hỏi nhiều, dù sao một cái đĩa cũng ném không được. Nếu như thật có thể ở nhà nuôi con mèo kỳ thật cũng rất tốt, dạo này trời nóng mấy con chuột ra ngoài hoạt động thật nhiều. Nếu nuôi mèo còn có thể bắt mấy con chuột.

Một bữa cơm ăn đến khách và chủ đều rất vui vẻ, Yến Thần Dật thấy bọn họ thích ăn thì đưa cá còn chưa ăn hết cho Lý đại thẩm cầm mang về. Dù sao ở nhà hắn còn có hai cái đầu cá và đầu cùng đuôi cá, có thể lấy nấu canh uống.

Thu dọn bàn xong thì Yến Thần Dật bắt đầu mệt rã rời, bận rộn cả buổi trưa mà không cảm thấy mệt, vừa rảnh rỗi lại mệt mỏi.

“Thần Thần, ngủ đi.” Tư Bác kéo tay hắn đi vào trong phòng. Lúc này trời âm u, phỏng chừng không bao lâu nữa thì trời đổ mưa.

Yến Thần Dật gật đầu, kêu y ra bên ngoài gom y phục vào, còn mình đi rửa mặt.

Tư Bác đi vào trong sân gom y phục, chỉ thấy trước cửa lớn nửa mở ra có bóng người thoáng qua. Y nhướng mày ôm vài cái y phục đi qua mở cửa sân ra, chỉ thấy hai gã nam tử mặc hắc y đứng ở đó nhìn thấy mình tỏ vẻ đặc biệt kinh ngạc.

Y nhíu nhíu mày hỏi: “Các ngươi là ai vậy? Đến tìm người hả?”

Hai người chớp mắt mấy cái nhanh chóng lắc đầu, tiếp theo xoay người chạy đi.

Tư Bác xụ mặt quay đầu trở về.

“Tư Bác! Huynh làm gì vậy?” Yến Thần Dật sau khi rửa mặt xong chỉ thấy y từ ngoài sân tiến vào, khó hiểu hỏi.

“Thần Thần, về sau nhà chúng ta phải khóa cửa lại, có trộm.” Tư Bác ném y phục lên trên giường phồng mặt nhìn hắn, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.

Yến Thần Dật sửng sốt gật đầu: “Huynh nhìn thấy người không quen?” Hắn lập tức nhớ đến tháng trước tờ bố cáo nói đến giang dương đại đạo*, hay là thật sự len lỏi chạy đến thôn bọn họ, vậy thì nên đề phòng một chút.

(*Giang dương đại đạo: chỉ bọn cường đạo.)

“Ừm, hai người luôn, vừa rồi còn nhìn vào trong nhà chúng ta, ta hỏi bọn họ tìm ai thì bọn họ quay đầu bỏ chạy, chạy rất nhanh.” Tư Bác nghiêng nghiêng đầu, giơ tay quơ tay múa chân một hồi: “Rất cao, ta đã cao như vậy, còn cao hơn Thần Thần.”

“...... Ta còn sẽ lớn lên! Không được nói ta lùn.” Yến Thần Dật nổi điên, thân thể này của hắn mới mấy tuổi, Tư Bác nói như thế nào cũng khoảng hai mươi tuổi, có thể so sánh sao? Hắn còn trẻ, còn có thời gian phát triển.

Tư Bác bĩu môi bỏ dép lê lên giường, nghĩ thầm: ‘mới không có lùn đâu, như vậy vừa lúc buổi tối ngủ ôm Thần Thần mới thoải mái.’

Yến Thần Dật thấy y cứ không tim không phổi như vậy chuẩn bị ngủ trưa, ngược lại là cảm thấy có chút không yên lòng.

“Huynh ngủ trước đi, ta đi xem thử.”

Tư Bác nhíu nhíu mày, duỗi tay dùng một chút sức giữ chặt hắn. Yến Thần Dật bị y trực tiếp túm nằm đè trên người y.

“Làm cái gì thế! Đang đè nặng huynh đấy.” Hắn nhanh chóng đưa tay chống ở bờ vai của y, nửa người trên đặt ở trên bụng y, Yến Thần Dật trừng mắt nhìn.

“Đã bị ta đuổi đi rồi, Thần Thần ngủ đi, ta thật mệt mỏi.” Y kéo một bàn tay hắn không buông, một tay còn lại ôm ở eo hắn, dùng một chút sức trực tiếp kéo Yến Thần Dật lên giường, tiếp theo ôm vào trong ngực giật giật, nhắm hai mắt lại lầm bầm: “Thần Thần ngoan, ngủ trưa.”

Yến Thần Dật dở khóc dở cười, lúc này mình có muốn giãy giụa cũng không có biện pháp. Nam nhân này hai cái chân dài một trên một dưới kẹp chặt hai chân mình lại, một tay ôm sát eo mình, một tay còn lại ôm chặt ở dưới cổ mình. Hiện tại hắn chính là người hình gối ôm, hoàn toàn bị Tư Bác ôm lấy.

“Huynh ôm như vậy sẽ nóng.” Hắn lắc lắc cổ để cho mình tìm tư thế không quá cứng đờ gối lên trên cánh tay của nam nhân. Hắn vươn tay chọc chọc cằm nam nhân: “Tư Bác! Ngủ chưa?”

“Ưm, ta ngủ rồi.” Mắt Tư Bác cũng không mở mà lầm bầm một tiếng.

Yến Thần Dật không có cách nào chỉ có thể nhắm mắt lại để cho mình không nên suy nghĩ lung tung, chờ tỉnh ngủ trưa lại nói.

Có lẽ là thật sự mệt nhọc, trong chốc hắn hô hấp dần dần vững vàng có quy luật, ở trong lòng nam nhân ôm ấp chìm vào ngủ say.

Yến Thần Dật ngủ say không có khả năng biết nam nhân bên cạnh hắn lúc này đang mở to một đôi mắt sáng sủa gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tập trung đến mức tròng mắt ngay cả rung động cũng không có. Đổi thành người khác thì chỉ sợ bị hù chết, bất quá lúc này hắn ngủ không biết.

Tư Bác nhìn người trong lòng đối mặt với mình, trong lòng là một loại bình tĩnh đặc thù. demcodon-lqd Y giống như nhớ rõ cái gì, lại giống như không nhớ rõ. Trong đầu luôn có chút hình ảnh hiện lên, lúc ban đầu thì là hình ảnh giống nhau từng bức, mà hiện tại lại là mơ hồ. Y biết mình quên hết những chuyện quan trọng, nhưng y trước nay không nghiêm túc nhớ lại. Y vẫn cảm thấy nếu nhớ lại những gì y quên mất thì thiếu niên gầy yếu trước mắt này sẽ rời khỏi mình.

Tư Bác không rõ đây là một loại cảm giác gì, y chỉ biết là mình không muốn tách ra khỏi thiếu niên này. Y thích cảm giác ở bên cạnh Yến Thần Dật, giả ngu giải dại không tính là gì, y chỉ là rất tự nhiên làm chuyện mình muốn làm nói lời muốn nói, mà quan trọng nhất y không nghĩ muốn tách ra khỏi Thần Thần.

Y nhìn chằm chằm một hồi lâu, sau đó lại gần hôn lên trên đôi môi hồng nhạt hơi mở kia một cái, còn vươn ra đầu lưỡi liếm liếm, lại đến gần ôm chặt dùng mũi cọ cọ hai má của hắn, thở sâu nhắm hai mắt lại, y cũng rất mệt cần ngủ trưa.

Về phần rốt cuộc người bên ngoài sân có thân phận gì, có quan hệ gì với y? Y hiện tại chẳng qua chính là Tư Bác ngốc nhà Yến Thần Dật, không phải người khác.

Trước kia rốt cuộc trải qua chuyện oanh oanh liệt liệt gì cũng đều không quan hệ với mình hiện tại. Y thích cuộc sống hiện tại, vô cùng thích, không cho phép có người đến phá hư, ngay cả là ký ức của y cũng không được. Nếu nhất định muốn để cho y lựa chọn, ngay cả phong hầu bái tướng quan to lộc hậu y cũng không muốn, y chỉ cần làm nam nhân ngốc của Yến Thần Dật là được.

Ngoài tường rào cách đó không xa trên cây đại thụ cành lá xum xuê tươi tốt, hai gã hắc y nam nhân đang ngồi xổm trên nhánh cây vừa lắc chân vừa nói chuyện phiếm.

“Ngươi thấy được người nọ vừa rồi chứ? Rất giống như chủ thượng của chúng ta.”

“Ừm, bất quá giọng điệu nói chuyện không giống. Nếu như là chủ thượng khẳng định sẽ không hỏi chúng ta là ai, trực tiếp kêu chúng ta lăn xa một chút.”

“Bất quá cũng khó nói, vị kia không phải nói sao, lúc chủ thượng nhà chúng ta rớt xuống núi có khả năng sẽ đụng vào đầu dữ nhiều lành ít.” Hắn nói chuyện bĩu môi, đổi chân tiếp tục lắc: “Ai, Quảng, ta vẫn cảm thấy y chính là chủ thượng.”

Nam nhân được gọi là Quảng nghiêng đầu nhìn y gật gật đầu, phụ họa nói: “Ta cũng cảm thấy chính là vậy. Bất quá còn phải xem xét lại, hơn nữa ta hoài nghi chủ thượng có khả năng không nhớ rõ chúng ta.”

“Mất trí nhớ?"

“Không chắc.”

Hai người liếc nhau đồng thời thở dài, nếu thật sự mất trí nhớ thì làm sao bây giờ?

Yên lặng giữa hai người lên men, một lát sau Quảng nói: “Ngươi có cảm thấy nam nhân kia ngốc hay không?”

“...... Ta sẽ giúp ngươi cầu nguyện cho người nọ không phải là chủ thượng của chúng ta, bằng không ngươi sẽ bị phế, dám nói chủ thượng ngốc? Ta xem ngươi không kiên nhẫn sống rồi.” Thân thể thoáng lên một cái thì từ cành cây mình đang ngồi nhảy tới một bên xa hơn, hình như là không muốn bị ghét giống y, hắn bĩu môi nói: “Lời này chính là ngươi nói, đừng để đến lúc đó cũng lôi ta vào.”

Quảng trợn trắng mắt nhìn y không nói nữa.

(đêm: CẢNH BÁO! Chương sau có cảnh nóng, mong mọi người trước khi đọc nhớ tìm cách giải nhiệt sẵn và khăn giấy cho mình.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.