Phạm Ca

Chương 12: Đối Chiến Ash Và Tiến Về Viridian City




Editor: demcodon

Tửu lâu buôn bán không có náo nhiệt như Yến Thần Dật tưởng tượng, từ buổi sáng đại khái tám giờ rưỡi mở cửa buôn bán, sau đó cũng có vài thương nhân đi ngang qua vào cửa ăn chút thức ăn tùy tiện rồi tiếp tục gấp rút lên đường. Lúc tối bận rộn cũng sẽ không giống hắn nghĩ loại tình huống khách khứa ngồi đầy không còn chỗ ngồi.

Yến Thần Dật đứng ở trước mặt bàn dùng dầu ăn nhồi bột, Tư Bác ngồi ở một bên bưng chén trà uống nước, không dời mắt nhìn bóng dáng hắn.

Lưu sư phụ nhìn dáng vẻ chuyên chú kia của y cảm thấy buồn cười nên đi qua trên chọc y: “Ngươi rất để ý đế huynh đệ ngươi?”

Tư Bác liếc mắt nhìn ông không nói chuyện.

Lưu sư phụ còn cảm thấy rất thú vị, lại gần hỏi tiếp: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Tư Bác lại liếc mắt nhìn ông vẫn không nói chuyện.

Yến Thần Dật ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó tiếp tục động tác nhào bột trên tay.

Lưu sư phụ không ngừng cố gắng, còn vươn tay rót thêm trà vào trong chén cho Tư Bác, cười hì hì làm quen: “Ngươi trò chuyện với ta đi, cứ nhìn nhiều như vậy cũng không thú vị, ngươi nếu như nói chuyện với ta thì buổi tối ta nấu món ngon cho ngươi ăn.”

Tư Bác lúc này không liếc mắt nhìn ông mà là quay đầu nhìn ông ghét bỏ bĩu môi, há miệng nói: “Ông nấu cơm không có ăn ngon như Thần Thần, ta không muốn ăn ông nấu.”

Hô!

Tiểu đầu bếp ở một bên hỗ trợ Yến Thần Dật lấy này nọ đều kinh ngạc, nghĩ thầm: ‘nam nhân này nhìn rất khôn khéo, nói như thế nào cũng không dùng qua đại não chứ. Ngay cả Lưu sư phụ cũng dám đắc tội, không sợ lúc ăn cơm thì ăn đến chết con chuột ư.’

Bất quá Lưu sư phụ cũng không khả năng so đo với tên ngốc y, vừa rồi Trương lão bản cũng lại đây chào hỏi, ông cũng sẽ không keo kiệt như vậy, lại nói người ta nói cũng là lời thật lòng.

“Vậy lúc ngươi ở nhà thì tiểu tiên sinh làm món gì ngon cho ngươi ăn?” Lưu sư phụ rất hiếu kì, khó được Tư Bác nể tình phản ứng ông, ông còn không nhân cơ hội hỏi nhiều sao.

Tư Bác vừa nghe ông hỏi lúc ở nhà Thần Thần nấu món gì cho mình ăn thì lập tức thái độ thay đổi, cười ha hả nói: “Buổi sáng ăn bánh xào, rất thơm, còn có giò cuốn cùng dưa muối nhỏ.”

Lưu sư phụ chớp mắt mấy cái, không tự giác nuốt nuốt nước miếng.

Bánh xào là cái gì, bánh còn có thể xào hả?

“Vậy ngày hôm qua ăn cái gì?” Một lát hỏi lại Yến Thần Dật bánh xào này làm như thế nào, cảm thấy ăn rất ngon.

“Ngày hôm qua?” Tư Bác gãi gãi cằm, ngẩng mặt suy nghĩ một lát vỗ tay một cái kêu lên: “Sủi cảo, Thần Thần thật là lợi hại, bao thật nhiều sủi cảo lớn như vậy.” Hai ngón tay khoa tay múa chân một chút khoảng cách, lắc lắc với Lưu sư phụ.

Khóe miệng Lưu sư phụ giật giật, nghĩ thầm: ‘sủi cảo này lớn sắp vượt qua bánh bao thịt ư?’

Yến Thần Dật vừa mới để cục bột nhào xong để lên trên vỉ hấp, sau khi nghe Tư Bác nói thì vui vẻ nói: “Đừng nói lung tung, nào có lớn như vậy chứ.”

Tư Bác bĩu môi, nghĩ thầm: ‘chính là lớn như vậy, ăn rất ngon.’

Lưu sư phụ thấy hắn đã đem vỉ hấp để vào trong nồi lớn bắt đầu chưng thì hỏi: “Tiểu tiên sinh làm món gì vậy?”

“Chỉ là chưng một chút bột mì dầu bình thường mà thôi, đợi lát nữa còn phải chiên lên.” Hắn chà xát tay đi qua ngồi xuống, thấy Lưu sư phụ còn rất ngạc nhiên nhìn mình, vẻ mặt đó chính là rất muốn hỏi lại tỉ mỉ. Hắn nhún nhún vai cười nói: “Không phải món gì hiếm lạ, chính là bánh dầu bình thường mà thôi.”

Lưu sư phụ gật đầu, bất quá lại nghĩ đến Yến Thần Dật vừa thực hiện vẫn cảm thấy mình bình thường làm bánh dầu không có gì khác nhau, chẳng qua là so với mình thì hơn trình tự để vào nồi chưng mà thôi.

Trừng mắt nhìn đại khái khoảng mười lăm phút Yến Thần Dật kêu tiểu đầu bếp ở một bên rút lửa lớn xuống lửa nhỏ rồi tiếp tục chưng mười lăm phút.

Tư Bác đến gần thành nồi ngửi ngửi, không có hương vị gì.

“Thần Thần, bánh này ngọt hả?” Y ngồi trở lại bên cạnh Yến Thần Dật lại gần nhỏ giọng hỏi.

Yến Thần Dật gật đầu cười nói: “Ngọt, huynh không phải thích ăn ngọt sao, ta đã thả đường vào.”

Tư Bác mĩ mãn gật đầu, Thần Thần đối xử với y thật tốt.

Lưu sư phụ nghe Yến Thần Dật nói thả đường vào sau đó mày nhíu lại, cảm thấy vừa là dầu vừa là đường, ăn vào sẽ không ngấy sao? Bất quá ông không lên tiếng, làm điểm tâm chính là tay nghề sống, nếu không có chút năng lực cũng không dám ra tay.

Đến thời gian, Yến Thần Dật lấy cục bột chưng đến thật vàng óng ánh từ trong nồi ra để lên trên thớt dùng chày cán bột cho bằng phẳng, lại cầm hạt mè tiểu đầu bếp vừa giúp rang xong rắc lên trên mặt bột rồi cuốn lại.

“Đây là muốn làm món gì thế?” Lưu sư phụ khó hiểu hỏi.

Yến Thần Dật cười cười, cầm đao cắt một cái trên cuộn bột thành từng miếng từng miếng lớn nhỏ bằng nhau. Sau đó hai tay cầm một miếng nhỏ kéo về một bên, trong nháy mắt biến dài ra.

Tư Bác vỗ tay, cảm giác xem thật vui.

Hắn kéo dài cuốn bột ra rồi trở tay cuốn hai cái lại, sau đó đặt ở trên mặt bàn đè một cái dẹp xuống.

“Phiền toái giúp ta chuẩn bị chảo dầu nóng.”

Tiểu đầu bếp nhanh chóng gật đầu, cảm thấy tiểu tiên sinh quá lợi hại, thủ pháp luyện rất quen thuộc.

Bột mì này hắn làm hai ba cái ép xuống thành một cái bánh bột, mặt chảo dầu rất nhanh nấu nóng lên. Hắn lấy bánh bột ép xong thả vào trong chảo dầu, vang lên tiếng lách tách.

Bởi vì bột vừa chưng chín cho nên không cần chiên lâu quá, chỉ cần thấy da khô màu vàng thì lập tức vớt ra để một bên cho ráo dầu.

Tư Bác lúc này đang nuốt nước miếng, y ngửi được mùi hương quá thơm. Bất quá y ngồi ở một chỗ không nhúc nhích, y nhớ rõ Thần Thần nói qua không cho mình đi đến gần bếp lò.

Hai mươi cái bánh dầu bằng bàn tay lớn chiên xong đặt ở trong đĩa, Yến Thần Dật nói cảm ơn tiểu đầu bếp rồi ngẩng đầu vẫy tay về phía Tư Bác: “Đến nếm thử.”

Tư Bác lập tức nhào qua, ngay cả đôi đũa cũng không dùng tới mà bốc tay.

Yến Thần Dật lanh tay lẹ mắt ngăn lại, trừng mắt nhìn y: “Nóng đó!”

Tư Bác cười hắc hắc ngây ngô cầm đũa gắp bánh dầu đặt ở miệng, vừa định cắn thì thấy Yến Thần Dật đang lườm y nên nhanh chóng thổi thổi, lúc này mới thật cẩn thận cắn một miếng.

“Ưm!” Sau khi cắn xuống một miếng y liền mở to hai mắt nhìn.

“Nóng hả?” Yến Thần Dật nhanh chóng qua lấy nước trà cho y: “Phun ra phun ra.”

Tư Bác trừng mắt nhai nhai rồi nuốt xuống, cười tủm tỉm nói: “Ăn ngon, ăn rất ngon.”

Nói xong còn mang theo một miếng bánh dầu còn lại vừa bị y cắn một miếng đưa qua bên miệng Yến Thần Dật: “Thần Thần ăn.”

Yến Thần Dật lại gần cắn một miếng, gật đầu: “Huynh ăn đi.”

Tư Bác gật đầu răng rắc răng rắc cắn bánh bột bắp ăn, vừa ăn vừa gật đầu, mặt mũi tràn đầy thỏa mãn kia miễn bàn cỡ nào làm cho người ghen tị.

Đôi mắt tiểu đầu bếp đều thẳng, bánh dầu kia sau khi vớt ra chảo thật sự rất thơm, bọn họ cũng thèm.

“Các ngươi đừng nhìn nữa, cũng ăn đi, nhiều như vậy ngay cả hắn ăn cũng không hết.” Yến Thần Dật cười chỉ chỉ cái đĩa, tiếp theo cầm ba cái bánh để vào trong đĩa nhỏ đi qua đến bên cạnh Lưu sư phụ ngồi xuống, đưa cho ông nói: “Lưu sư phụ cũng nếm thử, giúp chỉ điểm một chút.”

Lưu sư phụ gật đầu cầm một cái cắn một miếng nhíu nhíu mày, lại cắn một miếng. Sau khi nuốt vào nói: “Tay nghề này của tiên sinh có thể tự mình mở cửa hàng điểm tâm.”

Yến Thần Dật mím môi cười khẽ hỏi: “Ta nghĩ nếu như làm loại bánh này có thể bán ở tửu lâu chúng ta hay không?”

Tròng mắt Lưu sư phụ chuyển động hiểu rõ ý của hắn, ông gật đầu chỉ vào Yến Thần Dật cười nói: “Tiểu tử ngươi nhìn rất hàm hậu lại cũng nhiều tâm tư quỷ kế nhỉ.”

“Đó là ngài nói, ta không phải là muốn kiếm nhiều một chút bạc sao, ai còn không có bản lĩnh giữ nhà chứ.” Yến Thần Dật sau khi biết được đáp án của Lưu sư phụ thì trong lòng có chút tự tin, nói một tiếng với Lưu sư phụ xong sau đó cầm hai cái bánh dầu đi tìm Trương lão bản nói chuyện hợp tác.

Tư Bác lúc này không rảnh đi theo Yến Thần Dật, y đang che chở cái đĩa, mấy tiểu đầu bếp mỗi người cầm một cái. Vốn là còn muốn lại lấy một cái, bất quá thấy y trợn tròn đôi mắt hung ác còn rất dọa người cũng không còn tâm tư. Liếm liếm môi, cảm thấy ăn ngon thật, thì ra bánh dầu ngọt cũng có thể thơm như vậy.

* * *

Yến Thần Dật cùng Trương lão bản nói như thế nào không ai biết. Bất quá lúc Yến Thần Dật từ trong phòng Trương lão bản ở đi ra thì cười tủm tỉm, mà Trương lão bản ở trong phòng ăn sạch sẽ hai cái bánh dầu, ngay cả mảnh vụn trong đĩa cũng đều nhặt ăn. Có thể thấy được ông cũng thật vừa lòng.

“Tiên sinh nói cái gì với ông lão kia thế? Vừa rồi ông ta cười mặt mũi tràn đầy nếp nhăn.” Buổi chiều bận rộn xong Lưu sư phụ bớt chút thời gian đi đến phòng thu chi, ông thật sự là không chịu nổi lòng hiếu kỳ.

“Cũng chưa nói cái gì, chỉ là nói cho tửu lâu ông ấy ba ngày bán điểm tâm một lần, trước thử bán vài lần.” Yến Thần Dật sửa sang lại sổ sách đặt ở một bên đứng dậy rót nước cho Lưu sư phụ.

Tư Bác và tiểu nhị trông chuồng ngựa cùng nhau cho ngựa của khách ăn cỏ khô, Yến Thần Dật cũng không quản y.

“Ba ngày bán một lần? Nếu bán được thì căn bản không đủ bán.” Lưu sư phụ kinh ngạc há to miệng, ông ngược lại không phải muốn học tay nghề làm món này với Yến Thần Dật, làm loại điểm tâm này phải tốn tâm tư, cho dù có tay nghề cũng không được.

Một thời gian ngắn học cũng không thành, ông cũng không thích món này, ông vẫn là thích xào rau nồi to.

“Không đủ bán thì làm sao, nếu ai mua cũng có thể ăn được thì giá sẽ thấp.” Yến Thần Dật không thèm để ý xua tay, hắn muốn chính là không đủ bán.

Ai cũng đều ăn được đến thời gian lâu thì sẽ không có cảm giác mới mẻ, bán không được giá không nói còn dễ dàng làm người chán, đây cũng không phải là chuyện hắn muốn.

Lưu sư phụ thở dài, cảm thấy ý tưởng của Yến Thần Dật rất đặc thù, ông không hiểu được.

“Ông lão đồng ý?”

“Vâng, bất quá ta lấy ít một chút ông ấy lấy nhiều một chút, chung quy nguyên liệu gì đều là tửu lâu ra, ta chỉ lấy phí thủ công.” Yến Thần Dật tính toán ở trên giấy, cảm thấy ngay cả tính phí thủ công thì hắn cũng là buôn bán lời.

Lưu sư phụ vỗ xuống bờ vai của hắn cười nói: “Tiên sinh thật là tinh ranh, sẽ không chỉ bán một loại điểm tâm chứ?”

“Đương nhiên sẽ không chỉ là một loại, tháng này bán bánh dầu, tháng sau sẽ bán loại khác, có thể dự định, chờ ta liệt kê ra những món điểm tâm sẽ làm sau đó lại xem bán thế nào, hắc hắc, hẳn là sẽ không ít tiền đây.” Yến Thần Dật vui vẻ suy nghĩ, trong lòng tính toán nhỏ nhặt vang lên bùm bùm bát.

Hắn cũng không phải ngốc, nói với Lưu sư phụ hắn chỉ là kiếm phí thủ công, kỳ thật chính trong lòng hắn rõ ràng, ít nhất là một nửa.

Tư Bác đứng ở ngoài cửa sổ phòng thu chi ngây ngốc nhìn Yến Thần Dật cười nheo mắt, y còn chưa có thấy qua Thần Thần cười kiểu này đấy, thật dễ thương thật muốn ôm hôn hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.